Bạn đang đọc Học Sinh Chuyển Lớp (Phần 2) – Chương 15
Trở về nhà với một tâm trạng cực kì thoải mái. Nhân đen, Nguyệt và Hoàng đều nhìn tôi lắc đầu khi trông thấy thằng bạn cứ tủm tỉm cười một mình mà chẳng hiểu rằng nó có bị ấm đầu không.
-Mày nhân đôi rồi còn cười được à?-Thằng Hoàng muốn lôi tôi trở về thực tại,
-Ờ, có sao đâu!-tôi vẫn cứ tủm tỉm cười.
-Thế là trực nhật hai ngày đấy!
-Ờ, tao biết mà-Tôi vẫn vui vẻ đón nhận.
Ba đứa bạn nhìn nhau rồi nhún vai, không biết nguyên do vì đâu thằng Tín trở nên dễ dàng và thoải mái đến vậy. Đám bạn làm sao mà hiểu được với việc trở về những thời gian tốt đẹp thì việc có trực nhật một tuần cũng chẳng bõ bèn gì.
-Con chó kia đẹp quá-Tôi vu vơ khi nhún nhảy trên đường xóm quen thuộc.
-Hở?-Nguyệt buột miệng.
-Nó đẹp thật mà-Tôi vẫn hồn nhiên như không.
-Mày quên con chó đó mày toàn chọi đá nó trong xóm à!
-Ờ….!
-Ờ cái đầu mày, con chó dữ nhất xóm của ông Năm mà mày khen được!
Tôi bỏ qua mọi lời thắc mắc của thằng Nhân, vẫn chẳng có chút gì là sẽ kìm nén được sự vui sướng lại. Rõ ràng cảnh sắc thật tươi đẹp, con đường đất đỏ kéo dài xuyên suốt cái xóm cũng đẹp, đến cả những cành cà phê trơ trọi ra cũng đẹp nốt.
-See you again!-Tôi vẫy tay tạm biệt hai người bạn khi đến đầu ngõ nhà tôi.
-Mẹ, anh văn thì dốt, dưới trung bình mà cứ ti toe-Thằng Nhân ghen ăn tức ở.
-Ờ, hớ, don’t care!
-Mày điên thật rồi!-Nhân đen bỏ mặc trình độ anh ngữ của tôi cất bước đi trước. Nguyệt cũng tủm tỉm cười rồi vẫy tay chào tạm biệt tôi.
-Chào Mẹ thân yêu, con đi học về!
-Ơ, hôm nay trời bão à!-Mẹ tôi bất ngờ về thằng con trai, dù bình thường cũng lễ phép như thường.
-Có đâu, vẫn đẹp trời như mọi ngày mà Mẹ!
Tôi đi lên nhà thay đồ trong cái lắc đầu cười tủm tỉm của Mẹ. Chắc lâu lắm rồi, với tâm trạng yêu đời, tiếng Mẹ thân yêu mới được tôi gọi như vậy. Con trai mà, thể hiện tình cảm trong lòng rất là khó khăn.
-Để con làm cho!-Tôi lật đật rửa rau dùm Mẹ tôi.
-Lâu nay gọi cho khản cổ mới xuống, hôm nay lại người lớn thế con trai!
-Ồi, con lớn lâu rồi mà!
Bữa cơm hôm đó, dù Ba tôi bận việc công ty không về nhà dùng bữa, nhưng Mẹ tôi vẫn cứ nhìn tôi vội vàng ăn lấy ăn để mà cứ cười. Chẳng hiểu là Mẹ cười cái gì, nhưng tôi vẫn cứ thấy đỏ mặt ngại ngùng.
Dọn dẹp xong, tôi lên phòng riêng, thong thả bật ca khúc My love quen thuộc.
An empty street
An empty house
A whole insinde my heart
I’m alone.
Giọng ca mà theo bà chị Thanh tôi đánh giá là xua ma đuổi tà của tôi lại được dịp cất lên. Ngồi trên chiếc ghế gật gù như kiểu đang thưởng thức một điều gì thú vị lắm.
Tôi mở ngăn kéo, bên trong cuốn sổ nhật ký màu nâu cà phê sữa vẫn ngoan ngoãn nằm trong đó. Nâng niu đến từng góc cạnh, tôi coi nó như một báu vật, một cái mang lại niềm vui cho tôi. Cuốn sổ may mắn.
Mặc dù đã hứa với Dung là lỡ có đọc nó thì cũng phải quên sạch, nhưng tôi muốn biết rõ những gì đã xảy ra trong lúc tôi vắng mặt. Biết đâu thằng Minh An tranh thủ cơ hội tấn công Nàng thì sao. Kẻ tiểu nhân thì không thể nào phòng hết được.
Nhanh chóng lật đến những trang gần cuối, tương ứng với khoảng thời gian gần cuối năm 11. Háo hức muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo trong tâm tưởng của Dung.
“ Gần thi rồi, học hành căng thẳng quá! Chẳng biết lão ngốc kia ôn bài ra sao mà thấy thoải mái quá trời. Chắc lo lắng có thừa rồi, mình biết thế nào Tín cũng làm bài tốt thôi mà. Ngủ ngoan nhé, mai còn phải đi học nữa”.