Bạn đang đọc Học Sinh Chuyển Lớp (Phần 2) – Chương 8: Hai Lời Xin Lỗi
Tuần mới, khởi đầu mới ọi chuyện. Tâm trạng đã có những bước tiến triển dài. Tuy không thể nào một lúc mọi chuyện đều trở nên vừa ý với bản thân mình ngay được, nhưng chí ít, bản thân tôi cũng đã nắm được cái nút thắt để có thể gỡ rối dần dần.
-Tín, lên bảng làm bài cuối cùng đi em!-Cô dạy Hoá lại vinh dang tôi lên bảng.
Nhanh chóng, đứng dậy, đồng thời nhận ngay cái nụ cười chúc may mắn của Ngữ Yên dành tặng khi cô nàng cũng vừa trên bục giảng đi xuống, sau khi giải quyết nhanh chóng một bài cũng có chút ít hóc búa. Ngày thứ 3 quen thuộc, và gặp lại cô bạn quen thuộc, nhưng nó có gì đó tươi tắn và lung linh hơn.
-Nhanh ghê ha?-Ngữ Yên chào đón tôi từ chiến trường trở về!
-Ờ, hơ, thì cũng thường thôi mà!
Hai đứa học sinh bàn cuối chưa kịp tiếp diễn câu chuyện vu vơ thì tiếng cô giáo lại vang lên đều đặn:
-Bài kiểm tra quan trọng, những ai không thích, hoặc không muốn chuyển lớp thì có thể ra về sớm. Còn nữa sẽ dựa vào bài thi và số điểm các bài thi trước để chuyển lớp!
Nhanh gọn, vắn tắt nhưng đầy cô đọng và xúc tích. Hoá ra không chỉ riêng tôi và Ngữ Yên là những người “lỡ đò” sang lớp ôn thi khối A, may hồi đó chưa buột miệng phát ngôn lớp ôn thi tốt nghiệp không thì lắm kẻ cười tôi ếch ngồi đáy giếng trong lòng mất. Mặc dù giáo viên đã có lời nhưng hầu như chẳng ai bước ra khỏi chỗ. Chắc đa số vì tinh thần hiếu học, muốn thi cử cọ xát, hai là chắc ngại hoặc sợ nên ráng ngồi lại thi cho đến cùng mà thôi.
Bốn lăm phút bắt đầu, tôi mở hết tốc lực và làm lấy làm để. Mặc dù là đề thi chuyển lớp học, nhưng cũng tương đối là dễ chịu với những ai vững căn bản. Thỉnh thoảng trong lớp vài cá nhân rảnh rơi đảo đảo nhìn vài vòng, rồi lại cắm cúi ghi ghi chép chép. Ngữ Yên và tôi thỉnh thoảng chạm mặt rồi cùng cười, nụ cười hỏi han.
Ngữ Yên đặt bút xuống cái đề thi, rồi chỉ về phía tôi? Ám hiệu của: Tín làm xong rồi chứ?
Tôi dơ hai ngón tay thành chữ V-biểu tượng chiến thắng- Rồi cầm cây bút vẽ mũi tên chỉ về phía cô nàng-Yên thì sao?
Chắc là Ngữ Yên cũng hoàn thành nhanh chóng, nên vẽ cái biểu tượng mặt cười tươi roi rói.
Thời gian còn lại, hai đứa tôi tranh thủ rà soát lại bài làm xem có sai sót gì không. Với con gái, đó là tính cẩn thận có sẵn, còn với thằng con trai cẩu thả, nhanh nhẩu đoảng thì đó là cơ hội sửa chửa cuối cùng.
-Thu bài!
Giọng cô lại vang lên đầy ngắn gọn nhưng xúc tích kết thúc 45’ căng thẳng của các sĩ tử ôn thi.
-Thế kết quả bài 3 thì sao?
-Là Fe!-Tôi tự tin đáp trả Ngữ Yên.
-Bài 4 nữa?
-Ờ, thì 1,14g với 0,54g kết tủa!
-Hì hì mừng quá, Yên cũng ra kết quả y chang!
Hai đứa tôi mải trao đổi cách làm nhanh gọn ỗi bài tập mà quên mất đã đến cái quán nước mía cạnh trạm bus từ thuở nào.
-Vì nó không kết tủa nên bỏ nó ra, đỡ thêm một bước vế sau nữa!
-…..!
-Đúng không Yên?
-……!
Đáp trả tôi không phải là giọng nói vui vẻ dễ thương lúc nãy, chỉ có cái chạm tay vào eo tôi, khẽ nhắc khéo có chuyện gì đó tế nhị đang chờ đón cả hai.
Quả thật, khi tôi quay mặt lại thì tôi biết vì sao Ngữ Yên im lặng và trở nên rụt rè như vậy.
Cả đám bạn xóm nhà lá của tôi đều có mặt đông đủ. Ngoài ra còn có thêm Hoàng, dĩ nhiên, vì nó chung nhóm với đám bạn học thêm môn Toán. Tiểu sư muội của tôi cũng có mặt, đang nở nụ cười tươi roi rói chào đón sư huynh của nó. Và đặc biệt hơn là sự xuất hiện của Dung. Người mà tôi mong muốn gặp hơn bao giờ hết.
Thời gian với tôi là dài, Dung có chút gì đó khác. Không thể hiện sự cá tính trên khuôn mặt một cách rõ ràng nữa, mà có chút gì đó dịu đi. Mái tóc ngang vai nay dài ra thêm một chút, càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng. Đôi mắt đẹp, chiếc mũi cao, chỉ có nụ cười là chưa xuất hiện nữa thôi.
Ngữ Yên lần nữa giật giật áo tôi, nhỏ tiếng: kenhtruyen
-Yên về, Tín chơi với bạn đi!
Thế mà chẳng hiểu sao, tôi lại có suy nghĩ khác, chẳng có gì mà phải tránh mặt trong trường hợp này cả. Có thể là suy nghĩ nhất thời nông nổi, hoặc là làm trái ý Ngữ Yên lâu nay đã thành thói quen suy nghĩ trong tôi vậy.
-Không sao đâu, Yên cứ đi cùng Tín!-Tôi quay lại cười cố tình tăng sự tự tin lẫn tự nhiên cho chủ nhân chiếc xe đạp tôi đang dắt.
Hai đứa tôi ngồi xuống, nhanh chóng trở thành mục tiêu của sự chú ý. Chẳng ai nói ai câu gì, không khí căng thẳng hẳn ra. Với tôi thì không sao, chứ với Ngữ Yên thì cô nàng đã đỏ mặt tía tai, chỉ dám cúi gằm mặt xuống đất mà nhìn vu vơ vậy thôi.
-Ủa, hôm nay làm gì mà đông vui quá vậy?
Câu hỏi vu vơ của tôi vô tình cũng vực được gần mười cái đầu dậy, hoặc ít ra cũng làm cho sắc mặt mọi người tươi ra một chút.
-Sinh nhật thằng Hà!-Nhân đen muốn cứu tôi trước.
-Ơ, cái thằng chậm hiểu, có sư muội mày ở đây thì phải liên quan đến thằng Hà rồi!-Kiên cận cũng giúp đỡ một tay.
-Ờ, mày đến sau, phạt mày một ly.
Mấy trò tung hoả mù này chỉ có thể thuận mắt cho thiên hạ anh hùng chứ không thể nào thoả lòng được, nhưng trót diễn phải diễn đến tận cùng. Hai tay bưng ly nước mía, cụng ly với thằng bạn:
-Huynh đài xin lỗi tiểu đệ vì quên mất cái ngày hoàng đạo của mày, happy new year !
Cả đám cũng hùa theo happy new year thay cho lời chúc mừng sinh nhật thằng bạn. Dưới tán cây mát rượi, một đám học sinh đang vui vẻ cười nói với nhau. Ngạc nhiên hơn nữa, Dung cũng là một trong số những người đang vui vẻ ấy.
-Tao nhớ mày ra sớm mà Tín? Sao hôm nay muộn vậy?
-Ờ thì hôm nay kiểm tra để chuyển lớp vô năm !
-Vậy à!-Dung nói hết sức ngạc nhiên.
Ngay cả tôi và Ngữ Yên khi nghe câu này, cả hai đều vô tình nhìn lướt qua nhau. Vì cả hai chắc cũng xác định rằng Dung sẽ ít nhất tỏ thái độ giận dỗi hay đại loại gì tương tự như thế. Kiểu như sẽ không hỏi han hay tham gia vào câu chuyện nào có liên quan đến thằng Tín vậy.
-Ừ, thì làm bài kiểm tra thôi!
-Vậy Tín với Yên làm bài có tốt không?-Lại thêm một câu hỏi bất ngờ nữa.
-Ờ….!
-Cũng tàm tạm thôi Dung-Ngữ Yên còn làm tôi bất ngờ hơn.
Hai người nói chuyện với nhau mà cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, dường như lan toả sang cả thằng Kiên cận. Nó ngơ ngác nhìn tôi, tôi cũng chỉ biết ngơ ngác nhìn lại nó. Hai đứa dường như không có quyền xen và cuộc nói chuyện của phái yếu như lúc này.
-Ồ, như vậy chắc là làm được rồi, chắc vô năm lại được học chung lớp đây-Dung cười vui vẻ.
-Thì cũng có thể thôi, Yên sợ mấy bạn khác làm còn tốt hơn.-Ngữ Yên cũng dịu dàng đáp lại.
Rất may cho tôi, còn một phái yếu cũng có mặt ở đây. Tuy không đồng vai nhưng ít nhất cũng có khả năng xoay chuyển tình thế.
-Nãy giờ sinh nhật anh Hà mà muội tưởng sinh nhật huynh chứ?
Giọng sư muội tôi tỏ vẻ phụng phịu cực dễ thương, giả bộ giận hờn cho sư huynh nó thoát khỏi thế gọng kềm đây mà.
-À, ừ, đúng nhỉ, xin lỗi sư muội nhé!
-Xí, giận huynh luôn!
Từng đó cũng đủ cho Ngữ Yên và Dung “vui vẻ” dừng cuộc chuyện trò thân mật lại. Cả nhóm thổi cái bánh kem nhỏ xíu mừng sinh nhật thằng bạn. Từ đó không khí bắt đầu sôi nổi lại. Chỉ có thằng Hoàng thỉnh thoảng nhìn tôi, định nói cái gì đó nhưng lại thôi.
Buổi tiệc kết thúc trong sự vui vẻ gần như là hoàn chỉnh. Gần như thôi, vì ở đó, vẫn còn vài vết gợn giữa tôi và Dung, và giữa Dung và Ngữ Yên. Trước khi ra về, vẫn một cách tự nhiên, Dung gật đầu mỉm cười chào tôi:
-Về nhé!
Tôi chẳng chờ đợi được nữa, chỉ kịp đứng dậy và đuổi theo Nàng :
-Dung nè!
-Gì vậy Tín.
-Ờ……thì…!
-……!
-Chuyện hôm nay chỉ là….!-Tôi không muốn nhắc lại nên ngập ngừng.
Dung mỉm cười, vẫn nụ cười như dạo trước:
-Chuyện hôm nay hả, không cần xin lỗi Dung đâu, nhưng chuyện khác thì Dung cho nợ nhé!
-Ơ….!
-Thôi, nói thế thôi mà, bữa khác gặp nhé!
Chỉ thế thôi, tôi bỗng nhiên thấy cảnh vật xung quanh tươi màu hơn. Mọi vật xung quanh đều đẹp. Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng tôi hiểu rằng bao nhiêu lo lắng trước đây của mình đều là vô nghĩa. Bao nhiêu nghi ngờ nay thoáng chốc vụt tan. Tôi vẫn còn những gì quý giá nhất đối với mình, theo một cách đơn giản mà tràn đầy tình cảm nhất. Chừng đó thôi cũng đã là quá tuyệt rồi.
-Yên về trước luôn nhé!-Ngữ Yên chào tôi ra về.
-Ờ, làm phiền Yên hôm…
-Không có gì đâu, Yên được dự ké sinh nhật mà-Ngữ Yên hiền dịu đáp lại.
Hiện trường còn đúng lại ba thằng bạn. Tôi, Hoàng và thằng Nhân đen. Nguyệt hôm nay bị ốm nên không thể góp vui. Ba thằng bạn ngồi chờ chiếc xe bus màu xanh quen thuộc.
Thằng Hoàng nhìn tôi và bắt đầu cười.
-Mày cười gì?
-Tao cười mày thôi chứ cười cái gì?
-Thấy thằng đẹp trai nào mày cũng cười à?-Tôi tếu táo với nó.
Nó dừng cười, rồi đột nhiên nghiêm mặt trở lại, lâu rồi nó mới vác bộ mặt này ra mà nói chuyện với tôi. Cứ theo thông lệ, hễ không có thì thôi, chứ có thì chắc là việc trọng đại.
-Mày muốn hỏi tao cái gì không?-Nó quay sang tôi, nghe cái giọng cũng đủ nghiêm túc cỡ nào.
-Không!-Tôi chắc nịch, nghiêm túc không kém.
-Chắc không đấy?
-Mày học đâu thói nói nhiều thế, tao bảo không mà!
Hai thằng nhìn nhau rồi phì cười. Để mặc Nhân đen ngơ ngác chẳng hiểu hai cái thằng dở hơi tự nhiên nhìn nhau cười, rồi đâm ra đanh mặt nghiêm nghị, rồi lại nhe răng ra mà cười.
Chiếc xe bus mãi cũng ló dạng, chở Nhân đen và hai thằng dở hơi trở về nhà.
-Mày quen lâu chưa?
-Cũng khá lâu rồi!
-Giấu kĩ nhỉ?
-Có gì đâu, tính làm quả bất ngờ ày bớt coi thường anh em thôi!
-Ha ha, mày có tán được mười đứa nữa thì tao vẫn coi thường mày thôi.
Hai thằng cười nói oang oang trên xe, chẳng để ý rằng bao nhiêu con mắt khó chịu đang dòm ngó. Phải kể thêm cả ánh mắt tò mò của thằng Nhân nữa chứ.
Tôi chợt nghĩ xa xôi về Dung. Chẳng hiểu sao, nhưng tôi cảm thấy Dung cũng đang lớn lên trong cách suy nghĩ. Có phần chững chạc hơn, đó là chỉ riêng với tôi. Điều đó làm tôi buồn cười với chính mình khi mấy tháng bặt tăm tin tức, không hề chủ động liên lạc với Nàng. Cũng phải nhỉ, sắp bước vào năm cuối cấp rồi. Sắp là những bậc đàn anh đàn chị trông ngôi trường phổ thông thân quen rồi, đâu thể nào còn bé bỏng mãi được. Chỉ còn một tuần nữa thôi, năm học mới cũng sẽ khai giảng. Nhưng trước hết, tôi vẫn nợ Dung một lời xin lỗi. Một lời xin lỗi về suốt những tháng hè qua, và một lời xin lỗi về lòng tin dao động. Dù rằng lời xin lỗi thứ hai, chắc tôi sẽ chẳng bao giờ nói hoặc thể hiện ra.
Học sinh chuyển lớp
CHAP 9: HAI THẰNG BẠN
-Dậy, ngủ gì nữa mày?
-Để yên tao ngủ xíu nào!
Tôi ú ớ hất tung cái gối vừa được thằng bạn quý hoá ném thẳng vào mặt không một chút thương tiếc. Thằng Hoàng cũng đâu có dễ dàng buông tha nhanh vậy, nó nhất quyết nắm đầu lôi tôi dậy bằng được.
-Mày biết mấy giờ rồi không?
Chiều nay 5h có trận bóng chào năm học mới, chả hiểu sao mới 3h chiều nó đã mò lên nhà tôi đập tôi dậy om sòm, chẳng thèm để ý đến giấc ngủ thoải mái cuối hè của thằng bạn nó ra cái gì cả.
-Mày lên sớm làm chi vậy?-Tôi xoa bù xù cả đầu tóc lên.
-Làm cái tiệc chào năm mới chứ!
Hai thằng lại lết thết đi xuống quán cà phê gần nhà. Trên con đường quen thuộc, nắng vàng thả nhẹ thư thái trong những cơn gió mang theo chút hương đất quen thuộc. Hoàng với tay trả lại tôi cái nón lưỡi trai:
-Đây, trả mày, vật quy nguyên chủ!
Tôi đón nhận chiếc nón lưỡi trai quen-mà không quen. Cầm nó trên tay, tôi phì cười, cười chính mình vì khoảng thời gian vì nó mà đâm ra “yếu đuối”.
-Đấy, nhất mày, giờ thì bao tao chầu cà phê được chưa?
-Dễ thôi!-Tôi dễ dàng gật đầu dù biết thằng bạn đang đục nước béo cò này.
-Dễ nhỉ, thế hôm qua gặp Dung sao?
Hôm qua, một cuộc gặp cũng không biết nên diễn tả theo hướng cảm xúc nào. Thân mật cũng không, lạnh lùng cũng không, hoàn toàn tha thứ cũng không, còn giận cũng không. Nó là một thứ cảm xúc tổng hợp giữa những điều trên. Thứ gia vị tổng hợp đấy không làm cho con người ta vui hoàn toàn, cũng không làm cho buồn lan toả, nó cực kì khó giải thích.
Nó tương tự như khi người ta uống một ly cà phê, có đầy đủ hương vị: đắng, chút ít chua, một chút ngọt, thêm một chút vị khét nữa.
-Thế rốt cuộc nó là thế nào mà mặt mày đần thối ra thế?
Thằng Hoàng không đủ kiên nhẫn để “thưởng thức” câu chuyện theo hướng nửa tỉnh nửa mê như tôi. Nó ngồi bên cạnh nóng lòng muốn biết kết quả hôm qua ra sao, vì ít nhất, nó cũng có một phần liên đới khi mà chủ động hợp tác với Dung ép phe tôi.
Người ngồi đối diện tôi lúc ấy, là một cô gái, cũng y chang thức uống mà cô gái đó đang thưởng thức, thức uống có vị bạc hà, the,hơi cay. Không hiểu vì lí do gì: xa cách một thời gian, hoặc là sự nhìn nhận về vấn đề mà cô gái ấy đã trở nên khác. Điểm khác không thể giải thích theo một quy luật nào cả.
Không giận dỗi, không hề chờ cho tôi đưa ra một lý do nào “biện hộ”. Dung bắt đầu câu chuyện một cách rất tự nhiên. Thỉnh thoảng trong câu chuyện, Dung trở lại vẻ lạnh lùng băng phong. Nhưng đó cũng là một nét băng phong khó tả.
-Con gái đúng là chúa rắc rối nhỉ?-Thằng Hoàng chốt lại một câu, quay lại ủng hộ anh em.
-Thế mà mày còn đi hùa theo để còn ép tao?-Tôi quay lại xả cơn tức vào nó.
-Có đâu, lòng tốt thôi mà!-Nó cười hề hề.
Nhưng thằng Hoàng cũng chỉ nói đúng có một nửa. Dung ngày hôm qua còn là một gì đó khác lạ hơn. Khuôn mặt băng phong, không giống như những lần trước, không giống như lúc đầu giành cho tôi ở khoảng thời gian tôi chuyển lớp. Khuôn mặt Dung có chút gì đó lạnh lùng hơn, đanh thép hơn. Không phải là nét lạnh lùng cuốn hút như lúc trước nữa.
Dung cũng không còn mang theo cái nét vui tươi, cứ ngồi im nghe tôi kể về khoảng thời gian tôi đi học với những người bạn xa lạ, những khoảng thời gian tôi đi học chung với Ngữ Yên. Có chăng cũng chi là những nụ cười, rất nhanh rồi cũng vụt tắt. Rồi lại yên lặng lắng nghe, chăm chú, tỉ mỉ.
-Dung chỉ như vậy thôi à?-Thằng Hoàng vẫn không tin vào những gì tôi kể cho nó.
-Chỉ vậy thôi là tao còn nổi da gà, mày đòi thế nào hơn nữa?
-Đáng sợ đáng sợ, mày gặp cao thủ rồi thằng bạn ạ!
Cũng chẳng biết tôi gặp cao thủ hay là tuyệt đỉnh cao thủ đi chăng nữa, chỉ biết rằng, thời gian qua tôi cũng có chút “ quá quắt” với Dung. Tôi cất lời nói :
-Ờ, thì…chuyện hè qua không gặp, Tín…!
Dung vẫn lặng im, có vẻ như là đã biết rõ những lời tôi định nói ra.
-Không sao đâu Tín, qua rồi mà!
-Nhưng mà……!
-Mọi chuyện qua rồi, cứ để nó qua đi mà!
Tôi lúc đó bần thần, chẳng thể nói thêm bất cứ câu gì. Chấp nhận dừng lại trong sự ngỡ ngàng.
-Thế mày còn đòi cái gì nữa?-Thằng Hoàng hỏi tôi trúng trọng tâm.
Thong thả nhấp ngụm trà, như kiểu các bậc cao nhân thường làm, tôi cắt nghĩa cho thằng bạn:
-Chứ không lẽ, mọi chuyện qua rồi, không cần biết nguyên nhân à?
-Ừ, thì cũng đúng, nhưng mà ba tháng hè, giờ xong xuôi rồi, mày còn đào lên làm gì nữa?
Vậy chẳng phải cách suy nghĩ của Dung hôm qua cũng giống như thằng Hoàng hôm nay sao? Mọi chuyện đã qua thì cứ để nó trôi qua, không nhắc tới. Nhưng như vậy liệu rằng cả hai đã thực sự hiểu nhau chưa. Tôi, lại đứng ở một cách suy nghĩ khác. Mọi chuyện kết thúc, không mong muốn phải là ai đúng ai sai, nhưng ít nhất cũng phải để cho đối phương biết mình đã nghĩ gì, nội tâm ra sao. Nếu mọi chuyện cứ qua dễ dàng như vậy, nó sẽ để lại một vết rạn nứt nhỏ. Rồi sau này, qua nhiều chuyện khác, vết rạn ấy cũng lớn dần lên, liệu rằng lúc ấy hàn gắn được nữa không?
-Mày lo mà trả cái nón cho người ta đi kìa!
Chuyện qua rồi, cho qua luôn nên ngay cả cái nón, tôi cũng chẳng biết vì sao nó lại từ tay Dung rồi qua tay thằng Hoàng rồi trở ngược về tay tôi. Giờ thì tôi phải lĩnh ấn tiên phong đi trả lại cho chủ nhân của nó.
-Sao? Trả cái gì? Nón?
-Chứ còn gì nữa?
-Rốt cuộc là sao!
Lần này thằng bạn tôi thong thả nhấp ngụm trà, khà khà như mấy tiên tửu giảng đạo lại.
-Dung nhờ tao gửi ày thôi!
-Ờ, rồi sao-Tôi vẫn cố tình phớt đi cái cảnh tôi tận mắt chứng kiến.
-Thì nhờ tao chuyển ày, mà mày thì biệt tăm-Thằng Hoàng hãnh diện vì lập đại công với tôi.
Thế tại sao Dung không nhờ Nhân đen hoặc Nguyệt nhỉ? Mà tại sao không phải là một cái gì khác mà là chiếc nón lưỡi trai, dù biết rằng tôi toàn đầu không mà đi ra đường dù trời có nắng gay gắt đến cỡ nào?
Vế thứ hai có thể hiểu vì ít nhất đó là một thứ mà hai chúng tôi cùng sỡ hữu. Nàng muốn gửi tới tôi lời cảnh báo về tình cảm của hai đứa. Còn việc “người vận chuyển” lời cảnh báo thì có vẻ còn không thoả đáng lắm. Nhân đen có thể loại do tính nó không kín đáo cho lắm, hành tung bại lộ, chứ Nguyệt thì khác? Vậy tại sao lại là thằng Hoàng, thằng bạn tôi mới chuyển về?
-Mày nghĩ tới đâu rồi?
-Không, không có gì?
-Thế thì kể nốt đi xem nào!
Thực chất tôi cũng chẳng biết kể sao với thằng bạn cho nó vừa lòng nữa. Bởi ngày hôm qua, từ lúc mà Dung cho qua mọi chuyện, câu chuyện giữa hai đứa tôi cũng chỉ liên quan đến bài vở, kiến thức mà thôi. Chán, khô, cứng ngắc khi mà một người chỉ ngồi im nghe, còn một người chỉ biết khiên cưỡng nói. Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ sau, hai đứa ra về.
-Khai giảng gặp lại nhé Tín!
-Ừ, gặp lại Dung sau!
Chỉ thế mà thôi!
Thằng Hoàng nghệt mặt như kiểu vừa nghe một câu chuyện nhàm chán, chỉ ngồi ậm ờ cho qua chuyện. Còn tôi cũng chẳng biết rằng Dung đang nghĩ gì nữa? Hay có chăng đó là sự trưởng thành của một con người, sự trưởng thành sẽ xáo trộn chút ít cảm xúc, làm thay đổi một chút tình cảm lúc đầu. Điều đó tôi cũng không dám chắc.
-Thôi, mặc đi, dù gì cũng xong rồi, để thư thả sau rồi tính!
-Ừ, giờ tao tính cũng được gì đâu!
Thằng Hoàng vỗ vai tôi, không biết phải gọi là khích lệ hay là châm chọc nữa:
-Cẩn thận nha mày!
-Gì cẩn thận?
-Cẩn thận kẻo bị dắt đi thì khổ!
Tôi cười hả hê với thằng bạn. Có khi hôm qua mình bị Nàng dắt mũi cũng không biết chừng ấy chứ. Cũng có thể lắm, biết đâu lại là một thử thách trả lại cho tôi vì những gì tôi gây ra. Lúc đấy chắc thú vị lắm.
-À, quên, tao còn chưa hỏi mày?
-Chuyện gì nữa?-Tôi chấp nhận lời thỉnh cầu!
-Nghe mấy đứa bảo mày hồi trước có đánh nhau vì con gái?
-Đâu ra thế!-Tôi sặc nước.
Nó nhìn tôi, ánh mắt pha chút đểu giả, kiểu như “tao biết rồi, không phải chối”:
-Là bạn Yên hôm qua à?
-Không, liên quan gì?
-Tao nghĩ thế, nhìn vậy mà khá nhỉ!
Thằng bạn tôi chắc đang muốn nói tới vụ đánh nhau với thằng Huy dạo trước, và tất nhiên người con gái nó nói ở đây phải là chị Xuyến chứ không phải Ngữ Yên. Chẳng biết nó lôi thông tin từ đâu ra nữa.
-Mày thấy Yên ra sao, Hoàng?
-Đẹp, dịu dàng-Nó thản nhiên khi nhận xét một mỹ nhân như kiểu đó là chân lý diễn ra hằng ngày vậy.
-………!
-Hỏi làm gì thế? Dao động à!
-Không, ờ thì cũng có chút ít, nhưng mà ……..
Tôi ậm ờ thì thằng bạn bên cạnh cũng đủ hiểu rằng chuyện như thế nào rồi. Ngữ Yên, vừa là bạn, nhưng đôi lúc còn hơn là một người bạn. Khó hiểu, khó nghĩ, khó định nghĩa được vị trí trong lòng. Không thường xuyên xuất hiện trong suy nghĩ, chỉ vương vấn nhẹ nhàng, đúng như tính cách của cô nàng vậy. Chẳng hiểu vì sao mà hôm sinh nhật thằng Hà, Ngữ Yên lại cứng rắn để có thể đối mặt với cái lạnh lùng của Dung, mà bình thường Ngữ Yên luôn tìm cách tránh né trước đó.
-Thôi đi, tính sau đi!
Tôi đứng dậy, bắt thằng bạn ra tính tiền rồi hai thằng đi thẳng lên sân banh chờ sẵn. Nắng đã về chiều, không rực rỡ mà chỉ còn gam màu yếu ớt. Hai thằng bạn thân chí cốt lại bá vai bá cổ đi cạnh nhau hệt như thời còn bé tí. Cái thời mà:
-Lại hai thằng mày chọc chó nhà tao phải không?
-Dạ không, tụi cháu làm gì có?
-Không hai thằng mày thì là ai, hôm qua còn ném pháo vào con chó nhà tao chứ gì nữa?
Đấy là tiếng ông Hiệu nổi tiếng dữ dằn trong xóm tôi, qua hôm sau là tiếng cô Thu bên xóm thằng Hoàng:
-Lại hai thằng quỷ sứ này, nhà có xoài không ăn suốt ngày đi hái xoài nhà người khác!
-Dạ, xoài nhà con chua lắm!-Thằng Hoàng vô tư đáp lại.
Cứ mỗi chiến tích như thế, hai thằng thể nào cũng quắn cả đít với cả chục chiếc roi vào mông. Chẳng ăn thua, hôm sau lại đâu vào đấy. Không chọc chó, trộm trái cây, phá làng phá xóm thì cũng đào trộm khoai, bẻ trộm bắp đi đốt lửa ở bãi đất trống lên nướng. Đó là những chiến tích cho thời tuổi thơ dữ dội, tình bạn cũng theo đó mà lớn lên.
Và giờ đây là hai thằng học sinh cuối cấp phổ thông, không còn những trò nghịch ngợm, không còn phải làm cho hàng xóm mắng vốn, không còn bẻ trộm trái cây nữa. Ít nhất là riêng tôi cũng đã phải đau đầu với những suy nghĩ cho tình cảm đầu đời. Tình cảm thời học sinh cũng đâu phải là yên bình phẳng lặng quá đâu.
Thằng Hoàng thúc nhẹ vào ngực tôi:
-Gì mày?-Tôi hỏi nó.
-Chó!
-Rồi thì sao, ê mày đừng nói………..!
Chưa kịp dứt lời thì nó đã xuỳ lấy xuỳ để, thủ thế, dứ dứ con chó trong sân nhà. Nó gầm gừ, nhe răng rồi bắt đầu nhấc mình. Lững thững đi lại phía hai chúng tôi.
-Gâu gâu, gừ…gâu! Con chó bắt đầu lao tới, chỉ chờ đớp vào mông hai thằng dám chọc điên nó
Không ai nói ai, hai thằng học sinh to đầu chỉ còn nước xách dép mà chạy dài. Vừa chạy, vừa thở dốc, vừa cười. Chắc tôi phải rút lại cái suy nghĩ ban nãy mất.