Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại

Chương 51: Đây là một đoạn thời gian nghiêm túc đến kỳ cục 2


Đọc truyện Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại – Chương 51: Đây là một đoạn thời gian nghiêm túc đến kỳ cục 2

Tôi ngồi ở đầu giường, nhìn thấy Chu Lỵ không biết
nhận được cuộc điện thoại gì, vẻ mặt hoang mang rối loạn đi đi lại lại trong
phòng, Chu Lỵ như vậy, thật là hiếm thấy. Con bé là kiểu người trưởng thành rất
sớm, hận không thể có 256 mặt giống kim cương, mỗi mặt đều có thể nghênh đón
từng tình huống khác nhau, là thần tượng và mục tiêu cuối cùng của tôi. Còn có
tình huống gì có thể làm khó con bé nhỉ…

Tôi mơ màng nhìn con bé: “Chu Lỵ, sao vậy? Qua mười
hai giờ trưa rồi còn ở đây làm đồng hồ quả lắc. Tớ nhìn cũng thấy choáng đầu.”

“Cậu là ngủ đến choáng, đã ngủ hơn 12 tiếng rồi, đừng
đổ lỗi cho tớ.” Chu Lỵ tiếp tục đi đi lại lại.

“Vậy cậu đang tập thể dục à? Phương thức yoga mới? Cậu
vỗ tay nữa đi, khi mấy bà bác già tập thể dục trong công viên thường làm như
thế. Lắc trước lắc sau, vừa đi vừa vỗ tay, nghe nói có thể chống lão hóa.”

Chu Lỵ bỗng nhiên dừng lại nhìn tôi chằm chằm, nhìn
đặc biệt nồng nàn.

Tôi sợ hãi trong lòng: “Cậu nhìn cái gì? Cậu đừng nói
cậu thích tớ rồi nhá… Tớ có bạn trai rồi. Hơn nữa bộ phận cơ thể trên người hai
chúng ta gần giống nhau, tớ thích những người trên người có hormone giống đực
cơ.” Tôi che hai tay trước ngực, cố ý cao giọng nói.

“Được rồi, được rồi, đừng có diễn kịch nữa. Ai có bộ
phận cơ thể gần giống cậu, cái thứ mọc ra trước ngực chúng ta giống nhau sao?”
Con bé chỉ chỉ dây áo ngực lộ ra ngoài của tôi, tiếp tục nói: “Cái thứ này của
cậu chỉ là vật trang sức, mặc hay không mặc cũng chẳng khác gì nhau. Trên người
cậu cũng đã tràn ngập hormone giống đực rồi, còn tìm một người nữa làm gì.”

Tôi bị chọc tức, nhưng không tìm được lý do phản bác,
vô cùng hậm hực.

Chu Lỵ bỗng nhiên ngồi xuống, nghiêm túc nhìn tôi:
“Lâm Lâm, cậu thấy tớ đối với cậu thế nào?”

Tôi dụi dụi dử mắt: “Cũng tạm.”

“Nói nghiêm túc đi.”

“Vô cùng hiểm độc.”Tôi đành phải nói thật.

Chu Lỵ không để ý tới tôi, tiếp tục nói: “Bình thường
tớ giúp cậu rất nhiều, chí ít cậu cũng phải giúp tớ một lần.”

“Tớ bề bộn nhiều việc, còn phải chuẩn bị cho thần
thoại 85 điểm…” Tôi cố ý nói thật chậm.

“Nếu cậu làm tốt việc này, tớ giúp cậu đối phó chuyện
ở chung.”


“Thật?” Tôi mở to mắt nhìn con bé, “Cần cái gì còn
không nói mau lên. Chúng ta là bạn bè bao lâu nay, lên núi đao, xuống biển lửa,
em gái giúp bạn không tiếc mạng sống này nhất định sẽ giúp cậu.” Tôi vỗ ngực
đảm bảo.

“Rất đơn giản, cậu giúp tớ đi gặp một gã.”

“Mặt mũi thế nào?”

“Không biết mới bảo cậu đi xem. Một thời gian trước có
một người New Zealand gốc Hoa theo đuổi tớ, nhớ không? Lần này anh ta về nước,
nói là đặc biệt tới gặp tớ. Tớ đã nhìn thấy ảnh của anh ta, chưa nhìn thấy
người sống, tớ muốn để cậu đi gặp anh ta trước.”

“Vậy vì sao cậu không tự mình đi?”

“Anh ta nói rất có duyên phận với tớ, nên muốn gặp
mặt. Tớ nghĩ rồi, đàn ông là loại động vật thú tính, sao có thể nói các thứ như
duyên phận gì đó, tớ muốn biết nếu gặp một người bề ngoài đặc sắc như cậu, anh
ta có còn nói duyên phận nữa hay không. Nếu anh ta kiên trì, tớ sẽ gặp xem sao.
Cũng lâu rồi tớ chưa đổi gió.”

“Có ý tứ nha. Thì ra bề ngoài tớ rất làm cho người ta
chán ngán, đúng không? Vậy vì sao Phương Dư Khả lại thích tớ được nhỉ?”

“Là vì Phương Dư Khả nhà cậu coi trọng duyên phận, thế
nên ngay cả diện mạo đẹp, tâm hồn đẹp đều quên hết, thật là thanh niên tốt
nha…”

“Hừ…” Tôi hết chỗ nói rồi, “Điểm mạnh của tớ là rất có
sức sống.”

“Đúng, rất có sức sống. Khi người ta không khen đẹp
được sẽ khen đáng yêu, không khen đáng yêu được thì đành khen có sức sống. Cậu
cứ coi như người ta nói có sức sống là đang khen ngợi cậu đi.”

“Cậu còn nói tớ sẽ không giúp cậu đi làm cái trò gặp
mặt thiêng liêng này nữa. Còn nữa, nhỡ may gã kia vừa gặp đã yêu tớ, đến lúc đó
cậu cứ ngồi đấy mà khóc.”

“Cho xin đi. Cậu tưởng thẩm mỹ của ai cũng đặc biệt
như Phương Dư Khả nhà cậu chắc. Cứ thế nhá, bốn giờ chiều ngày mai, nhà hàng Sư
Sinh Duyến. Anh ta tên là Vương Nhất Mạc, thường gọi Tiểu Mạc. hai mươi ba
tuổi, học đại học tại New Zealand. Mẹ là họa sĩ, bố là thương nhân. Bản thân
anh ta cũng bắt đầu kinh doanh, chủ yếu là buôn bán ô tô. Hoàn cảnh chỉ biết có
thế. Nhất định không được để lộ chân tướng. Tớ cũng sẽ đến, nhưng ngồi chỗ
khuất một chút, sẽ không để anh ta nhìn thấy.”

Tôi lơ đãng đồng ý, xuống giường đi rửa mặt.


Một ngày một đêm không nhận được điện thoại của Phương
Dư Khả, gọi cho anh thì điện thoại tắt máy. Gọi đến ký túc xá thì bạn cùng
phòng nói anh đã ra ngoài từ lâu, còn nói tối hôm qua anh về phòng ở bên ngoài.

Tôi vẫn cảm thấy trong lòng không kiên định, mơ hồ cảm
thấy sẽ có chuyện không tốt xảy ra.

Nói về chuyện gặp bạn trên mạng này đều là trước lạ
sau quen. Lần trước, khi gặp Văn Đào, tôi cũng vô cùng hồi hộp, sợ thấy loại
khủng long dọa người gì đó dính vào mình. Lần này, dù sao tôi cũng chỉ là một
người đi ngang qua sân khấu, chỉ là diễn xuất thuần túy, không hề có tâm lý
phải gánh trách nhiệm. Quan trọng nhất là không cần trang phục hóa trang, ngược
lại cứ như bình thường là được, càng xấu càng có hiệu quả.

Vì vậy, tôi rẽ vào nhà hàng Sư Sinh Duyến, xuyên qua
cửa thủy tinh, nhìn thấy chim sẻ đang nhảy nhót trên cây ngô đồng. Chu Lỵ đầu
đội mũ lưỡi trai, lại mặc một cái áo khoác to đùng, trốn trong góc phòng, làm
như rất sợ người ta không biết con bé là gián điệp vậy.

Tôi sắp nằm úp xuống bàn mà ngủ đến nơi, bạn online
trong truyền thuyết vẫn chưa xuất hiện như hẹn trước. Tôi thu xếp chuẩn bị chạy
lấy người. Leo cây rất tốt, tôi cũng bớt việc.

Ngẩng đầu đã thấy một người con trai cao to đứng trước
mặt tôi, hoài nghi đánh giá tôi: “Are you Julie?”

“No.” Tôi trả lời không cần nghĩ ngợi, đáp xong mới ý
thức được nhiệm vụ của mình, lại trả lời ngược lại: “Sorry, I am.”

Anh ta lại rò xét từ đầu đến chân tôi một lần:
“Ridiculous.”

Nhờ có Phương Dư Khả dạy kèm tiếng Anh cho tôi gần
đây, đương nhiên tôi nghe hiểu từ này. Tôi trừng mắt nhìn anh ta, nghĩ thầm, có
mẹ anh mới buồn cười.

Tôi bất mãn nói: “Không phải đều là người Trung Quốc
sao? Nói tiếng Anh làm gì? Tôi còn chưa qua cấp bốn đâu. Nói tiếng Trung đi.”

Người kia cười cười, yên lặng ngồi xuống nhìn thực
đơn. Nhìn một lát rồi nói: “Vừa rồi không phải tôi nói cô buồn cười. Tôi nói…
cô ấy bảo cô tới?”

Tôi lập tức lo lắng, chẳng nhẽ lộ tẩy nhanh như vậy?

“Anh nói gì tôi nghe không hiểu.” Tôi hèn nhát nói.


“Nhất định cô không phải là Chu Lỵ. Cách nói của cô
không giống, cô ấy dịu dàng hơn.”

“Vậy anh thật xui xẻo, tìm phải một con bé độc ác
rồi.” Nói xong tôi lập tức hối hận, nhanh như vậy đã bán đứng Chu Lỵ, cuộc sống
ở chung sau này của tôi còn phải trông cậy vào con bé nữa.

“Ha ha, không sao, lần này về nước tôi muốn xem Bắc
Đại thay đổi thế nào. Khi còn bé, mẹ tôi vẽ tranh ở đây, tôi ở bên cạnh chơi
đùa. Chỉ chớp mắt mà đã nhiều năm như vậy.” Anh ta than thở.

Tôi nhìn anh ta một cái, khuôn mặt đàn ông phương Bắc,
lông mày rậm, mắt to, tên là gì nhỉ? Vương Nhất Mạc?

“Anh mới bao nhiêu tuổi, giả vờ già dặn làm gì? Không
phải anh về nước gặp Chu Lỵ sao?”

“Gặp được rồi, người vẫn trốn bên kia nhìn chúng ta
không phải cô ấy sao…”

Tôi nghĩ thầm, thực sự là vỏ quýt dày có móng tay
nhọn. Chu Lỵ thông minh một đời, sợ là phải thua trong tay người này rồi.”

Vương Nhất Mạc cười cười, nói: “Thật ra tôi cũng không
khẳng định lắm, nhưng nhìn vẻ mặt của cô cũng coi như ngầm thừa nhận rồi. Yên
tâm đi. Cô ấy chọn cách này để gặp mặt tôi cũng có lý do của cô ấy.”

Tôi cười gượng, không biết nên nói gì. Loại cảm giác
này giống như khi mình vừa mới bắt đầu diễn, bỗng nhiên khán giả chạy lên sân
khấu nói “những gì cô diễn thật giả tạo”. Tôi xấu hổ đứng trên sân khấu không
biết nên phất tay bỏ đi hay tự mình cố gắng hơn nữa.

Liếc mắt nhìn thấy Phương Dư Khả mặc đồ tây màu đen
đang đi vào, tôi lập tức cúi đầu. Hiện giờ, nếu loại hẹn hò trá hình này bị anh
nhìn thấy, lại phải giải thích mất nửa ngày. Cơn giận bộc phát hôm qua tôi còn
chưa xin lỗi, lại thêm phiền.

Tôi dùng một tay che mặt, cố hết sức nhích vào trong
góc. Liếc mắt nhìn thấy bên cạnh Phương Dư Khả có một cô gái trẻ tuổi, đang
ngồi xuống cùng anh.

Tôi lập tức bị kích động, vội vã quay lại nhìn.

Nói là cô gái trẻ, nhìn kỹ, thực ra phải đến hai mươi
lăm rồi. Cô ta mặc một chiếc áo măng tô màu hồng, lộ ra cặp chân dài đi tất
đen. Giày da Versace 8 cm, dây giày thanh mảnh quấn quanh mắt cá chân. Thục nữ…
Đúng kiểu Phương Dư Khả thích.

Trong lòng tôi có mười vạn câu hỏi vì sao, hận không
thể lập tức xông lên điều tra hộ khẩu. Mẹ tôi nói rất đúng, Phương Dư Khả cái
gì cũng tốt, chỉ tội vẻ ngoài quá đẹp trai. Tình địch tiềm ẩn của tôi từ chín
chín tuổi cho tới vừa mới sinh, bao gồm 50% dân số toàn cầu, thật sự là khổng
lồ. Bạn xem mấy thục nữ cuối cùng cũng tới góp vui rồi.

Vương Nhất Mạc theo ánh mắt tôi, nhìn thoáng qua bọn
họ, nói: “Cô quen à?”

Tôi lắc đầu: “Quen một nửa.”


“Hiểu rồi. Gian lận bị bắt gặp chứ gì?”

Tôi trừng mắt liếc anh ta: “Con mắt nào của anh nhìn
thấy anh ấy gian lận? Đây là hoạt động social bình thường. Chúng tôi cho nhau
không gian riêng. Freedom, hiểu không?”

“Ánh mắt vừa rồi của cô như đi rình vợ kế vậy.” Vương
Nhất Mạc cười.

“Này, anh ăn nói nghiêm chỉnh một chút nhá. Đừng tưởng
anh là bạn trai Chu Lỵ là tôi sẽ nể anh ba phần. Vừa rồi tôi chỉ hiếu kỳ nhìn
sang thôi.” Nói xong, ánh mắt tôi lại bay sang phía bên Phương Dư Khả.

Cô nàng áo hồng đáng ghét lại dám duỗi nanh vuốt ma
quỷ về phía tóc Phương Dư Khả. Cô ta vò vò tóc Phương Dư Khả, còn nhẹ giọng nói
với anh cái gì đó. Đây rõ ràng là gian dâm. Phương Dư Khả ngược lại rất hưởng
thụ mà uống cà phê của anh. Hừ, tên nhóc này, khi tôi nghịch tóc anh ta, anh ta
còn cự nự với tôi. Xong rồi, xem ra cô ta chính là vợ kế nhà tôi rồi.

Tâm trạng tôi lập tức rớt xuống đáy cốc. Tôi khờ khạo
tưởng rằng mình quay sổ xố trúng giải nhất, nhặt được một anh chàng đẹp trai
ven đường, từ đó cuộc đời tôi không còn gì lo nghĩ nữa, từng nghĩ lấy chồng
sinh con là xong, không cần quan tâm đến chuyện gì. Người ta nói thật đúng, có
thể tin được đàn ông, lợn mẹ cũng có thể leo cây.

Tôi liếc nhìn Vương Nhất Mạc, hỏi dò: “Anh nói xem nếu
tôi sang đó, hất cho người ta một cốc cà phê thì có giống trong tiểu thuyết
không?”

Vương Nhất Mạc lắc đầu cười: “Vừa rồi thái độ của cô
không phải còn rất rộng lượng sao? Làm thế nào có thể thay đổi nhanh như vậy?”

Tôi hừ một tiếng: “Tôi đây không phải đang nhận định
tình hình sao?”

Vương Nhất Mạc tiếp tục nói: “Cô nói xem, hai chúng ta
ngồi đây, cô nhìn lén bạn trai cô, tôi nhìn lén bạn gái tôi, có phải rất kỳ
quái không?”

Tôi vừa nghe đã thấy buồn cười: “Đúng vậy. Người khác
nhìn vào còn tưởng chúng ta là một đôi đang cãi nhau ấy chứ, đều ngoảnh mặt
uống nước, không thèm nhìn nhau.”

Có lẽ tôi nói chuyện quá lơn tiếng, Phương Dư Khả bỗng
nhiên quay đầu lại, nhìn thấy tôi cười ngây ngô ở bên kia, nhíu mày không hài
lòng.

Tôi thu lại nụ cười, nói với Vương Nhất Mạc: “Hình như
tôi bị bại lộ rồi. Anh nói xem anh ấy có hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta không?
Tôi có thể nói thẳng không?”

Vương Nhất Mạc cười: “Có liên quan gì tới tôi? Trước
tiên cô phải hỏi Chu Lỵ có đồng ý hay không. Không phải cô ấy không muốn gặp
trực tiếp tôi sao?” Nói xong anh ta âm thầm chỉ hướng Chu Lỵ đang ngồi.

Tôi thở dài: “Chúng ta diễn ra vở kịch gì thế này?
Lung tung hết cả.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.