Đọc truyện Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại – Chương 57: Cút đi, cút đi
Sau này không cho phép nói chia tay, biết chưa? Sau
này chúng ta cãi nhau cũng được, chiến tranh lạnh cũng được, nhưng không được
nói đến chuyện chia tay. Em rời khỏi anh rồi, còn ai tới nhẫn nhịn tính tình
của em?
Khi nấu cơm, tôi vẫn cảm giác có gì không đúng. Vừa
rồi, khi ở trong siêu thị, anh giống như không xảy ra chuyện gì, lựa trái chọn
phải. Còn tôi đầu óc mơ màng bị anh dắt phía sau, ngoại trừ những lúc anh quay
đầu, cười một cách bỉ ổi và kỳ quái khiến tôi có phản ứng ra thì hai mắt tôi
lúc nào cũng đờ đẫn. Con trai à, định dẫn mẹ đi đâu, Có phải tôi không ở Trái
Đất đã nhiều năm rồi không. Vì sao anh coi như không có chuyện gì mà đi lấy
Sofy ban đêm 35cm, còn lấy Jissbon* nữa!!!
*
Jissbon: một nhãn hiệu bao cao su của Trung Quốc
Khi cầm lên vì sao còn phải đong đưa trước mặt tôi.
Khi đong đưa vì sao còn gian ác nói: “Có cảm giác an toàn chưa?” Phương Dư Khả,
anh là tên nhà thơ mặt người dạ thú, ra vẻ đạo mạo, đang động dục, không hơn
không kém! Trước mặt tên nhà thơ khốn nạn này, tôi còn có thể bình tĩnh nấu
trứng xào cà chua, tôi phải bội phục chính mình. Rốt cuộc là sức trấn tĩnh của
tôi quá mạnh mẽ hay là bị Phương Dư Khả đầu độc, tôi cũng không rõ lắm. Tên yêu
nghiệt này cứ tựa ở cửa phòng bếp, chân thành tha thiết nhìn tôi, tôi cũng lười
tranh cãi. Từ lúc nào anh trở nên vừa ngọt vừa dính như thế… Một lúc sau,
Phương Dư Khả đi vào phòng bếp, thả một ít mì sợi mới mua vào trong nước nóng,
nhẹ nhàng nói bên tai tôi: “Buổi tối ăn mì trứng xào cà chua, được không?” Đại
ca, đại ca có thể cách xa em ra một chút không? Việc nhà bình thường thôi, cần
gì phải dùng giọng nói thì thầm thổi hơi, vừa trầm thấp vừa thu hút như thế?
Tôi lau một bên mặt, nặng nề hít vào một hơi, liếc mắt
nhìn Phương Dư Khả: “Anh ra ngoài ngồi đi. Tay nghề nấu ăn của em anh biết rồi.
Chuẩn bị ăn mì trắng đi.” Cũng may, giọng nói của tôi thật bình thường, bình
tĩnh mạnh mẽ, không chút sơ hở. Phương Dư Khả lại ngọt ngào đáp một câu: “Không
sao, cái gì em làm anh đều thích anh.” Trái tim tôi lại nảy lên. Ông trời ơi,
anh bị ai nhập hồn rồi đúng không? Đây rõ ràng không phải bản thân anh mà, đúng
không? Phương Dư Khả mỏ nhọn vô cùng, thường hay lấy cười nhạo tôi làm niềm vui
đâu rồi? Trứng xào cà chua tôi làm trước sau như một, vô cùng khó ăn. Xét đến
vẻ mặt thành thật của Phương Dư Khả khi nói thứ gì tôi làm đều thích ăn, tôi cố
ý gạt hết trứng xào cà chua vào đĩa của anh. Tôi không đói bụng, uống một tí
canh là được. Phương Dư Khả tuyệt đối không phản kháng, ngược lại còn ngồi đối
diện tôi, một câu cũng không nói, cúi đầu yên lặng ăn mì.
Tôi len lén quan sát anh. Tất cả chưa từng thay đổi.
Khi cầm đũa vẫn cố chấp chỉ dùng ngón cái và ngón trỏ, khi ăn mì vẫn không
nhanh không chậm, cuộn tròn lại như đang ăn mì Ý. Chỉ là gương mặt hơi gầy một
chút, cằm hơi nhọn một chút, dễ dàng chọc vào vai khi ôm tôi… Nghĩ tới đây, tôi
không khỏi hơi đỏ mặt, vùi đầu vào bát canh, uống từng ngụm, từng ngụm. Phương
Dư Khả ngẩng đầu lên, nở nụ cười thứ N+1 với tôi trong ngày hôm nay. Nguy hiểm
chính là, mỗi lần anh đều cười vô cùng gian tà lại cuốn hút, hại tôi không tiện
bốc hỏa, đành phải coi như không thấy, tiếp tục ăn canh. Nhưng khi đã ăn uống
xong xuôi, tôi sắp biến thành khinh khí cầu rồi… Cuối cùng không cách nào nhịn
được nữa, nâng tầm mắt lên lại chạm phải ánh mắt thẳng tắp, nóng bỏng của anh,
tôi lại hoảng hốt liếc ra chỗ khác. Căn cứ vào sự chỉ đạo và lý luận của những
tiểu thuyết tình cảm tôi đã đọc, loại ánh mát này gọi là dụ dỗ và đùa giỡn. Tôi
không phải là một người phụ nữ ngực to óc bằng hạt nho. Tôi không có ngực, cũng
không có đầu óc… Vì vậy, suy nghĩ tôi lại hỗn loạn một lần nữa, cắn đôi đũa
lườm góc tường. Phương Dư Khả cười ra tiếng: “Đồ ngốc, góc tường đó có con
chuột hay sao? Em đã nhìn đến năm phút rồi, dù có chuột thật, chúng nó cũng bị
em nhìn đến xấu hổ rồi.” Tôi nhổ đôi đũa trong miệng ra, trừng mắt nhìn anh:
“Vậy anh nhìn em lâu như vậy, anh có nghĩ em cũng có thể xấu hổ hay không?”
Phương Dư Khả dựa lưng vào ghế, nỉ non nói: “Bởi vì
anh nghĩ hai chúng ta sẽ không bao giờ có thể ngồi ăn cùng nhau thế này được
nữa. Anh sợ em sẽ giống như lần trước, nói với anh rằng em no rồi, không ăn
nữa, sau đó quay đầu bỏ chạy, đã chạy là không bao giờ trở về.” Tôi nhìn về
phía anh, chờ anh nói cho hết lời. Người mà tôi yêu đang nói cho tôi biết, anh
sợ tôi bỏ đi, giống như tôi sợ anh bỏ đi vậy. Phương Dư Khả tiếp tục nói: “Đồ
ngốc, dựa vào cái gì mà cho rằng anh không nói với em chuyện xuất ngoại nghĩa
là anh định len lén trốn đi. Nếu người trốn, trái tim cũng có thể trốn theo thì
anh đã đi từ lâu rồi. Em ấy, luôn làm anh quá phiền muộn, làm anh khó xử hơn
bất cứ đề bài khó nào. Em luôn luôn ra đề khác với lẽ thường, luôn luôn thích
nghĩ đi nghĩ lại một chuyện, luôn luôn tùy hứng, anh không thể trói buộc em,
lại không muốn để cho em chạy quá xa. Ở quá gần em thì sợ em buồn bực, ở quá xa
em lại sợ em thích người khác. Em lại có thể nói với anh, em thiếu cảm giác an
toàn? Em rõ ràng là một quả tên lửa nhỏ, ngược lại còn oán giận anh, nói anh
không đúng.” Vuốt mái tóc rối tung của tôi, Phương Dư Khả dọn dẹp bát đũa mang
vào phòng bếp. Tôi theo đuôi anh, tôi thích nghe anh nói, nghe sự lo lắng của
anh, nghe anh nói tôi vô cùng quan trọng, nghe anh oán giận tôi.
Có vẻ như người này yêu tôi nhiều hơn tôi yêu anh. Anh
mở vòi nước, dòng nước trong suốt thấm ướt chén bát. Giọng nói ấm áp của Phương
Dư Khả lại truyền đến: “Chuyện xuất ngoại kia không nói với em vì sợ em suy
nghĩ nhiều. Nhiều năm trước, bố mẹ anh đã có quyết định di dân. Năm nay, khi
bọn họ nhắc tới chuyện di dân với anh, điều đầu tiên anh nghĩ đến là em. Anh
nghĩ, nếu phải di dân, anh sẽ đưa em đi cùng anh. Nhưng em không thích học
tiếng Anh, anh nhìn mà lo lắng. Muốn em học tập chăm chỉ, em lại luôn luôn náo
loạn. Em vốn không thích mấy thứ này, anh lại ép em, anh tưởng rằng em đã ghét
anh rồi. Anh nghĩ, em gặp mặt bạn trên mạng có phải dự định rời khỏi anh hay
không, vì vậy em mới gửi tin nhắn nói chia tay, còn nghiêm túc gặp mặt nói lời
tạm biệt. Anh đã định nói với em chuyện xuất ngoại, em lại ương bướng nói chia
tay, có biết là rất tổn thương tình cảm hay không hả?”
Tôi lẩm bẩm: “Đã chia tay rồi còn oán trách tổn thương
hay không tổn thương? Có tình cảm thì chia tay làm quái gì?”
Phương Dư Khả nghiêm mặt, mạnh mẽ nói: “Vậy vì sao em
muốn chia tay?”
Này, sao rẽ ngang rẽ dọc rồi lại quay lại chuyện này.
Tôi đưa cho anh một chiếc khăn mặt, nhìn anh lau khô những ngón tay thật dài:
“Vậy, hai tiếng trước, không phải anh còn chạy tới nói với em anh muốn xuất
ngoại sao?”
“Em không để ý tới anh nữa, vì sao anh không thể đi di
dân với bố mẹ anh. Chẳng lẽ anh không thể gạt tình cảm này đi, bỏ đứa ngốc lòng
lang dạ sói này sang một bên được sao? Em thì ngược lại rồi, còn đi hát với
người khác rất vui vẻ. Em còn bảo anh nói bằng lương tâm, còn lương tâm của
chính em đâu rồi?”
Này, chỉ cho châu quan phóng hỏa không cho dân chúng
đốt đèn, đúng không? Tôi hét lên: “Anh cũng đi hát đấy thôi?”
“Có đủ màu sắc như bên em sao? Bên anh chỉ thuần một
màu nam tính, bên em thì sao? Khi anh vào phòng các em, em đang cầm mặt Vương
Nhất Mạc kia để làm gì?”
“À… Hôn… Chơi trò chơi thua.” Tôi vội vàng giải thích.
Lời giải thích này có vẻ khiến Phương Dư Khả rất không
vui, trên mặt đầy mây đen bao phủ, vẻ mặt như giông tố sắp kéo về: “Chu Lâm
Lâm, anh cảnh cáo em, sau này em lại dám chơi trò này, anh sẽ không khách khí
với em nữa, trực tiếp bắt lấy em nhốt lại!”
“Em rất sợ nha…” Tôi ôm ngực, làm ra vẻ vô cùng sợ
hãi, nháy mắt khiêu khích anh. Chuyện này thật tốt, triệt để châm ngòi cho
Phương Dư Khả, anh trừng mắt nhìn tôi. Tôi hì hì cười, hai tay đặt trên trán,
giơ ra hai ngón tay giả làm sừng trâu, lè lưỡi nhìn anh. Rất ấu trĩ nhưng rất
thú vị.
Phương Dư Khả bỗng nhiên xảo quyệt kéo tay tôi: “Không
tin phải không? Thử một lần là tin.” Nói xong, anh lập tức kéo tôi vào phòng
ngủ. Khốn, không phải thật sự nhốt tôi lại chứ? Quốc gia chúng ta có pháp luật,
anh làm vậy gọi là giam giữ bất hợp pháp…
Phương Dư Khả kéo tôi vứt lên giường, cười cười cởi
cúc áo của mình. Tôi nhìn anh một lúc rồi mới phản ứng lại, đây rõ ràng là nụ
cười của bọn công tử bỉ ổi trước khi đùa giỡn con gái nhà lành. Tôi cắn đầu
lưỡi nói: “Mồm thối, anh đừng lại đây, nếu không em lập tức cắn lưỡi tự sát.”
Phương Dư Khả không chút hoang mang mà nói: “Cắn đầu
lưỡi mình, không bằng cắn của anh đi.”
“Này…” Tôi hít vào một hơi, người này không phải bỉ
ổi, mà là vô cùng bỉ ổi. Áo Phương Dư Khả đã bị cởi ra, lộ ra xương quai xanh
khêu gợi, còn có cơ ngực, và cả cơ bụng…
Không sao, không sao, coi như anh đi bơi đi. Bình
tĩnh, bình tĩnh, không thể chảy máu mũi. Tôi tiếp tục đàm phán với anh: “Phương
Dư Khả, anh phải tỉnh táo. Xúc động là ma quỷ…”
Phương Dư Khả cười nói: “Anh vốn đã là ma quỷ, em có
thể làm thiên sứ của anh rồi.”
Tôi đành phải yếu đuối đầu hàng: “Em sai rồi, em sai
rồi. Sau này em không hôn bất cứ ai nữa, được chưa?”
Phương Dư Khả lại lắc đầu: “Không được, em còn phải
hôn anh chứ…”
Phương Dư Khả ở trên giường thật sự là con sói háo sắc
trăm phần trăm. Tôi vô cùng nghi ngờ, trước đây, khi tôi quyến rũ anh, anh đang
giả vờ là chính nhân quân tử, hiện giờ biến chất thế này, thật sự khiến tôi bất
ngờ. Anh nằm trên người tôi, coi tôi thành cái đệm chuyên dụng, nhìn tôi cười
nhẹ, trong đôi mắt có hình ảnh phản chiếu của tôi. Tôi trúng độc rồi, mặt bắt
đầu nóng lên. Tôi dùng ngón tay chọc chọc làn da trơn bóng của anh, cười gượng
pha trò: “Da đẹp như thế này, dùng sửa rửa mặt gì vậy? Cho em dùng ké với.”
Phương Dư Khả nhìn tôi đặc biệt chăm chú: “Rửa mặt
bằng nước sạch, cách vài ngày lại dùng bọt cạo râu, em muốn thử không?”
Ha ha, thật buồn cười nha… Tôi xấu hổ nhìn anh, trong
đầu tính toán nghìn lần: thần chém gió ơi là thần chém gió, mi nghĩ ra chuyện
gì đó mau lên, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.
Phương Dư Khả tiếp tục thoải mái nằm sấp, vùi đầu bên
cạnh tai tôi. Tôi nghĩ tư thế này rất dễ cướp cò nên lùi đầu sang bên cạnh,
cách xa anh vài cm. Anh lại cố chấp dụi tới, nhưng thật ra cũng không có hành
động gì, chỉ tựa đầu vào đầu tôi. Tôi ngửi được mùi tóc của anh, thơm mát,
thoang thoảng, thấm sâu vào trái tim tôi. Yên lặng như vậy gần mười phút, tôi
hoài nghi chính mình có bị anh đè bẹp hay không. Nhất là bộ ngực cực kỳ bé nhỏ,
gần như không có hiệu ứng hình ảnh của tôi cũng sắp bị đè bẹp rồi. Tôi cuộn người
dịch sang bên cạnh, muốn thở ra một hơi, không ngờ bên tai lại truyền đến giọng
nói của Phương Dư Khả: “Đồ ngốc, đừng động đậy.”
Anh không cho em động thì em sẽ không động sao? Em
càng động. Gương mặt trắng như sứ của Phương Dư Khả bắt đầu ửng hồng, dùng sức
vân vê đầu tôi, thở dài: “Thật sự là đồ ngốc. Cướp cò, em chịu trách nhiệm.”
Nói xong liền đặt tay tôi lên thân dưới của anh. Khụ, tôi không thể không nói,
đây là một hành động vĩ đại… Ừ, vĩ đại… Mặt tôi bốc lửa, như bị quay vài vòng
trong lò vi sóng… Phương Dư Khả nhẹ giọng nói bên tai tôi: “Hôm đó, anh uống
rượu, khi làm vậy với em, em có sợ không, có hoảng không?”
Đại ca, hiện giờ em cũng rất sợ, rất hoảng, cũng bằng
lúc đại ca uống rượu ấy. Tôi nhìn ánh đèn màu cam ấm áp trên trần nhà, len lén
liếc mắt nhìn anh đang ở bên cạnh. Dưới ánh sáng, da anh trắng nõn, vân da rõ
ràng, có một chút khí khái anh hùng, rất sexy. Đại ca, em rất hoảng… Phương Dư
Khả tiếp tục nói: “Ngày đó, khi anh uống rượu, nhìn thấy em đến, anh thật sự
rất vui. Tuy không biết vì sao em lại đến, nhưng anh vẫn rất thỏa mãn. Muốn
biến em thành một bộ phận của anh, muốn luôn luôn giữ em ở bên, muốn hôn em,
muốn ôm em, vì vậy mới không khống chế được mình. Nhưng em lại nói chúng ta đã
chia tay rồi, thế này phải coi là thế nào, nghe vậy anh…” Phương Dư Khả dừng
một lúc, giống như đang tiêu hóa một ký ức khó chịu: “Đồ ngốc này, vì sao bỗng
nhiên lại thông minh như thế? Rõ ràng biết đó là nỗi đau của anh, em lại càng
muốn chọc vào. Anh bị em dội cho một gáo nước lạnh, phải quay đầu trở lại, sau
này Phương Lỗi nhà em không ra đời được, em có thể chịu trách nhiệm không?”
Khụ… Tôi tiếp tục im lặng… Anh không phải còn vĩ đại lắm sao… Phương Dư Khả hơi
ngẩng đầu, hôn chụt một cái vào mặt tôi: “Sau này không cho phép nói chia tay,
biết chưa? Sau này chúng ta cãi nhau cũng được, chiến tranh lạnh cũng được,
nhưng không được nói đến chuyện chia tay. Em rời khỏi anh rồi, còn ai tới nhẫn
nhịn tính tình của em?” Tôi nhìn Phương Dư Khả, trong ánh mắt anh có trách cứ,
có yêu thương, còn có trân trọng.
Tôi lắc đầu: “Không được.”
Phương Dư Khả nhéo mặt tôi: “Vì sao?”
Tôi tức giận nói: “Ai nha, đừng nhéo mặt em, vốn đã đủ
tròn rồi, kéo nữa sẽ bẹp ra mất.”
Phương Dư Khả vỗ vỗ đầu tôi: “Vậy em nói xem vì sao?
Còn muốn chia tay anh đúng không? Em đến đâu để tìm được một anh chàng đẹp trai
như anh, em nỡ lòng nào bỏ rơi Phương Lỗi?”
Tôi bất mãn nói: “Anh còn chưa giải thích rõ ràng với
em chuyện xuất ngoại, còn chưa nói với em mụ yêu tinh kia là ai, vì sao em phải
đồng ý với anh? Hôm đó em tới đây, vì sao lại là mụ yêu tinh kia mở cửa?”
Phương Dư Khả ngẩn ra một lúc, trong mắt tỏa ra hơi
ấm: “Em dám gọi cô ấy là yêu tinh?”
Tôi tức giận hừ mũi lầm bầm: “Thế còn khách khí đấy,
em còn chưa gọi cô ta là hồ ly tinh đâu.”
“Vậy xin hỏi cô ấy phạm phải tội trộm cắp gì?”
Tôi suy xét, lật lại hành động của người kia trong đầu
vài lần, không nghĩ ra một lý do hoàn hảo nào, đành phải ngượng ngùng nói: “Bởi
vì cô ta mặc một chiếc áo khoác màu hồng, nhìn giống da hồ ly.” Bên tai truyền
đến tiếng cười trầm trầm của Phương Dư Khả. Tôi trừng mắt nhìn anh: “Vậy anh
nói thử xem…”
Phương Dư Khả ngồi dậy, nhìn tôi nói: “Chuyện này anh
vốn định sau này mới nói cho em, nhưng em thật sự không thể không làm người ta
lo lắng. Cô ấy là chị họ anh. Tiếng Anh của anh tốt bởi vì khi anh học tiểu học
từng ở nhà bọn họ một thời gian, bố mẹ anh vì thường xuyên đi công tác nên cũng
rất thành thạo tiếng Anh. Lần này nhà anh di dân ra nước ngoài cũng là nhà bọn
họ giúp đỡ. Bố anh bảo anh làm thủ tục chuyển trường, nhưng anh vẫn do dự không
biết có nên nói với em hay không. Muốn đưa em đi cùng lại sợ em không chịu nổi
sự cô đơn ở bên kia. Dù sao văn hóa khác biệt, không dễ kết bạn, hơn nữa người
nhà em còn ở bên này. Chúng ta còn chưa tốt nghiệp, thời cơ chưa chín muồi, anh
không thể mới lần đầu tiên đến ra mắt bố mẹ em đã nói anh muốn dẫn con gái bọn
họ ra nước ngoài được.Vì vậy, anh định thương lượng với bố anh để anh không
phải xuất ngoại, chuyện này sau này hỏi ý kiến em rồi bàn tiếp. Nhưng anh lo bố
anh rất khó thuyết phục, anh mới chuẩn bị cả hai tay. Một bên để em học tiếng
Anh cho tốt, một bên kêu gọi cứu viện. Nếu bố mẹ anh hiểu được, anh sẽ không
cần nói việc này với em nữa, nếu bọn họ không đồng ý, anh sẽ nhờ chị họ khuyên
bố anh. Bố anh coi chị ấy như con gái ruột, cũng nghe lời chị ấy hơn anh rất
nhiều.”
Tôi nghe rất chăm chú, mụ yêu tinh kia, à nhầm, cô gái
kia là chị họ của anh… Cũng chính là người bố Phương Dư Khả thương yêu hơn
chính anh… Tôi lại nghi ngờ: “Vậy lúc đó vì sao không giới thiệu chị ấy với em?
Anh nói thẳng ra không phải xong rồi sao.”
“Bởi vì anh sợ chị ấy nhầm em với Như Đình, nhỡ may
hỏi về Như Đình hoặc nói những chuyện về Như Đình, anh lại khó thu dọn tàn
cuộc.”
Tôi nghĩ thầm, Phương Dư Khả anh thật sự đã đánh giá
quá cao khả năng nghe tiếng Anh của em. Trên cơ bản, đứng trước mặt chị họ anh,
em chính là một người điếc.
Phương Dư Khả tiếp tục nói: “Em vẫn giữ một tâm lý tự
ti đến khó hiểu đối với Như Đình. Tuy em không nói ra, nhưng anh nhìn ra được,
trước mặt Như Đình em luôn có một tâm lý tự ti không cần thiết. Mới chỉ vì mối
quan hệ khi còn bé của anh và cô ấy, em đã lo sợ như thế. Nếu biết chị họ anh
có quen biết với Như Đình, chỉ sợ em lại làm ầm ĩ lên. Như Đình và gia đình anh
có một chút quan hệ đặc biệt, vì vậy cô ấy và chị họ anh cũng tương đối quen
biết. Tuy chị ấy chưa từng gặp mặt Như Đình, nhưng vẫn đối xử với cô ấy như em
dâu tương lai. Đương nhiên anh cũng có lỗi, trước đây, khi nói chuyện tình yêu
của mình với chị ấy, anh lại không nói ra tên em. Em cũng biết, người nước ngoài
không thích tò mò, chị ấy không hỏi, anh cũng không nói cụ thể. Ngày đó, anh
hẹn chị ấy ở nhà hàng chính là muốn nói về chuyện của em, sau đó nhờ chị ấy
nghĩ cách khuyên bố anh. Anh nghĩ chờ chị ấy giúp anh giải quyết chuyện này
xong, ít nhất anh có thể thanh thản, ổn định ở lại trong nước vài năm nữa, cũng
không cần phải để em biết chuyện về Như Đình. Ai ngờ em cũng gặp bạn qua mạng ở
đó, mọi chuyện vượt qua dự kiến của anh.”
“Vậy Như Đình với nhà anh có quan hệ gì đặc biệt?”
“Ân ân oán oán của thế hệ trước thôi. Nhà bọn họ cứu
nhà anh một mạng, là ân nhân của nhà anh.”
Phương Dư Khả đáp lại một câu nhưng lại khiến tôi khó
chịu ngay được: “Vậy bố mẹ anh không phải sẽ rất chán ghét em sao? Em không cho
anh lấy công chúa của nhà ân nhân, không cho anh lấy thân báo đáp, cũng không
cho anh di dân thuận lợi, chẳng phải em biến thành hồng nhan họa thủy trong
truyền thuyết rồi?”
Phương Dư Khả dịu dàng nhìn tôi, khóe miệng cong lên
một nụ cười xinh đẹp: “Giờ em mới biết em là kẻ gây họa sao. Em là một con hồ
ly tinh hút hồn người khác.”
Tôi quyết định giao toàn quyền giải quyết vấn đề bố mẹ
chồng này cho Phương Dư Khả. Vì vậy, tôi nghiêm túc nói với anh: “Phương Dư
Khả, anh chịu trách nhiệm đối phó với bố mẹ anh, em cũng cố hết sức đối phó với
bố mẹ em!” Bố mẹ em sẽ ôm chân anh, khóc cầu xin anh lấy em…
Phương Dư Khả bỗng nhiên nhìn tôi bỡn cợt, cười cười
đắc ý: “Trước khi đối phó với bố mẹ anh, anh phải đối phó với em trước.”
Đã vậy thì đối phó đi, như vậy anh mới có sức mà đối
phó với người lớn, không phải sao? Vì vậy, trước khi anh nhào về phía tôi, tôi
tạo một tư thế quý phi say rượu ở trên giường, đôi mắt híp lại thành một đường
thẳng, nhíu mày nhìn anh. Quả nhiên tôi có tiềm lực là hồ ly tinh. Phương Dư
Khả bò lên, cười nhẹ, hôn tôi một cái. Sắc đẹp ở trước mặt, không hôn không hợp
với ý trời, tôi hung hăng chuẩn bị cắn ngược lại, bên tai lại truyền đến giọng
nói mềm mại của Phương Dư Khả: “Có yêu anh không?” Tôi nghĩ đã phóng túng đến
mức độ này rồi, có cần thiết phải nói mấy thứ đó không? Vậy nên tôi cố ý không
nói. Mà môi anh đã chuyển đến bên tai tôi, ngậm lấy toàn bộ tai tôi, nhiều lần
mút vào. Toàn thân tôi có chút tê dại, bất giác phát ra những tiếng thở dốc.
Phương Dư Khả cố chấp nhẹ nhàng hỏi: “Có yêu anh không?” Ánh mắt tôi có chút
mông lung. Ánh sáng ấm áp trên đỉnh đầu cũng trở nên chói mắt. Môi anh trượt
tới cổ tôi. Trên chóp mũi tôi là mùi hương nhàn nhạt từ tóc Phương Dư Khả.
Hôm nay tôi mặc hơi nhiều. Ngoài áo phông còn có một
chiếc áo len mỏng. Thất sách, thất sách, sớm biết thế này tôi chỉ mặc nội y và
áo khoác là tốt rồi. Tuy chướng ngại vật tôi dựng lên hơi nhiều, nhưng dưới sự
phối hợp của tôi, Phương Dư Khả cởi quần áo tôi cũng rất trôi chảy. Tôi nghĩ
Phương Dư Khả thật sự biết suy nghĩ cho tôi, vừa nói vừa cởi áo của chính mình ra,
tôi ngược lại vô cùng nhàn hạ. Bàn tay Phương Dư Khả lướt qua áo ngực tôi,
chuẩn bị ném thứ đồ cuối cùng phía trên tôi ra, bỗng nhiên tôi kéo tay anh,
căng thẳng nhìn anh. Phương Dư Khả dừng lại, hôn trán tôi, nhẹ giọng nói: “Đừng
sợ, chúng ta tốt nghiệp xong sẽ lập tức kết hôn.”
Tôi lại nói với anh rất rõ ràng: “Không phải em sợ, em
chỉ muốn cảnh báo anh trước, ngực em rất nhỏ, xúc cảm tương đối kém, đương
nhiên là không bằng mấy cô nàng trên máy tính của anh. Anh không được khinh bỉ
nó, cũng không được ghét bỏ nó.”
Phương Dư Khả cười khúc khích, đành phải lắc đầu nói
với tôi: “Em không phải là anh, giúp anh suy nghĩ chuyện này làm gì? Anh nói
bọn nó lớn nghĩa là bọn nó lớn.” Khụ… Phương Dư Khả, anh xứng đáng là người đàn
ông của em! Nhìn bánh bao nhỏ Vượng Tử** mà
cũng có thể nói được những lời hùng hồn như thế.
**
Một hãng bánh bao của Trung Quốc, sản xuất loại bánh bao rất nhỏ.
Bàn tay dài nhỏ của anh thành công tập kích lên ngực
của tôi, ngay sau đó, môi anh rơi xuống bánh bao nhỏ, khi nặng khi nhẹ. Toàn
thân tôi mềm nhũn, những nụ hôn tỉ mỉ này khiến từ chân tóc đến đầu ngón chân
tôi đều tê tê. Tôi đành phải ôm chặt anh, giống như ôm một gốc đại thụ. Không
biết từ lúc nào Phương Dư Khả đã cởi tất cả quần áo trên người tôi ra. Tôi chỉ
biết là, toàn thân tôi đều tràn ngập mùi hương của anh, sau đó, tôi nghe anh
thấp giọng hỏi bên tai tôi: “Có yêu anh không?” Tôi nhẹ nhàng gật đầu. Phương
Dư Khả cắn cắn cái mũi tôi, tiếp tục hỏi tôi: “Trả lời anh, có yêu anh không?”
Cổ họng tôi khô khốc, cố gắng tập hợp tất cả sức lực trên người để nói: “Yêu…”
Chữ “yêu” còn chưa dứt, bên dưới đã truyền đên một cơn đau nhói. Tôi nghĩ,
chúng tôi đã hợp thành một thể trong chữ “yêu” kia.
Nhưng tóm lại, lần đầu tiên vẫn cứ đau nhức và dài
đằng đẵng. Mỗi một lần Phương Dư Khả chuyển động đều khiến tôi đau muốn chết,
tôi cắn vai Phương Dư Khả, hung hăng nói: “Em hối hận rồi, em không muốn…”
Phương Dư Khả lại thở gấp nói: “Anh yêu em, vì vậy em
không được hối hận…” Sau khi nghe câu nói kia, nước mắt tôi lại chảy xuống.
Không biết là tình yêu hay đau đớn trên người khiến tôi thất thanh khóc rống
lên.
Phương Dư Khả có chút bối rối nhìn tôi, vươn tay lau
mặt tôi, nước mắt chảy tràn ra giữa những ngón tay anh như suối.
Tôi dùng hai mắt ngập nước nhìn anh: “Kiếp sau bà đây
muốn làm đàn ông, đau chết mất, Phương Dư Khả, sau này anh dám làm chuyện có
lỗi với em, em sẽ dùng kéo thiến anh!”
Phương Dư Khả bất lực vỗ vai tôi, liên tục nói: “Được,
được, được, kiếp sau anh làm phụ nữ, đổi cho em làm anh, được không…”
Tôi nghĩ kiếp sau mình còn có khả năng báo thù này,
trong lòng thỏa mái không ít, lau lau nước mắt, ngữ khí cũng nhẹ hơn, nói với
anh: “Vậy làm xong việc cho nhanh đi.”
Phương Dư Khả sờ sờ đầu tôi, cười nói: “Đồng chí Lâm
Lâm, sau này không nên dọa ông xã của em như thế, nhỡ may dọa sợ ông xã nhỏ nhà
em, khiến nó về hưu sớm là ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời của em đấy nha.”
Tôi đắc ý sờ soạng ông xã nhỏ nhà tôi, khiêu khích bên
tai Phương Dư Khả: “Ông xã nhỏ quả nhiên là nhỏ nha…”
Tôi nghĩ những loại lời nói này không thể nói tùy
tiện, bởi vì sự thực chứng minh, nếu như khiêu khích quyền uy của nó, tất cả
hậu quả đều do tôi gánh chịu, tôi tự làm tự chịu, mở mang kiến thức về sự quyết
đoán của ông xã nhỏ nhà tôi. Tôi nghĩ Phương Dư Khả tập bơi cũng không phải tập
chơi, thể lực quá tốt, suốt một buổi tôi lăn tôi qua lại, cuối cùng tôi mặc kệ
anh, chỉ muốn ngủ. Trong mơ màng, Phương Dư Khả ôm lấy tôi, bảo tôi đi tắm. Tôi
có chút không vui, những chuyện ảnh hưởng tới giấc ngủ của tôi, tôi đều kiên
quyết chống lại. Tôi miễn cưỡng lắc đầu, nói với anh: “Anh đi tắm đi, em muốn
ngủ.”
Phương Dư Khả kiên trì dỗ dành tôi: “Ngoan, giờ trên
người không sạch sẽ, tắm xong ngủ sẽ càng thoải mái.”
Tôi biết anh bị cuồng sạch, nhưng không nghĩ đến vì
sao trên người tôi lại không sạch sẽ sao?! Vì sao tôi phải giúp anh thu dọn
những chỗ không sạch sẽ? Bà đây buồn ngủ!! Tôi khăng khăng ôm gối, quay lưng về
phía anh. Bất cứ ai cũng không được quấy rầy tôi hẹn hò với Chu Công. Phương Dư
Khả mà cố chấp là rất đáng sợ, anh cạy từng ngón tay của tôi ra. Tôi tức giận
đến mức không kìm nén được, bật dậy hét về phía anh: “Cũng chẳng phải bạo
hoa cúc***, không tắm cũng không chết!” Sau đó là một sự yên lặng
đáng sợ… Cuối cùng, Phương Dư Khả nổi giận ôm cả tôi và gối nhét vào trong bồn
tắm.
***
Ở đây có bạn nào đọc đam mỹ thì đọc đoạn này sẽ hiểu, không hiểu yêu cầu tưởng
tượng =))
Ngày hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu vào qua rèm cửa
sổ mỏng manh, tôi mở mắt ra, nhìn thấy một bên mặt bình thản của Phương Dư Khả.
Nhắm mắt lại, mở mắt ra, Phương Dư Khả vẫn ở đó. Tôi
nghĩ toàn thân tôi đau nhức là có lý do. A… Rốt cuộc tôi đã… làm cái đó… anh
rồi… Bỗng nhiên Phương Dư Khả mở mắt, nửa tỉnh nửa mơ nhìn tôi. Giọng nói anh
mang theo chút buồn ngủ: “Chào buổi sáng ~”
Tôi gãi gãi đầu, chui vào trong chăn, ừ, quả nhiên tôi
không mặc gì. Hậm hực chui đầu ra. Một lát sau, lại chui đầu vào. Ừ, quả nhiên
Phương Dư Khả cũng không mặc gì… Nhưng mà, hiện giờ tôi không muốn chui ra nữa…
Giọng nói Phương Dư Khả từ ngoài chăn truyền tới: “Nên dậy đánh răng rồi.” Tôi
đang ở trong chăn cảm thán về thế giới người lớn phiên bản chân thật. Đêm qua
không quan sát kỹ càng, hiện giờ phải bổ sung.
Cái này gọi là ngày ngày nghĩ đến đàn ông khỏa thân,
hàng đêm chảy máu mũi nha ~~ Hôm nay có một người mẫu ngay trước mặt, không
nhìn hơi phí! Tay Phương Dư Khả bắt được cánh tay tôi, kéo tôi ra khỏi chăn,
nhéo nhéo cái mũi tôi: “Còn xấu hổ nữa, đừng trốn trong chăn.”
Phương Dư Khả, anh thật sự không hiểu em. Nếu em hoảng
hốt ôm chăn giống như trong phim truyền hình, em sẽ không tên là Chu Lâm Lâm.
Tôi cười hì hì: “Vừa rồi em ở trong bóng tối chiêm ngưỡng body của anh. Xét
thất ánh sáng quá tối tăm, em đề nghị, bây giờ anh đứng trước lên biểu diễn
trước mặt em một vòng, để tiểu thư đây mở rộng tầm mắt…”
Một bàn tay vỗ vào mông tôi. Phương Dư Khả híp mắt
nhìn tôi: “Giờ có tinh thần quá nhỉ, có tinh thần thì vuốt cái tổ chim trên đầu
em xuống. Còn nữa, dử ở khóe mắt và nước miếng bên mép cũng phải lau đi.” Thật
là làm hỏng hứng thú. Vì vậy, tôi rời khỏi giường, vuốt ngược cái tổ chim lên,
hào phóng đi trước mặt Phương Dư Khả một vòng như người mẫu, để anh mở rộng tầm
mắt.