Hoạt Sát

Chương 27: Nghiệp tình độc ngôn


Đọc truyện Hoạt Sát – Chương 27: Nghiệp tình độc ngôn

Trung Quân bước vào gian loan phòng. Y cảm nhận trái tim mình đập rộn trong lòng ngực. Hà Bội Bội ngồi trên tràng kỷ, đầu vẫn phủ tấm vải lụa che chân diện.

Trung Quân bước đến bên nàng.

– Nương tử…

Trung Quân vừa nói vừa từ từ lột bỏ chiếc khăn lụa phủ mặt Bội Bội. Y ngắm nhìn Bội Bội.

Nàng cũng nhìn lại Trung Quân bằng ánh mắt ướt tình.

Trung Quân mỉm cười nhỏ nhẻ nói:

– Bội Bội! Cuối cùng thì Lâm huynh cũng đoạt lại được muội.

Y bưng bầu rượu chuốc ra chén, rồi nói:

– Huynh và muội cùng uống rượu giao bôi.

Nàng khẽ gật đầu.

Lâm Trung Quân đặt áp chén rượu vào môi nàng.

Nhắp một ngụm nhỏ, nàng nhìn lên Trung Quân nói nhỏ nhẹ:

– Đến lượt tướng công.

Trung Quân cười mỉm, rồi dốc cả chén rượu vào miệng. Y chuốc tiếp rượu ra chén rồi nói:

– Nương tử! Nàng có vui không?

Bội Bội khẽ gật đầu:

– Vui lắm, thiếp không ngờ có được ngày hôm nay. Nhưng tưởng đâu trong kiếp này Bội Bội chẳng bao giờ có được thời khắc trọn tình với Trung Quân nữa.

Nàng nói rồi lệ rịn ra ngoài khóe mắt.

Trung Quân dốc chén rượu vào miệng rồi nói:

– Xem kìa! Ngày hoan hỷ của ta và muội, sao muội lại khóc. Phải chăng nương tử khóc vì vui chứ không vì buồn?

Trung Quân ngồi xuống bên cạnh nàng. Y choàng tay qua sau vai Bội Bội.

Nàng nép đầu vào vai Trung Quân, nhỏ nhẻ nói:

– Bội Bội chỉ tiếc…

Trung Quân vuốt ve bờ vai nàng.

– Nàng tiếc gì?

Bội Bội ngẩng lên nhìn Lâm Trung Quân.

– Chàng có nghĩ đến sự trong trắng của thiếp. Sự trong trắng mà thiếp đã đánh mất không còn trinh nguyên để dâng hiến cho chàng.

Trung Quân lắc đầu trong khi lệ lại trào ra khóe mắt của Bội Bội. Trung Quân thấm những giọt lệ đọng trên khóe mắt nàng.

Nàng đừng nói vậy. Với Trung Quân, ta chỉ nghĩ đến một điều duy nhất, đó là ta yêu muội. Ta yêu muội nhiều lằm. Với Bội Bội, Trung Quân chỉ có tình yêu thôi.

Y nâng cằm nàng:

– Nương tử đừng nghĩ đến chuyện trong trắng hay không trong trắng. Xét cho cùng tất cả là lỗi ở ta…

Nụ cười mỉm nở trên môi Trung Quân. Nụ cười của y biểu lộ sự mãn nguyện và hoan hỷ.

Nàng nép sát vào người Trung Quân.

Trung Quân nói:

– Ta chỉ tiếc một điều.

– Chàng tiếc gì?

– Trong ngày hoan hỷ của chúng ta lại không có Trương đệ đệ. Đó là sự thiếu vắng nhất.

Buông một tiếng thở dài, Trung Quân nói tiếp:

– Không biết hiện tại Trương đệ đệ đang làm gì. Phải chi hôm nay có Trương Quảng, ta sẽ vui biết chừng nào.

Nàng mỉm cười:

– Không có Trương thiếu hiệp, ngày song hỷ của thiếp và chàng không được trọn vẹn lắm phải không? Sau này gặp lại Trương thiếu hiệp, thiếp sẽ thay chàng bái tạ Trương thiếu hiệp.

Trung Quân gật đầu:

– Nếu không có Trương Quảng, làm sao huynh và muội có ngày hôm nay. Ta mãi mãi là một Vô Ảnh Tử Kiếm gieo sát nghiệp trên cõi đời này.

– Còn thiếp…

Trung Quân bịt miệng Bội Bội:


– Nương tử, đừng nhắc đến chuyện ngày xưa nữa. Đêm loan phòng, ta chỉ biết đến hiện tại mà không bao giờ muốn quay về quá khứ dĩ vãng.

Trung Quân với tay bưng cả bầu rượu. Y dốc lên miệng tu luôn một ngụm dài.

Bội Bội nhìn Trung Quân.

– Chàng sẽ không nghĩ đến dĩ vãng chứ?

Trung Quân gật đầu:

– Nhứt định sẽ không bao giờ huynh nhắc đến dĩ vãng của mình. Tất cả đối với huynh sẽ được chôn vào dĩ vãng. Trung Quân cũng không còn là Vô ảnh tử kiếm.

– Thiếp uống với chàng một chén rượu.

Trung Quân mỉm cười, chuốc rượu ra chén. Bội Bội bưng chén rượu nhìn Trung Quân:

– Thiếp kính chàng.

Đón lấy chén rượu từ tay nàng, Trung Quân uống một ngụm đầy chỉ chừa lại cho Bội Bội một ít.

Nàng uống cạn số rượu trong chén rồi đặt xuống án thư gần đó. Nàng từ từ đứng lên đối mặt với Trung Quân.

Hai người đối mặt nhìn nhau.

Trung Quân nghe được cả tiếng tim của mình đập rộn rã trong lòng ngực. Hắn cảm thấy một nỗi hồi hộp khôn tả xâm chiếm tất cả thể xác lẫn tâm hồn. Sự hồi hộp đó, Trung Quân cũng có được sự hồi hộp vốn dĩ bấy lâu nay y cứ ngỡ đã biến khỏi tâm hồn gã.

Sự lãnh cảm của một sát thủ đã bị xóa sạch khi y đối nhãn với Bội Bội.

Bội Bội nhìn y gần như không chớp mắt. Nàng từ từ trút bỏ trang phục tân nương. Mọi thứ trên người nàng lần lượt trôi tuột xuống gót chân.

Không như lần trước, Trung Quân không cản nàng lại mà chú nhãn vào những đường cong trên thân thể Bội Bội. Đôi mắt của y mở to như thể muốn thâu tóm tất cả những đường nét của Bội Bội vào hai con ngươi mình. Cùng với sự thâu tóm nhân dạng của nàng vào đôi con ngươi, Trung Quân cảm thấy cơ thể mình căng ra với nỗi hồi hộp và rạo rực khôn cùng.

Dưới ánh sáng của đôi bạch lạp gắn trên án thư, thân thể Bội Bội lộ dần ra và cuối cùng phơi bày tất cả những đường cong cân đối, đầy đặn ra trước mặt Trung Quân.

Đối với Lâm Trung Quân, đây đâu phải là lần đầu tiên y đối mặt với một thân thể nữ nhân, nếu không muốn nói y đã từng có biết bao nữ nhân bước qua đời, nhưng với Bội Bội, trong Trung Quân vẫn có một niềm phấn khích kỳ lạ. Y hiểu vì sao mình đứng trước thân thể của Bội Bội lại phấn khích như vậy, bởi trong tâm gã chỉ có Bội Bội là gã yêu và thương mà thôi.

Trung Quân nhỏ nhẻ nói:

– Nương tử, nàng đẹp quá.

Đôi lưỡng quyền của Bội Bội ửng hồng càng tôn tạo thêm vẻ xinh xắn mỹ miều của nàng.

Nàng từ từ đặt tay lên vai Trung Quân.

Y dõi mắt vào người Bội Bội, cuối cùng chẳng khác nào một kẻ tò mò muốn khám phá những đường nét gợi cảm trên cơ thể Bội Bội, Trung Quân đặt tay vào tiểu yêu của nàng.

Từ cơ thể của Bội Bội truyền qua tay Trung Quân thứ cảm xúc thật diệu kỳ và ngọt ngào. Y cảm nhận mình đang đặt tay vào một báu vật rất mong manh và dễ vỡ, nên phải thật cẩn thận.

Bội Bội nhắm mắt lại nhỏ nhẻ nói:

– Thiếp yêu chàng.

Lời nói của nàng chẳng khác nào mật ngọt rót vào thính nhĩ Trung Quân. Y cảm nhận được tất cả những xúc cảm dạt dào trong tâm hồn mình, những xúc cảm mà y những tưởng đâu mãi mãi chẳng bao giờ có lại được trong con người y.

Trung Quân nhìn lên mặt Bội Bội.

– Trung Quân yêu Bội Bội.

Trung Quân thốt ra câu nói đó mà đôi tay gã từ từ trượt dọc theo thân thể nàng với tất cả sự tôn kính và nâng niu như một báu vật mà y vừa được trời ban tặng.

Sự vuốt ve mơn trớn của Trung Quân khiến cho kinh mạch trong nội thể Bội Bội chẳng mấy chốc căng phồng. Nàng muốn trao cho gã một thể xác mặc dù không còn sự trinh nguyên nhưng nó được bồi đắp bằng tình yêu, bằng sự xúc cảm chân thành nhất mà nàng muốn. Sự bồi đắp kia có lẽ còn nhiệt thành hơn cả sự trong trắng mà nàng đã bị Hoàng Kim trang chủ đánh cắp.

Bội Bội nắm lấy hai bàn tay Trung Quân rồi nâng nó lên đặt vào vùng đồi hoa đang căng trào sức sống và cảm xúc nhiệt thành của nàng. Đôi tay Trung Quân nhẹ nhàng, êm ái bao nhiêu thì tim Bội Bội rộn rã bấy nhiêu.

Nàng không nói nhưng sự biểu cảm tình yêu qua thể xác của nàng còn gấp trăm, gấp vạn lần lời nói. Trong khi đó, Trung Quân cũng cảm nhận được tất cả sự nhiệt thành và trao gởi của nàng. Y để tâm hồn mình trôi vào những cảm xúc diệu kỳ do tình yêu kết hợp với xác thịt tạo nên khúc nhạc rung cảm đầy những niềm vui khôn tả. Y quên bẳng đi dĩ vãng, quên cả những thời gian y là một sát thủ với thiên chức giết người.

Y cảm nhận tất cả những đam mê mà bấy lâu nay y chờ đợi.

Y nuối tiếc thông qua đôi bàn tay của háo hức, vừa tôn kính và tham lam với dục tình.

Y cảm nhận rõ mồn một từng xúc cảm trong nội thể của Bội Bội. Thậm chí y nghe được cả tiếng tim của nàng, cảm nhận được từng hơi thở dồn dập của nàng.

Chính sự cảm nhận đó tạo ra trong Trung Quân ngọn lửa tình cuồng nhiệt nhất. Y từ từ đứng lên, vòng tay qua tiểu yêu của nàng, rồi môi y ép chặt lấy hai cánh môi đã hé mở chờ đợi của Bội Bội. Hai thân xác họ hòa lại làm một trong ánh sáng bạch lạp lung linh huyền ảo.

Họ dán sát người vào nhau.

Bội Bội thủ thỉ nói:

– Tướng công…

– Nương tử…

Họ chỉ có thể nói được những lời nói thật gọn, nhưng cảm xúc thì tiếp nối những lời nói đó để tâm hồn hai người hòa lẫn vào nhau.

Chính vào thời điểm cảm xúc của Trung Quân đạt đến cao trào, đạt đến sự đòi hỏi phải chiếm hữu lấy thể xác của Bội Bội thì tiếng của Dạ Minh lại cất lên ngoài loan phòng.

– Lâm thiếu gia…

Tiếng nói của Dạ Minh như thể một cơn lũ cuốn trôi tất cả những cảm xúc đang dâng trào trong tâm Bội Bội lẫn Trung Quân.


Trung Quân hơi chau mày. Y nhạt nhẽo đáp lời nàng:

– Dạ Minh… Có gì không?

– Trương công tử đến thăm Lâm thiếu gia.

Trung Quân nghe câu nói này của Dạ Minh liền buông Bội Bội. Y mỉm cười với nàng:

– Trương Quảng đã đến. Ngày song hỷ của ta và nương tử xem như trọn vẹn…

Y nắm vai Bội Bội:

– Nương tử! Nàng hãy chờ ta. Ta sẽ bồi tiếp Trương Quảng đêm nay thật say. Ngày mai chúng ta sẽ lại gần nhau.

Bội Bội gật đầu:

– Trung Quân, đừng nghĩ đến thiếp. Chàng phải bồi tiếp Trương thiếu hiệp chu đáo đó.

Trung Quân nâng cằm nàng:

– Nương tử yên tâm. Ta không để Trương Quảng thất vọng đâu.

Y lấy trang phục vận lại cho Bội Bội rồi nói:

– Nương tử hãy nghỉ ngơi. Ngày mai đến nàng bồi đáp Trương Quảng đệ đệ đó.

Bội Bội khẽ gật đầu.

Trung Quân bước ra ngoài loan phòng chạm mặt với Dạ Minh. Nàng nhún nhường xá dài rồi nói:

– Trương công tử đang chờ thiếu gia tại thư sảnh.

– Dạ Minh ở lại đây hầu hạ thiếu phu nhân.

– Dạ Trung Quân hối hả bỏ đi. Dạ Minh chờ cho Trung Quân đi rồi mới sửa ại trang phục, khoác bộ mặt như trét sáp bước vào loan phòng. Nàng nhún mình xá Bội Bội nhỏ nhẻ nói:

– Thiếu gia sai Dạ Minh ở lại hầu hạ phu nhân.

Bội Bội mỉm cười nói:

– Bội Bội cũng đang muốn tìm ngươi tâm sự đây.

Dạ Minh đến ngồi bên nàng. Dạ Minh nói:

– Thiếu phu nhân có điều gì tâm sự?

Bội Bội nhìn nàng từ tốn nói:

– Hôm nay Bội Bội hạnh phúc quá. Bội Bội không ngờ có được ngày này.

Dạ Minh nhìn thẳng vào mắt Bội Bội:

– Thiếu phu nhân có quá nhiều may mắn. Không biết trên thế gian này có bao nhiêu nữ nhân được may mắn như phu nhân.

Bội Bội chắp tay trước ngực:

– Bội Bội được may mắn như hôm nay nhờ trời cao có mắt nhìn xuống Bội Bội.

Dạ Minh quắc mắt nhìn nàng:

– Phu nhân được may mắn như vậy không biết phu nhân có nhớ đến Quang Thun trang chủ không?

Bội Bội sửng sờ nhìn Dạ Minh. Nàng miễn cưỡng hỏi:

– Sao Dạ Minh muội muội lại hỏi ta câu hỏi đó?

Dạ Minh mỉm cười nhìn Bội Bội bằng ánh mắt dè bĩu:

– Bội Bội phu nhân không thích Dạ Minh hỏi như thế à? Vậy Dạ Minh sẽ không hỏi nữa.

Dạ Minh không hỏi nhưng sẽ tìm câu trả lời thay Bội Bội tỷ tỷ vậy…

Nàng cười khẩy rồi nói:

– Quang Thun trang chủ chết chưa bao lâu. Thậm chí hồn vẫn còn bên Bội Bội tỷ tỷ thế mà tỷ tỷ lại động phòng hoa chúc với Lâm thiếu gia…

Nàng mỉm cười:

– Bội Bội tỷ tỷ không ngại ngùng sao? Không sợ oan hồn của Quang Thun trang chủ khó siêu thoát à?

Chân diện Bội Bội đỏ bừng:

– Bội Bội và Trung Quân đã từng yêu nhau lâu rồi. Và sự kết hợp này là duyên phận.


Dạ Minh đứng lên, bưng bầu rượu chuốc ra chén rồi tự bưng uống. Hành động của nàng khiến Bội Bội phải sững sờ. Đặt chén rượu xuống bàn. Dạ Minh nhìn lại Bội Bội.

Nàng cười khẽ rồi nói:

– Bội Bội tỷ tỷ nói đã yêu Lâm ca ca rồi. Và hôm nay là sự kết hợp duyên và phận.

Bội Bội gật đầu.

Dạ Minh lắc đầu, buông một câu bằng chất giọng lạnh nhạt.

– Dạ Minh không tin. Trăm ngàn lần không tin.

– Dạ Minh không tin tình yêu của Bội Bội và Trung Quân ư?

Dạ Minh nhướng mày nói:

– Dạ Minh chỉ có thể tin Lâm ca ca yêu Bội Bội tỷ tỷ nhưng tuyệt nhiên không tin Bội Bội tỷ tỷ yêu Lâm ca ca.

Nàng mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Bội Bội, dè bĩu nói tiếp:

– Dạ Minh tin vào lời nói của thiên hạ hơn lời nói của Bội Bội tỷ tỷ.

Bội Bội miễn cưỡng nói:

– Thiên hạ đã nói gì?

– Dạ Minh nói ra không biết Bội Bội tỷ tỷ có chấp nhận không, hay lại chối phăng đi những hành động của mình?

– Nếu đúng, Bội Bội sẽ chấp nhận.

Dạ Minh chắp tay sau lưng khẽ gật đầu rồi nói:

– Thiên hạ nói Bội Bội tỷ tỷ là một dâm nữ, một kẻ lăng loàn có một không hai trên đời này.

Sắc diện Bội Bội tái nhờn nhợt. Nàng buột miệng hỏi:

– Sao họ lại nói vậy? Họ nói hồi nào?

– Tỷ tỷ thì sao nghe được nhưng Dạ Minh thì nghe đầy cả lỗ tai.

Nàng mỉm cười nhướng mày nhìn Bội Bội:

– Xét cho cùng họ nói cũng không sai.

Bội Bội sờ sừng nhìn Dạ Minh:

– Dạ Minh cũng tin vào những lời thiên hạ nói sao? Dạ Minh không tin vào Bội Bội à?

Dạ Minh nhướng mày nhún vai:

– Làm sao Dạ Minh tin vào lời Bội Bội tỷ tỷ được. Nếu thiên hạ ngoa ngôn thì Dạ Minh đã binh tỷ tỷ nhưng đằng này họ nói quá đáng kia mà. Bội Bội tỷ tỷ thử nghĩ lại xem…

Nàng khoanh tay trước ngực nhìn Bội Bội cười khẩy nói:

– Bội Bội tỷ tỷ có còn trong trắng với Lâm ca ca không?

Sắc diện Bội Bội đỏ bừng. Nàng miễn cưỡng lắc đầu:

– Không còn.

Dạ Minh nhướng mày:

– Hóa ra tỷ tỷ đã dâng sự trinh bạch của mình cho Quang Thun trang chủ rồi phải không?

Nàng lại chắp tay ra sau lưng:

– Cái đêm động phòng hoa chúc với Quang Thun trang chủ, tỷ tỷ cũng thốt ra những lời đường mật, cũng âu yếm cũng trao thân gởi phận và có lẽ cũng rên rỉ khi dâng ngạp thể xác mình.

Bội Bội lắc đầu:

– Không…

Dạ Minh nghiêm giọng đay nghiến nói:

– Tỷ tỷ đừng thốt ra những tiếng không vô nghĩa đó. Nếu không dâng hiến thì sao tỷ tỷ mất đi sự trinh bạch của mình. Hay hôm đó ắt cũng giống như đêm hôm nay?

Bội Bội lắc đầu:

– Dạ Minh, muội đừng nghĩ như vậy. Thật ra Bội Bội bị cưỡng bức thì đúng hơn.

Bội Bội vừa thốt dứt câu thì Dạ Minh phá lên cười khanh khách. Nàng vừa cười vừa nói:

– Cưỡng bức… Cưỡng bức… vô lý quá… Cưỡng bức mà sau đó Bội Bội tỷ tỷ lại trở thành Tam nương của Hoàng Kim trang chủ, sau cái đêm bị cưỡng bức đó chắc tỷ tỷ không kềm lòng với sự quyến rũ của Quang Thun, hay cái chức phận Tam nương khiến tỷtỷ quên bẵng ngay tình yêu với Lâm ca ca.

Nàng hừ nhạt một tiếng rồi nói:

– Nếu Bội Bội tỷ tỷ yêu Lâm ca ca thì đã không làm Tam nương của Hoàng Kim trang.

Bội Bội bật khóc thành tiếng.

Dạ Minh nâng cằm nàng:

– Đừng khóc… Đừng lấy những giọt nước mắt ủy mị để lừa gạt ta. Dạ Minh có thể nhìn thấu vào tâm can của tỷ tỷ. Bội Bội tỷ tỷ chẳng có tình có ý gì với Lâm ca ca ngoại trừ sự ham muốn danh vọng và cá tính dâm đãng. Nếu như tỷ tỷ yêu Lâm ca ca thì đã giữ trong trắng cho Lâm ca ca rồi. Dạ Minh nói đúng chứ?

Bội Bội cúi gằm mặt nhìn xuống mũi hài.

Dạ Minh mỉm cười nói tiếp:

– Thiên Hạ nói không sai về Bội Bội tỷ tỷ đâu. Khi Lâm ca ca quay về, tỷ tỷ đã biết chuyện gì sẽ xảy ra nên vội vã lén lút quan hệ với Lâm ca ca. Khi Lâm ca ca xuống tay giết Quang Thun, tỷ tỷ vô cùng phấn khích và vội vã ôm đàn sang bến với Lâm ca ca.

Nàng nâng cằm Bội Bội.

Nhìn thẳng vào mắt Bội Bội, Dạ Minh đay nghiến nói:


– Chừng nào tỷ hại tiếp Lâm ca ca?

– Dạ Minh…

Bội Bội bật khóc mà chẳng thể nào thốt được thành lời.

Dạ Minh đay nghiến nói:

– Quang Thun Hoàng Kim trang chủ bị chết bởi sát kiếm của Lâm ca ca, Bội Bội tỷ tỷ có biết không?

Bội Bội lắc đầu:

– Bội Bội không biết.

Dạ Minh hừ nhạt một tiếng.

– Làm sao không biết được. Tâm địa của Bội Bội như rắn rết sao lại không biết chứ.

Lâm ca ca giết Hoàng Kim trang chủ Quang Thun, đúng ra Bội Bội tỷ tỷ phải biết và không chấp nhận ngày hoan hỷ này. Nhưng Bội Bội vẫn làm ngơ, giả vờ như không biết để thỏa mãn dục tính và có được chức vị phu nhân của Trung Nguyên tiêu cục.

Bội Bội lắc đầu:

– Bội Bội không có ý đó đâu.

– Chẳng ai có thể tin được lời nói của tỷ tỷ đâu. Làm sao Dạ Minh tin lời của một kẻ gian trá và bội bạc như tỷ tỷ được. Dạ Minh còn nghĩ không biết chừng nào Bội Bội tỷ tỷ sẽ đưa người khác về đây lấy Lâm ca ca rồi ôm đàn theo về với đệ tam nhân đây.

Lệ trào ra khóe mắt Bội Bội:

– Bội Bội không phải là người như vậy.

– Người như vậy hay không thì chỉ có Bội Bội biết mà thôi. Bội Bội có thể gian trá giấu được Lâm ca ca nhưng hành động kia không thể qua mắt được thiên hạ. Sự bỉ ổi của Bội Bội sẽ mãi mãi là vết nhơ cho Trung Nguyên tiêu cục. Là một vết nhơ cho họ Lâm.

Dạ Minh buông tiếng thở dài:

– Lâm ca ca sẽ không bao giờ ngẩng mặt lên được khi bên cạnh Lâm ca ca là ả đàn bà gian trá và bỉ ổi. Tại Hàm Đan này, Lâm ca ca sẽ còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ. Một thời gian ngang dọc của Vô ảnh tử kiếm, chỉ vì Bội Bội tỷ tỷ mà mãi mãi gục đầu dưới sự dè bĩu của thiên hạ.

Bội Bội bật khóc thổn thức. Nàng ôm lấy mặt, vừa khóc vừa nói:

– Dạ Minh, đừng nói nữa. Muội hãy cho Bội Bội biết phải làm gì để chứng tỏ sự trong sáng của mình với Lâm huynh. Ta phải làm gì để Lâm ca ca không hổ thẹn.

Dạ Minh mỉm cười nhỏ nhẻ nói:

– Muội nghĩ. Tỷ biết phải làm gì, Lâm ca ca có nhìn mặt được mọi người hay không là do tỷ tỷ. Tỷ tỷ có phải là một dâm phụ hay không là do tỷ.

Nàng đặt tay lên vai Bội Bội:

– Tỷ hãy hành động cho xứng đáng là người yêu của ca ca.

Nàng vừa nói vừa với tay lấy sợi dây lụa thắt lưng của Bội Bội đặt vào tay Bội Bội.

Dạ Minh nhỏ nhẻ nói:

– Tỷ có cần di bút cho Lâm ca ca không? Dạ Minh sẽ mài mực cho tỷ tỷ.

Nắm lấy sợi lụa thắt lưng, Bội Bội nhìn Dạ Minh bằng ánh mắt ràn rụa lệ:

– Dạ Minh muốn tỷ tỷ chết sao?

– Quyết định là tỷ. Lâm ca ca có phải là nam tử hán đại trượng phu trong mắt thiên hạ hay không là do tỷ. Tỷ có xứng đáng với tình yêu của Lâm ca ca hay không cũng là do tỷ.

Dạ Minh buông tiếng thở dài:

– Có hành sự như vậy, Quang Thun trang chủ mới có thể siêu thoát. Hay tỷ muốn là người bỉ ổi, đê tiện sống với Lâm ca ca, người đã lấy mạng tướng công của tỷ tỷ?

Nàng nhếch môi dè bĩu nói:

– Thiên hạ sẽ nhìn Lâm ca ca và tỷ như thế nào nhỉ? E rằng ngay cả Dạ Minh cũng chẳng dám nhìn mặt tỷ tỷ. Bởi khuôn mặt của tỷ trở thành biểu tượng của sự bỉ ổi và trơ trẽn, gian trá và đê hèn.

Bội Bội cắn răng vào môi dưới. Nàng lắc đầu:

– Dạ Minh đừng nói nữa.

– Muội sẽ không nói nữa.

Bội Bội bật khóc nghẹn ngào. Nàng nhìn về phía đôi bạch lạp lập lòe, thống khổ nói:

– Ông trời… Tại sao lại như vậy?

Dạ Minh choàng tay qua vai Bội Bội. Nước mắt rịn ra khóe, nhỏ nhẻ nói:

– Bội Bội tỷ tỷ… Đó là cách duy nhất Lâm ca ca mới mãi mài tôn thờ và yêu tỷ tỷ. Nếu tỷ không hành động như vậy, một ngày kia, Lâm ca tất sẽ có sự thay đổi, và tỷ còn đau khổ hơn nữa. Thiên hạ nói một lần ca ca không tin, nhưng nói nhiều lần, người sẽ tin. Bấy giờ tỷ có muốn ra đi như hôm nay cũng không được.

Bội Bội nhìn Dạ Minh:

– Dạ Minh! Tỷ hiểu rồi. Nếu tỷ ra đi, muội hãy thay tỷ chăm sóc cho Lâm ca ca.

Dạ Minh gật đầu:

– Tỷ tỷ! Dạ Minh hứa sẽ chăm sóc cho Lâm ca ca chu đáo.

Bội Bội nấc nghẹn:

– Không ai cải được số phận cả…

Nàng nấc nghẹn rồi nói:

– Muội ra ngoài đi Dạ Minh lưỡng lự một lúc rồi nhún người xá.

– Muội cáo từ ra ngoài phục rượu cho Lâm ca ca và Trương công tử.

Bội Bội khẽ gật đầu.

Dạ Minh nhìn lại Bội Bội một lần nữa rồi mới quay bước trở ra. Bước đến ngưỡng cửa loan phòng, trên miệng Dạ Minh điểm một nụ cười mỉm đầy vẻ thỏa mãn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.