Đọc truyện Học Trưởng… Em Yêu Anh – Chương 22: Tiểu thư mất tích
– Thì ra mặt của cô chỉ bằng một chiếc ly bé nhỏ thôi sao Chu Giai Kỳ?
–
Lộ Khiết sao… sao cô ở đây?
– Cô Chu đây vui tính thật tôi cũng là sinh viên trường này nên tôi cũng được mời tham gia buổi dạ tiệc này.
– Nhưng những gì cô dặn tôi và ba tôi?
– Cô đừng nghĩ tôi khong biết cô và lão già kia đã chơi hai mặt như thế nào, bây giờ thì cút đi.
Giai Kỳ tứ giận bỏ đi cùng nhóm Nữ Quái, Thư Di vẫn còn bàng hoàng về Lộ Khiết. Cô ta ra mặt giải quyết Giai Kỳ giúp cô ư? Là thật lòng hay có âm mưu? Nhưng thú thật hôm nay Lộ Khiết rất đẹp cô chọn cho mình một bộ váy đầm màu xanh Sapphire trễ vai đi kèm là chiếc ví nhỏ xinh chắc hẳn cô ta cũng đã thu hút không ít ong bướm trong trường rồi. Lộ Khiết định bỏ đi nhưng bị Thư Di giữ lại nói chút chuyện.
– Cảm ơn cô nhưng sao…
– Sao tôi lại giúp cô hả? Đơn giản tôi muốn chuộc lại lỗi thôi.
– Lỗi?
– Không ngại nói cho cô biết trước khi vào trường này tôi đã thuê cha con Giai Kỳ làm cho cô và anh Vĩ chia tay nhưng sau hôm ở nhà cô tôi nhận ra dù tôi có làm gì thì anh Vĩ cũng sẽ không yêu tôi vì vậy tôi bỏ cuộc.
Thư Di bối rối cô không biết nên nói gì trong trường hợp này, lúc này có một anh chàng soái ca đi lại mời nước hai vị tiểu thư của chúng ta. Không biết anh chàng này từ đâu ra mà gan dạ đến vậy dám đi lại chọc ghẹo hoa đã có chủ, đúng là chưa biết sống chết là gì mà.
– Chào hai quý cô xinh đẹp tôi có thể mời các cô vài ly nước không?
Thư Di thì chút ngại vì cô biết nồng độ chua của ủ giấm nhà cô đã vượt quá mức tiêu chuẩn của thế giới rồi, hư Di mà nhận lời thì không biết phải làm sao? Lộ Khiết hiểu sự lúng túng của Thư Di nên cô nói đỡ giúp Thư Di.
– Cô ấy mới uống thuốc không uống được để tôi uống giúp cô ấy.
Advertisement / Quảng cáo
– Thật tiếc khi không mời được Đinh tiểu thư uống cùng.
– Sao anh…
– Chào các bạn sinh viên hôm nay là ngày tất cả trông mong, buổi tiệc chào đón tân sinh viên xin phép được bắt đầu.
Sau khi MC tuyên bố buổi tiệc bắt đầu anh chàng soái ca kia cũng không thấy nữa, Thư Di có chút kỳ lạ về anh chàng đó, nhưng điều đó không quan trọng bằng việc cô nên kiếm học trưởng của mình ngay bây giờ vì nếu không kiếm ra anh ấy chắc anh chàng đó sẽ lại bày trò phạt Thư Di nhà mình nữa cho xem. Thư Di bảo Lộ Khiết đi cùng mình. Vì bữa tiệc rất đông nên việc kiếm người là một công việc khó khăn nhất lúc này. Hai cô gái đi kiếm xung quanh được một lúc thì Lộ Khiết thấy choáng váng, trước mắt cô mọi thứ cứ quay vòng.
– Thư Di tôi cảm thấy không ổn, tôi….
– Khiết cô sao vậy? Khiết đừng ngủ mà…
Phía sau gáy Thư Di bỗng đau buốt cô dần dần mất ý thức và ngất đi. Bên phía Thành Vĩ và Thiên Quân hai anh chàng sau khi nói chuyện với các giảng viên phát hiện ra nàng công chúa bên cạnh mình biến mất được khoảng thời gian khá lâu hai hoàng tử bắt đầu lo lắng, lẳng lặn đi tìm để không làm náo loạn buổi tiệc.
– Học trưởng học trưởng
– Có chuyện gì không Tuyết Nhàn? Hôm nay em đi cùng tên nhóc Tử Văn này sao?
– Anh lớn hơn tôi không có bao nhiêu đừng tùy tiện gọi nhóc này nhóc nọ
– Thôi mà đừng cãi nhau nữa, học trưởng em nhặt được một chiếc giày cao gót của Thư Di, em lo cô ấy xảy ra chuyện không hay.
– Sao chị chắc đây là chiếc giày của Thư Di?
– Đây là quà sinh nhật tròn 18t tôi tặng cho cậu ấy tôi còn đặc biệt viết tên tôi và Thư Di trên mỗi chiếc giày nữa nè.
Đúng thật trên chiếc giày có khắc chữ N&D vậy là Thư Di đã mất tích, Thành Vĩ người như muốn bốc hỏa. Thiên Quân nhìn anh hai mình đầy lo lắng vừa lo cho Thư Di vừa lo cho tên bắt cô vì anh biết một khi bắt được hung thủ thì tuổi thọ của hắn cuẩ giảm hơn một nửa đúng là đáng lo mà.
– Bên cạnh chiếc giày tôi có nhặt một chiếc bông tai nhưng không phải kiểu Thư Di hay đeo.
Advertisement / Quảng cáo
– Khoan đã đây là bông tai em đưa Lộ Khiết đeo mà, anh vậy là tên đó bắt cả hai người họ.
Lần này thì đến lượt chúng ta nên lo lắng cho hung thủ vì cả hai anh em nhà này đều là cao thủ karate mà. Tuyết Nhàn, Thành Vĩ, Thiên Quân, Tử Văn rời khỏi buổi tiệc cả hai chạy về chung cư. Trên đường đi Thành Vĩ đã gọi cho Lục Phi nói sơ qua tình hình hiện tại và dặn đừng nói với ba mẹ của Thư Di và Lộ Khiết.
15p sau
Lục Phi đã tập trung với mọi người ở phòng Thành Vĩ, mọi người đang căng thẳng Lục Phi mở định vị của Thư Di nhưng không có hiện thị bất cứ thứ gì. Không một chấm đỏ nào hiện lên màn hình định vị làm sao đây? Chưa từng có trường nào từng xảy ra như vậy bây giờ không có một manh mối nào của Thư Di biết làm sao đây?
– Em nhớ Lộ Khiết từng cho em định vị GPS của cô ấy để em thử xem sao
Mọi người trông chờ vào Thiên Quân, anh mở máy tính ra đánh mã code màn hình hiện ra bản đồ thành phố nhưng vẫn không có chấm đỏ nào xuất hiện. Thành Vĩ nổi giận đập vỡ mọi thứ, còn Lục Phi tức giận đấm vào tường mạnh đến nỗi tường có vết nứt còn tay anh cũng bị thương không nhẹ.
– Thư Di em đang ở đâu?
– ———-
Ngôi nhà hoang ngoại thành
– Thư Di cô tỉnh lại đi, Thư Di
– Ah Khiết chúng ta đang ở đâu vậy?
– Tôi cũng không biết.
‘Két”
Âm thanh chói tai được phát ra từ cánh cửa cũ, đằng sau cánh cửa đó là một người đàn ông có vóc dáng cao to và trang phục của hắn ta rất quen.
– Chà hai tiểu thư tỉnh lại rồi sao?