Đọc truyện Hoạt Sát – Chương 50: Đoạn trường tình
Trương Quảng quay lại Thần miếu thì gặp lại Thể Ngọc và Giáng Hoa cung chủ Chàng hối hả nói:
– Cung chủ, chúng ta mau rời khỏi đây… Tiết Mạc Chược đã đến đây rồi.
Giáng Hoa nhìn chàng, rồi lắc đầu:
– Trương công tử… Không… Bổn cung nên gọi công tử bằng gì Trương Quảng hay Du Thiếu Bảo.
– Cung chủ gọi tại hạ thế nào cũng được.
– Bổn cung gọi công tử là Du Thiếu Bảo.
Trương Quảng gật đầu.
Buông tiếng thở dài, Giáng Hoa cung chủ nhìn Trương Quảng:
– Bổn cung sẽ không đi đâu cả. Nhưng nếu công tử muốn bổn cung tỏ lộ tất cả những uẩn khúc của cuộc huyết sát Thiên Vân trang ngày trước, thì phải hứa với bổn cung một chuyện.
– Chuyện gì? Cung chủ nói đi. Nếu không ngoài khả năng của tại hạ.
– Không ngoài khả năng của công tử.
– Tại hạ đang nghe cung chủ nói.
– Bổn cung thỉnh cầu công tử cứu Mạc Dân.
– Mạc Dân bị Thiên Môn môn chủ bắt à?
Giáng Hoa gật đầu thuật lại tất cả mọi chuyện.
Trương Quảng gật đầu:
– Cung chủ, tại hạ hứa sẽ cứu Mạc Dân.
Giáng Hoa ôm quyền xá chàng:
– Bổn cung đa tạ công tử.
Buông tiếng thở dài, Giáng Hoa cung chủ ôn nhu nói:
– Huyết án Thiên Vân trang trước đây khởi phát từ chữ tình mà ra.
Giáng Hoa nhắm mắt lại. Lệ trào ra khóe mắt của người. Giáng Hoa từ tốn nói:
– Chữ tình đó kéo theo những chuyện sau đó nữa… mà ta phải giữ kín không nói với người nào.
Nhìn lại Giáng Thể Ngọc, cung chủ nói:
– Thể Ngọc, ngươi cũng không phải là con ruột của ta đâu. Con ruột của bổn cung chính là Mạc Dân.
Lời tự bạch của Giáng Hoa cung chủ khiến cho Thể Ngọc ngơ ngẩn cả người. Nàng nhìn Giáng Hoa nói:
– Mẹ… sao mẹ lại nói như vậy… Thể Ngọc là con của mẹ mà.
Giáng Hoa lắc đầu:
– Bổn cung nói thật đó. Tất cả oan nghiệt của võ lâm đời trước đều do một mình ta tạo ra mà thôi. Hết oan nghiệt này đến oan nghiệt khác. Cuối cùng thì là kết cục hôm nay.
Nhìn lại Trương Quảng, Giáng Hoa nói:
– Du công tử, công tử tha thứ cho bổn cung chủ.
Trương Quảng buông tiếng thở dài:
– Cung chủ, vãn bối muốn nghe sự thật uẩn khúc huyết án tám năm trước.
– Tám năm trước vì hận tình, bổn cung đã phối hợp với Môn chủ Thiên Môn để lập huyết án với Thiên Vân trang. Bổn cung và Đoàn Bất Quân đã giả dạng Ẩn tướng ma tôn, sát hại những nhân vật võ lâm, rồi sau đó trút lên đầu Du Cát Đằng trang chủ Thiên Vân trang.
Trương Quảng hỏi:
– Sao Cung chủ lại làm vậy?
Cúi gằm mặt, Giáng Hoa nói:
– Bổn cung đã từng yêu Du Cát Đằng và bị y phụ tình.
– Phụ thân của tại hạ là một đạo hoa tặc.
Giáng Hoa lắc đầu:
– Không phải? Y không nhận tình của ta… Bởi vì… ta… ta…
Buông tiếng thở dài, Giáng Hoa nói:
– Bởi vì nghĩa huynh của y đã yêu ta.
Minh Thần cung chủ nhìn Thể Ngọc:
– Cổ Tùng Giã… là nghĩa huynh của Du Cát Đằng.
Trương Quảng nghiêm giọng nói:
– Cung chủ đã giết chết Cổ Tùng Giã.
Giáng Hoa nhìn Trương Quảng:
– Đúng… Chính ta giết Cổ Tùng Giã.
Nhìn lại Thể Ngọc:
– Cổ Tùng Giã chính là phụ thân của Thể Ngọc.
Chân diện Thể Ngọc biến sắc xanh rờn.
Nàng gượng hỏi trong khi lệ trào ra khóe mắt:
– Mẹ… Sao mẹ lại giết phụ thân.
– Ta muốn trả hận tình Du Cát Đằng, nhưng võ công của ta thì không thể đánh lại Cát Đằng, nên ta cần đến Nhật Nguyệt di quang. Ta đã vào Minh Thần giáo, kết nghĩa với mẫu thân của Thể Ngọc, lập tình tỷ muội.
Buông tiếng thở dài, Giáng Hoa nhìn lên bàn thờ linh thần nhỏ giọng:
– Ta dùng nhan sắc của mình chiêu dụ Cổ Tùng Giã. Tùng Giã đã lụy sắc đẹp của ta mà hất hủi mẹ con. Y theo đuổi ta như hình với bóng.
Thể Ngọc hỏi:
– Người đã giết mẹ Thể Ngọc?
Giáng Hoa lắc đầu:
– Không… Mẹ của con vì buồn phiền mà chết. Người chết vì yêu và vì sự thủy chung của người.
Thể Ngọc bật khóc:
– Sao người ác như vậy.
– Ta chỉ nghĩ đến một chuyện duy nhất là trả hận tình.
– Vậy còn phụ thân của Mạc Dân.
– Chỉ là một con người tầm thường qua đường khi ta đang là một thiếu nữ thất tình với Du Cát Đằng.
Trương Quảng buông tiếng thở dài lắc đầu.
Thể Ngọc nói:
– Sao mẫu thân giết Cổ Tùng Giã gia gia?
Nhìn Thể Ngọc, Giáng Hoa nói:
– Thể Ngọc, ta không giấu con điều gì nữa. Tất cả sự thật ta phơi bày ra rồi, do ta định tội ta.
Thở ra nhè nhẹ, Giáng Hoa nói tiếp:
– Cổ Tùng Giã đem Nhật Nguyệt di quang đến Minh động tiếp thụ âm dương chân khí trong Minh động. Một khi Nhật nguyệt di quang tiếp thụ được âm dương tiên thiên khí sẽ trở thành Huyết tử lệnh.
Trương Quảng cau mày:
– Huyết tử lệnh… phải chăng nó là lịnh khí sát nhân tối thượng của võ lâm thiên tôn, dùng để thực hiện huyết lịnh.
– Đúng.
Nhìn Thể Ngọc, Giáng Hoa nói:
– Khi ta lấy được Nhật nguyệt di quang, liền sát tử ngay Cổ Tùng Giã, ta muốn dùng Nhật nguyệt di quang để trả hận tình. Nhưng khi có Nhật nguyệt di quang rồi thì mới biết rằng nó không như lời đồn đãi của thiên hạ. Nó chỉ là đôi nhật nguyệt ma hoàn tầm thường.
Bỏ thì uổng, cuối cùng ta trao lại cho Mạc Dân làm binh khí hộ thân.
Thể Ngọc cắn răng trên vào môi dưới đến độ tóe máu. Nàng thổn thức hỏi:
– Đã giao hận thù như vậy rồi sao bà còn nuôi Thể Ngọc kết tình phu phụ với Mạc Dân?
Cúi mặt nhìn xuống mũi hài, Giáng Hoa cung chủ nói:
– Ta muốn đền bù lại cho Thể Ngọc để chuộc tội với song đường của con.
Thể Ngọc bật khóc, lắc đầu:
– Không… Thể Ngọc không tin.
Nàng nhìn thẳng vào mắt Giáng Hoa cung chủ – Bà có ý đoạt Minh Thần cung. Bà biết khi Thể Ngọc trưởng thành thì nhất định phải trao lại Minh Thần cung cho Thể Ngọc. Bà đâu muốn điều đó nên buộc phải gắn Mạc Dân với Thể Ngọc.
Buông tiếng thở dài, Giáng Hoa cung chủ nói:
– Ta cũng có ý đó.
Thể Ngọc nhìn chằm chằm Giáng Hoa cung chủ:
– Bà tàn nhẫn lắm.
Giáng Hoa nhìn nàng:
– Thể Ngọc, tất cả những uẩn khúc ta đã nói ra cả rồi. Giờ con và Du Thiếu Bảo có thể lấy mạng ta trả thù cho song đường.
Trương Quảng nhìn Thể Ngọc.
Chàng nhìn lại Giáng Hoa cung chủ từ tốn nói:
– Nếu Giáng Hoa cung chủ sợ hậu họa thì đã giết Thể Ngọc khi còn trong trứng nước rồi.
Vậy xem như sự dưỡng dục của người đã bù đắp lại tội lỗi của người.
Chàng mím hai cánh môi, từ tốn nói:
– Riêng tại hạ… Nếu để trả hận bằng máu thì tại hạ e rằng mình sẽ biến thành ác ma nhân bởi huyết hận Thiên Vân trang. Nhưng sư tôn đã dạy, trả hận không phải là cách dể tìm sự công bằng. Giết một người để thỏa mãn lòng hận thù thì chỉ làm cho mình thêm hận thù mà thôi.
Chàng buông tiếng thở dài:
– Tại hạ chẳng đòi hỏi ở cung chủ điều gì?
Giáng Hoa nhìn Trương Quảng:
– Biết sự thật như vậy rồi, Du công tử định cứu Mạc Dân không?
– Cung chủ đoán xem, tại hạ có cứu y không?
– Số phận của Mạc Dân giống như bổn cung chăng?
– Số phận của cung chủ là của cung chủ, cớ gì Mạc Dân lại giống cung chủ được.
Thở hắt ra một tiếng, Trương Quảng nói:
– Tại hạ sẽ cứu y.
Thể Ngọc lắc đầu:
– Trương ca ca.
Giáng Hoa nhìn Trương Quảng ôn nhu nói:
– Bổn cung chỉ còn biết khấu đầu trước Trương công tử mà thôi Nói rồi Giáng Hoa toan sụp lạy Trương Quảng nhưng chàng đã vội cản lại:
– Cung chủ, xin đừng làm vậy. Tại hạ chưa cứu được Mạc Dân huynh.
– Một lời nói của Trương Quảng… Bổn cung mãn nguyện rồi.
Giáng Hoa quay bước tiến thẳng đến bệ thờ Minh thần. Người đứng trước án đại thư, mặt cúi gằm xuống.
Thể Ngọc và Trương Quảng nhìn Giáng Hoa.
Trương Quảng nghĩ thầm:
“Giáng Hoa cung chủ đang sám hối.” Ý niệm đó còn đọng trong tâm tưởng của Trương Quảng thì bất thình lình Giáng Hoa phụ nhân đập đầu mình vào án thờ minh thần.
– Bộp…
Hai chân của người từ từ quỵ xuống.
Trương Quảng và Thể Ngọc vội lao đến đỡ lấy Giáng Hoa cung chủ. Giáng Hoa nhìn Thể Ngọc:
– Thể Ngọc… tha thứ tội cho ta… Mặc dù… con không phải là con ruột của ta… nhưng ta rất yêu thương con… yêu thương con nhiều lắm.
Thốt ra câu này mà lệ trào ra khóe mắt của Giáng Hoa.
Thể Ngọc ôm chầm lấy Giáng Hoa. Bao nhiêu niềm tủihận mà nàng vừa có qua lời tự bạch của Minh Thần cung chủ bỗng chốc tan biến theo những giọt lệ trên mắt Giáng Hoa.
Thể Ngọc nói:
– Ngọc nhi không nghĩ gì nữa… Ngọc nhi không nghĩ gì nữa.
Giáng Hoa nắm lấy tay nàng:
– Ngọc nhi… Hãy gọi ta bằng hai tiếng mẫu thân.
Thể Ngọc bật khóc. Nàng thổn thức gọi Giáng Hoa:
– Mẫu thân… Mẫu thân…
Nụ cười gượng hé nở trên hai cánh môi của Giáng Hoa. Người nắm tay Trương Quảng:
– Trương công tử, ta gửi Ngọc nhi cho ngươi, ráng chăm sóc Ngọc nhi… Bổn cung đi trước tạ tội với những người đã chết vì hận tình của bổn cung.
Giáng Hoa nói được bấy nhiêu nhìn lại Thể Ngọc lần nữa. Nụ cười héo hắt lại hiện trên hai cánh môi của người. Giáng Hoa thều thào nói:
– Giáng Thể Ngọc.
Nói được bấy nhiêu Giáng Hoa cung chủ từ từ buông thẳng tay rồi trút hơi thở sau cùng.
Thể Ngọc ôm chặt lấy thân xác Giáng Hoa, gào lên:
– Mẫu thân.
Nếu Giáng Hoa cung chủ nghe được tiếng gào này của Thể Ngọc, hẳn sẽ ngậm cười nơi suối vàng.
Trương Quảng và Thể Ngọc đưa xác Giáng Hoa cung chủ vào mật đạo bí mật sau cổ miếu. Sau khi an táng cho Giáng Hoa và cả bộ khô cốt của Cổ Tùng Giã rồi, Thể Ngọc mới nói:
– Trương huynh, giờ muội và huynh sẽ làm gì?
Trương Quảng nhìn nàng:
– Thể Ngọc đoán xem, huynh làm gì nào?
– Quay lại cứu Mạc Dân.
– Lần này thì Thể Ngọc đoán đúng rồi.
Nàng lắc đầu:
– Chưa phải lúc.
– Trương huynh đã hứa với Giáng Hoa cung chủ. Lời hứa của một nam tử đại trượng phu không thể sai được.
– Muội biết… Nhưng lúc này tại Minh Thần cung không phải chỉ có một Thiên Môn môn chủ Đoàn Bất Quân, mà còn có Tiết Mạc Chược. Quay lại Minh Thần cung bây giờ, huynh chẳng khác nào đem thân nạp vào miệng hổ. Mạc Dân đã tự trói mình giao nộp cho Thiên Môn môn chủ Đoàn Bất Quân. Huynh là người thông minh, chẳng lẽ lại định đi theo con đường hồ đồ của Mạc Dân sao?
Nàng nhìn Trương Quảng:
– Thể Ngọc không tin Trương ca ca là kẻ hồ đồ như Mạc Dân.
– Theo ý muội thì chúng ta làm gì?
Thể Ngọc nghiêm giọng nói:
– Huyết lệnh võ lâm.
– Đến Minh Động ư?
Thể Ngọc gật đầu:
– Huynh thử nghĩ xem, đôi nhật nguyệt ma hoàn của Mạc Dân lại không phải là huyết lệnh võ lâm.
Trương Quảng mỉm cười nói:
– Huynh không đoán ra được điều này.
– Huynh đừng giả vờ không đoán ra.
Trương Quảng khoát tay:
– Thể Ngọc muội đã đoán ra điều gì… Cho huynh biết với.
– Huynh khéo lắm, huynh không muốn nói với muội phải không?
– Phải chăng ý của muội muốn nói đôi nhật nguyệt di quang của Mạc Dân chỉ là hàng giả.
Thể Ngọc gật đầu:
– Đúng như vậy. Nó là thứ giả thôi. Còn đây mới là nhật nguyệt di quang huyết lệnh võ lâm thật.
Nàng lấy đôi nhật nguyệt di quang chìa đến trước mặt Trương Quảng nói tiếp:
– Phụ thân của muội đã ngầm đoán được ý định của Giáng Hoa cung chủ, người sợ điều tệ hại xảy ra cho Du Cát Đằng bá bá, nên đã chế tác một cặp nhật nguyệt ma hoàn khác. Sự lo xa của người cũng không cãi lại được định số.
– Cổ Tùng Giã minh chủ có đôi mắt tinh tường hơn người, nhưng ngay cả một người có bản lĩnh như phụ thân muội cũng không vượt qua được lưới tình.
Thể Ngọc buông tiếng thở dài rồi nói:
– Thế mới có câu, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Trở lại chuyện nhật nguyệt di quang, Thể Ngọc nghĩ, huynh và Thể Ngọc phải đến Minh Động thôi.
– Thể Ngọc cần Huyết lệnh võ lâm.
– Không phải Thể Ngọc cần… mà huynh cần.
– Muội nghĩ huynh cần.
Nàng gật đầu:
– Bỏ tất cả những oán thù, kiếp hận qua một bên thì với hiện tại chỉ có mình huynh đủ thiên chức tiêu diệt ác nhân ma đạo.
Trương Quảng nhướng mày:
– Huynh ư? Mà không phải một người nào khác?
– Chỉ có huynh thôi. Vì huynh có phận với chức nghiệp đó. Huynh nghĩ xem, một khi Chu Kiến Văn thụ học được võ công của Tiết Mạc Chược, lại còn Tiết Mạc Chược nữa…
Nếu sau này ma đạo có thêm Thiên Môn môn chủ thì võ lâm Trung Nguyên như thế nào?
Trương Quảng mỉm cười:
– Huynh hiểu ý của Thể Ngọc rồi, nhưng muội có tự hỏi… Huyết lệnh võ lâm có giúp huynh thực hiện thiên chức đó không?
– Chưa có huyết lệnh võ lâm… Chúng ta không thể nói trước được. Theo ý Thể Ngọc, chúng ta chỉ có mỗi một con đường duy nhất là đến Minh Động. Tiếp âm dương tiên khí vào Nhật nguyệt di quang để nó trở thành huyết lệnh võ lâm.
– Lâu lắm rồi, huynh không nghe lời của ai cả. Nhưng hôm nay có lẽ phải nghe theo chỉ huấn của một người xa lạ… người đó chính là Giáng Thể Ngọc.
Nàng lườm Trương Quảng:
– Trương ca ca khéo nói lắm.
Trương Quảng cười khẩy:
– Đôi khi phải thối lại một bộ mới có thể tiến lên được chứ. Huynh và muội sẽ đến Minh Động, nhưng muội biết Minh Động ở đâu chứ?
Thể Ngọc gật đầu:
– Cung chủ đã nói với Thể Ngọc.
– Ở đâu?
– Trên Kim Đỉnh Tự.
– Kim Đỉnh tự?
Nàng gật đầu.
Trương Quảng nói:
– Trong bách khoa toàn thư của sư tôn viết lại, Kim Đỉnh tự là thánh địa của võ lâm.
– Nếu là Thánh địa thì huyết lệnh võ lâm phải có uy lực vô biên rồi.
Trương Quảng ngập ngừng:
– Huynh sợ…
– Huynh sợ gì?
Chàng nghiêm giọng nói:
– Chúng ta đến Thánh địa võ lâm… Mục đích lấy Huyết lệnh đó là điều cấm đối với võ lâm giang hồ. Phạm vào điều cấm đó, muội biết như thế nào không? Không có đất chôn thây đó. Thứ hai, nếu như có Huyết lệnh võ lâm, lại để nó rơi vào tay Tiết Mạc Chược hay Kiến Văn hoặc một người nào khác có dã tâm thì họa chồng họa…kiếp chồng kiếp.
– Muội đã suy nghĩ đến điều này?
– Đã suy nghĩ? Vậy muội có ý gì khác hơn không?
Nàng nhìn thẳng vào mắt Trương Quảng:
– Huyết lệnh võ lâm là báu vật trấn võ của võ lâm Trung Nguyên để khắc trừ ma đầu.
Huynh và muội có thể mượn nó thôi. Khi thực hiện xong thiên chức, huynh và muội sẽ đem trả lại.
Trương Quảng nhìn nàng lắc đầu:
– Ý của muội hay quá! Ai cũng nghĩ ra được, ngay cả một đứa con nít cũng nói được như muội.
Thể Ngọc đỏ mặt:
– Ca ca…
Chàng mỉm cười:
– Nhưng đôi lúc ý của một đứa trẻ lại là chân lý mà kẻ dày dạn kinh nghiệm chẳng bao giờ nghĩ tới được.
Nàng lườm chàng:
– Ca ca cứ hay ghẹo muội.
– Huynh quên mất, muội đâu phải là một đứa trẻ nít nào. Nếu một đứa trẻ ngây thơ thì đâu biết yêu như Thể Ngọc… Lời nói của huynh hẳn là chân lý rồi.
Trương Quảng nói dứt câu phá lên cười, trong khi Thể Ngọc bẽn lẽn thẹn thùng.