Bạn đang đọc Học Bá Alpha Nằm Im Nào – Chương 79
Buổi chiều diễn ra trận chung kết bóng rổ cấp trường, lớp 2 bị hủy tư cách dự thi.
Nhưng ngoài dự đoán mọi người chính là, hủy bỏ tư cách dự thi chứ không phải hủy bỏ tư cách lĩnh thưởng.
Lớp 2 vẫn là lớp đứng đầu khối 11, chỉ là không có quyền tham dự trận chung kết, trực tiếp ẵm giải ba trận đấu bóng rổ cấp trường năm nay.
Giang Hoài vốn cho rằng, lớp bọn họ bị hủy bỏ tư cách dự thi, chắc là trực tiếp cho lớp 9 lên thay, nhưng không nghĩ tới, trường lại đưa ra quyết định bỏ phiếu đáng kinh ngạc như vậy, lớp 2 và lớp 9 đều phạm quy ác ý, đều bị hủy tư cách dự thi trận chung kết cuối cùng.
Bởi vì thắng hiệp bù giờ, cho nên lớp 2 trực tiếp nhận được huy chương đồng của mùa giải năm nay.
Năm nay trận chung kết năm nay là là cuộc đua của hai lớp giành quán quân và á quân, cho nên trận chung kết diễn ra rất ngắn, chờ đến 3 giờ chiều, ba lớp giành chiến thắng cuối cùng cử người lên lĩnh thưởng.
Không đến vài phút, Giang Hoài tự dưng được các bạn trong lớp đề cử làm đại biểu lên nhận thưởng
Từ xế chiều diễn ra trận chung kết đến khi trao giải huy chương đồng đều được trực tiếp trên diễn đàn trường.
Triệu Thiên Thanh: Anh Giang đi! Tôi đồng ý cả hai tay!
Tiền Lý: Tôi cũng thấy Giang Hoài đi là tốt nhất, Giang Hoài đẹp trai, diễn đàn trường có trực tiếp, cậu ấy đi lớp chúng ta rất có thể diện.
Lưu Sướng: Giang Hoài +1
Vệ Hòa Bình: Lớp trưởng không đi sao?
Hứa Văn Dương: Khà khà, Giang Hoài đẹp trai hơn tôi, đánh bóng cũng giỏi hơn tôi, để cậu ấy đi đi.
…
Nick Nặc Danh: Xoa tay bầu cho chủ tịch một phiếu.
Thầy Lâm: Giang Hoài được ủng hộ cao nhỉ, ha ha, chuyện này tùy các em thôi, cứ để Giang Hoài đi đi.
“Nick Nặc Danh” đã thu hồi một tin nhắn.
Trận đấu giữa lớp 10 và lớp 12 đã bước sang hiệp 4, bục nhận giải tạm thời được dựng lên trong sân bóng rổ, đợi đội cổ động viên và câu lạc bộ vũ đạo rời sân sẽ chuẩn bị lên đài lĩnh thưởng.
Giang Hoài đứng hàng cao nhất sau cùng của khán đài phía Nam, tay đút túi, từ xa nhìn xuống.
Cậu bật cười: “Không nghĩ tới còn có thể giành được hạng 3.”
Tuy rằng chưa xem video clip trên diễn đàn trường, nhưng chuyện chủ tịch Bạc phạm quy nhiều lần trong hiệp phụ thì cậu có nghe nói rồi.
Cậu nghiêng đầu nhìn chủ tịch Bạc: “Anh được đấy.”
“Bình thường thôi.” Bạc Tiệm bình thản đáp lại, bàn tay thâm nhập vào của trong túi áo Giang Hoài, cùng Giang Hoài nhét tay vào cùng một túi áo: “Trận đấu bóng rổ cấp trường là do hội học sinh làm, muốn tổ thể dục thể thao ném lớp 9 xuống, không phải việc khó.”
Giang Hoài: “?”
Cậu và Bạc Tiệm đang nói cùng một chuyện đó hả?
Giang Hoài nghiêng đầu sang chỗ khác, sau một lúc lâu mới phản ứng kịp: “Má nó…!Hủy bỏ tư cách dự thi của lớp 9 là do anh ngấm ngầm thao túng??”
“Không thể gọi là anh thao túng được.” Bạc Tiệm hơi nghiêng đầu, cười: “Điều chỉnh thích hợp trên quy tắc mà thôi.”
Giang Hoài: “…”
“Đừng buồn.
” Bạc Tiệm khẽ nói: “Em vẫn đủ thực lực lấy huy chương đồng, đừng tự coi nhẹ mình, hạ thấp lòng tự trọng của bản thân.”
Giang Hoài: “…”
Cậu đẩy tay của chủ tịch Bạc ra khỏi túi mình: “Biến, anh có thể nói mấy câu tiếng người không?” Lại nói: “Anh còn rất mang thù.”
Bạc Tiệm liếc cậu: “Anh không chỉ mang thù, cái khác anh cũng nhớ lắm.”
Giang Hoài câm nín.
Chủ tịch Bạc chỉ vào miệng mình.
Giang Hoài ghé đến gần anh.
Chủ tịch Bạc lại chỉ miệng.
Tầm mắt Giang Hoài nhìn thoáng qua người xem ở khu Nam.
Hai người bọn họ ngồi ở góc sau cùng của hàng cuối, ánh đèn u ám.
Phía dưới tiếng động huyên náo ồn ào, gần không có ai chú ý đến chỗ này.
Giang Hoài nghe thấy tim mình đánh trống reo hò.
Cậu nhanh chóng xoay đầu Bạc Tiệm lại in lên môi cậu một nụ hôn sau đó thấp giọng nói: “Trả nợ cho anh…!em đi lĩnh thưởng đây.”
Bạc Tiệm nhìn bóng dáng Giang Hoài, cười khẽ một tiếng.
Trận đấu nhanh chóng tới gần kết thúc, các nữ sinh đội cổ động cùng các thành viên trong câu lạc bộ vũ đạo đứng ở bên ngoài đường bóng lớn tiếng cổ vũ, trên đài phát thanh là tiếng bình luận viên.
Bạc Tiệm thấy Giang Hoài xuống hàng đầu tiên của khán đài, Vệ Hòa Bình ném cho cậu chai nước uống, mấy nam sinh kề vai sát cánh, cợt nhả ngồi lại gần Giang Hoài.
Giang Hoài tựa lưng vào ghế, nghe bọn họ líu rít.
Cậu biết bên cạnh vừa có người tới ngồi, nhưng cậu không để ý.
Mãi đến khi người này dừng lại, lười nhác dựa vào cạnh tường, nghiêng đầu: “Cậu và Giang Hoài quen biết khi nào?”
Bạc Tiệm không quay đầu: “Khối 11 chia lớp.”
Chẳng qua cậu nghe đến cái tên “Giang Hoài” này sớm hơn một chút.
Nhưng không quá để tâm, chỉ bởi vì cái tên “Giang Hoài” này thật sự rất nổi tiếng trong khối 11.
“Ồ….” Tần Dư Hạc thưởng thức một cái bật lửa: “tanh tách” “tanh tách”, lửa lên rồi lại tắt: “Tôi và Giang Hoài quen biết đã mười một năm rồi.”
Giọng điệu Bạc Tiệm nghe chừng có vẻ không để ý lắm: “Cho nên?”
“Tôi và cậu ấy quen biết mười một năm, từ năm cậu ấy sáu tuổi đến bây giờ, tiểu học bọn tôi học cùng, trung học bọn tôi cũng học cùng, lúc đi chơi người đầu tiên cậu ấy kéo đi là tôi, lúc bị thương không muốn cho ba mẹ biết cũng sẽ đến tìm tôi đầu tiên, lần đầu tiên hút thuốc cũng là hai người bọn tôi cùng hút.” Tần Dư Hạc cúi đầu, tự đốt cho mình điếu thuốc: “Phiếu kiểm tra Alpha là tôi cho cậu ấy, thuốc ức chế mấy năm qua cũng là tôi đưa cho cậu ấy.”
Bạc Tiệm không có phản ứng gì.
Tần Dư Hạc nhả khói, hỏi: “Giang Hoài có từng nhắc với cậu về chuyện trong nhà cậu ấy không?”
Bạc Tiệm không trả lời.
Tần Dư Hạc nở nụ cười, lầm bầm lầu bầu nói: “Thôi, chỉ bằng thái độ của Giang Hoài đối với cậu, cậu mà hỏi cậu ấy nhất định sẽ nói.”
“Cậu đến nhà cậu ấy, nên chắc biết nhà Giang Hoài chỉ có Giang Hoài và em gái cậu ấy.” Tần Dư Hạc vẫn luôn cúi đầu, kẹp điếu thuốc nói: “Giang Tinh Tinh được nhận nuôi, mẹ cậu ấy ra nước ngoài công tác từ năm cậu ấy học lớp 1.”
Cuối cùng Bạc Tiệm cũng nghiêng đầu, ánh mắt rất lạnh: “Cho nên?”
Tần Dư Hạc nheo mắt: “Cho nên ngay cả mẹ Giang Hoài cũng không biết Giang Hoài là Omega.”
Ngón tay Bạc Tiệm hơi siết lại: “răng rắc” một tiếng.
Tần Dư Hạc rít một hơi thuốc lá, nói: “Tôi quen biết cậu ấy hồi tiểu học, trong mấy năm cậu ấy học tiểu học điều kiện gia đình không tốt, trị an nơi ở còn rất kém…!tôi nhớ rõ năm Giang Hoài lên lớp bốn, có một thời gian không tới lớp học, tôi liên lạc với Giang Hoài, Giang Hoài cũng không nói…!Về sau tôi mới biết được, Giang Hoài đụng phải tên nam Beta nát rượu tầng trên đã từng quấy rầy mẹ cậu ấy.”
“Về sau công việc của Giang Lệ tốt hơn liền đưa Giang Hoài chuyển đi nơi khác.” Tần Dư Hạc nói: “Sau đó nữa, mẹ cậu ấy ra nước ngoài công tác.
Để lại một đứa em gái tàn tật được nhận nuôi cho Giang Hoài chăm sóc.”
Cậu khẽ phủi tàn thuốc: “Giang Tinh Tinh cũng là Omega.”
“Giang Hoài vừa là trụ cột gia đình cũng là người giám hộ của em gái cậu ấy.” Tần Dư Hạc dựa vào tường, từ từ ngồi xổm: “Cậu ấy phải bảo vệ mẹ, bảo vệ Giang Tinh Tinh.
Mà cậu ấy cũng làm được rồi.”
Bạc Tiệm không nói gì.
Tần Dư Hạc ngậm thuốc, hãy còn nói tiếp: “Nói thật nhé, tôi cùng Vệ Hòa Bình đều cảm nhận được mỗi ngày của Giang Hoài đều nhàm chán không có gì khác biệt, Vệ Hòa Bình không biết Giang Hoài tiêm thuốc ức chế, nhưng hai người bọn tôi đều cảm thấy cậu ấy rất mệt.
Tôi và Giang Hoài quen biết nhau mười một năm, tôi cho rằng tôi có thể giúp cậu ấy thả lỏng một chút, không để mỗi ngày đều sống quá căng thẳng, giống như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đi cứu vớt thế giới vậy.
Là Omega cũng không có gì đáng xấu hổ, là Omega cũng có thể bảo vệ người khác, vì sao cứ phải giấu diếm?”
“Tôi không làm được.” Cậu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Bạc Tiệm: “Cậu là người duy nhất tôi thấy có thể khiến Giang Hoài trầm tĩnh lại.”
Tần Dư Hạc nhỏ giọng nói: “Giang Hoài ở bên cậu luôn rất thả lỏng.”
Cậu có thể giúp Giang Hoài che dấu thân phận Omega, Bạc Tiệm lại có thể giúp Giang Hoài thừa nhận mình là Omega.
Đây là hai chuyện khác nhau.
Cho nên Bạc Tiệm hỏi cậu ‘Cho nên?’, sau đó chẳng có ‘cho nên’ nào cả.
Không thể so sánh.
Giữa trưa lúc cậu thay Giang Hoài đánh xong trận đấu bù giờ đó có đi dạo một vòng quanh trường học.
Bởi vì cậu không muốn làm phiền Giang Hoài, như thế sẽ xấu hổ cỡ nào chứ.
Cứ để cho Giang Hoài thả lỏng chút đi.
Tần Dư Hạc dí tắt điếu thuốc, đứng dậy.
Cậu không cảm xúc nói: “Tôi nói với cậu những chuyện này, không phải là đang khoe khoang chuyện tôi hiểu biết Giang Hoài hơn cậu mà là vì cảm thấy cậu cũng có quyền được biết những chuyện trước đây của Giang Hoài.” Cậu đến gần Bạc Tiệm, đi sát qua vai Bạch Tiệm: “Đừng vì những gì cậu tự cho là đúng, hoặc dục vọng chiếm hữu với dục vọng chi phối chó má gì đó của Alpha mà ép Giang Hoài làm chuyện cậu ấy thấy khó chịu.”
Bạc Tiệm cụp mắt: “Nếu Giang Hoài không muốn công khai cậu ấy là Omega, tôi sẽ tôn trọng cậu ấy.”
Tần Dư Hạc nói chuyện rất mờ mịt, nhưng Bạc Tiệm vừa nghe đã hiểu ý cậu.
Tần Dư Hạc nghiêng đầu, nở nụ cười rồi nhấc chân rời đi.
Giang Hoài lên đài lĩnh thưởng.
Cậu không biết vì sao tự dưng mình lại biến thành kẻ lên đài nhận huy chương đồng.
Là lão Lâm trực tiếp thông báo với cậu.
Không hề nằm trong kế hoạch của cậu.
Giải thưởng bóng rổ của trường là một tờ giấy khen bìa cứng màu đỏ mạ vàng, một chiếc cúp thủy tinh, đi kèm với dòng chữ phó hiệu trưởng viết lưu niệm, ngoài ra còn cung cấp miễn phí một tờ giấy khen lớn màu vàng dán tường trên cùng của bảng đen phía sau lớp học.
Giang Hoài lên đài nhận giấy khen và cúp, nhận thưởng xong bên dưới còn có cuộc phỏng vấn của bộ phần tuyên truyền thuộc hội học sinh.
Không chỉ quán quân, cho dù là huy chương bạc hay huy chương đồng cũng đều có phần.
Mùa giải bóng rổ năm nay không có nhiều bùng nổ cho lắm, quán quân là các đàn em lớp 10.
Năm nay ăn may ở chỗ mấy học sinh chuyên thể dục thì bận tập luyện, học sinh bình thường thì lại lười thể dục thể thao, cho nên toàn bộ mùa giải năm nay chỉ có khối 11 là đạt được thành tích tốt nhất, nhưng bởi vì năm nay lớp 11 gây ra tranh cãi phạm luật nên đàn anh lớp 12 vinh dự lấy được giải á quân.
Bộ phận tuyên truyền phối hợp với câu lạc bộ chụp ảnh, vừa chụp ảnh kiêm luôn phỏng vấn người lĩnh thường, quá trình phỏng vấn sẽ được phát trực tiếp trên diễn đàn trường.
Đối với quán quân:
“Trong trận bóng rổ khuôn khổ cấp trường này, có thể đạt được thành tích tốt giành được quán quân, em có có cảm tưởng gì không?”
Đàn em thay mặt cho lớp đạt quán quân phát biểu: “Đầu tiên đây là phần thưởng dành cho toàn thể các thành viên trong lớp chúng em, có thể đạt được giải quán quân, không thể không kể đến sự tập luyện chăm chỉ của các đội viên cùng sự ủng hộ hết mình của giáo viên chủ nhiệm…”
Đối với á quân:
“Trong trận bóng rổ cấp trường này, nhóm đàn anh thông qua sự cố gắng của bản thân đạt được giải á quân, hiện tại cầm chiếc cúp trên tay, bạn có cảm nghĩ gì không?”
Đàn anh thay mặt cho lớp đạt giải á quân phát biểu: “Ha ha, lần này đoạt được giải á quân, chúng tôi rất bất ngờ, cực kỳ hài lòng với thành tích này, đương nhiên cũng phải kể đến sự cố gắng của các bạn đội viên cùng các thầy cô đã cố gắng dành thời gian trong lúc ôn luyện thi cử cho bọn em tập luyện…”
Cuối cùng, đại diện lớp đoạt huy chương đồng.
Trưởng ban tuyên truyền Chung Khang đưa míc tới: “Là người đoạt được huy chương đồng trong giải đấu cấp trường năm nay, em có gì muốn nói với các bạn và thầy cô không?”
Đại diện nhận huy chương đồng, Giang Hoài.
Lão Lâm đứng bên ngoài sân bóng rổ chắp tay sau lưng xem, Giang Hoài nghía qua đó, lão Lâm ném cho Giang Hoài một ánh mắt cổ vũ từ ái.
Giang Hoài nhận mic, dừng một chút mới nói: “Lần này nằm thẳng cẳng vẫn thắng, vô cùng vinh hạnh.”
Lão Lâm: “…?”
Buổi chiều năm giờ, mùa hội thể thao thu đông của trường số 2 chính thức khép lại.
Trở về còn phải họp tổng kết nhóm lớp rồi mới được tan học.
Trước đó lão Lâm có hứa hẹn với các cầu thủ, nếu đoạt được quán quân, mỗi người sẽ được lên sân khấu phát biểu một lần, đồng thời ai cũng được một phần phần thưởng của quán quân.
Nhưng trận đấu hôm nay, lớp chỉ đoạt được huy chương đồng, phát biểu thì miễn, có điều lão Lâm vẫn tuân thủ hứa hẹn phát “phần thưởng á quân”.
Thành viên đội bóng, mỗi người một bản sao《 Đề thi thử tuyển sinh đại học [ toán học ]》có chọn lọc.
Lão Lâm ở phía trước Giang Hoài, Triệu Thiên Thanh ghé đầu đến nhỏ giọng oán trách: “Má nó, cũng may mà lớp chúng ta không giành quán quân, nếu không lúc về còn phải lên phát biểu.”
Giang Hoài sờ tập 《 Đề thi thử tuyển sinh đại học [ toán học ]》, mặt mày như đưa đám, lên tiếng qua loa: “Phải phải phải, cũng may không thắng.”
Cái phần thưởng chó má này vứt đi được không.
Cậu còn thiếu phần đề này à?
Bạc Tiệm ngồi phía sau cậu, chán chết lướt xem các bài post về Giang Hoài trên diễn đàn trường gần đây.
Xem xong mấy tiêu đề về trận bóng gần nhất của Giang Hoài, chủ tịch Bạc không tránh khỏi phát hiện có mấy bài post tiêu đề rất quỷ dị, nội dung thật sự không thể miêu tả.
Di động trong túi quần Giang Hoài đột nhiên rung lên.
Cậu nhíu mày, lấy ra.
Tên hiển thị người gửi tin nhắn “BJ”.
BJ: Nếu anh mang thai đứa con của em, em sẽ dẫn anh đi phá thai sao? ●° ^°●
Giang Hoài: “?”.