Đọc truyện Học Trưởng… Em Yêu Anh – Chương 3: Ai mới là học trưởng?
– ————-
– Vợ ơi em mau ăn đi kẻo thức ăn nguội đó.
Thư Di nghe xong há hốc nhìn Thành Vĩ. Anh thì mỉm cười với cô, tỏ ra như chẳng có chuyện gì xảy ra, vô tư ăn cơm.
– Tiểu Di ai mới gọi em là vợ vậy hả?
– Anh à em tắt máy nha có gì em liên lạc với anh sau.
– Tiểu Di tiểu Di….
“Tút tút”
– Học trưởng!!!
– Anh nghe
Thành Vĩ miệng cười tươi chờ cô “mắng” anh. Có lẽ sở thích của anh bây giờ là trêu ghẹo Thư Di.
Advertisement / Quảng cáo
– Sao anh lại gọi em như vậy? Người khác hiểu lầm rồi sao?
– Tại em cứ lo nói chuyện với trai bỏ mặc anh làm gì! Em sợ bạn trai em ghen sao? Hưh
– Anh ấy không phải bạn trai em. Anh đừng đánh trống lảng lần sau đừng gọi em như vậy nữa
– Được rồi hắn ta không phải bạn trai em là được.
” Lần sau gọi em là bà xã”
Lần này thì đến Thư Di giận ngược lại anh. Thư Di cả buổi chỉ lo ăn cơm chẳng quan tâm đến anh. Điều này càng khiến Thành Vĩ thêm khó chịu, anh tìm mọi chuyện để kể cô nghe nhưng tất cả những gì anh nhận lại chỉ là câu trả lời ừm ờ qua loa. Thành Vĩ nhận ra anh chọc giận cô rồi.
Sau bữa cơm anh dẫn cô đi dạo cả buổi Thư Di chẳng nói với anh câu nào. Thành Vĩ đứng lại chặn đường cô lại òa khóc
– Huhu học muội bỏ mặc anh, học muội không thương anh huhu.
Thư Di đứng hình với anh, trời ạ không thể tin được một học trưởng gần 20t như anh mà lại mè nheo như vậy. Thư Di thật mắc cười không tin được anh là học trưởng của cô. Đây là người cô đang say nắng sao? Thư Di suy nghĩ mình có nhận nhầm người không đây?
Thành Vĩ thấy chọc được cô cười rồi mừng rỡ nhưng vẫn mè nheo để cô dỗ.
– Huhu học muội cười chọc quê anh, học muội hết quan tâm anh rồi
– Thôi thôi xem như em chịu thua, em không dám bơ anh nữa được chưa?
– Thật không? Em hứa đi.
– Em hứa, chịu chưa?
– Chịu hihi
Thư Di bó tay, rốt cuộc ai mới là học trưởng đây. Cả hai nói chuyện rơm rã bắt xe bus trở về nhà. Đi đến phòng Thàn Vĩ đề xuất một chuyện
– Thư Di nói mới nhớ em chưa cho anh fb với số đt của em.
– Quan trọng không?
– Có sao không, em phải đưa để có chuyện gì thì còn có cách liên lạc.
– Cũng có lý.
Họ trao đổi cách liên lạc với nhau, rồi ai về phòng nấy. Trở về phòng đã gần 10h, cả ngày hôm nay là một ngày đặc biệt với cô. Thư Di lướt fb bất ngờ cô nhìn thấy hình ảnh ngủ gục của mình bị đăng đăng lên mạng nhưng không phải nick của cô mà là nick của Thành Vĩ. Thư Di qua đập cửa phòng anh
“Rầm rầm”
– Thành Vĩ anh ra đây sao anh dám đăng hình em lên fb!? Thành Vĩ
– Trời ơi cái cô kia, tối rồi cô không ngủ thì để tôi ngủ. Mai tôi còn đi làm đó cô hai.
– Phải đó hai vợ chồng các người có chuyện gì thì đóng cửa mà nói chuyện đừng ảnh hưởng hàng xóm chứ!!!
Thư Di nghe đến hai chữ “vợ chồng” mặt cô đỏ bừng bừng, Thư Di ấp úng định giải thích thì cửa phòng Thành Vĩ mở cửa. Anh khoác vai cô bảo.
– Vợ à em làm phiền hàng xóm quá rồi đó, được rồi vào trong đi rồi mình nói chuyện ha. Xin lỗi mọi người nha, vợ tôi “tới tháng” đến hơi nóng tính.
Thành Vĩ kéo cô vào trong phòng, Thư Di lấy lại bình tĩnh “soạn văn” trong đầu để chuẩn bị mắng anh. Thành Vĩ vẫn bình thản vào bếp rót nước mời cô. Thư Di theo phản xạ nhận ly nước uống 1 hớp
– Học trưởng anh quên anh hứa gì với em sao?
Advertisement / Quảng cáo
– Hứa gì? À không gọi em là vợ hả? Em thấy đó khi nãy là hàng xóm nói có phải là anh đâu với lại em ngabg nhiên qua phòng anh kiếm anh như vậy cô nam quả nữ trong phòng mà không có quan hệ thân thiết em nghĩ người ta có hiểu lầm không?
Thành Vĩ nói xong 1 câu thì gần cô 1 chút càng lúc càng gần, ép Thư Di vào tường khiến cô ấp a ấp úng.
– Được… Được rồi coi… Coi như là anh đúng, nhưng chuyện anh đăng hình em lên fb là anh sai.
Thành Vĩ thấy cô ấp úng rất vui, nhưng anh sợ cứ tấn công Thư Di dồn dập như vậy sẽ khiến cô hoảng sợ vậy là anh ra xa cô một chút giựt lại ly nước cô vừa uống, uống 1 hơi (vậy là họ đã hôn gián tiếp rồi hihi), vô tư ngồi xuống sofa trả lời cô
– Hình nào? Hình nào ta dạo này đầu óc anh hay quên quá không nhớ nữa.
– Anh còn giả bộ là hình này nè.
– À là tấm hình này sao? Anh thấy cô bé dễ thương này giống em quá nên chụp lại rồi đăng lên xem có tìm được fb của cô không? Thì ra cô bé dễ thương kia lại là Thư Di bà chằn của anh sao đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
– Anh nói ai là bà chằn hả?
Thư Di lấy đại một cái gối đánh tra tấn anh. Thành Vĩ đúng là gan dạ dám nói Thư Di là bà chằn tối nay chắc anh sẽ bị bầm mình với cô rồi.
– Có xóa tấm đó chưa?
– Xóa? Sao phải xóa anh chụp đẹp như vậy mà? Xóa uổn lắm.
– Không, xóa cho em.
– Hay vầy đi hình anh vẫn để bù lại anh sẽ cho em đăng lại hình dìm anh, thấy sao?
– Hmmm cũng được.
Thư Di không nghĩ cô đã rơi vào bẫy của sói già, muốn chụp được hình ảnh xấu của anh thì chẳng phải Thư Di phải đi kè kè theo anh như phóng viên sao? Thành Vĩ sẽ nhân cơ hội “tấn công” thả thính cô. Thư Di ơi liệu cô còn bình tâm để giữ được liêm sĩ hay không đây? Thật đáng lo
– ————
Sáng hôm sau.
Thư Di thức dậy sớm lần này cô không thể bị trễ học lần nữa. Thư Di vệ sinh cá nhân xong, thay quần áo. Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun màu hông xinh tươi phối cùng là một chiếc váy ngắn không kém phần dễ thương, Thư Di thoa chút son đánh chút má hồng nhìn cô hệt như hotgirl vậy.
Thư Di mở cửa phòng đã bắt gặp Thành Vĩ. Cô vẫy tay chào anh nhưng… Hình như hôm nay Thành Vĩ có gì đó không vui, vừa thấy cô mặt anh quạu quọ ngay, không biết sáng sớm ai đã đắc tội với sói già này, cầu mong hôm nay đừng có sóng gió gì kéo đến bằng không chắc cô tiêu.
Cả hai đón xe bus cùng nhau đi học, trên xe Thành Vĩ chẳng nói một câu nào. Thư Di có chút không quen nhưng nhìn thấy gương mặt bập trợn của anh cô cũng chẳng dám lên tiếng.
Khi trường hình ảnh Thư Di đi cùng với Thành Vĩ đến trường đã nhanh chóng lọt vào mắt của một nhóm chị đại ở trường. Trưởng nhóm của nhóm nữ quái này là người đã thương thầm Thành Vĩ 2 năm từ khi học mới vào ĐH, cô ta tỏ tình bao nhiêu lần cũng đều bị Thành Vĩ lạnh lùng từ chối. Các cô gái khác đến gần tỏ tình hay thậm chí chỉ xin fb của anh cũng bị cô ta “xử lý”, liệu Thư Di sẽ không sao?
Trở lại với cặp đôi “sóng gió” Di- Vĩ, cả hai tuy cùng nhau đến trường nhưng sáng giờ họ chỉ nói với có hai câu “Chào buổi sáng học trưởng, ờ chào”. Thư Di vẫn cứ suy nghĩ về học trưởng mà đến trường khi nào không hay. Cả hai đi đến cầu thang Thành Vĩ gặp bạn của anh.
– Thư Di em lên lớp trước đi, chút ra chơi anh qua kiếm em ăn sáng.
– Dạ em biết rồi.
Haizz lời nói thì ngọt ngào nhưng gương mặt thì chẳng khác gì tảng băng, điều này khiến tân trạng Thư Di không vui. Cô uể oải lên lớp, vừa ngồi xuống Thư Di đã nằm dài lên bàn khiến Tuyết Nhàn ngạc nhiên.
– Nè cậu bị sao vậy? Bệnh hả?
– Không có.
– Không có bệnh mà bộ dạng như vậy sao?
– Tuyết Nhàn cậu nói xem tớ đã làm gì sai chứ? Sáng ra tớ gặp học trưởng, anh ấy vừa thấy tớ mặt biến sắc trở thành tảng băng. Tớ chào anh ấy, ảnh trả lời lạnh lùng “ờ chào” rồi thôi.
Advertisement / Quảng cáo
– Tớ thấy anh ấy lạnh lùng đó giờ mà có gì lạ đâu?
– Không lúc nói chuyện với tớ anh ấy dễ thương lắm kìa. Khi nãy còn nói ra chơi sang kiếm tớ, nhưng thái độ kì cục lắm. Haizz bực mình quá đi.
– Thôi thôi bực mình thì đừng nghĩ nữa giữ sức đi ha.
Cả buổi học, Thư Di chẳng thể nào tập trung được, rốt cuộc cô đã làm gì sai chứ? Nghĩ mãi không ra, Tuyết Nhàn thấy bộ dạng của Thư Di vừa lo vừa buồn cười. Từ trước đến nay chưa từng thấy Thư Di vì một ai khác lao tâm lao lực như vậy. Cảnh tượng này hiếm thấy hiếm thấy.
Kết thúc buổi học.
Thư Di đi thẳng ra lớp nhìn dáo dát tìm anh, xem anh có qua lớp kiếm cô như lời đã nói. Tìm mãi không thấy, Thư Di thất vọng đi vào lớp nhưng vừa xoay người đi thì có một anh khóa trên gọi cô.
– Em là Thư Di đúng không?
– Dạ đúng có chuyện gì không anh?
– À không có gì, anh chỉ muốn xin nick fb em, có được không?
– Dạ đư….
– KHÔNG ĐƯỢC.