Bạn đang đọc Học Thần Là Xú Bát Quái – Chương 35: Con Thích Chị
Tàu điện sắp vào ga chạy không nhanh không chậm, theo một quy luật nhất định. Ôn Yến từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lại thu hồi tầm mắt sang nhìn Tiểu Kiều và Bạch Bạch đang chơi đánh bài. Cô cũng muốn tham gia nhưng sợ bị người ta nghĩ là tự kỉ, chỉ có thể an an ổn ổn ngồi một bên xem.
“Đôi J.”
“Đôi K.
“Đôi A, về nhất” Bạch Bạch buông lá bài xuống, cười khà khà lên đầy vui vẻ “Em thắng, tối nay chị phải làm theo lời em.”
“Được, được, đều theo em” Tiểu Kiều thở dài, vứt đống bài rác trên tay xuống, mặt mày cam chịu.
“…”
Không phải nghĩ nhiều, nhưng cô thật sự thấy đôi này có gì đó mờ ám.
“Cô nhìn cái gì?” Ma nữ đang oanh oanh yếm yếm với hệ thống, cảm giác có người nhìn mình liền xị mặt, nị oai.
Ôn Yến ngại có máy quay phim lẫn Ôn Vĩ Kỳ đang ngồi đây, cô lén lút dơ tay hình nắm đấm, mặt mày hung ác doạ dẫm Tiểu Kiều.
“Chị không được bắt nạt chị ấy” Bạch Bạch nằm bên cạnh cô ta lớn tiếng bao che.
Ôn Tiểu Yến”….”
Rốt cuộc mi là hệ thống nhà ai, vì gái mà bán đứng chủ nhân.
Mi được đó Ôn Tiểu Bạch…
Quá thương tâm, Ôn Yến không thèm để ý hai người kia, chăm chú nhìn về phía Ôn Vĩ Kỳ đang đọc sách.
Thiếu niên an tĩnh ngồi đối diện, dáng người cao lớn, mặc bộ quần áo màu vàng nhạt, lộ ra vẻ tinh tế khó tả. Cũng chỉ có hắn mới có thể mang những màu sắc đơn điệu phối hợp với nhau, khi mặc lên lại mang cảm giác ấm áp như vậy.
Dưới ánh nắng, những vệt sáng lung linh chiếu lên người thiếu niên, cả người hắn như được tắm trong ánh sáng vàng nhạt, hết sức thanh khiết, hết sức chói mắt. Không phải lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cũng không phải lần đầu tiên cảm thấy hắn rất khôi ngô, nhưng chưa lúc nào cô có cảm giác như lần này.
Ôn Yến ngẩn người, ánh mắt dịu dàng của cô được máy quay ghi rõ ràng lại mồn một.
“Sao thế” Lông mi thiếu niên dài cong cong, nhu hoà ngước lên nhìn cô, miệng hơi nhếch lên, đáy mắt mang ý cười.
“Chị có chuyện muốn nói với em” Ôn Yến xoa cái đầu mềm mại của thiếu niên, ánh mắt nghiêm túc. Thấy sự kì lạ trong đôi mâu quang xinh đẹp kia, Ôn Vĩ Kỳ không nói gì, chỉ bỏ quyển sách lên bàn, lắng nghe lời cô nói.
“Còn một tuần nữa đến kì hai, chị dự định nghỉ học một tháng” Đáy mắt thiếu nữ mập mạp thoáng qua tia quyết tâm, bất kể ai ngăn cô cũng không được.
Ôn Vĩ Kỳ kinh ngạc mém chút nữa đứng ào lên, lấy lại bình tĩnh, thiếu niên nghiêng đầu hỏi cô “Lý do?”
“Chị muốn giảm cân… Như vậy, trại huấn luyện giảm béo là lựa chọn không tồi.”
“Tại sao? Cân nặng như thế phù hợp với chị mà. Chị như vậy rất đáng yêu, có phải ai ở sau lưng em nói xấu chị không?” Thiếu niên run rẩy nắm lấy tay cô. Bên trong kia quá vất vả, cậu không muốn cô gái nhỏ này đi vào chịu khổ.
“Chị đã quyết tâm rồi, không thể như vậy mãi” Ôn Yến rút đôi tay bụ bẫm ra khỏi bàn tay thon dài của thiếu niên. Thần thái kiên định trên người cô toả ra, làm thiếu niên muốn nói gì lại không thể nói nên lời.
“Tốt nghiệp xong chúng ta mỗi người một vận mệnh, chúng ta không thể ở bên nhau như vậy cả đời, em lại không thể bảo vệ chị mãi mãi, chị phải mạnh mẽ lên thôi.”
Ôn Vĩ Kỳ mím môi, không thể nói nên lời.
Cả một con đường đến thăm mộ cha mẹ, hai chị em đều trầm mặt không nói gì.
Ôn Yến thay nước từ trong bình hoa ra, quét bụi sạch sẽ, đặt một ít đồ vào.
Ôn Vĩ Kỳ nhìn cô bận rộn, tranh thủ lúc cô rời đi, cậu quỳ xuống trước bia mộ cha mẹ Ôn Gia. Thân hình cậu dưới ánh sáng nhẹ nhàng của hoàng hôn phá lệ cô tịch đến lặng người.
“Bố mẹ trên trời linh thiêng, che chở cho chị gái, con cũng sẽ bảo vệ chị.”
Cậu nói rất nhiều, toàn là lời trước giờ luôn muốn nói với cha mẹ.
“Lúc bố mẹ còn sống thường dạy dỗ rằng con nên biết cách chấp nhận và học cách chấp nhận. Chấp nhận sống là có được có mất, có gặp gỡ, có chia ly, có yêu thương, có quên lãng… Đạo lý này con hiểu rõ, nhưng bố mẹ ơi, có một số việc luôn tồn tại ngoại lệ. Chị ấy là ngoại lệ duy nhất của con. Thích chị ấy là chuyện hoang đường nhất con từng làm. Giống như ngoài trời đang đổ một cơn mưa, trong lòng con, lại ấp ủ một tia nắng.”
Thiếu niên ngừng lại một chút, ngữ khí chua xót, đầy bất lực.
“Ôn Tiểu Yến là ánh sáng rực rỡ nhất trong cuộc sống tối tăm của con. Con biết rõ tình cảm này ngay từ đầu đã sai rồi, cũng biết rõ có một số người chỉ có thể nhìn theo, không thể giữ lấy bên cạnh. Nhưng lại chăng có cách nào ngừng lại ánh mắt luôn đặt trên người chị. Con sẽ cố không thích chị nữa, sau này con sẽ ngoan ngoãn làm em trai, một đứa em trai đúng danh nghĩa, có được không?”
Không một tiếng đáp lại, chỉ nghe thấy bên tai tiếng gió thổi vi vu.
“Mau về thôi” Xa xa giọng thiếu nữ vang lên.