Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại

Chương 44: Tập quân sự 1


Đọc truyện Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại – Chương 44: Tập quân sự 1

Trụ trì đưa cho hắn một cái chén, đổ nước nóng vào.
Nước nóng không cẩn thận tràn ra ngoài. Tiểu hòa thượng bị nóng lập tức buông
tay. Trụ trì nói: ‘Trên thế giới này không có gì không buông tay được, bị đau,
con tức khắc sẽ buông.’

Trong bầu không khí vừa buồn cười vừa tức giận như
vậy, tôi bình yên trải qua kì nghỉ hè. Suốt một mùa hè, tôi vẫn không nghĩ ra
nên đặt tên cục cưng là gì.

Sau khi kết thúc kì nghỉ hè là tập quân sự.

Buổi tối cuối cùng trước đợt tập quân sự, tôi mới cắp
mông chạy về ký túc xá. Vừa vào đến cửa lập tức bị ba gã côn đồ vây quanh.

Chu Lỵ như bác gái chủ nhiệm hội phụ nữ, uống một ngụm
trà: “Cái gì gọi là người quen thuộc nhất là người xa lạ nhất? Thật sự không
ngờ người ngoan cố nhất lại là người dễ thay đổi nhất. Trong ký ức đại gia đây,
mới chưa đến một năm trước, người nào đó rõ ràng còn đem Phương Dư Khả đẩy tới
đẩy lui, còn khuyên chúng ta không nên đào góc tường nhà Như Đình, đó là ai vậy
nhỉ? Là ai còn cầm bát mì, vẻ mặt bỉ ổi trò chuyện với chúng ta bát quái nhà
người ta?”

Tôi hì hì cười giả tạo: “Chuyện tình cảm mà, không nói
trước được, không ngờ tự nhiên lại bộc phát.”

Vương Tiệp tiếp tục nói: “Không ngờ ở nơi chúng ta
không ngờ tới nhất lại có người ngấm ngầm chiếm giữ. Có khác thường không? Cả
kì nghỉ hè, ai đó chẳng thèm gọi cho chúng ta một cuộc điện thoại.”

A Đào tiếp lời: “Còn nữa, cái người tên Văn Đào, trùng
họ trùng tên với tớ, gọi điện tới ký túc xá tìm cậu. Không ngờ cậu lại thâm
hiểm như vậy, đến bọn tớ cũng không biết cậu có qua lại với Văn Đào danh tiếng
ngút trời đấy. Thật không nghĩa khí, không có nghĩa khí, trước đây chúng ta đã
thề thốt thế nào, có trai đẹp phải cùng nhau hưởng, có mấy gã thô bỉ phải cùng
nhau đánh.”

Lúc này tôi mới nhớ ra, đã gần một tháng nay Văn Đào
chưa gửi tin nhắn cho tôi. Những cũng không có gì kì quái, mỗi khi anh ta bận,
rất lâu chúng tôi không liên lạc với nhau. Không biết anh ta đã nghe chuyện của
tôi và Phương Dư Khả chưa.

Chu Lỵ liếc tôi một cái: “Tối nay phải thành thật khai
báo rõ ràng đi. Từ Văn Đào tới Phương Dư Khả, không được bỏ sót một chữ. Nếu
như có gì giả dối, mấy đại gia đây vui lòng hầu hạ.”

Ba vị đều là nữ hoàng tin đồn, không có việc gì cũng
lôi con trai nhà họ Trương, con gái nhà họ Vương ngắn dài thế nào ra bình luận,
hiện giờ tin tức có tính oanh tạc như vậy bị tôi đè nén đã lâu, thảo nào bọn họ
muốn dùng cực hình để xử lý.

Dưới sự áp bức của ba vị đại nhân, tôi bắt đầu ngược
dòng ký ức.

Sau khi chờ tôi văng nước miếng tứ tung, tổng kết lại
cuộc sống tình cảm mấy tháng nay, ba vị lại chọc ngay vào điểm hiểm nhất, trực
tiếp đề cập đến vấn đề Văn Đào: “Cậu nói xem kiếp trước cậu đã tạo được phúc
gì? Trai đẹp cũng vì cậu mà đánh nhau. Văn Đào không phải người kiêu ngạo trong
truyền thuyết sao? Sao có thể thích cậu? Hay vì cậu bắt đầu hẹn hò với Phương

Dư Khả nên lòng tự tin trỗi dậy?”

Đúng lúc đó điện thoại vang lên, Vương Tiệp nhận điện
thoại, còn chưa nói một câu đã che ống nghe, nháy mắt nhẹ giọng nói: “Là Văn
Đào.”

Tôi nhận lấy điện thoại, hai bên có thêm ba cái lỗ
tai.

“A lô…” Tôi có chút căng thẳng.

“Em đã trở lại? Anh vẫn chờ điện thoại của em, sao em
không gọi cho anh?”

Ba cái mồm bên cạnh há ra hít vào một hơi, ba đôi mắt
trừng lớn trong nháy mắt.

Tôi ấp úng nói: “Bởi vì tôi… tôi…”

Ở bên kia, Văn Đào cười nhẹ: “Sao mà ấp a ấp úng như
vậy, không giống phong cách của em. Em có biết khi xong việc anh lập tức gọi
cho em không, di động của em lại không mở.”

Tôi nhớ lại cái ôm đứng đắn của Phương Dư Khả với Như
Đình, nhớ tới anh ở trước mặt tôi tuyên bố từ chối cô ấy, sự rõ ràng ấy khiến
tôi an tâm rất nhiều, lúc đó không biết anh đã dùng bao nhiêu dũng khí và thẳng
thắn mới làm được như vậy. Còn tôi ở đây, có mặt người khác, muốn nói lại thôi.

Tôi cố lấy can đảm: “Văn Đào, tôi và Phương Dư Khả bắt
đầu hẹn hò. Tôi thích anh ấy, anh ấy cũng thích tôi. Mong anh có thể hiểu. Nếu
anh bằng lòng, chúng ta hãy làm bạn tốt đi.”

Bên cạnh vang lên tiếng hít sâu. Chu Lỵ giơ nắm tay
đấm ngực giậm chân mà diễn kịch câm, giống như chính con trai con bé đang bị từ
chối.

Văn Đào ở bên kia rất yên lặng, không nói gì.

“A lô, anh còn nghe không?” Tôi vội vàng hỏi tiếp.

“Ván cầu nhỏ, lúc nào em cũng mồm mép với người khác,
vì sao chỉ có với anh là thành thật như thế? Anh vốn muốn giả vờ như không biết
chuyện này, còn muốn tiễn em đi tập quân sự nữa.”

“Xin lỗi…” Tôi sợ sệt nói.

“Không cần xin lỗi, không phải đều là trai chưa vợ gái
chưa chồng sao? Như Đình đã nói với anh chuyện hai người rồi. Cô ấy chưa bỏ
cuộc với Phương Dư Khả, anh cũng không. Chưa thử, vì sao phải buông tay? Nhỡ
may vừa buông tay đã mất cả đời thì sao… Anh không muốn tương lai phải hối
hận.”

Tôi có chút lo lắng: “Không phải vậy, chỉ là bảo anh
nhìn sang bên cạnh một chút, bên đó đang có cả một khóm hoa đợi hái, đang chờ
anh đấy. Chỗ có hoa thì không ngắt, cứ ngắt vào khoảng không làm gì. Anh cần gì
cứ phải đâm đầu vào loại hoa tàn liễu gãy như tôi. Có khi mấy năm sau, khi người
khác nhắc tới tôi, anh còn nôn ra máu không chừng.”


“Ván cầu, với người khác em có thể là hoa tàn liễu
gãy, những với anh, em là Thiên Sơn tuyết liên, cỏ linh chi Côn Lôn. Anh đã
biết Phương Dư Khả thích em từ lâu, nhưng không phải lúc đó em cũng thích người
khác, không thể chấp nhận ai khác đấy sao? Cuối cùng em lại thành một đôi với
Phương Dư Khả? Vì sao vừa đến lượt anh, em đã tuyên bố anh bị loại? Người bạn
gái đầu tiên của Romeo không phải Juliet, nhưng bọn họ vẫn viết lên được một
câu chuyện tình yêu có một không hai. Anh không phải người đầu tiên em thích,
cũng không phải bạn trai đầu tiên của em, nhưng anh muốn làm Romeo của em.”

Danh nhân đứng đầu khoa báo chí vĩnh viễn dẻo mồm như
thế, luôn luôn có thể nói năng hùng hồn mà đầy lý lẽ, đến mức chấn động tâm
can. Thậm chí trong một nháy mắt nào đó, tôi còn thấy cảm động.

“Văn Đào, hôm nay trên xe lửa, tôi đọc được một câu
chuyện cũ. Một vị tiểu hòa thượng mới vào chùa nói với trụ trì: ‘Con không
buông tay được một chuyện, không quên được một số người.’ Trụ trì nói: ‘Không
có thứ gì không thể buông tay được.’ Hắn lại nói: ‘Nhưng trên thực tế, mặc dù
con ở chốn cửa Phật Niết Bàn, vẫn không thể buông.’ Trụ trì đưa cho hắn một cái
chén, đổ nước nóng vào. Nước nóng không cẩn thận tràn ra ngoài. Tiểu hòa thượng
bị nóng lập tức buông tay. Trụ trì nói: ‘Trên thế giới này không có gì không
buông tay được, bị đau, con tức khắc sẽ buông.’ Câu chuyện này có phải ý rằng,
sau này tôi lạnh lùng với anh một chút mới có thể làm cho anh hoàn toàn buông
tay? Anh cũng biết tôi nói chuyện rất trực tiếp, không cần lòng vòng nhiều lời,
lập tức đâm dao vào nơi yếu đuối nhất.”

“Ha ha, ván cầu, em kể chuyện với người khoa báo chí,
không sợ sẽ có hậu quả sao? Câu chuyện này anh đã nghe, nó chỉ có thể làm anh
càng thêm có lòng tin, em đang bảo anh cứ hèn hạ ngồi đó chờ đợi Phương Dư Khả
làm em thương tích đầy mình, sau đó anh ngồi mát ăn bát vàng phải không?”

“Anh ấy sẽ không như vậy.” Tôi tức giận cao giọng.

“Em lúc nào cũng làm ra vẻ kiêu ngạo mạnh mẽ, thực ra
nội tâm lại vô cùng yếu đuối, em chỉ đang cố tỏ ra cứng rắn thôi. Em không hiểu
cậu ta là người thế nào sao? Trong mắt anh, Phương Dư Khả là một người keo kiệt
biểu hiện tình cảm, keo kiệt đến mức người ta phải nghi ngờ phần tình cảm này
mới thôi. Ham muốn độc chiếm của cậu ta rất mạnh, vì thế sẽ vô cùng không thích
sự tự do của em. Lâu dần, hai người nhất định sẽ có mâu thuẫn.”

“Anh bắt đầu mở quầy xem tướng từ khi nào vậy?”

“Anh là người viết báo, cũng phải học tâm lý học. Tuy
chưa tốt nghiệp nhưng tốt xấu gì cũng quen biết không ít người. Nhờ có Như
Đình, cái tên Phương Dư Khả anh đã nghe rất nhiều lần, sau khi tiếp xúc cũng
hiểu được mấy phần. Giống như khi anh có thể hiểu được vì sao người đầu tiên em
thích là Tiểu Tây, anh chỉ vừa nghe đã hiểu tình cảm của em hiện giờ chỉ như
con hổ giấy, miệng hổ nhưng gan thỏ.”

“Tôi chán ghét anh mở mồm chua ngoa gây sự như thế.”

“Anh biết, nhưng anh không muốn lén lút chua ngoa. Anh
chỉ ăn ngay nói thật thôi. Chu Lâm Lâm, em là một người không có lòng kiên trì.
Xin lỗi, nếu nói theo nghĩa tốt một chút thì em là một người thẳng thắn hoạt
bát. Giống như khi thích Tiểu Tây, giống như khi em bỏ cuộc với Tiểu Tây, anh

tin em đều dùng dao sắc chặt đay rối, lấy đó để tránh những vấn đề phiền phức.
Nếu nói Như Đình cố ý chen ngang hai người, em sẽ không bỏ đi để giữ gìn nền
hòa bình thế giới chứ?”

Người hiểu mình hơn chính mình rất đáng sợ. Tôi không
biết những lời này có bao nhiêu đúng, bao nhiêu sai, sau khi máu chảy đầm đìa,
tôi rút ra kết luận, so với Phương Dư Khả ở trong phòng bếp cấp tốc mổ cá, đánh
vẩy vô cùng sạch sẽ, người này còn tàn nhẫn hơn. Phật tổ, Quan Thế Âm, Thượng
Đế, Chúa Giê-xi, thánh mẫu Maria, cảm ơn các ngài để con vừa ngày đầu tiên về
trường đã được học một khóa canh gà hầm.

“Văn Đào, anh không thể nể tình mà chúc phúc chúng tôi
một chút sao? Tốt xấu gì tôi cũng đã hai mươi tuổi rồi, một đóa hoa vốn sinh ra
đã kém cỏi, ngày sau lại mất cân đối, vậy mà anh còn nỡ đi giày, cứng người
giẫm đạp, lại còn phun ra một đống hổ lốn vừa to vừa thối, thật đáng thương cho
tôi và Phương Dư Khả…”

“Đáng thương nhất phải là anh. Giẫm thì cũng giẫm rồi,
phun thì cũng phun rồi, nhưng vẫn còn muốn mang đóa hoa này về nhà. Văn Đào anh
cũng không phải lần đầu tiên biết yêu, còn phải học kiểu si tình, bị người ta
biết sẽ thành trò cười cho thiên hạ.”

Tôi không biết nên nói tiếp cái gì, đành phải tìm một
lý do ngắt điện thoại: “Điện thoại hết tiền rồi, tôi ngắt máy đây.”

“Ván cầu, vì sao ngay cả nói dối em cũng không biết
vậy? Điện thoại là anh gọi cho em, liên quan gì đến việc em còn tiền hay
không?”

“Vậy điện thoại hết pin rồi, được chưa?” Nói xong, tôi
buông điện thoại.

Quay người lại, ba cô nàng kia đang ôm ngực như bị
người ta đập đá vào.

Chu Lỵ kích động nói: “Mấy người đang diễn tuồng sao.
Cậu nói bình thường cậu không nở hoa, nay vừa mới nở đã ra một đóa Đế Liên,
Song Sinh. Cậu bảo bọn tớ phải làm sao bây giờ? Có thể bán rẻ cho bọn tớ
không?”

Vương Tiệp bình thường bình tĩnh cũng bắt đầu lên cơn:
“Cậu làm thế nào vừa tuyển đã tuyển được hai người, như vậy chẳng phải sẽ trở
thành kẻ địch của tất cả nữ sinh trong trường sao? Cẩn thận sau này sẽ không có
ai đưa cậu tài liệu ôn thi nữa.”

A… Hậu quả này nghe vẻ rất nghiêm trọng đây.

A Đào an ủi tôi: “Không sao, tất cả nam sinh sẽ biết
ơn cậu. Khiến cho nhiều nữ sinh buông tha mục tiêu phấn đấu như vậy, đây là
cống hiến rất lớn nha. Nhưng nghe nói còn có một số nam sinh thích Văn Đào, ai
bảo anh ta ăn mặc thu hút như vậy làm gì? Aiz, sống trên đời thật không dễ, đã
đấu với đồng giới lại còn phải tranh với khác giới.”

Tôi thở dài: “Mấy người cứ thỏa thích mà châm biếm đi.
Tớ tình nguyện không có duyên như vậy. Tớ đây chỉ sợ chuyện phức tạp. Nếu có
thể xuyên không, tớ thà tới một nhà đã được chỉ hôn, một khuê nữ tuổi chưa tới
hai mươi tám, vừa đến tuổi là được cưới hỏi đàng hoàng. Qua một năm, ôm một đứa
bé, chờ chồng kiếm tiền về. Thật tốt, không có gì phải suy nghĩ. Không có thi
cử, cả ngày đầu óc trống không, chẳng phải làm gì. Lại qua bốn mươi năm nữa,
vùi thân dưới đất vàng, trước mộ con cháu đông đủ quỳ lạy, tớ lập tức sẽ siêu
độ thành tiên.”

Chu lỵ reo lên: “Cái gì gọi là khóc than, chính là cái
này đây! Nổ quá rồi đấy cô ạ. Cẩn thận ra khỏi cửa bị sét đánh, thật sự xuyên
không, đến lúc đó mới tiếc hận không lên mạng được nữa, không xem phim được
nữa, không ăn KFC được nữa, không đi hát được nữa, khóc lóc kêu than muốn về

với bọn này để ngắm trai đẹp, nhìn đàn ông khỏa thân.”

Tôi ai oán: “Thật ra Văn Đào nói đúng, tình cảm của tớ
với Phương Dư Khả thật sự là con hổ giấy. Đừng tưởng bọn tớ là người yêu, ngoại
trừ lời thổ lộ hôm đó, bình thường anh ấy luôn châm chọc tớ, lại còn bắt tay
với người khác bắt nạt tớ. Không phải tớ muốn thề non hẹn biển hay gì đó, nhưng
ít nhất cũng không có lòng tin gì mấy.”

Vương Tiệp cười: “Vừa mới yêu luôn như thế, lo được
mất. Hiểu nhau, tin tưởng lẫn nhau quan trọng hơn. Việc cấp bách bây giờ là cậu
phải sắp xếp lại quan hệ giữa cậu và Văn Đào. Kiểu người như cậu, không nên học
người khác bắt cá hai tay. Rồi lại đến lúc tiền mất tật mang.”

Tôi khóc ròng nói: “Các cậu cũng nghe rõ ràng trong
điện thoại rồi mà. Tớ còn phải sắp xếp lại quan hệ như thế nào nữa? Ngay từ đầu
tớ đã nói rất rõ ràng với Văn Đào. Đẹp trai như anh ta, thật sự không phải kiểu
người hợp với tớ. Khi vừa mới quen anh ta, tớ còn nghĩ anh ta là loại công tử
chơi bời cơ. Vừa rồi nghe anh ta nói tim tớ cũng đập thình thịch ấy.”

A Đào nói: “Đây gọi là duyên phận. Ai bảo cậu lại chọn
rể trên BBS cơ chứ? Cậu vẫy tay gọi người ta đến rồi lại hất tay bảo người ta
đi, đương nhiên người ta không vui. Nhưng nói lại, tớ nghĩ Phương Dư Khả hẳn là
rất thích cậu. Lầm trước cậu uống say, khi cậu ta đưa cậu về, cậu ta như là đứa
con trai hiếu thảo ấy, lau mặt giúp cậu, lại còn đắp chăn cho cậu nữa. Nếu là
tớ, tớ sẽ cho cậu một đấm, cậu nhất định sẽ ngoan ngoãn, dù sao sau đấy cậu
cũng không nhớ.”

Vẻ mặt tôi đen sì, bạn cùng phòng của tôi ai nấy đều
dũng mãnh.

Chu Lỵ nói: “Trước tiên đừng nghĩ tới chuyện Phương Dư
Khả đối với cậu thế nào. Tự cậu nghĩ lại về tình cảm của mình đi, chuyện gì
nên, chuyện gì không nên? Aiz, nam chính và nam phụ, hoa hồng đỏ và hoa hồng
trắng, Trương Ái Linh nói như thế nào nhỉ? Lấy cây hoa hồng đỏ, lâu ngày, màu
hồng sẽ biến thành vệt máu muỗi trên tường, còn lấy hoa hồng trắng, màu trắng
sẽ luôn là ánh trăng sáng đầu giường; lấy hoa hồng trắng, lâu ngày, màu trắng
sẽ như hạt cơm dính trên quần áo, còn màu đỏ lại như một nốt ruồi son trước
ngực. Những thứ vĩnh viễn lúc nào cũng có sức hút hơn những thứ hời hợt. Lâm
Lâm à, chuyện tình cảm, bọn tớ cũng không thể giúp cậu điều gì. Tớ đoán lần này
ở nhà cậu đã nghĩ sẽ bảo bọn tớ lập mưu làm thế nào khiến cho Phương Dư Khả
lòng dạ không đổi. Nếu không có Văn Đào, bọn tớ nhất định sẽ giúp. Nhưng ma
trận tình cảm này cuối cùng lại như thế này, giống như lọt vào trong sương mù,
bọn tớ không nhìn rõ ràng những mối quan hệ, nhưng tự cậu lại nhìn rõ. Nếu bọn
tớ giúp, khiến cho người ta quá si tình, khắp thế giới chỉ còn nhìn thấy cậu,
coi hơn 30 triệu phụ nữ trên trái đất chết hết, cuối cùng cậu lại chạy mất cùng
Văn Đào, có khi Phương Dư Khả lại như Van Gogh, tự cắt tai mình cũng nên.”

“Sao cậu biết tớ muốn các cậu giúp khiến cho Phương Dư
Khả một lòng một dạ?”

“Bởi vì ánh mắt cậu nhìn Phương Dư Khả như sói đói, lộ
ra vẻ muốn tìm sự bất mãn.”

“Tớ nghĩ cậu và Văn Đào nên ra cổng phía Tây Bắc Đại
mở tiệm xem tướng. Hai người thật sự rất xứng.”

“Cậu nhất thiết đừng có gán ghép bừa nữa. Trước đây
cậu cố gắng gán ghép tớ với Phương Dư Khả, giờ hai người lại thành một đôi, nhỡ
may bà mối cậu lại phạm sai lầm một lần nữa, cả Văn Đào cũng cuốn theo. Đến lúc
đó tớ sợ tim mình không đỡ nổi. Mọi người đều nói phụ nữ xấu cũng có thể kết
hôn, phụ nữ đẹp cũng có thể độc thân. Lời này thật sự quá chuẩn. Thói đời là
thế nào đây.”

Chu Lỵ và Phương Dư Khả dường như đều bị chứng châm
chọc người khác. Nếu bỗng nhiên một ngày nào đó lại nói ngược lại với bình
thường, có khi mặt trời sẽ mọc đằng Tây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.