Đọc truyện Học Trưởng… Em Yêu Anh – Chương 31
Buổi tối
Thư Di cùng Thành Vĩ đi dạo ngoài khuôn viên của bệnh viện, mọi người đã về trả lại không gian cho cặp đôi này. Thành Vĩ đi nhưng vẫn không chịu nhìn đường đôi mắt của anh cứ nhìn chăm chăm vào cô thôi điều này khiến Thư Di rất xấu hổ vậy là cô dừng chân ở một chiếc ghế đá nhăn nhó nói với anh
– Anh làm gì mà cứ nhìn em chằm chằm vậy hả?
– Tại hai tháng nay anh có được nhìn em đâu chỉ được nghe giọng em thôi.
– Vậy là anh nghe hết những gì em nói hả? vậy sao anh không tỉnh lại?
Advertisement / Quảng cáo
– Anh muốn lắm nhưng không thể, à anh còn nhớ em nói là có tên nào tỏ tình em còn hỏi anh có nên nhận lời không nữa? là tên nào dám tỏ tình em hả?
– Chính vì cái tính hay ghen này của anh nên em mới bịa ra để đánh thức anh dậy đó đồ ngốc.
– Chuyện đó thì là bịa nhưng chuyện tên Phúc Lâm kia thì hoàn toàn là sự thật anh thấy hắn rất thân với em đó.
Thư Di bó tay với hủ giấm nhà cô luôn, sao trên đời này lại có người ghen như vậy chứ, Thành Vĩ sực nhớ ra trước lúc anh dậy anh đã nghe hết cuộc trò chuyện của Lục Phi và cậu nhóc Minh Khôi, Thư Di cười đau cả bụng khi nghe cậu bé đó tưởng Thành Vĩ là bạn gái anh hai mình. Thư Di cười đến Thành Vĩ xấu hổ, anh kéo mặt Thư Di lại gần đặt lên môi cô một nụ hôn, Thư Di sợ người khác thấy nên cố đẩy anh ra nhưng Thành Vĩ làm gì để Thư Di đẩy anh ra như vậy, cô càng đẩy anh càng siết chặt hơn. Sau khi cảm thấy “trả thù” thành công anh mới chịu buông cô ra. Thư Di đánh vào người anh, Thành Vĩ cảm thấy cô khi mắc cỡ trông rất đáng yêu vì vậy anh rất thích chọc ghẹo cô.
Biệt thư Đường gia
Mọi người đã say trong giấc ngủ thì vẫn còn hai người làm chuyện mờ ám, Tử Ngôn đứng trên phòng mình nhìn xuống vườn thấy Khinh Ưu cứ nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại, 5 phút sau Khinh Ưu để điện thoại lên tai bắt đầu một cuộc đối thooại, và số điện thoại gọi cho hắn chính là số lạ hôm trước nhưng giọng nói rất lạ có lẽ người này đã dùng máy phá tiếng nói để nói chuyện với hắn
– Anh cẩn thận người trong nhà nơi anh ở bắt đầu nghi ngờ anh rồi.
– Các người là ai? Tại sao lại biết chuyện của tôi?
– Không cần biết tôi là ai chỉ cần biết phải cẩn thận.
“Tút tút”
Cuộc đối thoại chỉ ngắn ngủi như vậy thôi nhưng đầy bí ẩn Khinh Ưu nhìn xung sau đó nhìn lên vào nhà rồi nhìn lên thì thấy Tử Ngôn đang nhìn mình, cả hai đều giựt mình nhưng vẫn phải bình tĩnh gật đầu chào nhau xem như không có chuyện gì. Khinh Ưu suy nghĩ không biết Tử Ngôn có phải người đang nghi ngờ mình không? Tử Ngôn không suy nghĩ nhiều trở về giường chuẩn bị ngủ thì nhận được email của Tử Văn.
“Tử Ngôn Thành Vĩ tỉnh lại rồi, chúng tôi đã kể hết mọi chuyện cho Thành Vĩ nghe và anh ấy nói có thể có người đứng sau chống lưng cho Khinh Ưu
Thành Vĩ nói vì hắn được sinh ra ở Hàn Quốc nhưng lại biết những ngóc ngách của Việt Nam điều đó rất lạ vậy nên chúng tôi nghĩ người đứng sau lưng hắn phải là người rất có thế lực. Anh suy nghĩ xem có ai hận ba anh không?”
Advertisement / Quảng cáo
Tử Ngôn bắt đầu suy nghĩ chuyện này cũng khó cho anh vì chuyện này xảy ra trước khi anh được sinh ra, thôi khuya rồi đừng suy nghĩ nữa, sáng mai hỏi ba anh là được cũng như xem thái độ của Khinh Ưu kho nhắc lại chuyện ngày xưa
– ———-
Hàn Quốc
Ngoài cặp đôi Di-Vĩ ra thì vẫn còn cặp đôi mới yêu đang mặn nồng, à chưa nói cho mọi người nghe nhóm họ đã thuê một căn nhà rộng để cùng chung sống với nhau hay nói đúng hơn là lánh nạn trong ngôi nhà đó có cặp đôi đang yêu nhau à bây giờ là hai cặp vì Thành Vĩ đã tỉnh lại rồi, còn một cặp nữa nhưng họ vẫn chưa thành đôi đó là Tử Văn và Tuyết Nhàn bây giờ chỉ còn mỗi Kris và Lục Phi là còn độc thân thôi khổ cho họ suốt ngày cứ phải chứng kiến cảnh tượng tình tứ này, họ cứ như vợ chồng son vậy á khổ cho hai ông anh.
Sáng hôm sau
Căn phòng ở bệnh viện nơi Thành Vĩ nằm đã tràn ngập mùi tình ái, họ đã ôm nhau cả tối qua, đang trong cơn mê Thư Di bỗng giựt mình tỉnh giấc, dưới ánh nắng bình minh rọi vào gương mặt anh trông anh thật soái ca cứ như bước ra từ truyện tranh vậy, Thư Di cứ thế nhìn anh một cách vô thức, đang say sưa ngắm trai đẹp thì có người tự luyến trêu chọc cô
– Vợ à anh biết anh đẹp trai nhưng em ngắm đủ chưa nhan sắc anh vẫn ở đó chứ đâu biến mất đâu mà em nhìn dữ vậy hả?
– Cái mà thèm ngắm anh xớ đồ tự luyến.
Thư Di đinh bỏ đi nhưng bị Thành Vĩ giữ lại ôm cô chặt vào lòng, nhìn Thành Vĩ hệt như mèo con vậy cứ quấn quýt bên cô thôi, Thư Di cũng đành chịu cũng may hôm nay là chủ nhật cô không cần phải đi học nhưng đến chiều vẫn phải đi làm, cặp đôi đang ân ân ái ái thì Lục Phi bất ngờ mở cửa, anh chàng tội nghiệp định tới thăm người anh em chí cốt nhưng không ngờ lại bắt gặp chuyện “chướng mắt” như vậy mà như vậy chưa gọi là xui đâu, anh chỉ mới mở cửa chưa kịp bước vào anh đã bị Thành Vĩ “tặng” ánh mắt quỷ dữ đúng là đáng sợ, đây có lẽ là “phần thưởng” của những ai dám phá bầu không khí ấn ái của họ. Đây là sự lợi hại của hủ giấm nhà mình haizz chua ơi là chua, Lục Phi biết điều đóng cửa lại thở dài
– Anh em có tốt có khác có bồ rồi quên luôn anh em số tui khi nào mới có bồ đây.
– Anh muốn có người yêu hả? Để em giúp anh
Là Minh Khôi cậu bé mai mối mục tiêu tìm người yêu cho chị mình, Lục Phi nhìn cậu nhóc xoa đầu nghĩ cậu nhóc chỉ nói chơi chẵ định giới thiệu cô bé nào bằng tuổi Khôi do cậu bé cảm thấy dễ thương nên thuận theo cậu bé gật đầu ừ luôn. Cậu bé mừng rỡ định nói tên chị mình cho anh nhưng chưa kịp nói gì thì cô chị Bích Châu đã tới và gọi cậu bé
– Minh Khôi sao em ra đây? không ở trong phòng với mẹ.
Advertisement / Quảng cáo
– Chị hai đây là anh Hắc Phong mà em đã nhắc với chị đó, anh Phong đây là bạn gái tương lai của anh chị Bích Châu.
Cậu nhóc này lợi hại thiệt chỉ một câu thôi đã có thể khiến hai người mắc cỡ lợi hại lợi hại, vậy là Lục Phi đã biết người mà cậu nhóc giới thiệu là anh chị cậu ấy, trông cô rất đáng yêu và dễ thương còn giọng nói thì ngọt ngào cô đã khiến Lục Phi nhìn cô một cách mất kiểm soát, Bích Châu cũng lúng túng trước vẻ lịch lãm của Lục Phi cả hai ấp úng không biết nên nói gì, cậu bé Khôi cũng rất tinh ý chào tạm biệt hai người họ rồi chạy một mạch về phòng. Lục Phi gãi đầu chào hỏi làm quen với Bích Châu
– Chào em anh tên Hắc Phong rất vui được gặp em
– Em tên Bích Châu chào anh ạ
– Chúng ta trao đổi số điện thoại được không?
Thế là họ đã có số điện thoại của nhau rồi, Lục Phi chào tạm biệt cô, đợi Bích Châu đi khuất Lục Phi nhảy cẩn lên hò reo làm ồn xung quanh bị một y tá nhắc nhỡ anh đỏ mặt xin lỗi và tiếng ồn kia cũng là chìa khóa giúp anh được vào phòng, Thành Vĩ và Thư Di bên trong nghe anh bị nhắc nhỡ nên đã cho anh vào phòng. Vậy là Lục Phi đã có cơ hội thoát kiếp FA rồi nha.