Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại

Chương 39: Hiểu lầm cũ rích luôn luôn phát sinh đúng lúc 2


Đọc truyện Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại – Chương 39: Hiểu lầm cũ rích luôn luôn phát sinh đúng lúc 2

Như Đình ngồi xuống hỏi kết quả kì trước của tôi sau
đó lại hỏi đến dự định của kỳ sau, trước khi vào chủ đề chính phải vận động làm
nóng cơ thể.

Cái khác thì tôi không có, nhưng bản lĩnh qua quýt thì
tôi rất tự tin, dù thế nào thì tôi cũng là thần chém gió đấy. Vì vậy, tôi chém
cho tình hình học kỳ vừa rồi vô cùng nghiêm trọng, tình thế của học kỳ sau cũng
tương đối ảm đạm, càng nói càng xa, tất cả những vấn đề khó khăn trong nước và
chiến tranh ngoài nước đều bị chỉ mặt điểm tên một lần, cuối cũng cũng làm cho
Như Đình không nhịn nổi nữa, đành phải vội vàng quẳng ra đề tài chính: “Lâm
Lâm, hôm nay Dư Khả và cậu có chút kỳ quái…”

Tôi ngồi nghiêm chỉnh: “Kỳ quái chỗ nào? Mình là mình
của ngày hôm qua, cậu ta là cậu ta của ngày hôm qua mà.”

Như Đình quan sát sắc mặt tôi: “Hai người cười suốt từ
trưa đến giờ. Bình thường cậu thích cười thì không nói làm gì, nhưng mình quen
Dư Khả đã mười mấy năm, số lần cậu ấy cười còn không nhiều bằng ngày hôm nay.”

“Thật không?” Được tình địch miêu tả như vậy, tâm
trạng tôi có chút phức tạp. Tôi muốn nói cho Như Đình biết sự thật, nhưng chính
tôi nói ra những lời này thì quá ác độc; nhưng lừa gạt cô ấy, sau này cô ấy
biết, sợ là sẽ vì buổi đối thoại hôm nay mà cắn lưỡi tự sát.

Tôi do dự hỏi Như Đình: “Cậu có tình cảm sâu nặng như
vậy với Phương Dư Khả, nhỡ may cậu ta thích người khác thì làm sao? Thích một
người không nên tập trung toàn bộ tinh thần như thế, nên để lại cho mình một
con đường lùi.”

Như Đình bất đắc dĩ lắc đầu: “Cho tới giờ, mình chưa
từng nghĩ tới một ngày không có cậu ấy, cuộc sống của mình sẽ ra sao. Vì vậy,
mình sẽ không để tình huống như thế xảy ra. Mình đã quen cười vì cậu ấy, khóc
vì cậu ấy, tiêu tốn thời gian vì cậu ấy, lãng phí tuổi thanh xuân vì cậu ấy.
Chỉ cần chưa thấy con gái xuất hiện bên cạnh cậu ấy, mình vẫn còn hy vọng. Hiện
giờ, ngoại trừ cậu tương đối thân, bên cạnh cậu ấy không có bất cứ người con
gái nào khác.”

Cao thủ không hổ là cao thủ, nói mấy câu đã dẫn đến
quan hệ của tôi và Phương Dư Khả, cũng là cảnh cáo tôi, cho dù tôi có đến với

Phương Dư Khả, cô ấy cũng sẽ liều lĩnh đoạt lại.

Nói đến mức này, tôi cũng lười đắn đo suy nghĩ xem nên
nói nặng nói nhẹ thế nào: “Rất nhiều người so tình cảm với hạt cát, cậu nắm
càng chặt, nó chảy ra càng nhanh hơn. Chân trước vừa đi, chân sau đã nhấc.
Duyên phận tới thì quý trọng, duyên phận đi liền quên.”

Như Đình cười: “Cậu dùng cách này để quên anh Tiểu Tây
sao? Nếu là đúng, vậy chúc mừng cậu. Đáng tiếc mình thì khác. Cả đời này, mình
chỉ muốn yêu một lần.”

Tôi có chút lo lắng, đến khi cô ấy biết được sự thật,
nếu không phải cắn lưỡi tự sát thì cũng mang dao chọc tiết lợn đến cắt cổ tôi.

Tình yêu là đáng quý, tính mạng giá càng cao. Toi vội
vàng khuyên nhủ Như Đình: “Như Đình, bị một cái lá che mắt không nhìn thấy trên
núi Thái Sơn còn có một rừng cây một rừng hoa. Bên cạnh một Phương Dư Khả, còn
có một đám Phương Dư Khả khác, Dư Khả phía trước vừa ngã xuống, Dư Khả phía sau
đã đứng lên. Thế gian rộng lớn, đặt chân một cái là ba thước đất vàng, hà tất
phải thắt cổ ở một thân cây, thừa dịp còn thanh xuân, phải nhiều trải nghiệm
một chút mới tốt. Hoặc là sau khi cậu quen người khác mới nhận ra Phương Dư Khả
chỉ là một hạt cát trong cuộc đời cậu thôi.”

Như Đình xoay người, đối mặt với tôi, đôi mắt bỗng
nhiên tỏa sáng: “Cậu đến với Dư Khả, có phải để quên anh Tiểu Tây không?”

Cô ấy đột nhiên quăng ra chủ đề chính như vậy, tôi có
chút không tiếp chiêu nổi. Những lời này bao gồm bao gồm hai tin tức, thứ nhất,
cô ấy biết chuyện tôi thành đôi với Dư Khả, thứ hai, cô ấy dùng lời tôi vừa nói
để chặn họng tôi, làm tôi không cách nào phản bác.

Quả nhiên, người có thể ở bên cạnh Dư Khả lâu như vậy
đều có cái tật độc mồm độc miệng. Mẹ Trương Vô Kỵ nói thật là đúng, không thể
tin tưởng phụ nữ đẹp. Diễn kịch lâu như vậy, không ngờ tất cả tình tiết đều đã
biết.

Dù sao tôi chưa từng gặp sóng to gió lớn, có chút
hoảng hốt, giống như đang ăn trộm cái gì đó lại bị yêu cầu lục soát ngay tại

chỗ: “Ai nói mình với cậu ta thành một đôi?”

Như Đình cố chấp hỏi: “Cậu đến với cậu ấy chính là vì
quên anh Tiểu Tây sao? Nếu phương pháp này thật sự có hiệu quả, mình thật sự
muốn tìm một thế thân xem cảm giác thế nào.”

Từ “thế thân” này thật sự khó nghe, tôi mở miệng nhưng
lại không phát ra tiếng.

Tôi lắc đầu theo bản năng, mồm lại nói ra: “Cậu nghĩ
vậy thì cứ coi là vậy đi. Dù sao cậu cứ thử buông tay xem thế nào.”

Ánh mắt Như ĐÌnh lướt qua tôi, nói với phía sau: “Mình
còn tưởng đây là một cuộc tình vĩ đại, không phải cũng chỉ là một người nguyện
đánh, một kẻ chịu đau sao?”

Tôi theo ánh mắt cô ta, xoay người, nhìn thấy Phương
Dư Khả đang cầm túi đồ ăn vặt đứng trước mặt tôi, dưới hàng lông mi đen nhánh
là một đôi mắt bốc cháy đằng đằng sát khí.

Như Đình chân thành đi về phía anh, như một nữ vương
thắng lợi: “Mình tìm cô ấy chỉ muốn nghe một chút góc nhìn về tình yêu của cô
ấy. Cậu không cần nghĩ nhiều, mình không phải loại người đâm người khác sau
lưng, sẽ không tìm cô ấy liều sống liều chết. Chỉ là, buổi trưa cậu nói với
mình “lưỡng tình tương duyệt”, hình như phía sau còn có chút chuyện tinh ranh
đấy nhỉ.”

Tôi chết đứng tại chỗ. Chuyện này đúng là quá giống
phim truyền hình rồi. Trước đây tôi cứ tưởng mấy tình tiết kiểu nghe một nửa
rồi phát sinh hiểu lầm thường chiếu trên TV này đều do mấy bà già biên kịch ăn
no rửng mỡ, cả ngày ru rú trong phòng một mình YY mới nghĩ ra, không ngờ loại
chuyện xác suất cực nhỏ này cũng có thể xảy ra trong đời thật, hơn nữa đương sự
còn là tôi. Tôi nguyển rủa cô, Như Đình kia, cái gì mà không phải người thích
đâm sau lưng, tôi sắp bị đâm thành con nhím rồi đây này.

Tôi tưởng tượng đến mấy cảnh vẫn phát trên phim truyền

hình, kéo tay đối phương gào thét “Nghe em giải thích, hãy nghe em giải thích”.
Sau đó đối phương che tai lại nói “Tôi không nghe, tôi không muốn nghe”, sau đó
tôi hôn lên môi anh, hôn đến ngày đêm lẫn lộn, trời đất quay cuồng, cuối cùng
gương vỡ lại lành.

Đáng tiếc tình cảnh này thường phát sinh khi tôi là
nam chính, đối phương là nữ chính. Mà hoàn cảnh hiện tại cũng với kịch bản có
chút chênh lệch.

Ông trời ạ, tình yêu của tôi vừa mới nảy mầm được một
ngày một đêm, xin ông đừng có mưa xối xả vùi dập nó như thế chứ.

Phương Dư Khả đi tới, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm,
không chút văn vẻ, hỏi thẳng tôi: “Vì sao ở bên anh?”

Tôi nhìn lông mi thật dài cong cong của anh, nhìn đôi
mắt trong suốt đen như mực của anh, và cả tôi đang ngốc nghếch phản chiếu trong
mắt anh: “Bởi vì em thích anh.”

Phương Dư Khả hài lòng cong khóe miệng lên, nhẹ xoa
đầu tôi, giống như tôi là một con chó nhỏ nghe lời: “Vậy mới ngoan. Lần sau xem
em còn nói lung tung nữa không.”

Tảng đá lơ lửng giữa không trung của tôi cuối cùng
cũng rơi xuống đất.

Như Đình sụp đổ, nhất là khi phải nhìn người mình yêu
tình cảm với kẻ khác, cô ta có chút cuồng loạn: “Dư Khả, cô ta có gì tốt? Rõ
ràng cô ta thích người khác, cậu còn sống chết tiếp cận như thế?”

Phương Dư Khả nhẹ nhàng ôm Như Đình, nhẹ giọng nói:
“Như thế nào chính cậu cũng hiểu, vậy vì sao cậu còn sống chết tiếp cận mình?
Nếu mình gặp cậu sớm hơn, nhất định mình sẽ thích cậu. Cô ấy không có chỗ nào
tốt, không có chỗ nào bằng cậu, chỉ là, nhưng khuyết điểm này mình đều có thể
chịu được. Vì vậy mình cứ sống chết bám theo cô ấy thôi.”

Như Đình tựa đầu trên vai Phương Dư Khả, khóc không
thành tiếng: “Mình rất không cam lòng. Rõ ràng mình đã ở bên cậu mười hai năm,
vì sao đến giờ lại nắm không được?”

Phương Dư Khả vỗ vỗ Như Đình: “Mình hiểu, níu giữ đơn
thuần sẽ biến tình yêu thành tuyệt vọng. Phải xem duyên phận có đồng ý giải cứu
cậu hay không. Mình có thể là bất cứ ai của cậu, nhưng vĩnh viễn không thể là
người yêu.”


Như Đình càng lắc đầu không ngừng, khóc đến mức nước
mắt đầm đìa. Người đẹp dù thế nào vẫn là người đẹp, dù có khóc thì vẫn hút hồn
như thế. Nếu cô ấy không tựa vào vai Phương Dư Khả, có lẽ tôi cũng không nhịn
được mà bước lên an ủi cô ấy.

Như Đình xoay người nhìn tôi: “Chỉ cần giữa hai người
xuất hiện một vết nứt, tôi sẽ quay lại. Lâm Lâm, cậu đừng quá đắc ý.”

Tôi lầm bầm: “Cậu cũng chẳng phải con ruồi, chuyên vo
ve rình rập.”

Như Đình giận dữ trừng mắt, tôi làm bộ không thấy,
nhìn trời chứ không nhìn cô ta, trong lòng còn sung sướng, tình địch này bị
giải quyết thật là nhanh nha.

Buổi tối, Như Đình rời khỏi tổ thực tế, về Bắc Kinh
trước thời hạn. Tôi đỏ mắt mong chờ nhìn Phương Dư Khả gió bụi mệt mỏi trở về
từ sân bay, rồi lại đỏ mắt mong chờ nhìn anh hờ hững đi qua trước mặt tôi, cuối
cùng lại đỏ mắt mong chờ nhìn anh bình thản ngồi cạnh người khác ăn cơm. Tên
nhóc này rõ ràng còn giả trang khoan hồng độ lượng, tình cảm thắm thiết trước
mặt Như Đình, vì sao đảo mắt một cái đã biến hình như thế? Còn nữa, tôi được tỏ
tình chưa tới nửa ngày, vì sao đã mất quyền chủ động rồi!!

Buổi tối thứ hai, tôi lại mất ngủ.

Mấy ngày sinh hoạt thực tế cuối cùng, ngay cả sợi tóc
của Phương Dư Khả tôi cũng không sờ tới được. Phương Dư Khả giống như sẽ gây
dựng sự nghiệp ngay ngày mai, đột nhiên cảm thấy đặc biệt hứng thú đối với mạch
máu kinh tế của quê hương, không ngừng học hỏi, ghi chép. Tôi muốn nói với anh
chuyện xảy ra ngày hôm đó, nhưng nghĩ lại cũng đành thôi, ảnh hưởng tới tương
lại tươi đẹp của thanh niên tài giỏi nhà người ta cũng không tốt.

Trong lòng tôi rất uất ức. Bạn nghĩ xem tôi có oan
uổng không, còn chưa được nghiêm túc trao danh phận, đã bị tống vào lãnh cung,
ngay cả mặt vua cũng không có cơ hội sờ. Phương Dư Khả nhà mi là một tên môi
hồng da trắng, đội một cái lốt trêu hoa ghẹo nguyệt, vậy mà ta còn chưa nói gì
đâu. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, chờ chị đây nắm được chứng cứ xác
thực, không diệt mi ta không mang họ Chu!

Nghĩ
tới một level như vậy, trong lòng tôi mới thoải mái được một chút. Bước chân
cũng khí thế hơn rất nhiều. Nơi này không giữ ta, khắc có nơi khác giữ. Ngôi
nhà thân yêu, bến cảng vĩnh viễn của lòng ta, ta tới đây…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.