Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 9: Không ai cần lão Hạ


Đọc truyện Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi – Chương 9: Không ai cần lão Hạ

Edit: Hyukie Lee

Mắt thấy còn muốn mạng hơn tai nghe.

Một người liều mạng nắm quần, sợ bị làm gì đó.

Một người liều mạng kéo quần đối phương, nhất định phải làm gì đó.

Nếu trên tay Lâu đại gia không có điếu thuốc, chỉ sợ đã ra đi sớm.

Cố tình sao đương sự còn rất hồn nhiên, một người là tinh khiết thật, một người khác thì, siêu siêu giả, Hạ Thâm nói: “Trong WC nam còn nói hoa hậu giảng đường gì chứ, tôn trọng con gái nhà người ta chút được không.”

Lâu Kiêu nhìn vẻ mặt vô tội và hành động cầm thú đối lập rõ ràng, nói: “Vậy sao cậu cũng không tôn trọng cô ấy một chút.”

Hạ Thâm nói lý: “Cậu ấy cũng đâu phải con gái.”

“Cậu ta là con trai?” Điếu thuốc Lâu Kiêu rơi xuống : “Thế cậu cởi quần con trai nhà người ta làm gì ?”

Kiều Thiều nổi lửa, gì mà con gái gì mà con trai, Lâu Kiêu mi bị mù sao !

Nói đúng rồi, giáo bá bị mù thật.

Hạ Thâm không còn lời gì để nói : “Gần đây mắt cậu lại lên độ à, đi cắt kính đi.”

Đây là bí mật Đông Cao không ai muốn biết.

Lâu Kiêu chinh chiến sa trường, hùng bá nhất phương lại là một tên cận thị nặng.

Nghiêm trọng đến mức nhìn người bằng cảm giác, ví dụ như cao thì là nam sinh, lùn là nữ sinh…

Hình thể và bộ dáng ủy khuất của Kiều Thiều, đương nhiên bị Lâu Kiêu nhìn thành tiểu cô nương.

Về phần âm thanh… Kiều Thiều bị dọa chấn kinh âm thanh cũng thành mềm mềm mại mại.

Tuy mắt giáo bá mù nhưng tuyệt đối sẽ không đeo mắt kính, mắt kính đeo lên hắn còn bá khí trắc lậu kiểu gì nữa ?

Dù sao đánh nhau cũng không cần nhìn rõ, lên lớp cũng không nghe giảng bài, rất xứng với chức danh giáo bá “Không coi ai ra gì”.

Cho nên, đeo mắt kính cái rắm.

Có điều lúc này Lâu Kiêu có chút hối hận, hắn thật sự muốn có một cái mắt kính để mình nhìn rõ hơn chút.

“Cho nên cậu từ chối nữ sinh toàn khối, vì thích con trai ?” Lâu Kiêu hỏi tới trọng điểm.

Hắn dùng sức trợn to mắt, muốn nhìn rõ Kiều Thiều là yêu tinh cỡ nào lại khiến Hạ Thâm gấp khó dằn như vậy.

Hạ Thâm nói : “Nói bậy gì vậy, cậu ấy trẹo chân, tôi giúp đỡ thôi.”

Con mắt bị cận thị đáng thương của Lâu Kiêu giờ mới thấy chân Kiều Thiều có chút không vững vàng.

“Vậy à.” Lâu Kiêu ngắt đầu thuốc, hoàn toàn không còn hưng trí.

Kiều Thiều cảm thấy còn vậy nữa y sẽ nghẹn chết, y muốn nhân cơ hội rời đi, đỡ tường vào phòng vệ sinh, khóa cửa.


Hạ Thâm cũng không giữ lại, ở bên ngoài nói chuyện với Lâu Kiêu.

Kiều Thiều mới cởi quần ra, liền nghe hắn nói : «… Sao tôi lại chơi gei ? Nếu chơi thật thì hai chúng ta đã sớm có em bé rồi.”

Xém chút nữa Kiều Thiều đập đầu vào phòng vệ sinh !

Đồ thần kinh !

Kiều Thiều vô cùng nghiêm túc tự nói với mình—

Yêu quý sinh mệnh, rời xa thiểu năng trí tuệ !

Sau khi xong xuôi, bên ngoài vang lên tiếng chuông điện thoại di động.

Lúc đầu Kiều Thiều tưởng là điện thoại của giáo bá, dù sao thì có quy định không được dùng sản phẩm điện tử ở khu dạy học, dù học sinh bình thường lén đem theo cũng không dám để chuông.

Nhưng người nghe lại là Hạ Thâm.

Kiều Thiều cũng không ngoài ý muốn : Ngồi cùng bàn với mình cũng là một thiếu niên bất lương vô pháp vô thiên.

Âm thanh Hạ Thâm nói chuyện rất thấp, Kiều Thiều không nghe rõ lắm, nhưng y có thể nghe được âm điệu rõ ràng.

Người này có hai mặt, lúc mới gặp lạnh lùng tản mạn, nói chuyện không để ý lại mang theo chút xa cách và không kiên nhẫn.

Nhưng khi quen rồi — Tạm thời bọn họ cũng tính là quen rồi đi – chính là một giọng điệu hoàn toàn khác, xấu xa, không đứng đắn, nhưng lại thân quen hơn rất nhiều.

Hạ Thâm hiện tại chính là người trước, âm điệu xa cách như hai ngọn núi lớn, không thể vượt qua.

Khi Kiều Thiều ra khỏi phòng vệ sinh, trong phòng chỉ còn lại Lâu Kiêu.

Vì Kiều Thiều đi rất chậm, lúc bọn họ đến nhà vệ sinh đã reng chuông vào học, học sinh đã sớm về phòng, cũng chỉ có mình Lâu Kiêu không thích học tập chạy đến đây hút thuốc.

Lúc Lâu Kiêu nhìn chằm chằm vào rất dọa người, dù sao mắt mù, muốn thấy rõ  phải hung tợn nhìn chằm chằm mới thấy.

Hắn nói : “Lão Hạ có việc đi trước, tôi đỡ cậu về phòng học.”

Kiều Thiều mới không muốn dính dáng xíu quan hệ với hắn, y nói : “Tự tôi đỡ tường là được rồi.”

Lâu Kiêu đi tới, nắm lấy cánh tay người kia, nói : “Lề mà lề mề. Đi.”

Kiều Thiều thấy không vứt được chỉ đành chấp nhận, y thấy hơi đau đầu, rất đau, luôn cảm thấy phương thức nhập học của mình không đúng, y muốn làm lại lần nữa !

Giaó bá Lâu Kiêu mười phần khuôn mẫu, mặt không đổi sắc đỡ Kiều Thiều đi, lãnh khốc vô tình.

Trên người hắn có mùi thuốc, Kiều Thiều nhịn một hồi lâu vẫn không nhịn được, khụ một tiếng.

Lâu Kiêu cúi đầu nhìn xuống.

Kiều Thiều ngẫm lại cặp mắt cận năm trăm độ lại không đeo kính của hắn, hữu hảo nhắc nhở : “Nhìn đường.”

Lâu Kiêu xùy một tiếng, đứng xa Kiều Thiều một chút : “Trong nhà cậu không ai hút thuốc à ?”


Đúng là nhà Kiều Thiều không ai hút thuốc thật, y lắc đầu.

Lâu Kiêu dừng lại, đột nhiên hỏi : “Nhà cậu có người nào không ?”

Vấn đề quỷ gì đây ?

Kiều Thiều nói : “Đương nhiên !”

Tuy có chút trống trải, nhưng hai cha con và dì Ngô đều là người !

Lâu Kiêu nói : “Có cha mẹ chăm sóc còn không đủ dinh dưỡng ? Còn không bằng lão Hạ không người cần.”

Kiều Thiều : “…”

Không ai cần Hạ Thâm ? Có ý gì ?

Lượng tin tức có chút nhiều, y không trả lời.

Lúc này, một nam sinh đối diện đi tới.

Với thị lực của Lâu Kiêu đừng hòng thấy rõ là ai, nhưng Kiều Thiều liếc mắt một cái là thấy.

Là Trần Tố.

Trần Tố mới từ phòng giáo viên trở về, nên chuông vang lên vẫn chưa vào lớp.

Cậu cũng thấy Kiều Thiều, ánh mắt chuyển khỏi người Lâu Kiêu, có chút trốn tránh.

Không có học sinh ngoan nào muốn dính líu với giáo bá, ánh mắt này Kiều Thiều hiểu.

Kiều Thiều vốn tưởng Trần Tố sẽ trực tiếp về phòng, nhưng khiến y không ngờ là, Trần Tố bước nhanh lại đây, nói rằng : “Để tôi dẫn cậu ấy về lớp.”

Dù là bạn cùng phòng, nhưng Lâu Kiêu cả năm không về ký túc xá, hiển nhiên không hề ấn tượng với Trần Tố an tĩnh như gà.

“Bạn cùng lớp à ?” Lâu Kiêu hỏi Kiều Thiều.

Kiều Thiều vội vàng nói : “Chung lớp, tôi đi cùng cậu ấy đây.”

Nếu để Lâu Kiêu đưa về phòng thật, hình tượng học sinh chăm ngoan mà Kiều Thiều cố gắng xây dựng chỉ sợ sẽ hôi phi yên diệt.

Lâu Kiêu không nhiều lời, giao Kiều Thiều cho Trần Tố xong liền đi.

Kiều Thiều nắm tay Trần Tố, hai người đi về lớp học.

Lúc này Kiều Thiều mới phát hiện lòng bàn tay Trần Tố chảy rất nhiều mồ hôi.

Cậu ta tới tiếp mình cũng đã lấy hết dũng khí, dù sao đây chính là giáo bá động bất động liền khi dễ người.

Trong lòng Kiều Thiều nóng lên, nói rằng : “Cảm ơn.”


Mắt Trần Tố sáng rực lên : “Không có gì.”

Kiều Thiều giải thích một chút tại sao mình lại bị Lâu Kiêu “cưỡng ép”.

Sau khi Trần Tố nghe xong, nhíu mày : “Cậu tìm thầy Đường xin đổi chỗ ngồi đi.”

Kiều Thiều sửng sốt.

Trần Tố nói : “Vốn chiều cao của cậu cũng không thích hợp ngồi hàng cuối, chỉ tại chỗ ngồi đã sắp rồi, không tiện đổi…”

Kiều Thiều nói : “Không cần, ở sau tôi cũng xem bảng được.”

Trần Tố dừng lại, Kiều Thiều lại tìm một lý do khác : “Huống hồ chân tôi cũng không ổn, ngồi hàng cuối có thể dịch bàn ra sau, gác chân lên mới nghe giảng được.”

Nếu ngồi ở trước thì cũng không tiện lắm.

“Cũng đúng.” Thần sắc Trần Tố dịu đi rất nhiều : “Có điều, phải chờ đến cuộc thi cuối tháng mới có thể đối chỗ.”

Kiều Thiều không quan tâm chuyện chỗ ngồi lắm, nhưng y lại lo lắng vì cuộc thi.

Còn nửa tháng nữa là kiểm tra hàng tháng, đây là cuộc thi quy mô đầu tiên sau khi chuyển đến Đông Cao, lỡ như bị…

Có phải lão ba sẽ lập tức bắt y cuốn gói về nhà không ?

Kiều Thiều vỗ hai má một chút, vực tinh thần dậy — Cố gắng nghe giảng bài, chắc chắn không thành vấn đề !

Cũng không biết ai gọi cho Hạ Thâm thế nhưng hắn cúp hết mấy tiết.

Giáo viên bạn học đều thấy nhưng không thể trách, Kiều Thiều cũng chỉ có thể im lặng.

Chuông tan học vừa vang lên, mọi người đều đi hướng nhà ăn tìm cơm.

Kiều Thiều định về ký túc xá, nhờ Trần Tố mang cơm trưa lên.

Dù sao Kiều Thiều cũng không còn sức đi nhà ăn, nhảy một chân thôi đã mệt chết.

Ai biết vừa mới đứng lên, ngoài cửa lớp xuất hiện một vị khách không mời.

Danh khí của Lâu Kiêu rất lớn, cơ hồ toàn bộ năm nhất không ai không biết.

Đúng là gần đây hắn ta hoành hành ngang ngược thật, thứ hai là có tiền có thế, thứ ba là lớn lên cũng không tồi, chẳng sợ cả ngày xụ mặt hung ba ba cũng soái nín thở, nếu không mấy nữ sinh cũng không gán ghép với Hạ Thâm.

Lúc này Lâu Kiêu đang xách túi tiện lợi đứng ở cửa lớp, soái đến tròng mắt mấy nữ sinh xoay mòng mòng.

“Sao Lâu Kiêu lại đến lớp mình ?”

“Đến đưa cơm cho Hạ thần sao, ngọt quá !”

“Nhưng không phải Hạ thần đã cúp tiết sao ?”

“Đúng ha, Hạ thần không có, Lâu Kiêu tới tìm ai ?”

“A a a, không phải tên tra thụ Lâu Kiêu lại coi trọng cô nào chứ?”

“Hạ thần của chúng ta thật thê thảm, mũ xanh đội hết cái này tới cái khác…”

Đương nhiên mấy lời nho nhỏ này Lâu Kiêu không nghe được, Kiều Thiều cũng không nghe được.

Thế giới của nữ sinh bây giờ, nam sinh đừng tìm hiểu thì tốt hơn.


Lâu Kiêu không coi ai ra gì mà vào lớp người khác, đối mặt với một đống bạn học cũng không hề mất tự nhiên – dù sao thì bạn học lớp mình hắn cũng không nhận ra.

“Cơm trưa.” Lâu Kiêu để túi tiện lợi trước mặt Kiều Thiều, dùng âm điệu lãnh khốc ném xuống hai chữ.

Kiều Thiều: “…”

Lâu Kiêu lại nói: “Đừng có chạy lung tung, lão Hạ sẽ đến đón cậu.”

Nói xong bước đi, không coi ai ra gì như lúc đến.

Sau đó nữ sinh ban nhất âm thầm nổ mạnh, mấy người nói khe khẽ lúc nãy trong mắt lóa ra ánh sáng viết đủ tiểu đoản văn mười vạn chữ về tình yêu tam giác cẩu huyết ngược tâm!

Kiều Thiều nhìn cơm trưa trong túi, chưa ăn đã no.

Y tình nguyện bị đói, cũng không muốn nổi bật như vậy.

Kiều Thiều hèn mọn đi vào Đông Cao chỉ vì muốn điệu thấp học tập, cố gắng mỗi ngày hướng về phía trước, nhưng sao con đường này càng đi càng trật?

Nếu muốn nổi bật, y học tại trường cũ không được sao?

Nam nhân trên đầu sóng ngọn gió, tên là Kiều Thiều!

Khiến Kiều Thiều ngoài ý muốn là, vốn tưởng các bạn học sẽ cách rất xa thế nhưng như ong vỡ tổ bu lại, nhất là nữ sinh, đến một nùi, trong đó còn có Lâm Tô đại biểu môn Anh, Mạc Tiếu Tiếu đại biểu Ngữ văn, còn có ủy viên tuyên truyền Vu Nguyên Khê.

Đều là học sinh giỏi nha ! Đều là xếp trước hạng mười trong lớp nha !

Kiều Thiều có chút vui vẻ.

Lâm Tô là một cô gái tóc ngắn duy nhất, có đôi mắt hạnh khiến người yêu thích : “Kiều Thiều, sao Lâu Kiêu lại đến đưa cơm cho cậu ?”

Kiều thiếu gia không rành thế sự : “Chắc là Hạ Thâm nhờ cậu ấy.”

Mắt hạnh của Lâm Tô càng sáng hơn : “Hạ Thâm thật tốt với cậu nha, hai người quen trước rồi hả ?”

Kiều Thiều suy nghĩ nói : “Ừm… Cậu ấy từng mua quần áo giúp tôi.”

Một bộ đồ nữ, lão tử nhớ cả đời !

Lâm Tô hút một ngụm khí.

Âm thanh của cô quá nhỏ, Kiều Thiều không nghe rõ : “Ửm ?”

“Không có gì !” Lâm Tô nhanh chóng chuyển đề tài, lại hỏi : “Vậy, cậu cảm thấy giữa Lâu Kiêu và Hạ Thâm, ai tốt hơn.”

Câu này khiến Kiều Thiều bối rối, dù sao cả hai đều là học tra bất lương vô pháp vô thiên, hư hỏng không phân cao thấp !

Vu Nguyên Khê vẫn im lặng bỗng nói một câu : “Thế… Giữa Lâu Kiêu và Hạ Thâm, cậu thích ai hơn ?”

Kiều Thiều : “???”

Y còn chưa mở miệng, một âm thanh từ phía sau truyền đến: “Đương nhiên là Hạ Thâm.”

Các cô gái quay đầu, thấy nam sinh từ sau đi tới, lập tức giải tán.

Hạ Thâm ngồi ghế trước đối diện Kiều Thiều, cằm tựa lên vành ghế, lười biếng nói : “Có gì ăn không, tôi đói.”

==

Tác giả: Đói bụng, muốn đút mới no [câm miệng]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.