Bạn đang đọc Học Sinh Chuyển Lớp (Phần 2) – Chương 51
Nếu bạn nghĩ rằng tôi là một thằng con trai đang chơi cái trò đê tiện “bắt cá hai tay” hoặc thoáng hơn một chút là có mới nới cũ. Điều đó đúng với phương diện, dựa trên suy nghĩ của bạn. Cũng như thằng Hoàng nói với tôi:
-Mày tán Yên có cảm thấy nhanh không, quên Dung rồi à?
-Chưa quên hẳn?-Tôi ngậm cái cuống lá trên miệng đáp lời thằng Hoàng.
-Thế sao còn..?
-Ý mày nói là Yên!
Nó ngồi bệt xuống, hai tay để lên hai đầu gối, ánh mắt nhìn xa xa, gật đầu hưởng ứng. Tôi thổi phù chiếc lá xuống dưới đất, không đáp lời nó.
Không phủ nhận, chính cái việc cách ly, hạn chế với Dung là một câu khẳng định, tôi vẫn còn vương vấn tình cảm. Nhưng một thằng con trai, ngay cả trong lòng mình như thế nào cũng không dám đối diện, thì đó là đứa không có sĩ khí. Cách tôi thể hiện và quan tâm Yên, là cách tôi dám làm theo những gì trong lòng mình nghĩ. Bởi vì, Yên có sức hút với tôi, lúc này hơn.
Hai thằng ngó ra khoảng sân đầy nắng chiều, xem mấy đứa con gái trong lớp ném lựu đạn. Những công việc dùng sức với con trai được xem là nhẹ nhàng, thì con gái rất vất vả. Yên vẫn cố gắng trong từng lượt ném, đến khi cái tay mỏi nhừ mới chịu ngồi xuống cái ghế đá dưới gốc cây bên kia nghỉ. Còn Dung thì vẫn cứng đầu, cố ném bằng được cho qua vạch đích càng xa càng tốt.
-Tao thấy Dung được đấy chứ?
-Được? Thì tao có nói là không được đâu.-Tôi càu nhàu thằng bạn, đột nhiên hôm nay nó nghiêm túc một cách kì lạ.
-Vậy sao còn bỏ lỡ?-Nó bẻ ngón tay cái rắc, coi như phương pháp giãn gân giãn cốt.
-Không hợp!
Coong!
Tiếng lựu đạn gỗ rơi xuống va vào sân xi măng một tiếng khô rốc, làm cho cái nắng buổi chiều thêm gay gắt.
-Mày nghĩ là không hợp thiệt à?
-Ờ, người trong cuộc hiểu rõ!-Tôi với tay bẻ một chiếc lá rồi ngậm nó ngang miệng, chẳng biết nó có ý nghĩa gì nữa, hoặc chiếc lá có làm giảm bớt sự nghiêm túc của thằng bạn hay không.
Thằng Hoàng cũng thôi càm ràm bên tai. Quả thực những lời quan tâm của nó, thực chất là những câu hỏi xoáy vào trọng tâm của nó là những câu hỏi tôi tự đặt ra ình. Giờ đây, có người chịu nghe tôi trải lòng, hoặc đưa ra ý kiến cá nhân thì cũng thoải mái hơn là độc thoại một mình.
-Cả lớp nghỉ giải lao!
Yên cùng với mấy đứa bạn cùng lớp đi ngang qua chiếc ghế đá tôi và thằng Hoàng ngồi. Đi qua hẳn, rồi cô nàng mới ý tứ quay lại nhoẻn miệng cười. Cảm gió đó khiến tôi cảm thấy buổi học quân sự cũng có hương vị đấy chứ.
Khi bạn ao ước một cái gì đó, những biểu hiện gần như đạt gần đến mục tiêu sẽ làm bạn cảm thấy phấn chấn một cách lạ thường. Và tôi ao ước được sánh đôi bên Yên, nụ cười đó là một biểu hiện.
Qua giờ giải lao, buổi học quân sự được coi là ác mộng với các bạn nữ, học về vũ khí.
Thầy giáo giới thiệu sơ qua về súng AK47, rồi cả họ hàng anh em được cải tiến từ nó mà lên. Thành phần nó thế nào, ra sao, nguyên tắc hoạt động và chúng tôi được thưởng thêm những câu chuyện xoay xung quanh chiếc súng huyền thoại này.
Sau đó, là công việc của bảo dưỡng nâng niu súng. Và tháo lắp súng là một công việc để phục vụ cho việc trên.
Bọn con trai tôi thì say xưa hứng thú, còn mấy phái nữ thì cố mà lắng nghe trong những cái lắc đầu khó hiểu.
Xóm nhà lá tôi thì hăng hái đến nỗi là những thằng sau khi được xem hướng dẫn thì xung phong lên thử đầu tiên. Buổi học đó, coi như chúng tôi là những học sinh gương mẫu nhất.
-Trả nè, cảm ơn nhiều nhé!-Dung tô đậm lời cảm ơn bằng một nụ cười, khi dắt xe ra về. Chắc cô nàng cố tìm tôi.
-Ơ, không sao đâu, Dung không có thì cứ giữ lấy đi!
-Tín thì sao?
Tôi vung vẩy trái lựu đạn gỗ trên tay, để thay cho câu trả lời. Dung nhìn nó khẽ nhíu mày, lí nhí nói cảm ơn lần nữa rồi lên xe ra về. Tâm trạng có vẻ nhợt nhạt hơn lúc đến cảm ơn tôi.
Tôi giơ quả lựu đạn mình cầm trên tay, cái chữ Y khắc thật to và sâu chắc là nguyên nhân của điều đó. Tôi tung nó xoay vòng trên không trong lúc đi ra trạm xe bus.
Những ngày đi học đều đặn trên trường, bao giờ lớp chúng tôi cũng sẽ được nghe những câu nhắc nhở đại loại như là:
-Phong, có cần cô cho ra ngoài ngủ không!
-Nhân, trật tự không ảnh hưởng bạn khác?
-Bình, ngáp thì che miệng lại!
Muôn hình vạn trạng những tư thế bộc lộ các biểu hiện chán chường, hoạt cảnh chung của hội chứng tiền Tết, mà có thể dễ gặp ở bất kì nơi đâu trong cái trường học này.
Tôi không bị ảnh hưởng bởi hội chứng đó. Bởi vì tôi mắc một bệnh gây nên hội chứng còn mạnh mẽ hơn. Y học người ta gọi đó là tương tư, còn chúng tôi thì dễ hiểu hơn là nhớ nhung một ai đó.
Ai đó của tôi thỉnh thoảng xuất hiện ở nơi ban công biên giới phân chia hai lớp, đôi khi đi ngang qua lớp tôi, với làn tóc dài bị gió đùa nghịch khẽ tung bay. Và mỗi lần như thế, tôi chỉ biết nhìn để ghi nhận những khoảng khắc đẹp đẽ này, để lâu lâu còn lôi ra hồi tưởng. Vì những biểu hiện mạnh mẽ như trên mà thằng Phong đã tặng cho tôi hai câu thơ lục bát:
-Tình yêu như bát bún riêu
Bao nhiêu cọng bún bấy nhiêu sợi tình!
Chuyện tôi bắt đầu âm mưu trồng cây si với Yên nhanh chóng lan toả tới từng thành viên trong xóm nhà lá, ngoài ra không có ai trong lớp tôi để ý. À, phải ngoại trừ Dung chứ, vấn đề này tôi không dám chắc.
-Thế là tao sẽ danh chính ngôn thuận theo đuổi Dung được rồi!-Thằng Phong dùng hai tay đấm ngực nhái điệu bộ của một con tinh tinh, trong khi tôi thấy nó giống Hà Mã hơn.
-Được đấy, nhưng tao sợ thằng Tín nó phản đối-Kiện cận có vẻ tinh tường hơn cả.
– Ôi tình yêu, nó là mê lực.
Giữa cuộc đời cùng cực bỗng vút thành làn mây.
Chẳng hiểu thằng Phong dạo này đào đâu ra mấy câu thơ đầy chất lãng mạn đến nổi da gà như vậy. Tôi khoát tay cười trừ, cho dù cái tâm trạng “ Dung từng yêu tao” nó đang âm thầm mọc mầm trỗi dậy.
-Thôi, tao ra ngoài ban công đây, trong lớp bí quá!
-Vâng, kính anh, tình yêu second hand của anh đang chờ?
-Thằng khốn!-Tôi quay lưng chửi thằng Mập rõ to, rồi phóng vút ra khỏi lớp, tránh phải nghe những câu chọc ghẹo tiếp theo.
Yên đã có mặt ở đó tự lúc nào, và việc tôi tiến lại gần để hai đứa nói chuyện cũng tự nhiên như việc Yên lúc nào cũng có mặt ở đây vậy.
-Học quân sự thiệt khổ?
-Ừ, mệt thật!-Tôi hưởng ứng lời nói của Yên, chứ thực chất đến phần súng ống, boom lựu đạn này, tôi rất, rất có hứng thú.
-Sắp đến kiểm tra rồi, Yên sợ quá đi!
-Xin cô y tá đừng lo, có người lính tôi đây, tôi sẽ bảo vệ cho cô!-Tôi buột miệng nói ra những suy nghĩ về viễn cảnh giả thiết : đang trong chiến tránh. Một ý nghĩ hơi có phần khốn nạn thì phải.
Yên chỉ biết cười trừ cái điệu bộ chào cờ nghiêm túc của tôi.
Những ngày giáp Tết, cuộc sống trường học gắn liền với những bài giảng không có gì hứng thú. Hứng thú làm sao được, khi không khí Tết tràn về trên từng ngách nhỏ từng con đường như vậy. Những vỉa hè rộng được một số người trưng dụng làm nơi bán hoa Tết rực rỡ khắp một khu rộng. Ngoài ra có chút hương vị quân sự. Dù ở đâu và thời gian nào, tôi luôn đặt Yên lên một vị trí ưu tiên, cần được bảo vệ đặc biệt, như một loài động vật dễ thương trong sách đỏ.
-Mày quên anh em rồi nhé?
-Đâu có!-Tôi nheo mắt qua cái ngắm của súng Ak trong giờ học quân sự, giữ nguyên sự tập trung, trả lời thằng Kiên cận!
-Suốt ngày cứ đuổi theo gái thôi con ạ!-Nó vừa cười vừa nói mà sao nham hiểm hơn cả những câu chửi nữa.
-Đứng dậy!-Tiếng thầy cắt ngang!
-Mày không thấy tao vẫn còn học hành chăm chỉ đấy sao?-Hai thằng tôi đứng dậy theo đúng nguyên tắc nằm bắn!
-Cái đầu mày chứ, bỏ anh em đi nói chuyện với gái không?-Nó tranh thủ phủi lại bụi dính trên áo quần.
Tôi tặc lưỡi trước câu trách cứ của thằng bạn. Hình như thằng quân sư của tôi nói có phần đúng thì phải. Với Dung, tình cảm của tôi là một thứ tình cảm theo kiểu một cậu con trai nghịch ngợm kết đôi với một cô nàng học giỏi, chức cao bản lĩnh trong lớp. Còn với Yên dịu dàng thì tôi đang cố gắng tự biến mình thành một đối tác ân cần, đầy quan tâm, sẵn sàng bảo vệ cô nàng dù bất cứ khi nào, kể cả việc biểu hiện ra nét mặt.
-Thế là tao sẽ danh chính ngôn thuận theo đuổi Dung được rồi!-Thằng Phong dùng hai tay đấm ngực nhái điệu bộ của một con tinh tinh, trong khi tôi thấy nó giống Hà Mã hơn.
-Được đấy, nhưng tao sợ thằng Tín nó phản đối-Kiện cận có vẻ tinh tường hơn cả.
– Ôi tình yêu, nó là mê lực.
Giữa cuộc đời cùng cực bỗng vút thành làn mây.
Chẳng hiểu thằng Phong dạo này đào đâu ra mấy câu thơ đầy chất lãng mạn đến nổi da gà như vậy. Tôi khoát tay cười trừ, cho dù cái tâm trạng “ Dung từng yêu tao” nó đang âm thầm mọc mầm trỗi dậy.
-Thôi, tao ra ngoài ban công đây, trong lớp bí quá!
-Vâng, kính anh, tình yêu second hand của anh đang chờ?
-Thằng khốn!-Tôi quay lưng chửi thằng Mập rõ to, rồi phóng vút ra khỏi lớp, tránh phải nghe những câu chọc ghẹo tiếp theo.
Yên đã có mặt ở đó tự lúc nào, và việc tôi tiến lại gần để hai đứa nói chuyện cũng tự nhiên như việc Yên lúc nào cũng có mặt ở đây vậy.
-Học quân sự thiệt khổ?
-Ừ, mệt thật!-Tôi hưởng ứng lời nói của Yên, chứ thực chất đến phần súng ống, boom lựu đạn này, tôi rất, rất có hứng thú.
-Sắp đến kiểm tra rồi, Yên sợ quá đi!
-Xin cô y tá đừng lo, có người lính tôi đây, tôi sẽ bảo vệ cho cô!-Tôi buột miệng nói ra những suy nghĩ về viễn cảnh giả thiết : đang trong chiến tránh. Một ý nghĩ hơi có phần khốn nạn thì phải.
Yên chỉ biết cười trừ cái điệu bộ chào cờ nghiêm túc của tôi.
Những ngày giáp Tết, cuộc sống trường học gắn liền với những bài giảng không có gì hứng thú. Hứng thú làm sao được, khi không khí Tết tràn về trên từng ngách nhỏ từng con đường như vậy. Những vỉa hè rộng được một số người trưng dụng làm nơi bán hoa Tết rực rỡ khắp một khu rộng. Ngoài ra có chút hương vị quân sự. Dù ở đâu và thời gian nào, tôi luôn đặt Yên lên một vị trí ưu tiên, cần được bảo vệ đặc biệt, như một loài động vật dễ thương trong sách đỏ.
-Mày quên anh em rồi nhé?
-Đâu có!-Tôi nheo mắt qua cái ngắm của súng Ak trong giờ học quân sự, giữ nguyên sự tập trung, trả lời thằng Kiên cận!
-Suốt ngày cứ đuổi theo gái thôi con ạ!-Nó vừa cười vừa nói mà sao nham hiểm hơn cả những câu chửi nữa.
-Đứng dậy!-Tiếng thầy cắt ngang!
-Mày không thấy tao vẫn còn học hành chăm chỉ đấy sao?-Hai thằng tôi đứng dậy theo đúng nguyên tắc nằm bắn!
-Cái đầu mày chứ, bỏ anh em đi nói chuyện với gái không?-Nó tranh thủ phủi lại bụi dính trên áo quần.
Tôi tặc lưỡi trước câu trách cứ của thằng bạn. Hình như thằng quân sư của tôi nói có phần đúng thì phải. Với Dung, tình cảm của tôi là một thứ tình cảm theo kiểu một cậu con trai nghịch ngợm kết đôi với một cô nàng học giỏi, chức cao bản lĩnh trong lớp. Còn với Yên dịu dàng thì tôi đang cố gắng tự biến mình thành một đối tác ân cần, đầy quan tâm, sẵn sàng bảo vệ cô nàng dù bất cứ khi nào, kể cả việc biểu hiện ra nét mặt.
-Có gì sai không? Không! Tất cả đều là chân tình! Tôi cam đoan là như vậy?
Những ngày lăn lê bò toài, ném lựu đạn gỗ coong coong xuống sân trường, bó bệnh nhân thành xác ướp Ai Cập cũng dần dần kết thúc. Và hiển nhiên, muốn kết thúc cái gì cũng phải qua sát hạch, mà thi là một hình thức phổ biến. Học thì khó, nhưng thi Quân Sự cũng khá là dễ nên ai nấy cũng thở phào khi nghe kết quả thi khá là khả quan.
-Vậy là qua rồi nhé!-Tôi bạo gan đi bên Yên trong buổi cuối cùng, cố gắng phớt lờ những ánh mắt bực tức của mấy thằng con trai lớp bên vì dám xâm phạm hoa của lớp nó.
-Hì hì, mừng quá đi mất!
-Có gì đâu, Yên chắc chắn là qua mà, thấy Tín nói chưa?
-Xì, Tín chỉ giỏi nịnh thôi!
Ơ! Nịnh! Ờ! Chẳng sao, nịnh người mình thích không phải là cái tội!
Trong lúc tôi mơ mộng chìm vào mê cung của sự cuốn hút từng cử chỉ, từng hành động, và từng điệu bộ đi đứng hay cười của Yên thì ngoài kìa thời gian vẫn cứ vùn vụt trôi. Mới đây thôi mà đã là buổi học cuối cùng trước khi nghỉ Tết.
Đôi ba câu chúc Tết gửi tới từng cô cậu học trò không kìm hãm được sự phấn khích tột độ.
-Hu ra, chúc mừng năm mới!
-Tết tết tết đến rồi!-Thằng Linh vẹo từ sáng tới trưa cứ lẩm bẩm mãi một câu hát, y chang mấy ông thầy trừ tà bắt ma trong mấy bộ phim Cương Thi của Trung Quốc.
-Năm mới có pháo với hoa.
Nhưng tôi chỉ thích thịt gà mà thôi!
Thằng Phong mập có vẻ tìm ra sở thích muộn màng của nó, làm thơ. Nói chung là thể loại thơ con cóc, nhưng chí ít nó cũng phải làm chúng tôi phì cười.
-Ế, Tết này mồng mấy lên nhà Thầy chúc Tết mày?-Mấy thằng bạn quay qua hỏi thằng Hải.
-Mồng ba đi, mồng ba tết Thầy mà!
Lằng nhằng cái việc hẹn giờ, rồi tập trung ở đâu mà lớp bên cạnh đã về mất tiêu, mang theo Yên về luôn rồi. Tôi còn chưa kịp nói câu chúc Tết ý nghĩa mà mình đã cố công nặn óc nghĩ ra tối hôm qua. Uất ức, tôi không thèm tranh cãi với lũ bạn, nằm lăn lóc ở trong góc lớp.
-Vậy tập trung ở nhà tao nhé?-Thằng Nhân đen đứng dậy.
-Ơ cái thằng điên, bắt xe bus xuống nhà mày, rồi bắt lên lại à, rảnh!-Tụi bạn cốc đầu thằng Nhân vì mấy cái tối kiến.
Họp lớp chưa xong, mấy thằng trong xóm nhà lá đã tụ họp lại bàn tính đi chơi riêng:
-Thế bọn mày nghĩ lên đồi làm quả picnic được không?
-Ngon, lúc đấy khác nào đi chơi xa cơ chứ?-Thằng Hoàng chưa bao giờ có cơ hội bước lên đồi thì háo hức lắm.
-Thế chuẩn bị những gì, ngày mồng mấy tiến hành?
-Mồng hai đi?
-Thôi, mồng bốn tết đi.
Chốt lại là mồng bốn tết, nhóm chúng tôi sẽ đi cắm trại. Ngoài xóm nhà lá thì Dung, Trang, Nguyệt, Thuỳ và tiểu sư muội tôi là khách mời. Khuyến khích dẫn theo em gái, hàng xóm bằng hoặc thua tuổi mới chịu.
Lịch Tết của tôi ngoài dành cho gia đình và Thầy thì tôi tự điền ngày mồng hai lên nhà Yên chúc Tết. Chẳng hiểu là do ma xui quỷ khiến thế nào, hoặc quá hưng phấn vì Tết sắp đến mà tôi nổi máu liều hay không.
-Vậy nhé!
-Rồi, biết!
-Nhớ đấy!-Bọn anh em chúng tôi nhắc lại rõ ràng, tránh mấy thằng hứa trước quên sau.
Tôi lững thững bước ra khỏi lớp. Ngang qua bàn Dung, cô nàng cũng tình cờ bước ra về. Hai đứa chạm mặt nhau, ngập ngừng:
-Tết vui vẻ nha!-Tôi dồn hết can đảm, đạp tan cái bức tường ngại ngùng.
-Ừ, Tết vui vẻ!
-Chuyện cũ….!-Hai đứa tôi đồng thanh.
Bất ngờ, rồi cùng nhìn nhau cười! Chuyện cũ, đã cũ rồi thì đừng nhắc lại!