Đọc truyện Học Sinh Bất Lương – Chương 12
Quý Sơ Vũ tỉnh lại, đầu đau muốn nứt ra, đang định mở mắt, kết quả…
“Nếu em tỉnh lại, tôi sẽ đồng ý làm người yêu của em.”
Cái gì? Là ai?
Hắn mở mắt, nhìn thấy Từ Duẫn Tường, sửng sốt một cái, sau nhớ tới câu nói kia, có chuyện gì cũng vứt sang một bên, trước hết phải giải quyết quan trọng này đã.
“Thật sao?”
Nghe thấy tiếng nói phát ra từ trên giường, Từ Duẫn Tường vui vẻ nhìn hắn, rồi mới nhớ tới lời hắn vừa nói.
“Cái, cái gì? Em nói cái gì? A! Cửa nhà thầy hình như không khoá, thầy phải về trước đây, hẹn gặp lại!” Ha ha, ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách, mau chạy!
Ngay lúc Từ Duẫn Tường sắp chạy tới cửa, sau lưng truyền đến một câu.
“Nam tử hán đại trượng phu, không dám nhận sao?” Muốn bưng bít à, không dễ vậy đâu!
Biết rõ là phép khích tướng, nhưng mà nghe một câu như thế, Từ Duẫn Tường vẫn không chịu được.
“Hừ! Ai sợ ai?” Vừa nói ra miệng, Từ Duẫn Tường lập tức thấy hối hận, thế nhưng nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, anh tuyệt đối không thể không thừa nhận.
Quả nhiên là người gân não có vấn đê, Quý Sơ Vũ lộ ra nụ cười thực hiện được quỷ kế.
Quý Sơ Vũ ở bệnh viện quan sát vài ngày, bác sĩ nói tình trạng của hắn rất tốt, không lâu nữa có thể xuất viện.
Thế nhưng, sau khi hắn xuất viện, đổi lại thành Từ Duẫn Tường thật bi ai.
Đầu tiên là trên lớp nháy mắt đưa tình với Từ Duẫn Tường, sau đó mỗi ngày tan học đều đưa anh về nhà, cuối cùng thậm chí còn đòi Từ Duẫn Tường hôn tạm biệt, anh đương nhiên không đồng ý! Nhưng Quý Sơ Vũ lại nói: “Thầy không hôn tôi, tôi liền đứng đây không về.”
Cho nên đành phải hôn hắn, chẳng qua chỉ như chuồn chuồn lướt nước, chạm một cái là được rồi, mà Quý Sơ Vũ luôn cười vừa lòng rời đi.
Thật sự không còn cách nào, Từ Duẫn Tường chỉ có thể nghĩ như vậy.
“Này! Em đừng có quá phận!” Ở góc tường phía xa, có người giọng như giận dỗi nói.
“Ai nha, thầy không thể không thấu tình đạt lý như vậy! Thầy có biết người yêu ở ngay trước mắt mình, mà mình lại không thể chạm có cảm giác ra sao không?” Hình như còn có một người khác.
Lại gần một chút, chỉ thấy một thiếu niên mắt mèo tóc đen đẹp trai đang ôm lấy một người khác trước ngực.
Hắn tóc không quá dài, nhưng cũng không ngắn, còn hơi nâu, mày rậm mắt to, mũi thẳng, môi mỏng, tuy không phải là cực kỳ đẹp trai, nhưng cũng có thể nói là một khuôn mặt ưa nhìn.
Vừa rồi Quý Sơ Vũ kéo Từ Duẫn Tường vào trong này, rồi mới nói muốn hôn anh.
Cái quỷ gì!? Loại lý do gì thế này… Nhưng hắn nói cũng đúng.
“Vậy… Chỉ có thể hôn một cái.” Hy vọng hắn không vượt quá phép tắc.
“Được.” Quý Sơ Vũ khẩn cấp hôn lên.
Không thô lỗ như lần đầu tiên, ngược lại chỉ nhẹ nhàng chạm lên, nhưng như vậy sao có thể thoả mãn Quý Sơ Vũ, cuối cùng biến thành gặm cắn mang đầy dục vọng, thậm chí còn to gan xâm nhập khoang miệng ẩm ướt nóng bỏng, bắt đầu một hồi truy đuổi với đầu lưỡi của đối phương.
Từ Duẫn Tường bắt đầu giãy dụa, không phải nói chỉ hôn một cái thôi sao? Thế nào lại… Giãy dụa giãy dụa, anh đột nhiên ý thức được chính mình hiện tại rất giống một tiểu xử nữ chưa trải việc đời, không cam lòng yếu thế, cũng vươn đầu lưỡi cùng Quý Sơ Vũ dây dưa.
Hắn hơi sửng sốt, không nghĩ rằng Từ Duẫn Tường sẽ chủ động như vậy, nhưng lập tức phản ứng lại cùng anh triền đấu.
Càng hôn càng kịch liệt, Từ Duẫn Tường ngón tay nắm tóc Quý Sơ Vũ kéo xuống, nâng gương mặt mình lên, khát cầu càng nhiều.
Đến cuối cùng, Từ Duẫn Tường thậm chí còn cảm thấy thứ dục vọng chết tiệt đang trào dâng trong người, càng hôn càng mê muội, chỉ muốn xâm nhập càng sâu…
Nụ hôn bị tiếng sách vở rơi xuống đất phá vỡ.
Hai người đang thân thân mật mật nghe thấy tiếng vang, lập tức tách ra, cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Lâm Lỵ Phi đang đứng đó ngốc lăng nhìn hai người, trên mặt đất là sách vở vừa rơi xuống, Thư Kỳ Nhã bên cạnh còn đang làm vẻ mặt kích động, chỉ hận lúc nãy không có camera quay lại toàn bộ quá trình.
Thấy hai cô nàng, Từ Duẫn Tường đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới đỏ mặt giải thích: “Tôi…”
Lâm Lỵ Phi không muốn nghe, khổ sở chạy đi.
“Lỵ Phi!” Từ Duẫn Tường đang muốn đuổi, lại bị Quý Sơ Vũ giữ chặt.
Thư Kỳ Nhã sau khi kích động xong, mới nhìn sang Lâm Lỵ Phi không biết chạy mất từ bao giờ, quay lại nói với Từ Duẫn Tường: “Không cần lo lắng, tôi sẽ đi tìm cô bé, sách vở dưới đất phiền hai người nhặt dùm.” Nói xong, liền đuổi theo Lâm Lỵ Phi.
Thẳng đến khi không thấy bóng dáng bọn họ, Từ Duẫn Tường mới quay đầu lại trừng Quý Sơ Vũ, tựa như đang nói: Đều là lỗi của em. Rồi mới ngồi xuống nhặt sách vở trên mặt đất.
Quý Sơ Vũ yên lặng cười cười, vừa rồi là ai cùng hắn triền miên? Sau đó cũng thành thật ngồi xuống nhặt sách.
Hôm sau, Lâm Lỵ Phi cũng giống như mọi ngày đến trường đi học.
Từ Duẫn Tường cảm thấy hơi lo lắng, liền hẹn cô buổi trưa cùng nhau ăn cơm.
“Lỵ Phi…” Hai người ngồi trên ghế đá dưới bóng cây râm mát ăn trưa.
“Vâng?” Lâm Lỵ Phi vừa ăn vừa trả lời.
“Em có sao không?” Nhìn thấy người con trai mình thích cùng thầy giáo hôn… hôn… dính môi lại với nhau, sao có thể bình tĩnh như không có chuyện gì được.
“A, không có gì.” Cô tiếp tục ăn.
“Vậy sao?” Sao có thể?
Sau đó, hai người im lặng ăn cơm, nhưng Từ Duẫn Tường vẫn không thể thôi lo lắng, tiếp tục hỏi: “Thật sự không có chuyện gì sao?”
Nghe thấy anh hỏi như vậy, Lâm Lỵ Phi trước đem cơm trong miệng nuốt xuống rồi mới trả lời: “Thầy, em thật sự không sao, hôm qua là em quá thất lễ, đồng tính luyến ái không phải chuyện gì đáng xấu hổ, mà ngược lại, đây quả thực là thần thánh, thầy, hai người sau này cho dù có gặp phải khó khăn gì, cũng phải dũng cảm vượt qua nha!” Cô mỉm cười nhìn anh.
Đây… Đây là chuyện gì? Lỵ Phi sao lại nói chuyện giống cô Thư như vậy? Cô Thư tẩy não cô bé rồi?
“Là vậy sao? Ha ha.” Từ Duẫn Tường không biết nói gì đành cười trừ.