Đọc truyện Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại – Chương 13: Thầm mến không bệnh mà chết 2
Đó là một lần duy nhất tôi đặt chân vào quán bar. Khi
tôi vào quán bar, phát hiện ra một chai bia cũng phải 20 tệ, tương đương với
một ngày một đêm tiền cơm của tôi. Tôi dứt khoát buông tha nơi đó, đi tìm Thanh
Đảo của tôi.
(Thanh
Đảo vốn là tên một tỉnh của Trung Quốc, ở đây có lẽ là tên một loại bia)
Vì vậy tôi lại chuyển từ Tam Lý Truân tới một cửa hàng
tiện lợi, rốt cuộc không phụ kỳ vọng của tôi, tôi tìm được một quán bên cạnh
7-11. Ôm năm chai Thanh Đảo mua bằng 15 đồng, tôi bắt đầu thỏa mãn cười.
Những chỗ như Tam Lý Truân này rất thú vị, có nơi vô
cùng náo nhiệt, nơi lại yên tĩnh như chốn không người. Tôi ngồi trên ghế đá
công viên, mở bia uống.
Tửu lượng của tôi tôi biết rất rõ, uống mấy chai bia
cũng không thành vấn đề, rượu vàng chỉ uống được mấy ngụm, rượu trắng uống một
ngụm là gục. Nhìn từ hành động mua bia của tôi, thật ra suy nghĩ muốn say của
tôi cũng không phải quá kiên định. Tôi suy nghĩ rất thực tế, nếu uống say tôi
chỉ có thể nằm trên ghế này ngủ qua đêm. Hiện tại là trời đông giá rét, tuy
rằng rượu có thể bớt lạnh nhưng vẫn không cầm cự được một buổi tối. Hơn nữa
thái độ của tôi đối với trị an của Bắc Kinh là vô cùng hoài nghi.
Tôi định ngồi một mình suy nghĩ, nhớ lại những kỷ niệm
rồi lên đường về phủ.
Nhưng khi uống đến chai thứ ba, đầu tôi bắt đầu choáng
váng. Đại khái là đã lâu không uống rượu, tửu lượng cũng bắt đầu lệch khỏi
trình độ ngày thường. Quả nhiên tửu lượng này cũng giống như thành tích của
tôi, không cách nào dự đoán. Lần này cũng phát huy thất thường.
Khi tôi đang do dự có nên mở chai thứ tư hay không,
tôi nghe được tiếng di động. Tôi vừa nhìn thấy cái tên sát thủ mặt lạnh liền
không chút do dự từ chối không nhận. Tối nay tôi muốn dành thời gian cho Tiểu
Tây, kể từ ngày mai tôi bắt đầu kế hoạch không nghĩ đến anh ấy nữa, đại trượng
phu nói cắt là cắt.
Nhưng Phương Dư Khả vẫn kiên nhẫn gọi cho tôi, như đòi
mạng. Tôi đang tính có nên tắt máy hay không, nhưng lương tâm tôi có chút bất
an, hôm nay mắng bọn họ là thần kinh, sợ là chọc tên nhóc này nổi nóng. Cùng
lắm thì lại nói lời xin lỗi. Tôi nhận điện thoại.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng: “Cô ở
đâu?”
Tôi hắc hắc cười vui vẻ. Giọng nói MC chương trình nửa
đêm truyền tới, đáng tiếc tôi không có chồng ngoại tình, cũng không phải phụ nữ
lớn tuổi. Tôi nhàn nhạt nói: “Phương Dư Khả, tôi đã nói xin lỗi rồi. Không phải
tôi cũng đã cúi người rồi sao? Đủ thành khẩn, đủ cho cậu thể diện rồi. Cậu còn
muốn gì?”
Phương Dư Khả cố chấp hỏi: “Cô ở đâu?”
Tôi nở nụ cười: “Cậu là đĩa dắt sao? Buổi chiều chỉ
nói “cô nhận lỗi”, buổi tối cũng chí biết nói “cô ở đâu”.”
Phương Dư Khả rốt cuộc cũng không phải đĩa dắt: “Tôi
tìm cô, cô ở đâu?”
Tôi lắc đầu, mặc kệ cậu ta không nhìn thấy: “Thật ra
tôi cũng không biết đang ở chỗ nào. Tôi chỉ muốn một mình thế này, lát nữa sẽ
trở về.”
Phương Dư Khả cẩn thận hỏi tôi: “Hôm nay ở siêu thị,
đến lượt cô tính tiền tôi mới thấy cô mua bia, có chuyện gì xảy ra sao?”
Tôi uống một ngụm bia: “Không có chuyện gì. Chỉ là có
chút khát, vì vậy mới mua bia… Không ngờ càng uống càng đắng, sớm biết vậy đã
mua nước chanh…”
“Bây giờ cô vẫn còn uống?” Trong giọng nói của Phương
Dư Khả tôi nghe được mùi vị quan tâm.
Tôi bỗng nhiên muốn khóc, lại bắt đầu giống buổi
chiều, mong có người ôm tôi, nói với tôi đừng sợ. Tôi nghẹn ngào trả lời: “Ừ,
còn mấy chai… không uống thật lãng phí. Uống xong sẽ về…”
Phương Dư Khả dịu dàng nói: “Tôi đến uống cùng cố, như
vậy sẽ không lãng phí. Uống xong sớm một chút rồi về trường. Cô nói tôi biết cô
đang ở đâu, gần đấy có công trình kiến trúc nào đặc biệt?”
Tôi nhìn quanh bốn phía, nói cho cậu ta: “Tôi ở gần
Tam Lý Truân, kiến trúc đặc biệt là 7-11…”
Khi tôi uống xong chai cuối cùng, tôi muốn gọi điện
cho cậu ta, bảo cậu ta không cần tới. Nhưng đường dây điện thoại của cậu ta
bận, tôi đành phải tới 7-11 mua mấy chai nữa, đề phòng khi cậu ta tới không có
bia uống lại mắng tôi đồ ngốc.
Khi dưới chân tôi lại có thêm một cái chai rỗng, tôi
nhìn thấy bóng dáng Phương Dư Khả. Cậu ta mặc một chiếc áo măng-tô màu xám, cúc
áo mở rộng, lộ ra áo sơ-mi phong phanh bên trong. Đầu tóc có chút rối loạn,
trên mặt còn có nhiều giọt mồ hôi, không hề giống hình tượng sạch sẽ thường
ngày của cậu ta.
Tôi có chút lo sợ, không biết cậu ta nhìn thấy tôi có
nổi cáu hay không.
Cậu ta ngồi xuống cạnh tôi, tự mình mở một chai bia,
mắng: “Khốn, khát chết được. Tôi cũng giải khát.”
Tôi nghe chữ “khốn”, trong nháy mắt cảm thấy cậu ta
đặc biệt thân thiết. Tôi vỗ vỗ vai cậu ta: “Sao tới muộn như vậy, tôi cũng đã
uống đến đợt hai rồi.”
Phương Dư Khả móc trong áo khoác ra một tờ giấy, bỏ
mắt kính xuống bắt đầu lau: “Nhiều 7-11 như vậy, tôi biết chỗ nào để tìm cô a?
Tôi phải gọi cho bạn bè hỏi những quán gần 7-11 mới tới được.”
Tôi hắc hắc cười: “Cũng không cần gấp như vậy, tôi
không phải để lại cho cậu mấy chai sao. Nhưng, Phương Dư Khả, cậu đừng đeo kính
nữa, khi không mang kính, tôi thấy cậu có dáng dấp Won Bin.”
Phương Dư Khả sửng sốt một chút, uống một ngụm bia rồi
nói: “Được, nghe lời cô. Sau này tôi sẽ mang kính áp tròng.”
Tôi thỏa mãn cười: “Sao lại phối hợp vậy a? Nghĩ đến
chuyện quá đáng chiều nay sao? Có ai trọng sắc khinh bạn như cậu không? Tôi
biết cậu muốn giữ thể diện trước mặt bạn gái, nhưng có cần phải gay gắt gây sự
với người ta thế không? Cậu nhiều lần mắng tôi đồ ngốc như vậy, không phải tôi
đều đại nhân không chấp tiểu nhân, nhắm mắt cho qua rồi sao?”
Phương Dư Khả cúi đầu uống rượu giải sầu: “Gần đây
tính tình tôi không tốt, không liên quan đến cô ấy.”
Tôi cười nhạo: “Còn che chở cô ấy đấy chứ?”
Phương Dư Khả cũng không để ý đến tôi, buồn bực nói:
“Gần đây có phải phát triển với Tiểu Tây rất tốt không? Hai ngày trước còn thấy
cô ngọt ngọt mật mật ăn cơm cùng anh ấy ha. Thấy tôi lại chỉ mắng tôi thần
kinh.”
Khi tôi nghe được tên của Tiểu Tây, đầu óc bắt đầu
xoay chuyển. Tôi suy nghĩ hỗn loạn nói: “Tiểu Tây có bạn gái phải không? Nhất
định là cậu biết, cậu lại không nói cho tôi.”
Phương Dư Khả mắng tôi: “Cô không hỏi sao tôi nói?
Những cái tốt không học, toàn học thói xấu. Học người ta uống rượu giải sầu,
thật có tiền đồ!”
Tôi có chút tức giận: “Tôi chính là không có tiền đồ.
Cậu đừng chọc ngoáy người ta. Cậu dễ dàng đỗ Bắc Đại, người cậu thích cũng chỉ
nhìn thấy có một mình cậu, cậu mới là có tiền đồ. Đáng tiếc tôi không như vậy,
tôi tới Bắc Đại chính là một việc làm sai trong đời, thật vất vả mới tình được
người mình thích, vậy mà anh ấy lại không thích tôi. Mỗi ngày tôi đều nghĩ vì
sao anh ấy nhíu mày, vì sao anh ấy mỉm cười. Tôi chỉ có một mong muốn nhỏ nhoi
thỉnh thoảng anh ấy có thể nghĩ đến tôi, cũng nghĩ vì sao tôi nhíu mày, vì sao
tôi mỉm cười. Hôm nay nhìn thấy ánh mắt yêu chiều của Tiểu Tây dành cho người
khác, trái tim tôi như bị đâm cho một dao, cậu có biết hay không? Mối tình đầu
của tôi còn chưa bắt đầu đã kết thúc như thế… Tôi còn không thể vì tình cảm
không bệnh mà chết uống một chút rượu sao?”
Phương Dư Khả không nói gì, chỉ là trong mắt có chút
mơ màng.
Tôi bắt đầu khóc lớn, giống như trong lòng cuối cùng
cùng tìm được một người để phát tiết. Tôi đem tất cả uất ức ném ra khỏi đầu:
“Tôi cũng rõ ràng tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng, vì vậy tôi mới cẩn thận
dè dặt duy trì mới quan hệ giữa tôi và anh ấy như thế, tôi sợ biểu hiện của tôi
sẽ dọa đến anh ấy, như vậy ngay cả cơ hội nói chuyện với anh ấy tôi cũng không
có. Tôi nhìn thấy anh ấy và bạn gái ở cùng nhau, tôi còn muốn giả vờ không
biết, tôi còn muốn giả vờ không bị tổn thương. Tôi thậm chí còn đê tiện nghĩ
Tiểu tây vì một lý do khác mới ở cạnh người con gái kia chứ không phải vì tình
yêu, như vậy có thể tôi sẽ còn cơ hội, tôi còn có thể chậm rãi tới gần anh ấy…
Cậu có hiểu hay không…”
Phương Dư Khả nói: “Tôi đều hiểu, tôi đều hiểu cách cô
nhìn anh ấy, hiểu hy vọng của cô, hiểu thất vọng của cô. Tôi hiểu rõ thích một
người không thích mình là cảm giác thế nào, tôi cũng hiểu giãy dụa khó tin là
trò đùa thế nào. Nhưng, Chu Lâm Lâm, nếu cô nghĩ anh ấy đủ quan trọng, quan
trọng đến mức cô theo đuổi cả đời thì cô sẽ kiên trì; nếu cô nghĩ cô có thể
chịu được mất đi anh ấy, vậy bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ quên anh ấy.”
Thứ gì đó trong dạ dày bốc lên rất lợi hại. Tôi nghe
thấy từng câu từng chữ của Phương Dư Khả, nhưng đầu tôi đang rối loạn, đã không
cho phép tôi suy nghĩ ý tứ của những cậu ấy là gì nữa. Phương Dư Khả biến thành
hai ba người, chỉ có một đôi mắt thâm sâu đen như mực là có thể thấy được rõ
ràng. Tôi muốn đưa tay sờ lên đôi mắt cậu ta, vì vậy tôi thất tha thất thểu
đứng lên đi về phía cậu ta. Khi đầu tôi an toàn hạ cánh xuống vai cậu ta, tôi
run rẩy nói lời muốn nói đã lâu: “Tôi muốn nôn…”