Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 12: Hạ Thâm nghiêng đầu nhìn y: Thật sự không khóc?


Đọc truyện Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi – Chương 12: Hạ Thâm nghiêng đầu nhìn y: Thật sự không khóc?

Edit: Hyukie Lee

Kiều Thiều ngủ trưa rất ngon.

Sau khi tỉnh lại, một cái tai nghe đã rớt xuống dưới, y cũng không nhận ra, nếu là ở nhà đã sớm nhảy dựng lên.

Trần Tố từ toilet đi ra, nói rằng: “Đi thôi, tiết đầu chiều nay là Hóa học, đến phòng thí nghiệm nào.”

Kiều Thiều lập tức tỉnh lại, y vỗ vỗ hai má, lấy một cái tai nghe còn lại xuống: “Rửa mặt cái đã.”

Trần Tố hỏi: “Cần mình giúp không?”

Kiều Thiều lắc đầu: “Tự làm được rồi.”

Nhất định phải thích ứng, cái chân này ít nhất cũng nửa tháng mới khỏe lại, cũng không thể làm phiền người khác mãi được.

Trần Tố cũng không kiên trì, cậu đi dọn bàn học, bỏ tờ đề còn chưa làm xong vào ngăn kéo.

Kiều Thiều nhét điện thoại xuống dưới gọi, gấp chăn gọn gàng xong bỗng dưng gối đầu rung lên một cái.

Điện thoại à? https:// hyukieleesj1398.wordpress. com/

“Mình có bút kí vật lý học kì trước, cậu muốn xem không?” Trần Tố hỏi.

Kiều Thiều bật người liền quên chuyện điện thoại, vội nói: “Xem chứ xem chứ.”

Trần Tố lấy một túi văn kiện sạch sẽ từ giá sách ra, bên trong kẹp rất nhiều giấy A4.

Kiều Thiều tập trung nhìn vào, sợ hãi than rằng: “Thật là lợi hại!”

Trên giấy A4 là chữ viết xinh đẹp như đóng dấu, từng nét rõ ràng.

Bút kí viết theo sơ đồ tư duy, từ kiến thức căn bản chẻ ngọn ra bên ngoài, rõ ràng, vừa xem là hiểu ngay.

Trần Tố nói: “Mình thấy cậu có chút không nhớ kiến thức cũ.”

Một học kì tổng cộng chỉ có mấy tháng, Kiều Thiều vội vàng lại đây giữa tháng năm, cách cuối kì cũng không xa.

Có một cuốn bút kí như thế này, đã là sự trợ giúp lớn nhất.

“Thật cám ơn.” Kiều Thiều không biết cảm ơn Trần Tố như thế nào mới đúng.

Tựa hồ Trần Tố rất ít khi nghe người khác nói với mình như vậy, có chút ngại ngùng nói: “Không có gì.”

Kiều Thiều cất kỹ bút kí, đã sớm quên chuyện điện thoại ra sau đầu.

Y rửa mặt, ra khỏi cửa cùng Trần Tố.

Lúc xuống lầu thoải mái hơn lên lầu nhiều, dù nhảy lò cò cũng không mệt lắm.

Lúc hai người đến phòng thí nghiệm cũng chưa muộn, người tới chưa nhiều lắm.

Vị trí trong phòng thí nghiệm ngồi theo sơ đồ lớp.

Kiều Thiều ngồi xuống, đương nhiên là không có cùng bàn.

Kiều Thiều không quan tâm đương sự, tràn đầy hứng thú nhìn dụng cụ thí nghiệm trước mắt.

Hạ Thâm không tới thật tốt, dụng cụ đều là của mình, y có thể làm hết thí nghiệm.


Đang nghĩ như vậy, Hạ Thâm đến.

Hắn đảo mắt quanh phòng thí nghiệm, thấy được Kiều Thiều.

Chân dài tay dài luôn có ưu điểm, chớp mắt đã đi đến hàng cuối cùng.

Hạ Thâm ngồi xuống liền hỏi: “Sao không trả lời tin nhắn?”

Kiều Thiều mờ mịt nhìn hắn: “Hả?”

Hạ Thâm đã hiểu: “Không xem điện thoại?”

Kiều Thiều nói: “Lúc học, xem điện thoại làm gì.”

Khóe miệng Hạ Thâm kéo xuống: “Mệt ghê, tôi còn chạy qua chạy lại.”

Vẻ mặt Kiều Thiều buồn bực: “Chạy qua chạy lại làm gì?”

Hạ Thâm lôi lôi cái điện thoại ra trong phòng học, đưa tới trước mặt Kiều Thiều.

Kiều Thiều khẩn trương: “Cậu không sợ bị tịch thu à!” Y hạ giọng hỏi.

Hạ Thâm nói: “Giaó viên không quan tâm.”

Giáo viên không quan tâm cậu mới đúng! Kiều Thiều oán thầm.

Thị lực y rất tốt, cách biệt một trời một vực với tên Lâu Kiêu mắt mù kia.

Hạ Thâm vừa đưa qua đã thấy rõ ràng, màn hình hiển thị khung đối thoại của bọn họ—

Không Có Thứ Sáu: Dậy chưa?

Kiều Thiều không đáp.

Không Có Thứ Sáu: Lên lớp kiểu gì?

Kiều Thiều vẫn không đáp.

Không Có Thứ Sáu: Tôi có chút chuyện, cậu chờ chút, tôi nhờ Lâu Kiêu đi đón cậu.

Nhìn mốc thời gian gửi tin, lúc đó Kiều Thiều đã sớm chạy xuống lầu lấy người với Trần Tố.

Kiều Thiều nói: “Điện thoại tôi để tĩnh âm, không nghe được.”

Thật ra là để rung, còn thật sự nghe được, đáng tiếc là không trả lời.

Hạ Thâm nói: “Tôi còn tưởng tôi không đi nên cậu giận chứ.”

Kiều Thiều hết nói nổi: “Có gì mà phải giận?”

Lại nói, nếu y nhìn thấy tin nhắn này mà còn đứng yên đợi Lâu Kiêu đến đón sao? Để giáo bá dìu đi phòng thí nghiệm? Y còn muốn khiêm tốn làm người!

Hạ Thâm lại nói: “Sợ tới mức tôi bỏ ngang việc chạy đến ký túc xá đây này.”

Kiều Thiều nói: “Tôi đi cùng Trần Tố, tiết này là thực hành, xa hơn khu dạy học.”

Hạ Thâm dừng lại, buồn bã nói: “Đúng vậy… Tôi chạy lên khu dạy học mới biết tiết này là thực hành.”


Sau đó lại chạy qua bên này xác nhận hành tung của tên nhóc.

Cho nên hắn thật sự là chạy qua chạy lại, hàng thật giá thật.

Trong lòng Kiều Thiều nóng lên.

Nhưng trái tim đang nóng hôi hổi của Kiều Thiều rất nhanh liền bị một thau nước của Hạ Thâm dập tắt: “Tôi còn lo một mình cậu ủy khuất hu hu xuống lầu, không cẩn thận té sấp mặt lên, nằm trong bệnh viện mười ngày nửa tháng, khóc đứt từng khúc ruột khúc gan…”

Cút mẹ nó nóng hôi hổi!

Kiều Thiều lạnh lẽo nói: “Để cậu thất vọng rồi.”

Hạ Thâm nghiêng đầu nhìn y: “Thật sự không khóc?”

Hắn nghiêng đầu, tóc ngắn trượt xuống, khiến ngũ quan ngày thường có hơi lạnh lùng nhiều thêm chút trẻ con.

Kiều Thiều mặt không đổi sắc thừa nhận người này cũng có chút xinh đẹp, nhưng điều này cũng có ích lợi gì?

Bản chất của hỗn đản chính là viết kép hai chữ “xấu xa”!

“Khóc cái con khỉ.” Kiều Thiều cho hắn một cái xem thường: “Tôi hỏi, cậu nghĩ tôi là thứ gì vậy?”

Y cũng không phải tiểu nữ sinh yểu điệu, còn cần rơi nước mắt?

Hạ Thâm sợ run lên, lỡ nói ra lời trong lòng: “… Em bé.”

Ả?

Kiều Thiều giương mắt nhìn hắn, ánh mắt nhìn một tên thần kinh.

Hạ Thâm vẫn còn cười, mệt mỏi nơi đáy mắt trở thành hư không, hắn vỗ vỗ đầu Kiều Thiều: “Coi cậu là em bé nhà tôi.”

Kiều Thiều đẩy tay hắn ra: “Đừng sờ đầu tôi.”

Sờ sẽ không cao nổi!

Rất nhanh Kiều Thiều lại giương giọng phản kích: “Bạn học Hạ cậu mấy tuổi rồi, đủ làm cha rồi hả?”

“Ừm.” Bạn học Hạ bình tĩnh nói: “Tôi chín sớm.”

Chín… Chín sớm!

Là trưởng thành sớm!

Kiều Thiều nhận ra nói chuyện với người này chỉ biết rơi vào hố, vì thế xua tay đuổi người: “Tránh ra tránh ra, tới giờ học rồi.”

Hạ Thâm lại đi thật, vốn hắn đến phòng thí nghiệm cũng không phải để học.

Kiều Thiều ngu người — Rốt cuộc người này còn đến làm gì!

Chẳng lẽ chỉ vì xác nhận mình khóc… Phi… Xác nhận tình huống của mình?

Lúc làm thí nghiệm, Kiều Thiều bị một lỗi sai nhỏ.


Hạ Thâm sẽ không nghĩ mình là Thứ Sáu của hắn chứ…

Robinson không có Thứ Sáu, nhặt được Thứ Sáu, từ đó cuộc sống đơn độc trên đảo…

Cái quỷ gì đây!

Y cũng không phải tù binh tội nghiệp !

Kiều Thiều tập trung tinh thần, nghiêm túc làm thí nghiệm.

Tiết thứ ba buổi chiều là thể dục, đương nhiên Kiều Thiều không cần xuống sân.

Đợi đám bạn đi hết, mở cửa sổ ra, âm thanh lớp bên cạnh đọc bài theo làn gió nhẹ nhàng tiến vào.

Kiều Thiều lấy cuốn đề thi ra, chuẩn bị làm bài.

Lúc này Hạ Thâm cúp hai tiết đã trở lại.

Kiều Thiều nhìn qua : “Giờ là tiết thể dục.”

Hạ Thâm ngáp một cái : “Ừ.”

Kiều Thiều hỏi hắn : “Cậu không đi tập à ?”

“Mệt mỏi.” Hạ Thâm dựa lên bàn, nhắm mắt lại nói : “Tôi ngủ chút đã.”

Nói xong liền hô hấp đều đều, chìm vào mộng đẹp.

Kiều Thiều : “…” Phục, thật sự phục !

Rốt cuộc tên này làm gì vào ban đêm ? Chơi game xuyên đêm ? Đi bay ? Hay đi hát hò ?

Ừ, chắc là ngoại trừ đi ngủ, chuyện gì cũng làm !

“Thiếu niên bất lương…” Kiều Thiều than thở một tiếng, đứng dậy đóng cửa sổ lại.

Tuy chỉ mới tháng năm nhưng thời tiết hôm nay không đẹp, từ buổi trưa đã bắt đầu âm u, gió rất lạnh.

Đóng cửa sổ lại liền cách âm với bên ngoài, tâm Kiều Thiều hơi ồn ào, nhưng sau khi ngồi xuống nghe được tiếng hít thở bên cạnh, bình tĩnh trở lại.

Kiều Thiều hít nhẹ một hơi, lấy đề thi ra, nghiêm túc làm bài.

Mười phút sau, Kiều Thiều chăm chú làm bài bị tên cùng bàn lây bệnh, gục ngã.

Người hằng năm mất ngủ lại chìm vào giấc ngủ trong khoảng thời gian không nên ngủ.

Tiếc mà lão Kiều gia không ở đây, nếu không nhất định sẽ cảm động đến nhãn lệ uông uông.

Còn mười mấy phút nữa là hết tiết thể dục, Lâm Tô và Mạc Tiếu Tiếu lén chạy về lớp.

Sau tiết thể dục là tự do hoạt động, Lâm Tô vừa mua được thứ yêu thích, định chia sẽ với Mạc Tiếu Tiếu.

Hai người lén lén lút lút trở về bàn học, liếc mắt liền thấy được hai người đang ngủ ở hàng cuối cùng.

Hai người nằm trong ánh tà dương vàng cam, đến sợi tóc cũng tràn ra mềm mại dịu dàng.

Lâm Tô trợn to mắt.

Mạc Tiếu Tiếu hút một hơi.

Thật ra giữa hai cái bàn có một cái khe, cái gọi là cùng bàn bất quá dựa gần hơn những người khác mà thôi, khe giữa rất nhỏ nhưng cũng không gần lắm, dù sao bây giờ đều là bàn ghế liền nhau.

Nhưng từ góc dộ hai người đứng xem, bọn họ như dựa vào lẫn nhau.

Hai cô nàng yên lặng nhìn ba giây đồng hồ, sau đó đồng thời lui ra.

Đến thứ yêu thích cũng quên khoe khoang, Lâm Tô ngưng trọng nói: “Tôi cảm thấy đây là báo ứng.”


Vẻ mặt Mạc Tiếu Tiếu cũng ngưng trọng: “Không sai.”

Giây tiếp theo, ánh mắt hai người sáng rực lên: “Sau khi Lâu Kiêu cho Hạ thần của chúng ta đội vô số nón xanh, rốt cuộc cũng gặp báo ứng!”

Lâm Tô chống nạnh cười to: “Lâu Kiêu nào chỉ đội nón xanh, e là địa vị chính cung đã khó giữ được!”

Mạc Tiếu Tiếu đồng ý: “Từ xưa tới giờ trúc mã không đấu lại trời giáng, thế hệ đi trước sẽ không lừa chúng ta!”

“Khụ…” Lâm Tô thanh cổ họng: “Học sinh chuyển trường lớp mình cũng dễ nhìn thật.”

Mạc Tiếu Tiếu cũng vội nói: “Đúng là da mỏng thịt mềm, ngoại trừ hơi nhỏ con xíu thì không khuyết điểm nào.”

Lâm Tô vươn tay: “Cùng với Hạ thần chúng ta là tuyệt phối!”

Mạc Tiếu Tiếu nắm chặt tay cô: “Còn xứng hơn tên Lâu tra!”

Thế giới của các nữ sinh bây giờ, nam sinh vừa nhìn đã thấy khiếp sợ.

Lúc gần tan học, Hạ Thâm tỉnh trước, vừa mở mắt ra liền nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như gốm sứ.

Hạ Thâm sửng người.

Một lúc sau hắn mới nhận ra người này là cùng bàn với mình.

Trắng thật a.

Hạ Thâm nhịn không được nhìn qua bên kia.

Tầm mắt dời, Hạ Thâm thấy được quyển đề thi đề trên bàn Kiều Thiều.

Nhóc con này làm đề còn ngủ?

Hạ Thâm cười, cẩn thận rút ra.

Một đề toán, Hạ Thâm nhìn lướt qua liền biết độ khó rất thấp, không đáng để làm.

Kiều Thiều đã làm xong một nữa, Hạ Thâm nhìn một lát sau đó ý cười trong mắt càng sâu.

Mười một câu sai hết sáu câu, nhóc con này muốn đứng hạng nhất e là hơi khó.

Lúc này Kiều Thiều cũng tỉnh, vừa mở mắt ra liền thấy bài tập của mình…

Tiêu rồi, sao mình lại ngủ!

Đầu óc Kiều Thiều trống rỗng, cướp cuốn sách lại.

Hạ Thâm thấy người đã tỉnh, hảo tâm nhắc nhở: “Câu này không phải làm như vầy…”

Lời còn chưa dứt, Kiều Thiều kinh ngạc nhìn hắn: “Không thì làm thế nào, cậu biết à?”

Hạ Thâm thẳng thắn thành khẩn: “Biết hết.”

Kiều Thiều đã tỉnh, sẽ không tin cái miệng đó: “Vậy sao cậu không làm?”

Đề này là của tiết sau đó!

Hạ Thâm nói: “Biết hết rồi còn làm chi.”

Ngữ khí đúng lý hợp tình này, khiến Kiều Thiều cứng họng không nhẹ.

“Rồi rồi rồi, năng lực của ngài, ngài biết hết…” Kiều Thiều không để ý tới hắn, cắn bút tiếp tục làm bài: “Ngài thông minh như vậy thì đừng quấy rầy con chim ngốc ta đây.”

Hạ Thâm quyết định sẽ không đả kích y, chống cằm nhìn nhóc con làm bài.

Nếu nhìn thoáng qua tờ đề, nhiều nhất Kiều Thiều được sáu mươi lăm điểm…

A, lại sai một câu, sáu mươi điểm đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.