Bạn đang đọc Học Thần Giới Giải Trí FULL – Chương 39
Trong khoảng thời gian này Lê Tứ vô cùng bận rộn.
Việc mở rộng chuỗi rạp không phải là chuyện đơn giản.
Ngoài việc đảm nhận phát hành phim tự sản xuất và các phim trong nước khác, Tinh Hoàn còn có nhiều dự án ở nước ngoài cần kết hợp phát hành trong nước.
Hiện tại đã qua kỳ nghỉ hè, theo quy định của Cục Điện ảnh, các hạng mục nước ngoài đã có thể được lần lượt công chiếu.
Những điều này không thể nằm trong phạm vi mà Tinh Ảnh có thể giải quyết được.
Tất cả đều cần phải có Lê Tứ đưa ra quyết định ở đây.
Ngay cả như vậy, Nghiêm Tranh trước tiên cũng phải báo cáo mọi việc với Lê Tứ.
Nghe nói là một bộ phim hồi hộp với chi phí nhỏ không thể ra rạp mà phải mua vé bao rạp thông qua internet, được chiếu ở cả ngàn rạp chiếu phim không nòng cốt.
Cho dù Lê Tứ có kiến thức cũng không khỏi kinh hãi.
Phải biết rằng, từ quan điểm phát hành của họ, mua vé theo nhóm bao rạp tại các rạp lẻ không trọng yếu, đơn giản chỉ vì một suất chiếu phim, mà suất chiếu phim đó còn ở trong khoảng thời gian tệ nhất.
Không có chi phí tuyên truyền, thời gian địa điểm chiếu có thiếu sót.
Vậy mà nhiều người bằng lòng lập nhóm đi xem.
Dưới loại tình huống này, doanh thu phòng vé thực sự đã vượt mốc 5 trăm vạn trong tuần đầu tiên và nó vẫn đang tăng lên hàng ngày.
Đây thực sự là một con số khó tin.
Lê Tứ nghe vậy cảm thấy rất hứng thú nói:
“Cậu mang bộ phim đó đến đây để tôi bớt chút thời gian xem.”
Hai mươi năm trước, có lẽ vẫn còn hàng nghìn người đổ xô ra đường chỉ để xem một bộ phim truyền hình.
Dân chúng chạy theo máy chiếu chỉ để được xem một bộ phim.
Nhưng trong thời đại này, người xem có thể tiếp cận vô số tác phẩm điện ảnh và truyền hình tuyệt vời của nước ngoài thông qua Internet.
Nếu có một tác phẩm khác có thể gây ra tiếng vang như vậy thì tất nhiên là đáng để quan tâm.
Chẳng qua đây chỉ là một câu nói.
Bên cạnh phòng làm việc cấp cao của Tinh Hoàn có một phòng chiếu phim.
Nghiêm Tranh gật đầu đáp ứng.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Lê Tứ không khỏi hỏi:
“Thế nào? Cậu còn có chuyện gì nữa?”
Nghiêm Tranh cân nhắc, nói:
“Tổng giám đốc Lê, trước đó tôi đã sắp xếp cho kiểu phải bao rạp mới xem được.
Chỉ nghĩ rằng ngoài , tỷ suất người xem những bộ phim nòng cốt khác cũng đang xuống thấp, cho nên tạm thời thử hình thức mới …”
Lê Tứ nhíu mày: “Nói trọng tâm.”
Nghiêm Tranh lúng túng cười:
“Hướng tổng gọi điện thoại đến nói danh tiếng của là một mối đe dọa của.
Vì vậy ông ấy hy vọng kéo dài thời gian chiếu rạp của , hoãn thời công chiếu trên internet.
Bên phía đã đồng ý, đổi lại Tinh Ảnh phải mở thêm các suất chiếu cho .”
Bất kể ý định ban đầu của Nghiêm Tranh là gì, tình trạng dư luận của có thể lên men đến thời điểm hiện tại, quả thực không thể tách rời sự việc mua theo nhóm bao rạp trước đó.
Hiện tại đã trở thành mối đe dọa cho.
Hơn nữa Hướng Minh cũng đến tìm ông …!Tất nhiên Nghiêm Tranh phải nói cho Lê Tứ biết sự việc, trước khi Lê Tứ biết tin từ những nơi khác.
Trong mắt Lê Tứ lóe lên sự ngạc nhiên, nhưng hắn không bận tâm đến cách làm của Nghiêm Tranh.
Tinh Ảnh trở thành một trong những người dẫn đầu ngành như ngày hôm nay, nếu sự việc mua theo nhóm xem mà Nghiêm Tranh nhắm mắt đến hỏi hắn rồi mới bắt đầu hành động thì hắn mới cảm thấy thất vọng.
Thị trường thay đổi rất nhanh.
Nghiêm Tranh thân là giám đốc của Tinh Ảnh, không ngừng thử nghiệm những ý tưởng mới, mới chính là điều mà Lê Tứ hy vọng nhìn thấy.
Bất luận cái gì mới cũng sẽ xảy ra rủi ro, điều này là bình thường, miễn là rủi ro nằm trong phạm vi chịu được.
Hơn nữa, lần này Nghiêm Tranh chỉ mở một vài buổi chiếu không phải cốt lõi.
Đối với cấp dưới cũ có thể thử những con đường mới trên miếng bánh thị trường to lớn này, Lê Tứ thực sự rất hài lòng.
Điều Lê Tứ kinh ngạc là không ngờ lại có thể đánh bại trên con đường nhấp nhô gập ghềnh như vậy …!Lê Tứ không nhịn được hỏi:
“Đã mở rồi? Các suất chiếu mới như thế nào rồi?”
Số liệu mới nằm trên tay Nghiêm Tranh:
“Tổng doanh thu phòng vé đặt trước tăng lên …!Đã vượt quá một ngàn vạn.”
Lê Tứ:
“Một ngàn vạn? Chi phí quay phim là bao nhiêu?”
Nghiêm Tranh: “…!Hai trăm vạn.”
Đúng vậy, hai trăm vạn, ngay khi lần đầu tiên Nghiêm Tranh nghe được cũng không thể tin vào tai mình.
Không nói cái khác, Nghiêm Tranh rất muốn hỏi Tôn Hiểu Bác, bỏ Tinh Hoàn đi ăn máng khác, bộ phim này có thể cho anh ta bao nhiêu tiền? Chứ đừng nói bên trong còn có những nhân vật như Bùi Phương trong đó …!Hắn không biết Hoắc Lãng làm sao có thể thuyết phục mấy người đó.
Khóe miệng Nghiêm Tranh giật giật: “Hơn nữa đội sản xuất cũng không yếu, chỉ có thể nói nhà sản xuất này rất có năng lực.”
Lê Tứ rất có hứng thú: “Hôm nay cậu có kế hoạch gì không? Nếu không có thì cùng tôi ngồi xem bộ phim này.”
Nghiêm Tranh vui vẻ đồng ý.
Dù bận rộn như thế nào, Lê Tứ vẫn duy trì được kỷ lục số bộ phim đã từng xem trong suốt cả năm, đặc biệt là các tác phẩm nước ngoài.
Xét về mặt nội dung, nhận xét của Lê Tứ rất độc đáo lại rất cay nghiệt.
Trong một bộ phim, hay chỗ nào, dở chỗ nào, nguyên nhân không hay là gì, đều không qua được mắt Lê Tứ.
Giống như , lúc công chiếu, chỉ xem một lần mà Lê Tứ đã có thể nhìn ra vấn đề.
Phương Chí Quốc bị bó buộc quá nhiều, phần lớn là do mâu thuẫn giữa ông ta và Quý Tuấn Trì.
Toàn bộ bước ngoặt của các nhân vật quá lớn, ảnh hưởng đến việc chế tác bộ phim.
Bây giờ Nghiêm Tranh cũng rất bận rộn, khó có được cơ hội đi theo Lê Tứ như những năm đầu.
Vì vậy cơ hội lần này rất quý.
Huống gì đừng nói là hắn, cho dù là Tống tổng, cũng rất nhiều lần được Lê Tứ kêu lên cùng xem phim bình phẩm.
Trong phòng chiếu phim, sau khi logo rồng của cục điện ảnh quốc gia biến mất, thì logo của nhà sản suất hiện lên.
Logo là một bóng đèn huỳnh quang nhấp nháy, sau đó dòng chữ tên công ty sản xuất “A grain of dust” từ từ hiện lên, kiểu chữ rất đơn giản, không giống như kiểu chữ rối mắt khoe khoang của các công ty hoạt hình.
Cái logo này quả thực rất đơn giản …!Từ cái tên khiêm tốn đến những hình ảnh động đơn giản, ở đâu cũng lộ ra mùi vị “Tôi không có tiền”.
Mở đầu là hình ảnh bầu trời rồi chiếu xuống, cuối cùng là hình ảnh đồng không mông quạnh bắt đầu xuất hiện trước ống kính.
Xe việt dã chạy qua, cuốn theo bụi mù mịt, phụ đề hiện ra “Đạo diễn Lâu Vũ”.
Lâu Vũ?
Lê Tứ thoáng nhíu máy: “Hình như tôi đã nghe qua ở đâu đó …”
Nghiêm Tranh gật đầu: “Lúc trẻ đạo diễn Lâu ở X Thị, đã cùng hợp tác với đạo diễn Phương quay .”
Lê Tứ thở dài: “Là hắn à, thảo nào.
Hồi đó hắn rất tốt, chỉ là nhiều năm nay không có tác phẩm nào …!Cách quay vận dụng ống kính vẫn sắc bén như trước, thích hợp cho phim hồi hộp.”
Trên màn ảnh, Nhan Chân bước xuống xe việt dã, thị trấn nhỏ Chân tướng hiện ra ngay trước mặt cô, phụ đề hiện lên “Diễn viên chính Nhan Tô Tô.”
Trong mắt Lê Tứ lộ ra vẻ nghi hoặc: “Chờ một chút …”
Diễn viên chính là cô gái nhỏ này?
Nghiêm Tranh nghe tiếng thì quay đầu qua, chưa kịp nói chuyện, màn ảnh dừng lại hình ảnh hướng về thị trấn Chân tướng, và phụ đề “Nhà sản xuất Hoắc Lãng” hiện ra.
Sau đó, Nghiêm Tranh nhìn thấy vẻ mặt từ trước đến nay luôn luôn bình tĩnh của tổng giám đốc Lê, liền ngưng trệ lại.
Nghiêm Tranh sửng sốt: “Tổng giám đốc Lê?!”
Chuyện gì vậy?? Chẳng lẽ đột phát bệnh tim??
Chuông điện thoại di động vang lên, Lê Tứ nhìn xuống.
Thật tốt, con mẹ nó, trùng với cái tên trên màn hình kia.
Hắn cầm điện thoại di động lên, hít một hơi thật sâu, sau đó đưa tay, nháy mắt ra hiệu cho Nghiêm Tranh.
Nghiêm Tranh bừng tỉnh, lập tức nhấn nút tạm dừng phát phim, đứng dậy đi ra bên ngoài sảnh đứng chờ, trong lòng có chút thấp thỏm, lẽ nào bởi vì cuộc điện thoại kia cho nên tổng giám đốc Lê mới có vẻ mặt như vậy …!Thật kỳ lạ? Rốt cuộc là ai gọi điện đến? Gần đây không nghe nói tập đoàn có bất kỳ vụ làm ăn hay sáp nhập lớn nào? Chuyện lớn như thế nào mà đến mức nào khiến cho tổng giám đốc Lê ….!Có vẻ mặt như vậy?
Nhưng tổng giám đốc Lê cũng không còn trẻ nữa, mấy năm nay tổng giám đốc Lê làm việc chăm chỉ như vậy, cơ thể cũng còn rất khỏe mạnh.
Lúc Nghiêm Tranh miên man suy nghĩ, thì ở trong phòng, Lê Tứ đã ấn nút nghe, đầu bên kia vang lên giọng nói quen thuộc: “Chú Tứ …”
Lê Tứ nhìn hình ảnh dừng lại ở ba chữ “Nhà sản xuất” trên màn hình, liền ngửa đầu ra sau, giọng điệu vẫn luôn bình tĩnh:
“Tổng giám đốc Hoắc, đã lâu không gặp.
Ngài phát tài ở nước M, dạo gần đây khỏe không?”
Tổng giám đốc Hoắc: ……………
Hoắc Lãng liếc nhìn trần nhà, biết cửa ải này phải qua, liền ho khan một tiếng: “Chú Tư, cháu về nước rồi.”
Lê Tứ hừ một tiếng.
Hắn chỉ biết, tại buổi công chiếu ngày hôm đó, hắn thật sự không có hoa mắt! Cái đồ hỗn trướng này!
Giọng điệu của Lê Tứ vẫn khách sáo như cũ: “Điều này hiếm thấy, tổng giám đốc Hoắc là khách quý nha.”
Hoắc Lãng đau đầu, giọng điệu khuyên bảo giải thích: “Chú Tứ, cháu cũng trở về chưa lâu.
Bây giờ cháu nói với chú là cháu sai rồi…”
Cho dù trải qua bao nhiêu sóng gió trên thương trường, thì lúc này tính tình Lê Tứ có chút không kiềm chế được, lập tức nổi cơn thịnh nộ: “Cháu, con nẹ nó, ngay cả một bộ phim điện ảnh cũng đã quay xong còn nói trở về chưa bao lâu?! Qủy lừa gạt!”
Qủy lừa gạt ngay cả lừa gạt cũng không có chút thành ý!
Không đợi Hoắc Lãng giải thích, Lê Tứ đã tức giận:
“Chú nghĩ cháu thật sự hạ quyết tâm làm trò chơi ở cái nước tư bản kia, chướng mắt buôn bán nhỏ! Hiện tại thì sao? Quay đầu lại liền lén lút chú sản xuất một bộ phim điện ảnh!”
Vừa nhắc đến , Lê Tứ nhìn thấy Nhan Tô Tô trên màn ảnh, lại nhớ đến vào cái ngày công chiếu kia nhìn thấy bóng lưng của Hoắc Lãng kéo Nhan Tô Tô rời đi, trong lòng đột nhiên “Hiểu ra” điều gì đó.
Nên sớm như vậy! Đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn đều vô cùng lạnh lùng đối với những cô gái xung quanh.
Giống như người ta nói câu mặt trời mọc phía tây hay sao mà lại có thể cầm tay kéo con gái nhà người ta đi, còn mang theo bộ dạng bảo vệ săn sóc như vậy nữa!
Lê Tứ hoàn toàn không cho Hoắc Lãng có cơ hội hít thở, bá vương không ngừng phun nọc độc:
“Chú nói cháu cũng thật có năng lực! Cho dù cháu muốn nâng người ta lên mới làm phim, thì cháu cũng phải đặc biệt nâng người ta lên ta xem chứ! Chỉ móc ra có hai trăm vạn? Cháu sờ sờ lương tâm của cháu đi, cho dù không phải vì thể diện của chính mình, cũng là vì thể diện của cha cháu chứ! Hai trăm vạn …!Vậy mà Hoắc thiếu chỉ bỏ ra có hai trăm vạn để nâng đỡ người ta.
Nói ra chú thật sự sợ là không còn mặt mũi nào để gặp người được!” (*Người ta mà Lê Tứ nói ý là chỉ Nhan Tô Tô đấy, ý của chú ấy muốn nói là Hoắc Lãng thích Nhan Tô Tô mà chỉ bỏ ra có chừng đó tiền để mà nâng đỡ Tô Tô thôi, trách móc anh nhà keo kiệt.)
Hoắc Lãng muốn giải thích: “Cháu …”
Lê Tứ cười lạnh: “Thế nào? Chú nói sai câu nào sao? Không phải là cháu muốn nâng đỡ cô gái nhỏ kia sao?”
Hoắc Lãng: ……….
….!Ý đồ ban đầu của bộ phim này quả thực là muốn để cho Nhan Tô Tô chuyển từ vai phụ sang vai chính.
Anh thật sự là có tám cái miệng cũng không rửa sạch được.
Nói anh không muốn dính dáng đến cái ngành nghề này? Sai.
Nói anh không muốn nâng đỡ Nhan Tô Tô? Lại càng không đúng.
Hoắc Lãng đỡ trán, bị chú Tứ nói trúng tim đen, nhất thời cứng họng.
Thấy Hoắc Lãng không có cách nào giải thích được, Lê Tứ mới bình tĩnh lại, nói: “Còn có chuyện gì muốn nói?”
Hoắc Lãng thở dài, thành thật nói: “Không có, cảm ơn sự chăm sóc trước đây của chú Tứ.”
Lê Tứ hừ một tiếng, sau đó lại có chút thành khẩn nói: “Biết rồi.
Nếu cháu có thời gian, về nhà sớm đi!”
Nghe thấy một tiếng “Ừ” của Hoắc Lãng ở đầu dây bên kia, Lê Tứ mới trực tiếp thuận tay tắt điện thoại.
Sau đó Lê Tứ gọi Nghiêm Tranh vào, tiếp tục xem.
Nghiêm Tranh hết sức kinh ngạc …!Thoạt nhìn tâm tình của tổng giám đốc Lê rất tốt.
Lê Tứ nhìn người đứng phía sau Nghiêm Tranh, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Đó là trợ lý của Lê Tứ, rất hiểu rõ tình hình sức khỏe của Lê Tứ, cũng có số điện thoại bác sĩ riêng của Lê Tứ.
Để phòng ngừa vạn nhất, Nghiêm Tranh gọi hắn cùng đến xem phim.
Nghiêm Tranh ho khan một tiếng: “Khó có được cơ hội.
Lúc nãy tôi tình cờ gặp trợ lý Trương, nên mời anh ấy cùng tham gia.”
Trợ lý Trương gật đầu.
Cũng không thể nói rằng bọn họ đang lo lắng về tình hình sức khỏe của ngài được.
Lê Tứ không thèm để ý, tâm tình vui vẻ vung tay lên: “Ngồi đi, tiếp tục xem.”
Sau đó, bầu không khí trong phòng chiếu phim rất kỳ lạ.
Nghiêm Tranh và trợ lý Trương không có tâm tình xem phim, bọn họ đều tỉ mỉ chú ý đến tình hình của tổng giám đốc Lê.
Mà tổng giám đốc Lê …!Không đúng, đặt ra bối cảnh kỳ dị như thế, tiết tấu chặt chẽ, tại sao trong toàn bộ quá trình xem phim, tổng giám đốc Lê để lộ ra ….!Nụ cười giống như cha già nhìn thấy đứa con của mình đã trưởng thành?
Một bên là nội dung xác chết máu tanh, một bên là nụ cười vui mừng và hài lòng của tổng giám đốc Lê, Nghiêm Tranh và trợ lý Trương nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy run rẩy: Ông chủ hình như bệnh cũng không nhẹ.