Hoạt Sát

Chương 15: Đạo hoa tặc


Đọc truyện Hoạt Sát – Chương 15: Đạo hoa tặc

Người kia nói tiếp:

– Nếu cô nương thích thả diều dưới ánh trăng, tại hạ có một nơi rất đẹp có thể giúp cô nương vui trọn đêm nay với cánh diều tuyệt đẹp này.

Tiểu Huệ đổi giọng nhỏ nhẹ nói:

– Công tử hãy dẫn đường cho tôi.

– Kiến Văn xin mời tiểu thư.

– Kiến Văn công tử đi trước . . . Tôi sẽ theo sau.

– Tại hạ xin được bồi tiếp tiểu thư.

Giọng nói của Kiến Văn thật ấm, thật ấm như thể chuốc mật vào tai người nghe. Giọng nói như thể có một sức truyền cảm khiến người nghe khó cưỡng lại được Tiểu Huệ nhỏ nhẹ nói:

– Kiến Văn công tử dẫn đường cho tôi nhưng đừng quay lại đó.

Kiến Văn cười kháy một tiếng rồi nói:

– Sao tiểu thư không muốn cho tại hạ được nhìn nhãn diện của cô nương.

– Tôi . . . Tôi . . . Tôi xấu lắm. Với lại hay e thẹn nữa.

Kiến Văn nhỏ giọng nói:

– Trong mắt của Kiến Văn, tiểu thư rất xinh đẹp CÓ lẽ là một mỹ nhân mà Kiến Văn có thể gặp được trong mơ.

– Sao công tử có thể nói như vậy.

– Nhìn từ sau lưng, tiểu thư có vóc dáng của một tiểu thư khuê các. Tại hạ không dám nói ngoa, đi tìm trong cõi nhân sinh này cả một đời người cũng chưa chắc đã tìm ra một nữ nhân có vóc dáng thanh tao như cô nương.

– Công tử. . . Lời của công tử khiến tôi đỏ mặt rồi nè.

Kiến Văn cười kháy rồi nói:

– Nữ nhân e lệ đó là bản chất mà trời ban cho những mỹ nữ. Tại hạ muốn được chiêm ngưỡng vẻ e lệ của cô nương.

– Ơ tôi không muốn đâu.

– Vậy tại hạ xin được dẫn cô nương đến nơi của tại hạ.

Tiểu Huệ gật đầu:

– C ông tử đi trước đi .

Kiến Văn chớp mắt, mỉm cười rồi bất ngờ nắm lấy tay Tiểu Huệ.

Tiểu Huệ buột miệng nói:

– Công tử…

Nàng thốt ra câu đó nhưng không rút tay lại.

Kiến Văn nhỏ nhẹ nói:

– Tại hạ mạn phép xin được dẫn tiểu thư đi.

– Tôi ngượng ngừng lắm.

Kiến Văn mỉm cười không đáp lời nàng mà nhẹ kéo nàng bước theo gã Kiến Văn đưa Tiểu Huệ đến một tòa biệt lầu nằm ven dòng Tử hà. Mặc dù trăng rất sáng nhưng ánh sáng trăng không đủ xua bóng tối trong tòa biệt lầu đó.

Kiến Văn nhỏ nhẹ nói:

– CÔ nương. . . Tại hạ sẽ đưa cô nương lên vọng nguyệt lầu, để cô nương ngắm trăng thả diều.

Tiểu Huệ khẽ gật đầu nghĩ thầm: kiến Văn, ngươi định giở trò với ta chứ gì.

Chừng nào người nhận ra Tiểu Huệ, không biết ngươi như thế nào đây?” Tiểu Huệ theo chân Kiến Văn lên tầng thượng của tòa biệt lầu.

Gió ngoài dòng Tử Hà thổi vào rào rào, đập vào xiêm y nàng. Kiến Văn bất ngờ quay lại với chủ đích nhìn chân diện Tiểu Huệ, nhưng nàng đã dùng ống tay áo che mặt lại.

Tiểu Huệ ôn nhu nói:

– Kiến Văn công tử đừng nhìn mặt tôi.

Kiến Văn cười khẩy rồi nói:

– Ơø đây chỉ có tại hạ và nàng thôi. Đâu có đệ tam nhân thứ ba nàng đâu cần phải che dấu chân diện của mình.

– Tôi xấu lắm.

Kiến Văn lắc đầu:

– với tại hạ cô nương là người đẹp nhất Y nói rồi mỉm cười. Tiểu Huệ nhìn Chu Kiến Văn. Nụ cười mỉm hiện trên hai cánh môi mỏng của gã, một nụ cười thật quyến rũ.

Kiến Văn nắm tả thủ của nàng:

– Trăng đêm nay đẹp quá, đúng là một đêm trăng hữu tình dành cho những đôi tình nhân đang yêu nhau. Dưới ánh trăng này tâm hồn của người ta bỗng chốc trở nên cởi mở, và lãng mạn vô cùng. Nàng có nhận ra điều đó không.

Tiểu Huệ lắc đầu:

– CÓ nhưng…

Tiểu Huệ bỏ lững câu nói giữa chừng, buộc Kiến Văn phải hỏi.

– Nhưng sao?

– Tôi và Kiến Văn công tử là hai kẻ xa lạ Kiến Văn nhường đôi chân mày lưỡi kiếm, cười phá lên.

Nghe gã cười, Tiểu Huệ buột miệng hỏi:

– Sao công tử cười?

– Tại hạ cười nàng đó.

– Tôi có gì đáng cười nào?

– Nàng thấy xa lạ nhưng ta thì chẳng thấy xa lạ chút nào. Ta ngờ chúng mình đã biết từ lâu.

Câu nói này của Kiến Văn bất giác khiến trái tim của Tiểu Huệ đập mạnh trong lồng ngực.

Nàng miễn cưỡng nói:

– Tôi và Kiến Văn công tử chưa từng quen biết nhau.

– Đúng . . . Chúng ta chưa từng quen biết nhau. Nhưng ta và nàng hẳn là có duyên có phận từ trong kiếp trước.

Y nhìn vào mắt Tiểu Huệ:

– Nên khi ta vừa gặp nàng, ta đã nhận ngay một thứ xúc cảm diệu kỳ. Một thứ xúc cảm mà không một ai có thể diễn tả bằng ngôn từ. Phải chăng đó chính là cảm của tình yêu. Một tình yêu mà bấy lâu nay ta đi tìm.

Nghe câu nói này Tiểu Huệ muốn bật cười thành tiếng. Nàng nén tiếng cười vào trong mà nghĩ thầm: những lời nói như vậy người đã từng dùng với Tiểu Huệ rồi mà. Hẳn những lời nói đó đã hủy hoại bao nhiêu thiếu nữ trên đời này.

Hôm nay Tiểu Huệ không dạy ngươi một bài học, không đày đọa ngươi và tống tiễn ngươi với diêm chúa, ta sẽ tự hổ thẹn với bản thân mình.” Yù nghĩ đó trôi qua trong đầu nàng. Tiểu Huệ nhỏ nhẹ nói :


– Công tử đang đi tìm một tình yêu à?

Kiến Văn gật đầu:

– Phải . . . ta đang đi tìm một tình yêu.

Nhưng tình yêu thì cứ trôi tuột đi như một chiếc bóng vô hình, mờ ảo mà Kiến Văn không sao bắt được nó.

– Công tử chưa từng có ý trung nhân sao? Công tử đừng lửa tôi đó. Dung diện của một mỹ nam tử và phong thái như công tử đây. . . Tôi tin công tử không thiếu nữ nhân mơ tưởng được nâng khăn sửa túi cho người .

Kiến Văn buông một tiếng thở dài, nghe thật ảo não. Y khẽ lắc đầu nói:

– Tình yêu là cái gì đó rất thiêng liêng và quý vô cùng. Không phải ai đến với tại hạ cũng có tình yêu.

Nàng cướp lời gã:

– Nhưng đã có người yêu công tử.

– CÓ người yêu tại hạ. . . Kiến Văn không phủ nhận.

Y đặt tay vào ngực mình:

– Nhưng trái tim của tại hạ thì vẫn chai lý băng giá với những tình yêu đó.

– Công tử không chọn được người yêu mình à?

– Ơ có lẽ vậy Với những nữ nhân đến với ta . . . Trái tim ta chưa rung cảm nói lời mình yêu. Nhưng khi gặp nàng. . . tim ta bất giác đập rộn rã. NÓ nói cho Kiến văn biết nữ nhân ta đang đi tìm chính là nàng.

Tiểu Huệ nheo mày nghĩ thầm: ~ờ những câu nói này ta đã từng nghe ngươi nói rồi.” – Công tử hẳn là người kén chọn.

Kiến Văn lắc đầu:

– Không đâu Kiến Văn chỉ đi tìm người mình yêu theo tiếng nói của trái tim thôi.

Y chấp tay sau lưng, bâng quơ nói tiếp:

– Nàng đã có ý trung nhân chưa?

– CÓ nhưng cũng như không.

Đôi chân mày Kiến Văn nhíu lại:

– Sao có mà lại như không?

– Bởi vì người tôi yêu đã chạy theo những bóng sáng nữ nhân khác, chính vì lẽ đó mà tôi mới tìm đến hoài niệm qua cánh diều đêm.

Kiến Văn buông tiếng thở dài. Y nói:

– Nam nhân là như vậy đó. Cái gì trong tầm tay họ xem thường và chẳng bao giờ muốn giữ lấy nó. Cái gì ngoài tầm tay họ lại trân trọng và theo đuổi. Khi đạt được mục đích rồi . . . HỌ sẽ lại đi tìm những đóa hoa ngoài tầm tay.

– Công tử có phải là hạng nam nhân như vậy không?

Kiến Văn lắc đầu:

– Không không. Tại hạ đâu phải là hạng nam nhân trêu hoa ghẹo nguyệt. Tại hạ biết trân trọng tình yêu mới đi tìm tình yêu cho mình.

Y buông tiếp một tiếng thở dài nữa:

– Với tại hạ . . . Tình yêu thật đáng trân trọng. Thật đáng quý nên mãi Kiến Văn là kẻ cô độc để đi tìm tình yêu của mình.

Ta đi tìm mãi mãi những tình yêu thì cứ biền biệt.

– Công tử là người cô độc ư?

– Ta nghĩ vậy.

Y nhìn vào mắt nàng, bởi Tiểu Huệ đã dùng ống tay che nửa mặt dưới của mình.

Kiến Văn mỉm cười nói:

– Nàng có đôi mắt đẹp quá.

– công tử chỉ khen chiếu lệ thôi.

– Ta khen thật đấy. Ta chưa từng thấy đôi mắt của ai đẹp như đôi mắt của nàng.

– Công tử khiến cho tôi hổ thẹn.

– Nàng có nghĩ vậy là điệu khúc khởi đầu của tình yêu không?

– Công tử sẽ nghĩ gì . . . và hành động gì?

Kiến Văn nắm lấy tả thủ nàng:

– Tình yêu là gì?

Tiểu Huệ lắc đầu:

– Tôi không biết nữa. . . Tình yêu đối với tôi là cái gì đó rất mơ hồ.

– Nhưng với Kiến Văn nó rất hiện hữu.

Nàng chính là tình yêu.

Nàng hãy để cho ta trở thành kẻ để tôn thờ nàng . . . Ta làm kẻ mà nàng đã từng yêu.

– Sao công tử lại nghĩ vậy?

Nắm bàn tay Tiểu Huệ, Kiến Văn ôn nhu nói:

– Một đời người có được bao nhiêu đâu Từ từ thở ra rồi nói:

– Đời người như bóng cau qua cửa sổ với tất cả những nỗi buồn phiền âu lo, và trăng trở; sao ta không quẳng tất cả những muộn phiền âu lo kia đi để sống hưởng lạc, hưởng thụ với những gì trời đã ban cho ta.

Nàng nheo mày:

– Công tử nói vậy có ý gì?

Kiến Văn vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Huệ .

– Ý của ta là chúng ta đã chối bỏ tất cả những phiền toái những ràng buột tự mình tạo ra để sống với tình yêu đích thực của mình.

Nàng nhìn vào mắt Kiến Văn hỏi:

– Tình yêu đích thực là gì?

– ĐÓ là sự hòa hợp của hai tâm hồn, của hai thể xác để tạo ra chất men nồng của tình yêu.

Y vừa nói vừa kéo Tiểu Huệ về phía mình.

Nàng không phản kháng lại hành động của Kiến Văn. Nhưng khi Kiến Văn toan gỡ tay nàng để nhìn chân diện thì Tiểu Huệ cản lại.

– Công tử đừng nhìn mặt tôi.


Kiến Văn mỉm cười:

– Đến lúc này nàng không cho ta nhìn mặt mình ư?

– Ơ Chỉ cần công tử trả lời tôi một câu hỏi này thôi . . . Tôi sẽ cho công tử nhìn mặt . . .

– Nàng hỏi đi .

– Công tử đã từng yêu. . . Đã từng gạt tình yêu của người nào chưa?

Kiến Văn phá lên cười. Y buông tay nang từ tốn nói:

– Nàng nhìn ta xem. . . CÓ phải ta là kẻ gạt tình không nào. CÓ phải ta là một đào hoa tặc không nào?

– Tôi sợ bị gạt tình lắm. Những mỹ nam tử nói những lời đường mật đều là những đạo hoa tặc, vô tâm vô tình.

– Riêng Kiến Văn thì không. Kiến Văn không phải là một đạo hoa tặc, không phải là kẻ vô tâm, vô tình. Kiến Văn là kẻ tôn thờ tình yêu. Kẻ đi tìm tình yêu bằng tất cả sự chân thành của mình.

Y lại nắm tay nàng.

Tiểu Huệ hỏi:

– Công tử nói thật lòng mình không?

– Nếu được . . . Kiến Văn sẽ moi tim mình ra cho nàng thấy trái tim của ta như thế nào.

Tiểu Huệ lắc đầu:

– Trái tim chẳng nói được điều gì cả.

Công tử thì lại chưa trả lời câu hỏi của tôi Kiến Văn cười mỉm. Nụ cười của y thật quyến rũ, như thể y muốn dùng nụ cười đó để chinh phục nàng. Nhìn Kiến Văn, Tiểu Huệ nghĩ thầm: nếu trước đây Tiểu Huệ không biết được bộ mặt thật của ngươi hôm nay ta cũng khó mà tránh được lưới tình do tay ngươi giăng ra để bẫy dục vọng.” Kiến Văn nói:

– Kiến Văn là kẻ tôn thờ tình yêu. . .

Nên chỉ có thể là kẻ bị phụ tình. Ta sợ. . .

rồi đây nàng sẽ phụ ta.

– Công tử không trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi rồi.

– Ơ Ta nói vậy nàng vẫn chưa tin ta sao?

– Công tử muốn tôi tin gì?

– Ta không phải là kẻ gạt tình.

– Thật không?

Kiến Vân gật đầu. Y vừa gật đầu vừa nói:

– có lẽ nàng chính là một phần tâm hồn và thể xác của ta . . . Ta yêu nàng.

– Tình yêu của công tử đến nhanh như thế à? Phàm tình yêu đến quá nhanh thì cũng sớm phai tàn đó.

Kiến Văn lắc đầu:

– Tình yêu này không phai tàn. NÓ như tiếng sét thúc giục ta phải đến với nàng, để yêu nàng, và tôn thờ.

– Công tử làm cho tôi xúc động. Nhưng tôi muốn biết công tử đã từng thốt những lời yêu đương này với ai chưa?

Kiến Văn lắc đầu:

– Chưa bao giờ Kiến Văn thốt được những lời nói chân thành này.

Nàng nhìn thẳng vào thẳng vào mắt gã:

– Tôi nhìn thấy bóng dáng một nữ nhân trong đôi mắt của công tử.

Kiến Văn mỉm cười nói tiếp theo lời của Tiểu Huệ :

– Nữ nhân kia chính là nàng. Hẳn nàng cũng đã nhận ra lửa tình đang cháy trong mắt ta.

– Lửa tình ư?

Kiến Văn gật đầu.

Tiểu Huệ bật cười.

Kiến Văn hỏi:

– Sao nàng cười.

– Tôi không thấy ngọn lửa tình nào cả.

câu nói này của nàng khiến Kiến Văn thoạt sửng sờ. Tiểu Huệ nói tiếp:

– Tôi không thấy ngọn lửa tình trong ánh mắt của công tử nhưng lại nhận ra ngọn lửa khác.

Kiến Văn buột miệng nói:

– ĐÓ là ngọn lửa gì.

– Lửa dục , lửa dục vọng . . .

Kiến Văn ngửa mặt cười khanh khánh.

Y vừa cười vừa nói :

– Nàng nói đúng rồi. Lửa dục, lửa dục chính là khởi đầu điệp khúc tình yêu, nó sẽ hòa hợp cả ta và nàng.

Y nói xong bất ngờ ôm chầm lấy Tiểu Huệ. Nàng không kịp né tránh mà lọt vào vòng tay của Kiến Văn. Y ôm cứng lấy nàng.

– Ta sẽ yêu nàng, và nàng sẽ tiếp nhận tình yêu của ta.

Tiểu Huệ vẫn dùng ống tay áo che nửa phần diện dung của mình.

Nàng ngẩn lên nhìn gã nhỏ nhẹ nói:

– Vậy là tôi nói đúng.

– Nàng nói rất đúng.

– Công tử không có tình yêu mà chỉ có dục tình mà thôi. Những lời nói của công tử chỉ là những lời nói chót lưỡi đầu môi . . . Những lời nói dối gian trá của một kẻ chưa từng bao giờ nghĩ đến tình yêu. . .

Chưa từng bao giờ nghĩ đến sự chân thành trong tình yêu và chỉ có mỗi một mục đích duy nhất là dục tính.

Những lời nói của nàng rớt vào thính nhĩ Kiến Văn khiến gã thẩn thờ. Gã còn đang đờ đẫn bởi những câu nói đó thì nàng gỡ tay hắn ra thối về sau một bộ:


– Công tử không biết tôi nhưng tôi thì biết công tử. . .

Đôi chân mày Kiến Văn nhíu lại:

– Nàng là ai?

– Người đã từng bị Kiến Văn phụ tình Người đã từng bị công tử lửa gạt chiếm đoạt thân xác và sau khi thỏa mãn dục tính thấp hèn thì quay bước phủi bỏ lại sau lưng mình.

Nghe nàng thốt ra câu này Chu Kiến Văn càng sửng sốt hơn. Y buột miệng nói:

– Nàng là ai? . . . Ta chưa từng biết nàng.

Tiểu Huệ thả tay xuống.

Nhận ra chân diện nàng, Kiến Văn bất giác lùi lại một bộ:

– Khả Tiểu Huệ .

Tiểu Huệ cười mỉm:

– Bây giờ thì chúng ta không lạ gì nhau nữa chứ?

Kiến Văn lúng túng và bối rối:

– Ta không ngờ là nàng.

– Nếu biết Tiểu Huệ . . . Hẳn Kiến Văn đâu nói ra những lời đường mật như vừa rồi.

Nàng buông tiếng thở dài, vừa nói:

– Trước đây, ngươi cũng đã từng ban cho ta những lời đường mật đó. Những lời nói tình yêu đầy chất thơ và lãng mạn.

Thậm chí những lời nói trước đây của ngươi hay hơn bây giờ nữa. Nhưng khi ngươi đã có được cái ngươi muốn, đến khi hoa tàn, đến khi ngươi chán chê thì ngươi . . .

Nàng cười một tiếng nhìn lên Kiến Văn gằn giọng nói tiếp.

– Ngươi phủi bỏ tất cả những lời nói đường mật hôm nào với Tiểu Huệ để ra đi Ta đã quỳ xuống ôm chân ngươi, cầu xin ngươi đừng bỏ ta . . . Thế nhưng ngươi cứ rũ bỏ bằng một lời nói . . . Ngươi còn nhớ lời nói đó không?

– Ơ Tiểu Huệ . . . Ta . . . Ta không nhớ mình nói gì.

Tiểu Huệ nhếch môi cười giả lả rồi nói:

– Ngươi muốn Tiểu Huệ ta nhắc lại không?

Kiến Văn gật đầu:

– Nàng hãy nói cho huynh biết. . . Ta đã nói gì?

– Ngươi chỉ nói ta chỉ là một đóa hoa trong bước đường ngươi đi qua. Đóa hoa Tiểu Huệ ngươi đã hưởng thụ rồi, và chẳng còn gì để ngươi bận tâm đến nữa.

– Kiến Văn có nói như vậy không?

– Chẳng lẽ ta ngậm máu phun vào ngươi sao. Những gì ngươi ban cho Tiểu Huệ . . . Những gì ngươi đã làm . . . Tạo ra trong ta một chữ phận.” Hận thù này ta không bao giờ quên. Ta thề trong kiếp này không yêu người nào nữa, và sẽ tìm ngươi. Nếu có cơ may gặp lại kẻ bạc tình Chu Kiến Văn . . .

Nàng chìa hai bàn tay đến trước:

– Đôi tay ta đã lấy mạng người.

Kiến Văn nhìn nàng ôn nhu nói:

– Nàng muốn giết ta à?

– Đúng ông trời run rủi thế nào lại cho ta gặp ngươi ở đây.

– CÓ lẽ ta và người đúng là kẻ có duyên có phận.

Nàng cười kháy rồi nói:

– Giang hồ mênh mông, ngươi tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ gặp lại Tiểu Huệ, nhưng ngươi có biết đâu, những kẻ hữu duyên thì thường gặp nhau lắm.

Kiến Văn nhếch môi cười mỉm nói:

– Nàng định lấy mạng Chu Kiến Văn thật ư – Ngươi nói rất đúng ý ta rồi đó.

– Kiến Văn nghĩ nàng khó thực hiện được lời nói của mình đó.

– sao lại không thực hiện được chứ?

Kiến Văn hừ nhạt, rồi nói:

– Ta nghĩ nàng đang nằm mơ.

– Để xem là mơ hay thật.

Tiểu Huệ vừa nói vừa xà mình tới. Tả thủ dụng chưởng, hữu thủ dụng chỉ chia làm hai hướng thượng và hạ công trực diện Chu Kiến Văn. Gã chớp thấy Tiểu Huệ công mình buột miệng nó:

– Yù nàng đã có võ công.

– Ngươi biết thì đã muộn rồi.

Lời nói còn đọng trên hai cánh môi Tiểu Huệ thì chưởng của nàng đã vồ đến Trung đẳng, còn chỉ thì điểm vào yết hầu Kiến Văn nhanh không thể tưởng.

Kiến Văn hốt hoảng lách bộ né tránh.

Gã phản xạ nhanh nhưng chỉ kịp tránh được chưởng ảnh của nàng, còn đao chỉ thì đã chớp đến yết hầu gã thôi.

Đao chỉ pháp của Tiểu Huệ chạm đến yết hầu Kiến Văn. Gã biến sắc hốt hoảng nói:

– Ta chết.

Lời nói thảng thốt và hãi hùng của Kiến Văn chẳng của Kiến Văn chẳng biết tác động thế nào đến Tiểu Huệ mà bất giác nàng không hạ tử chiêu lấy mạng gã.

Chỉ pháp của nàng vừa chạm đến yết hầu Kiến Văn thì dừng lại.

Tiểu Huệ nhìn thẳng vào mắt gã:

– Kiến Văn. . . Bây giờ ngươi nghĩ sao . . . Mơ hay là thật . . . Chỉ cần Tiểu Huệ nhả kình khí, mạng ngươi sẽ chu du địa phủ.

Kiến Văn nhìn vào mắt nàng:

– Kiến Văn biết.

– Ngươi chịu phận số của ngươi rồi chứ. Ngươi chết không ân hận chứ?

Buông tiếng thở dài:

– Ta chết không ân hận . . . Kiến Văn đã gạt tình của nàng. Kiến Văn thật đáng chết. . . Và chỉ có cái chết mới chuộc hết mọi lỗi củât đã gieo cho Tiểu Huệ mà thôi Nhưng trước khi chết . . . Kiến Văn cầu xin Tiểu Huệ một điều.

Tiểu Huệ gật đầu:

– được ta cho ngươi ân huệ sau cùng.

– Kiến Văn chẳng van xin vì gì cả. . .

Mà chỉ muốn được hành đại lễ trước mũi hài nàng, cầu mong sự tha thứ của nàng.

CÓ như vậy Kiến Văn mới nhắm ra đi được Y nói xong chẳng cần Tiểu Huệ cho hay không mà lại quỳ ngay dưới chân nàng.

Tiểu Huệ thẩn thờ với hành động của Kiến Văn. Nàng ngập ngừng:

– Kiến Văn. . . sao ngươi không đòi hỏi đặc ân gì khác mà chỉ muốn hành đại lễ.

Gã ngẩn lên nhìn nàng:

– CÓ như vậy Kiến Văn chuộc được tội lỗi đối với nàng. CÓ như vậy Kiến Văn mới có thể nhắm mắt ra đi mà bỏ được những gì ta đã ôm ấp vào lòng. Đã ân hận bấy lâu nay.

Tiểu Huệ lắc đầu nói:

– Ta không tin vào những lời nói của ngươi đâu.

– Tiểu Huệ . . . Kiến Văn cầu xin nàng một lần tin vào Kiến Văn.

Những gì ta đã gieo vào nàng, đã trở thành niềm ân hận khôn tả của ta. Đằng nào thì Kiến Văn cũng phải chết . . . Chết bởi tay của Khả Tiểu Huệ.


Gã gượng cười :

– Ta chết không một chút luyến tiếc, không một chút ân hận. . .

– Chỉ cầu xin nàng tin ta lần này. . . Tin vào những lời của Kiến Văn trước khi nàng hạ thủ.

Kiến Văn nói nhưng mắt thì vẫn chăm chăm vào ngọc thủ của Tiểu Huệ.

Hắn nói xong buông một tiếng thở dài, rồi sụp lạy nàng một lạy. Y vừa hành lễ vừa nói:

– Lạy thứ nhất . . . Kiến Văn xin được tạ tình với nàng.

Y ngẩn lên nhìn Tiểu Huệ nhưng không quên liếc quan sát ngọc thủ của nàng.

chưởng và chỉ pháp của Tiểu Huệ vẫn hượm trên đỉnh đầu Kiến Văn.

Kiến Văn nhu hòa nói:

– Tiểu Huệ. Nàng nhận lời tạ tình của ta chứ.

Những lời nói và hành động của Kiến Văn khiến cho tim Tiểu Huệ đập rộn rã trong lòng ngực. Nàng nhìn hắn chầm chằm nghĩ thầm trong đầu.

ngươi đã biết tội lỗi của mình gây ra cho Tiểu Huệ rồi ư. Ngươi đã biết ân hận rồi,” ý niệm đó trôi qua trong đầu Tiểu Huệ. Nàng bất giác không dằn được niềm thương cảm và buông một tiếng thở dài.

Kiến Văn nghe tiếng thở dài của nàng, cúi đầu nhìn xuống. Y nhỏ nhẹ nói:

– Lạy thứ hai, Kiến Văn mong nàng nhận lấy mà quên kẻ bạc tình vô tâm.

Quên đi những hoài niệm của Kiến Văn và nàng. Quên đi tất cả. Quên đi hận thù để sống cuộc sống vui vẻ trong thời gian còn lại.

Hắn nói dứt câu liền hành lễ lạy Tiểu Huệ.

Kiến Văn hành lễ xong ngẩn lên nhìn.

Đôi ty nhãn đầu uất hận của Tiểu Huệ đã dịu xuống. Cùng với sự thay đổi trên ánh mắt, ngọc thủ của nàng nới lỏng ra.

Tiểu Huệ nói:

– Kiến Văn. . . Ngươi đã biết ân hận rồi Kiến Văn gật đầu:

– Kiến Văn đã gieo biết bao đau khổ cho nàng. Kiến Văn cũng đã làm biết bao nhiêu điều xấu xa với những nữ nhân khác Nhưng niềm ân hận nhất chính là những điều xấu xa mà Kiến Văn đã gieo cho nàng.

Y buông tiếng thở dài lắc đầu nói tiếp:

– Ta thề sẽ không yêu nữ nhân nào nữa.

Ta sống vì dục vọng mà hắt hủi Tiểu Huệ thì mãi mãi ta chỉ sống vì dục vọng mà thôi Còn tình yêu. Kiến Văn chỉ dành cho một người . . . Người đó chính là Khả Tiểu Huệ .

Câu nói này của Kiến Văn càng khiến tim Tiểu Huệ đập rộn rã hơn.

Cùng với những nhịp đập đầy xúc động đó nàng bất giác thương cảm và chấp nhận một sự hoan hỷ lạ lẫm len lén xâm nhập vào tâm tưởng mình.

Tiểu Huệ buông tiếng thở dài:

– Kiến Văn. . . Sao ngươi lại muốn sống một cuộc sống đồi bại như vậy?

– Tiểu Huệ . . . Bới vì ta quá yêu nàng . . .

khi ta quá yêu thì ta trở thành một kẻ hoài nghi. Hoài nghi tình yêu. Chính sự hoài nghi đó thôi thúc Kiến Văn phải sống cho mình. Sống đồi bại để mình phụ tình người chứ không để người phụ tình mình.

– sống với mục đích đó, Kiến Văn được gì?

Gã gục đầu nhìn xuống :

– Kiến Văn tự cho mình là CÔ Độc Nhân để đi tìm tình yêu.

Nhưng chẳng bao giờ có tình yêu.

Chẳng bao giờ tìm được người tri kỷ và cuối cùng thì phải nhận lãnh một cái chết do chính tay người mình yêu đầu tiên.

Chết vào tay nàng.

Câu nói này của Kiến Văn, Tiểu Huệ xúc động cực kỳ đến độ lệ tràn ra khóe mắt. Nàng nhẹ buông tiếng thở dài và tất cả sự ngao ngán.

Tiểu Huệ lắc đầu nói:

– Kiến Văn. . . Sao ngươi không van xin Tiểu Huệ để cho người một cái mạng. . .

Chỉ cần ngươi thề độc . . . Hứa với ta từ bỏ thói đạo hoa tặc, từ bỏ thói giở nguyệt trêu hoa, đang làm hại bất cứ nữ nhân nào nữa . . . Tiểu Huệ tha mạng cho ngươi.

Nàng vừa nói vừa điểm chỉ vào đại huyệt bách hội của Kiến Văn gay gắt nói tiếp:

– Kiến Văn. . . Ngươi thề độc đi . . . Tiểu Huệ sẽ tha chết cho ngươi . Ngươi thề đi .

Kiến Văn chấp nhận chỉ pháp của nàng chạm vào đại huyệt bách hội.

Toàn thân gã nổi đầy da ốc, xương sống thì gay lạnh giá buốt. Nghe những lời Tiểu Huệ thốt ra hắn càng có cảm giác lưỡi hái tử thần đặt vào cổ mình.

Kiến Văn từ từ ngẩn lên nhìn nàng.

Hắn vẫn im lặng.

Tiểu Huệ chiếu đôi nhãn ướt lệ tình uất hận vào mắt gã.

Nàng sẵn giọng nói:

– Ta muốn nghe lời thề độc cửa ngươi.

Kiến Văn vẫn im lặng nhìn vào mắt nàng. Y đã nhận ra màn lệ tình trong đáy mắt Tiểu Huệ.

Gã nghĩ thầm: tiểu Huệ đã khóc. Tất nàng ta vẫn còn yêu mình. Vân còn nghĩ đến mình. Ả đang muốn dồn tất cả sự phẫn nộ vào sát chiêu những hoài tình đã khiến ả chùng tay.” Yù nghĩ lướt qua đầu Kiến Văn. Y từ từ nhắm mắt lại để cố răn ra hai giọt nước mắt.

Tiểu Huệ thấy nước mắt của Kiến Văn càng chao lòng hơn nữa. Nàng trầm giọng nói:

– Sao ngươi khóc?

Kiến Văn từ từ cúi mặt nhìn xuống. y nghĩ thầm: nàng vẫn còn yêu ta . . . Nàng vẫn còn tơ tưởng đến ta. Ta sẽ không chết. Mà ngươi chết chính là nàng.” Yù niệm đó trôi qua đầu gã, Kiến Văn nhỏ giọng ôn nhu nói:

– Tiểu Huệ . . . Ta không xin nàng tha mạng cho ta. Những gì ta đã gây ra cho nàng đều là những tội đáng chết cả. Ta lại rất muốn chết bởi tay nàng. Một kẻ hoài nghi tình yêu như Chu Kiến Văn chết được rồi. Ta chỉ biết mình không có được trăm cái mạng để nàng huy diệt. Để nàng thỏa mãn cơn phẫn uất này. . .

Gã ngẩn lên. Nước mắt của Kiến Văn giờ đã ràn rua trông thật thương tâm. Gã nhỏ giọng nói:

– Ta xin được hành lễ thứ ba để cầu mong nàng xá tội, để chúc phúc cho nàng sớm quên Chu Kiến Văn, mà sớm có được một tình lang như ý, như nguyện.

Lời nói và hành động của Kiến Văn khiến Tiểu Huệ nấc nghẹn.

Nàng phải cắn răng vào môi để không bật ra tiếng nghẹn ngào đó.

Tiểu Huệ nhìn Kiến Văn nói:

– Sao ngươi lại không thề độc với ta chứ?

– Kiến Văn chỉ muốn chết trong tay nàng để mãi mãi là CÔ Độc Nhân.

Kiến Văn nói nhưng không ngẩn đầu lên mà úp mặt vào mũi hài của Tiểu Huệ.

Hành động của gã, Tiểu Huệ phải buông tiếng thở dài. Nàng nghĩ ngơi bâng quơ rồi bất giác chỉ pháp lại gằn giọng noi.

– Kiến Văn . . . ngươi muốn chết nhưng Khả Tiểu Huệ sẽ không giết ngươi. Giết ngươi chỉ khiến tay ta dơ bẩn mà thôi. Ta cho ngươi sống nhưng đừng bao giờ cho ta thấy mặt ngươi lần nữa.

Nàng gay gắt nói tiếp:

– Ngươi nghe chứ. . . Đừng bao giờ cho Khả Tiểu Huệ thấy mặt ngươi lần thứ hai.

Nàng nói dứt câu quay bước.

Chính lúc đó Kiến Văn mới bất ngờ xuất thủ. Y bật đứng lên vung chỉ điểm vào tịnh huyệt sau lưng nàng.

Thủ pháp phóng chỉ của Kiến Văn cực kỳ chuẩn xác và bất ngờ khiến Tiểu Huệ gần như không có phản xạ gì ứng phó.

Nàng chỉ kịp thốt lên.

– Ngươi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.