Đọc truyện Học Bá Tái Sinh – Chương 5: Bạn cùng phòng
Cùng Lục Đa Đóa nói chuyện tựa như có mồi dẫn, chỉ trong ngắn ngủi nửa tiếng đồng hồ, đã có không ít người thay nhau tới tìm Thẩm Húc Thần nói chuyện phiếm. Đặc biệt là mấy người cùng thi đỗ trường chuyên, cả đám đều túm tụm lại một chỗ buôn chuyện. Mặc kệ cấp 2 bọn họ có thân hay không, nhưng khi xa nhà lên Tiễn Hồ trấn học, cũng chỉ có mười hai người bọn họ là cùng quê, trước khi chưa dung nhập được vào tập thể mới thì bọn họ tự nhiên sẽ theo bản năng mà thân cận hơn một chút.
Tới khi bọn họ đến được Tiễn Hồ trấn thì đã là buổi chiều, Thẩm Húc Thần là trùng sinh tự nhiên rất quen thuộc đối với hệ thống xe bus ở đây, cậu hướng dẫn các bạn học ở mấy trường khác bắt xe nào xuống điểm nào, sau đó mới cùng 11 người còn lại bắt xe 520 tới trường Trọng Cao, điểm cuối của xe này chính là trường chuyên của Tiễn Hồ trấn.
Hai năm gần đây, danh tiếng của trường chuyên Trọng Cao càng lúc càng lớn, diện tích trường không ngừng được khuếch trương. Dãy phòng học của lớp 10 mới được xây dựng nằm ở khu phía nam trường, dãy phòng học của bọn họ cách dãy lớp 11 và lớp 12 ở phía bắc cả một cái sân trường lớn. Cho nên, đám học sinh mới không thân thiết mấy với các anh chị khóa trên, dù sao cách nhau cũng quá xa, nếu đi bộ giữa hai bên cũng phải mất 20p! thời gian học hành của cấp 3 đều thực khẩn trương, ai mà rảnh rỗi mỗi ngày đều chạy qua chạy lại giữa hai bên chứ?
Thực sự mà nói thì khối học sinh mới này cũng rất đáng thương, sở dĩ bọn họ có thể sử dụng dãy phòng học mới là bởi vì sân thể dục nằm ngay cạnh tòa nhà vẫn đang được thi công. Nói cách khác, dãy phòng học mới là một công trường mới thi công xong một nửa. Một khi máy móc chuyển động, tạp âm vô cùng lớn, tro bụi bay mù mụt, chờ tới khi khóa Thẩm Húc Thần lên lớp 12, khu công trình này mới thi công xong.
Mà tới khi bọn Thẩm Húc Thần tốt nghiệp rời trường rồi, khu phòng học mới “tách biệt mà độc lập” này lại nhường lại cho khối lớp 12 dùng, bởi không gian yên tĩnh không bị quấy rầy để bọn họ tập trung ôn thi đại học.
Trở lại mái trường vừa xa lạ mà quen thuộc, Thẩm Húc Thần giúp Cố Vọng Thư và Lục Thấm Nhã mang hành lý lên phòng kí túc của bọn họ trước. Cố Vọng Thư ở dãy 10 phòng 307, còn Lục Thẫm Nhã phòng 309. Giúp Cố Vọng Thư cất kỹ đồ đạc, hai chị em liền tạm thời tách ra. Thẩm Húc Thần trở về phòng kí túc của mình ở dãy 12 phòng 501, không có thang máy, mỗi ngày đều phải leo bộ 5 tầng lầu là một chuyện vô cùng buồn bực.
Mỗi phòng có khoảng 8 người, Thẩm Húc Thần nhìn nhìn danh sách dán trước cửa, phát hiện bạn cùng phòng giống hệt như trong trí nhớ, không hề thay đổi. Tất cả bạn cùng phòng cậu đều học lớp 10-6, số lẻ ở giường trên, số chẵn ở giường dưới.
Người nằm ở giường số 1 tên là Giang Sơn, là một người khá mập, mọi người thường hay gọi cậu ấy là Giang Đại Sơn hoặc là Giang mập, cậu ta là điển hình của loại người béo mập phúc hậu, tính cách phi thường tốt, thích tự giễu, trong tủ quần áo của cậu ấy giấu rất nhiều đồ ăn vặt.
Nằm giường số 2 là Lộ Cầu Chân, là người của Tiễn Hồ trấn, trong số những người cùng phòng, gia cảnh cậu ta là tốt nhất, cha là chủ tịch ngân hàng, mẹ là một doanh nhân. Lộ Cầu Chân là một người khiết phích.
Số 3 là giường của Thẩm Húc Thần.
Giường thứ 4 là của Vạn Minh Hải, là một con mọt sách, nhưng thành tích lại khá bình thường, vô luận ở trong phòng ngủ hay ở trên lớp, cậu ta đều không có cảm giác tồn tại. Cậu ta phi thường chăm chỉ, khiến người ta phải nể phục, thái độ làm người cũng rất chân thực.
Giường số 5 là Tử Duệ, cậu ta không phải người của huyện Di Tương, là vận dụng quan hệ chuyển từ trên thành phố xuống, tính cách phi thường tốt, nếu dùng một cái lạn từ để hình dung thì chính là ôn lương như ngọc. Nghe nói cậu ta là cháu họ xa của phó hiệu trưởng.
Giường số 6 tên gọi Quân Khải Uy, đúng rồi, chính là cùng tên với nam minh tinh nổi tiếng sau này, cậu ta cũng là học bá, trước khi Thẩm Húc Thần trọng sinh, mỗi kỳ thi đều cùng cậu ta phân cao thấp tranh nhau từng điểm một. Cậu ta là tiểu vương tử môn vật lý trong lớp.
Số 7 là Tưởng Hạo, là hot boy của lớp! Là kiện tướng thể dục thể thao! Là lớp trưởng! chỉ là thành tích có chút kém, cậu ta thuộc dạng dùng tiền để vào trường. Lớp 10-6 có tổng tộng 53 ngươi, thành tích của cậu ta trên cơ bản đều xếp sau hạng 50.
Số 8 là Mã Thuận Đào. Thẩm Húc Thần từng một lần ngồi cùng bàn với cậu ta, nhưng quan hệ giữa bọn họ khá căng thẳng. Mã Thuận Đào tính cách có chút cố chấp, mặc dù trái phải rõ ràng, tam quan không vấn đề, nhưng lại không dễ ở chung.
Thẩm Húc Thần là người tới trễ nhất phòng, khi cậu mang hành lý vào phòng, mẹ của Quân Khải Uy đang mời cả bọn ăn hoa quả. Sau khi thấy Thẩm Húc Thần, nữ nhân ăn diện tương đối thời thượng kia cầm số trái cây đã được rửa sạch sẽ đưa cho Thẩm Húc Thần, nói: “Nào, nào, bạn học, cháu cũng ăn hoa quả đi.”
Thẩm Húc Thần ngẩn ra, thấy bộ dạng nhiệt tình không thể chối từ này, cậu thuận tay cầm lấy một quả táo, thoải mái mà nói một tiếng: “Cám ơn dì.” Cậu không nhớ kiếp trước có một màn này hay không, nhưng cho dù có thì cậu nhất định cũng sẽ từ chối hảo ý của người khác. Bởi vì, cậu sợ hôm nay cầm đồ của người ta, ngày mai sẽ trả không nổi, chỉ biết nhận mà không biết cho, không phải là chuyện tốt, sẽ bị người ta soi mói.
Trường chuyên ở Tiễn Hồ có 50% học sinh tới từ nông thôn, 40% học sinh từ trường cấp 2 Bắc Sơn trên trấn, còn lại 10% là học sinh ở ngoài huyện Di Tương nghe tiếng mà tới.
Mặc dù có gần một nửa số học sinh đều là người nông thôn nhưng giữa nông thôn với nông thôn lại không đồng dạng. Cả huyện Di Tương có tất cả 23 hương trấn, hơn hai ngàn thôn làng lớn nhỏ, trong số đó có thôn nghèo nàn lạc hậu, cũng có thôn vô cùng giàu có. Phần Thủy trấn thuộc dạng nghèo nhất huyện.
Có thể nói, trong số 8 người cùng phòng, gia cảnh Thẩm Húc Thần là kém cỏi nhất.
Thẩm Bình Trung là giáo viên, tiền lương không cao, chỉ hơn một ngàn đồng, dù có thêm tiền thưởng cũng chưa tới hai ngàn. Hơn nữa ông còn phải chu cấp cho hai đứa cháu ăn học, mỗi năm số tiền học phí của hai chị em cũng tốn một phần không nhỏ, cho nên sinh hoạt phí một tháng của Thẩm Húc Thần chỉ có khoảng ba bốn trăm đồng, chỉ đủ cho cậu chi tiêu ăn uống dè xẻn.
Tuy rằng Thẩm Húc Thần không bởi vì vậy mà tự ti nhưng thái độ tiêu tiền cũng khác hẳn — ví dụ như Thẩm Húc Thần không bao giờ mua quà vặt, chủ nhật không tới tiệm net, cũng chưa từng bỏ tiền mua hoa quả đồ ăn mời các bạn — khiến cho Thẩm Húc Thần và các bạn cùng lớp có chút khoảng cách.
Hồi còn niên thiếu trong vấn đề đối nhân xử thế có đôi khi không đủ không khéo đưa đẩy, khi đó Thẩm Húc Thần không nguyện ý làm chìa tay đảng nên rất nhiều chuyện liên tục từ chối khiến mọi người cảm thấy cậu không dễ tiếp cận. Bởi vậy hồi trung học Thẩm Húc Thần cũng chỉ có vài ba người bạn.
Đương nhiên, đó là chuyện của kiếp trước, cả đời này Thẩm Húc Thần sẽ có phương thức xử lý thỏa đáng. Cậu đã có một bắt đầu hoàn toàn mới, tự nhiên cũng sẽ có một kết cục mỹ mãn.
“Tôi tên Quân Khải Uy, tốt nghiệp cấp hai tại Đồng Bình trấn. Đây là Giang Sơn quê Lô gia, đây là Mã Thuận Đào ở Đại Lĩnh trấn. Những người khác đều đã tới, nhưng bọn họ đã đi ăn cơm rồi.” Quân Khải Uy chủ động chào hỏi với Thẩm Húc Thần.
Quân Khải Uy kỳ thật có chút giống với Cố Vọng Thư, tính cách thuộc dạng cường thế. Người thích cậu ta sẽ cảm thấy cậu ta rất có mị lực, trên thực tế, Quân Khải Uy đích xác rất có tố chất lãnh đạo, cho nên cậu ta ở trên lớp cũng rất hòa đồng. Cậu ta hét một tiếng đi chơi bóng đi, là hơn nửa số nam sinh trong lớp sẽ đi cùng cậu ta. Nhưng vẫn luôn có người nhìn cậu ta không vừa mắt, giống như hiện tại, lấy sự hiểu biết từ đời trước của cậu đối với Mã Thuận Đào, Thẩm Húc Thần thề rằng Mã Thuận Đào vừa “bị giới thiệu” giờ phút này nhất định cảm thấy Quân Khải Uy thực tự cho là đúng.
“Ha ha, cứ gọi tôi Giang mập là được rồi!” Giang Sơn đứng một bên vui tươi hớn hở lên tiếng.
“Chào cậu.” Mã Thuận Đào thần sắc thản nhiên chào hỏi.
“Ừm, chào mọi người, tôi là Thẩm Húc Thần, tốt nghiệp cấp 2 Phần Thủy. Vừa nãy tôi tới văn phòng báo danh, thầy giáo đã khóa cửa đi ăn cơm rồi, cho nên tôi chỉ thấy danh sách dán trước cửa phòng… nghe nói tối nay có tập trung à, mấy giờ vậy?” trong mắt Thẩm Húc Thần, Quân Khải Uy và Giang Sơn đều là người không tồi, có tâm nhãn, đủ nghĩa khí, đáng tiếc đời trước quan hệ giữa cậu và bọn họ lại thường thường, Thẩm Húc Thần cảm thấy đời này có thể chắp nối quan hệ cũng không tệ.
Kỳ thật Mã Thuận Đào cũng tạm được, người này nhân phẩm tính cách không có vấn đề gì, chỉ là cậu ta không được tự nhiên, bạn vĩnh viễn sẽ không biết được mình nói cái gì, làm chuyện gì vào lúc nào sẽ khiến cậu ta mất hứng. Làm bạn với người như vậy thực sự rất mệt mỏi.
“Bảy giờ tối, không phải vội, cậu có thể tắm rửa ăn cơm chiều rồi qua cũng được.” Quân Khải Uy nói.
“Cám ơn.”
Nói chuyện thêm một lúc, Quân Khải Uy liền cùng mẹ đi ăn cơm. Cậu ta vốn muốn mời cơm mọi người nhưng Thẩm Húc Thần còn phải thu dọn hành lý, Giang Sơn đã ăn rồi, mà Mã Thuận Đào đã kéo đối phương vào sổ đen, cho nên cuối cùng cậu ta cũng không mời nữa. Sau khi Quân Khải Uy rời đi, Mã Thuận Đào nói muốn lên lầu tìm bạn cấp 2 liền biến mất, trong phòng chỉ còn Thẩm Húc Thần và Giang mập.
Giang mập là một người nói rất nhiều, chỉ sau một lúc, rất nhanh đã đem tổ tông mười tám đời nhà mình ra kể hết cho Thẩm Húc Thần nghe. Cậu ta tuy sống ở Lô gia trấn nhưng có một người cô đã gả tới Tiễn Hồ trấn, ngày nghỉ cuối tuần, cậu ta có thể tới nhà cô mình ở. Cậu ta còn nói, tay nghề nấu ăn của cô mình rất cao, lúc nào mang đồ ăn tới sẽ mời Thẩm Húc Thần nếm thử.
Thẩm Húc Thần mang theo đầy đủ mọi thứ, ngay cả chậu cũng chuẩn bị sẵn một cái, nhét bên trong đống chăn đệm. Bởi vì có đệm chăn bọc bên ngoài nên chiếc chậu nhựa trải qua quá trình vận chuyển cũng không có vấn đề gì. Cậu tháo dỡ hành trang, trước đổ ít nước vào chậu, lau giường sạch sẽ một lần, sau đó mới trải chiếu, đệm chăn theo thứ tự. Tiếp đó cậu lại lau ngăn tủ của mình, rồi sắp xếp gọn gàng vật dụng để vào trong. Sau kỳ nghỉ hè, cậu đột nhiên cao lên trông thấy, rất nhiều quần áo không còn mặc vừa, cho nên quần áo cậu đem theo cũng không nhiều lắm. Cất quần áo xong, trong tủ vẫn còn rất nhiều khoảng trống.
Giang Sơn hâm mộ nói: “Chỗ này ông có thể để được không ít đồ linh tinh (ăn vặt) a!”
Chờ làm xong chuyện của mình rồi, Thẩm Húc Thần thuận tay quét dọn luôn khu vực chung trong phòng một lần. Trong phòng kê bốn cái giường tầng cũng không còn nhiều chỗ trống, bởi vậy khi Thẩm Húc Thần quét tước vệ sinh, Giang Sơn tuy rằng cảm thấy mình ngồi không cũng thực ngại nhưng cậu cũng không sán lại thêm phiền. Nếu không, hai bọn họ đồng thời cùng quét dọn, vậy thật sự không còn chỗ mà xoay người.
Chờ tới khi Thẩm Húc Thần quét dọn xong, Giang Sơn vội vàng đoạt lấy bốn cái túi rác lớn, nói: “Để tôi vứt rác cho!”
Chỗ vứt rác cách dãy ký túc có chút xa, ở khoảng giữa trường. Trường học cho một hộ gia đình chuyên nhặt rác nhận thầu xử lý rác toàn trường. Cả trường học lớn như vậy, cũng chỉ có mỗi chỗ vứt rác đó.