Bạn đang đọc Học Sinh Chuyển Lớp (Phần 2) – Chương 40
Nhưng tất cả những hi vọng dường như sụp đổ vào sáng hôm sau. Tôi chạm mặt Dung ở ngay cửa lớp. Dung đi lướt qua như chưa hề thấy sự tồn tại của thằng con trai trước mặt. Khuôn mặt nay đã dần tươi tắn trở lại nhưng vẫn lạnh băng băng.
-Ê, Dung bị sao mà mặt nó như đi đòi nợ vậy?
-Ai biết!-Tôi nhún vai với thằng Phong mập.
-Mày nhìn mặt Dung với mặt đôi kia xem có giống nhau không?
Thằng Phong mập chỉ tay vào Kiên cận và Trang, khuôn mặt ba người từa tựa nhau. Trang buồn xo, chẳng nói gì cả, đang chăm chú đọc cuốn truyện gì đó. Kiên cận lâu lâu quay xuống nhìn, phút chốc lại thở dài.
-Cái đôi đó sao thế?
-Chắc lại cãi nhau gì đó ấy mà, mấy đứa yêu nhau rõ vớ vẩn!
Thằng Mập phán một câu thản nhiên, chẳng để ý thằng bạn nó cũng đang điêu đứng, đau đớn vì yêu, chỉ có điều là không thể hiện ra mặt, hoặc cố gắng hết sức đeo chiếc mặt nạ với nó. Mặt nạ cười tươi vui vẻ.
-Mày thì biết cái gì Mập, giận hờn giúp ta hiểu nhau hơn!-Thằng Hưởng từ đâu chui lên, tay cầm ổ bánh mì nhai ngon ơ, tay kia cầm cuốn sách văn học tụng như tụng kinh.
-Mày thì ngon hơn tao chắc, kiếm người yêu đi rồi lên mặt với tao!
-Bố….không cần đâu bạn trẻ ạ!-Thằng Hưởng ú ớ trả lời vì bận nhai ngồm ngoàm bánh mì trong miệng.
-Ờ, có hãy nói với tao!
-Tao nói thằng Kiên với Trang thì một hai ngày là lại như cũ thôi!-Nó vo túi bóng nhét vào áo thằng Mập.
Tôi đứng im lắng nghe hai thằng bạn đấu khẩu. Vô tình rớt xuống núi lượm được bí kíp, kẻ lữ hành vô tình được ngộ đạo.
-“Ờ, giận hờn giúp ta hiểu nhau nhiều hơn”!
Đi thẳng vào lớp, địa điểm dừng chân lại là chiếc bàn đầu. Thản nhiên như không có gì xảy ra.
-Khoẻ chưa?
-Ừm, không sao rồi!-Ít nhất giọng Dung cũng dịu bớt, không gay gắt như mấy ngày hôm trước.
-Ờ…!
-Còn gì nữa không Tín?
-Ờ, không!-Tôi không biết mở chuyện tiếp thế nào, đứng chết trân.
-Dung , Dung ơi…!
Tiếng gọi thân mật vang lên từ cửa lớp, giọng con trai. Tôi và Dung đồng loạt quay ra, nhưng thể hiện hai bộ mặt khác nhau. Dung vui vẻ như đây là điều Nàng chờ đợi, còn tôi vừa thất vọng, vừa cảm thấy nhẹ nhõm khi kẻ đứng ở cửa lớp vừa cứu tôi khỏi cơn bế tắc. Dung vẫn giữ thái độ khiến cho cuộc nói chuyện trở nên bế tắc, và kẻ kia đã giải quyết khúc mắc. Thằng con trai ở cửa khẽ gật đầu chào tôi buổi sáng. Giữ phép lịch sự tôi gật đầu chào lại.
-Đang bận gì hả?
-Không, Dung đang xem lại bài hôm nay thôi!
-Nè, cho cô đây, cô là chúa lười uống thuốc!
-Úi, chu đáo ghê, cảm ơn Quang nhé!
-Khỏi đi, khách sáo quá đấy!
Hai người cứ nói cười vui vẻ như trước mắt chẳng có ai, chẳng có gì ngoài không gian riêng cả. Lủi thủi tránh cho đám bạn cùng lớp phát hiện ra cảnh bị bỏ rơi, lầm lũi bước ra khỏi lớp, ngang qua hai người thì nhất quyết nhìn thẳng.
-Nhớ dùm, uống đi cho khỏi!
-Ờ, thì thuốc của Quang phải uống thôi!
-Thật không vậy, bà là chúa xạo không?
-Ông này hay ghê, tôi xạo ông bao giờ!
-“Ông với bà cơ đấy, thích chí chưa?”.
Thằng Phong mập và Hưởng đù chứng kiến từ đầu đến cuối, ôm vai bá cổ tôi ngay lập tức. Đang bực bội lẫn có chút ngượng với hai thằng bạn, tôi hất tay tụi nó , khó chịu ra mặt:
-Gì, hai cái thằng ôn này?
-Tên, đặc điểm, tính cách, quen từ bao giờ, quen vì cái gì?
-Là sao? Tôi nghệt mặt chẳng hiểu hai thằng quỷ này đang nói cái gì nữa.
-Mày chậm tiêu quá, là How, What, When, Why, Where đó?
-Nói rõ hơn coi, thằng tung thằng hứng, tao chẳng hiểu cái gì nữa cả!-Tôi cáu với cái kiểu úp úp mở mở của hai thằng này.
Nó xoay tôi lại hướng cửa lớp, mắt tôi đập ngay cái cảnh Dung đang tiễn thằng Quang về, nụ cười tươi xoá tan mây mù âm u cuối tháng mười một dập tắt ngay khi vừa chạm ánh mắt của tôi, rất nhanh và rất đột ngột.
-Đấy, giờ thì mày hỏi cái gì?-Thằng Mập bắt đầu trước.
-Giờ thì não mày thông rồi chứ?-Thằng Hưởng bồi thêm một đòn chí mạng.
-Tụi mày biết nó à?
-Sao không, chung cấp hai mà!-Thằng mập vỗ ngực tự hào khi quen biết rộng.
-Thế nó tên Quang đúng không?
-Ừ!
-Nó với Dung…….!-Tôi ấp úng.
-Khoan đã, tao chưa nói hết.
Tôi im lặng, chờ xem những gì ghê gớm từ một mối quan hệ của Dung mà tôi chưa từng biết tới.
-Đặc điểm, tính cách một ly nước mía!
-Hở?-Tôi trợn tròn mắt.
-Mối quan hệ với Dung hai ly!
-………..!
@ -Thêm nữa, từ lần sau anh em hỏi bài phải chỉ chu đáo, cấm cái kiểu gợi ý bắt anh em ngồi lần mò.
-Thì cũng phải tự thân vận động chứ?-Tôi yếu ớt phản ứng.
-Cuối cùng, cấm có cãi, giờ sao!
-Ờ, thì….thì không cãi.
Giao dịch thành công, không ai phản ứng. Ba thằng kéo nhau xuống căn tin bắt đầu cuộc mua bán trao đổi. Phong mập nhấp nháp ly cà phê vẻ khoan khoái, còn thằng Hưởng cũng chỉ là ăn theo thôi nên hồi hộp lẫn tò mò không kém tôi là bao.
-Rốt cuộc mày có kể không Mập?-Thằng Hưởng buông cờ trắng xin hàng trước cả tôi.
-Ờ, nó tên là Quang!
-………!
-Nó học cấp hai chung lớp với tao và Dung!-Nó từ tốn lạ thường.
-Mày kể nhanh không, không tao ày tự tính tiền cà phê à!
Nó đổi tông ngay tức khắc, kể một mạch sạch sành sanh những gì nó biết.
-Ờ, thì nó với Dung gần nhà, kiểu như thanh mai trúc mã.
-Như tao với Nguyệt!
-Chính xác, tương tự thế, bạn đã vượt qua mức hai!
-Rồi sao nữa?
-Thì chắc cũng quý mến nhau, hợp tính nữa.-Nó lại trở về tông giọng đạo lý của thằng Kiên cận.
-Là sao?-Giọng tôi mất bình tĩnh phản ứng lại ngay. Dung hợp tính với Quang, còn tôi bỏ đi đâu.
-Là không như mày, nghịch như giặc chứ sao?-Thằng Hưởng cầm thìa khuấy khuấy ly cà phê sữa.
Tôi phải công nhận rằng so với mặt bằng chung của lớp thì tôi đúng là nghịch ngợm. Nhưng nhờ có thế tôi mới được vào xóm nhà lá chứ, không giặc sao chơi với lũ bạn này được.
-Ờ, tại sao giờ tao mới biết?-Tôi tò mò vì trước giờ chưa bao giờ thấy Quang xuất hiện, trước ngày 20-11 tới giờ.
-Thì gần nhà, học khác tầng thì cần gì phải gặp trên trường. Nếu mày và Nguyệt học khác lớp thì cần gì ngày nào cũng phải chạy lên nói chuyện đúng không thằng ngu này!
-Ờ, tao ngu, không cãi!-Tôi xuôi xị cái mặt và cũng phải công nhận thằng Hưởng nói đúng. Nếu tôi và Nguyệt mà như vậy, chẳng dại gì tôi mò lên lớp khác chơi cho thiên hạ dèm pha, soi mói.
-Nói chung là tính thằng Quang cũng na ná như thằng Vũ, chăm chỉ, hiền lành, xét về nhan sắc thì ngang nhau-Thằng Phong thay tôi đánh giá tình hình, và có ý gán cho thằng Quang là tình địch của tôi.
-Thế giờ sao nó mới xuất hiện, giải thích coi?-Tôi đâm cáu với việc đề cao kẻ thù, dìm hàng bạn bè thế này.
Hai thằng bạn bắt đầu lái câu chuyện sang chủ đề khác, để mặc tôi suy diễn đủ điều. Cuối cùng, chán nản với tình hình hiện tại, đứng dậy trước hai thằng bạn:
-Tao tính tiền rồi vào lớp trước!
-Uống hết cà phê đi!
-Thì giờ hết nè!-Tôi cầm ly cà phê đen lên tu cái ực, hết sạch trơn.
-Vái mày, tao chịu thua, nhưng mà nhớ là còn một lần nữa nhé!-Thằng Hưởng ăn theo mà nó nhớ dai kinh khủng.
-Hai ly, một thằng một ly, một cộng một là hai.
-Nuốt lời mày, quân tử mà thế à?
-Tao nói tao quân tử bao giờ, dẹp, một là tao trả, hai là thằng nào uống thằng đấy trả.
Hai thằng bạn chịu thua cái kiểu lật kèo đầy tráo trở của tôi, chấp nhận cay đắng hưởng thụ những giọt cà phê cuối cùng miễn phí. Ra khỏi căn-tin, lại chiếc ghế đá quen thuộc ngồi hít thở không khí. Tôi chạm mặt ngay thằng Kiên cận.
Hai thằng nhìn nhau, chẳng thằng nào nói câu gì. Mỗi thằng ôm một cái nỗi khổ riêng. Suy nghĩ miên man, rồi hai thằng nhìn nhau:
-Tao đang chán mà nhìn cái mặt mày thì đâm đầu vào gối chết luôn cho rồi!
-Mày mặt như đưa đám, đi chỗ khác đi thằng khốn!-Nó đáp lại tôi.
Hai thằng quay qua chỗ khác, nhìn về hai hướng, và dường như chưa đã cơn tức lại quay lại nhìn nhau đồng thanh:
-Thằng khốn!
Trống trường vang lên báo hiệu sinh hoạt đầu giờ, hai thằng khốn vác nhau vào lớp. Ổn định chỗ ngồi, và lần nào cũng như lần nào, lục cặp, lục ba lô tìm cái huy hiệu Đoàn, phù hiệu trường ghim vào áo. Một kiểu thoả mãn tính phá cách lách luật của đời học sinh.
-Tín lên bảng!-Tiếng thầy dạy Sử vang lên vào tiết học sau.
Tôi bình thản bước lên bảng trong bao nhiêu tiếng thở phào của mấy đứa khác. Chắc đang thầm cảm ơn tôi vì đã gánh đỡ quả tạ vừa giáng xuống, hoặc là câu giờ cho đứa tiếp theo nhồi nhét được chữ gì hay chữ đấy.
-Tóm tắt sơ lược Quan hệ Quốc Tế từ năm một chín bốn lăm đến nay!
-Chết mày chưa?-Tôi chưa kịp mở miệng thì đám bạn ở dưới đã xì xào cả lên. Đau đớn thay đa số những người nói câu đấy thì chín mươi phần trăm là anh em xóm nhà lá từng sát cánh bên nhau. Câu hỏi này chẳng khác gì tổng kết kiến thức cũ cả. Vì hiện giờ theo lịch học, lớp chúng tôi đã bước đến phần đầu của Lịch sử Việt Nam.
-Dạ, thưa Thầy em trả lời!-Tôi hắng giọng và bắt đầu.
Sau đó một loạt các thông tin tình hình tự nắm bắt, một chút nhớ, một chút thông qua sách vở. Cái gì hiện ra trong đầu thì đọc cái đấy.
-Giai đoạn này chủ yếu được chia làm hai. Trước và sau chiến tranh lạnh. Đồng thời ở mỗi châu lục cũng có nhiều điểm khác nhau. Sau 1945 thế giới phân chia thành hai cực…..
Tôi thao thao bất tuyệt, trình bày hơi lộn xộn nên :
-Tám điểm, về chỗ!
Tôi vênh mặt nhìn đám bạn thách thức. Tụi nó thằng nào cũng bảo:
-Ôi, ăn may thế!
Đi ngang qua chỗ Dung, cô nàng vẫn không nhìn tôi, không có gì là để ý cả. Chẳng phải tôi vẫn học hành đàng hoàng đây sao, chẳng phải Tín đã như những gì Dung muốn ở một người bạn đặc biệt đây sao?
-“Mày ngu quá, học ày chứ cho người ta à?”-Tôi tiếp tục bước đều về chỗ ngồi.
-Bạn tiếp theo, mời Long lên bảng!
-Ôi chết tôi!-Tiếng thằng Long con thảm hại vô cùng.
Kết thúc buổi “ cực hình đầu giờ”, cả lớp tôi thở phào nhẹ nhõm thoát nạn. Thằng Bình Boong chẳng hiểu cao hứng thế nào mà lại tuyên bố.
-Tiếc thế, tao học rồi mà không kiểm tra bài gì cả!-Nó giả bộ hậm hực.
-Thật không, thế Bình lên bảng!-Thầy tôi nghe thấy phát ngôn của thằng bạn, dành cho nó suất đặc biệt.
-Thôi Thầy, học đi Thầy!
-Lên bảng!-Thầy tôi chắc giọng, không lay chuyển.
Cả đám chúng tôi cười ra cả nước mắt, nhìn thằng bạn ấp úng trên bảng, mồ hôi toát ra như mưa mặc gì ngoài trời thì se lạnh. Kết thúc cơn ác mộng, thằng Bình lên sổ đầu bài ngồi với hai điểm vì không học bài. Còn chúng tôi thì tranh thủ sỉ nhục nó:
-Hai điểm, thích chơi trội không phải là cái tội!
Thằng Bình đau khổ ngồi im không dám cựa quậy. Cứ hễ nó quay xuống nói chuyện với ai thì đều nhận được một câu tương tự:
-Hai điểm, bách nhục xuyên tim