Đọc truyện Hoành Hành Yêu Thần Ký – Chương 31: Mảnh vỡ phong ấn
Đại điện đổ nát cổ xưa không cách nào cổ xưa hơn, giống như thời hồng hoang trôi tới, ẩn chứa vô tận huyền không bên trong, ánh sáng huyền ảo dập dờn từng nhịp. Xung quanh đại điện đã sụp đổ, chỉ còn một phần điện là chống đỡ được.
Lục Viêm đảo mắt nhìn vào bên trong, không thấy có bất cứ thứ gì nguy hiểm, đại điện này hẳn đã tồn tại rất lâu rồi, lại bị Vô thôn phệ vào trong, cho dù có người tồn tại cũng đã thành bạch cốt khô lâu.
“Phù”
Khẽ thở một hơi, Lục Viêm chà xát tay, cẩn thận từng bước đi vào trong đại điện.
Bên trong quả nhiên không có gì quái lạ, xung quanh tản ra thời không khí tức mờ nhạt, khi bước vào bên trong một cỗ uy áp cường đại liền ập tới, không biết đã bao nhiêu tuế nguyệt, nhưng dư uy còn tồn tại phảng phất như một tôn hồng hoang cự thú, khiến người khác không khỏi run sợ, tim đập liên hồi.
“Dư uy không biết bao lâu vẫn mạnh mẽ như vậy, vị cường giả này so với ta trước kia càng mạnh mẽ hơn nhiều. Nếu như hắn còn tồn tại, chỉ sợ cũng là đặt một bước chân qua cảnh giới trong truyền thuyết kia”
Cảm nhận cỗ áp bách kia, Lục Viêm nghiêm túc đánh giá, trước kia hắn chính là đỉnh phong cường giả, đã đứng ở trên cao nhất của đại thiên thế giới, ánh mắt tự nhiên cũng cao hơn nhiều.
Mà uy áp từ trong đại điện này tản ra, nếu ở thời đỉnh phong, chỉ sợ lão cự đầu kinh khủng của Thiên Hoang Đại Vực cũng không so được với nó, mà lão cự đầu này đã đến cực hạn của Tiên Đạo cảnh, có thể càng mạnh mẽ hơn, vậy thì đã nửa bước đến cảnh giới truyền thuyết Cực Đạo kia rồi.
Càng đi tới gần, kim cầu càng chấn động mãnh liệt, kim quang hỗn loạn dần, Lục Viêm đi một vòng xung quanh không thấy có gì liền hướng chính giữa đại điện đi vào.
Ánh mắt hắn đảo quanh thăm dò toàn bộ đại điện, mọi thứ bên trong hoàn toàn mục nát, ngoài đất đá đổ nát thì chẳng có thứ gì. Mà cũng phải thôi, đại điện đã trải qua không biết bao nhiêu năm, thứ còn tồn tại được dưới thời gian trường hà chỉ sợ cũng là thiên địa kỳ vật, vạn cổ kỳ linh.
Đột nhiên ánh mắt hắn rơi vào một góc trong đại điện, toàn bộ những nơi khác đã bị hắn xem hết, chỉ có góc này là hắn không để ý tới, nơi này bụi bặm bám đầy, nếu không nhìn kỹ sợ là không biết còn có nơi này tồn tại.
“Đây là…”
Hai mắt ngưng tụ, Lục Viêm đem bụi bặm phủi đi, ném đất đá ra bên ngoài, rất nhanh ở trong góc xuất hiện một thứ màu đen huyền.
“Để xem ngươi là thứ gì!”
Lục Viêm cầm lấy thứ thần bí, linh hồn lực điên cuồng tuôn trào tại trên nó mà rót vào, không ngờ linh hồn lực hắn vừa mới rót vào liền bị nó hút lấy một cách điên cuồng.
Thứ quái này tựa như một còn quỷ đói, linh hồn lực của Lục Viêm dù truyền đến cỡ nào cũng bị cắn nuốt hết, không chừa một mống.
“Không ổn!”
Lục Viêm thầm kinh hô trong lòng, linh hồn lực của hắn giống như bị cưỡng ép hút đi, không thể nào ngừng lại được.
Ý niệm vừa động, kim cầu liền run lên, kim quang hướng thứ kia bao phủ lấy, lập tức lực lượng cắn nuốt kia biến mất, mà hình dạng của thứ này cũng dần hiện rõ hơn.
Thứ này giống như một cái ngói, nhưng lại giống như mảnh thủy tinh vỡ, mảnh vỡ này tựa như đã trải qua vô tận năm tháng, lộ ra một cỗ tang thương cổ lão, khi nhìn kỹ thì thấy bên trên có khắc từng cái đồ án hình thú kì lạ, mỗi đầu của đồ án là một điểm sáng nhỏ lấp lánh.
Ông ông!
Đột nhiên mảnh vỡ run lên, sau đó hóa thành một đạo quang mang hướng trong cơ thể Lục Viêm chui vào, trong đầu Lục Viêm liền đau nhức như bị búa tạ đánh vào đầu.
“Aa!”
Cảm giác như có một thứ gì đó nhét vào đại não, linh hồn như bị thiêu đốt, một cỗ đau đớn khó chịu được khiến Lục Viêm rên lên từng tiếng, mạnh mẽ ngã xuống đất, thất khiếu chảy ra máu tươi.
“Ta dùng vận mệnh, phong tỏa thời không, thế nhưng lại thiếu mất một mảnh vỡ, nếu trong trăm năm không thể tìm được thì chính là lúc thiên đạo vô tình, mạt sát vô nhân…”
“Phong ấn tồn, vạn thế hưng, phong ấn biến, vạn thế diệt!”
Âm thanh phiêu đãng thản nhiên vang lên trong đầu, âm thanh mờ mờ ảo ảo không rõ tung tích, Lục Viêm chỉ cảm thấy cả đầu ong ong.
“Ta lưu lại một phần lực lượng ở đây, kẻ có duyên tất sẽ nhận được. Vạn thế hưng suy, vận mệnh tại người…”
Ngay tại lúc âm thanh vừa biến mất, một luồng khí tức mát lạnh tràn vào linh hồn hải, ngập cả thế xác lẫn linh hồn, một cỗ lực lượng kinh khủng đem linh hồn hải Lục Viêm bành trường ra gấp trăm lần trước kia.
Oanh oanh oanh!
Linh hồn hải nứt ra từng mảnh, linh hồn lực điên cuồng trùng kích, kinh khủng lực lượng đem linh hồn lực của hắn tăng mạnh, trong nháy mắt Lục Viêm đã đột phá Hoàng Kim nhất tinh, nhị tinh, rồi đột phá tói Hắc Kim nhất tinh rồi dừng lại.
Mồ hôi chảy dài, khóe miệng có vết máu, Lục Viêm không biết đã ngất đi lúc nào, tại trong bóng đen bất tận, cuối cùng hắn cũng chậm rãi tỉnh dậy.
Vừa mở mắt đã cảm thấy lực lượng cuộn trào, Lục Viêm lắc đầu tỉnh táo lại, sau đó hồi tưởng lại những âm thanh vừa vang lên trong đầu, từng câu từng chữ in tại nơi sâu nhất trong đại não.
Âm thanh kia hẳn là của vị cường giả sắp dặt chân đến cảnh trong truyền thuyết kia, hít một hơi, thứ thần bí kia không nghi ngờ gì nữa chính là mảnh vỡ phong ấn còn thiếu kia trong lời nói đó.
“Phù, xem ra ta là người có vận khí rất tốt a, vậy mà cũng có thể lấy được thứ này”
Lục Viêm cười nhạt, ánh mắt đảo qua xung quanh, thế nhưng vừa nhìn liền kinh hãi, bởi không biết lúc nào hắn đã ở trong một căn phòng, hơn nữa cả người còn bị trói, linh hồn còn có một tầng phong ấn.
“Tiểu tử tỉnh rồi!”
Đột nhiên một người sắc mặt lạnh lùng đi vào, nhìn Lục Viêm nói: “Đi theo ta!”
Nói xong cũng không đợi Lục Viêm phản kháng hay lên tiếng đã kéo hắn đi.
Lục Viêm ánh mắt lãnh đạm, nếu như hắn muốn thì chỉ cần một giây là có thể đem kẻ này giết chết, nếu không phải hắn đang muốn tìm hiểu xem nơi này là chỗ nào thì hắn đã ra tay rồi.
Thủ vệ đem Lục Viêm đi tới một cái sân lớn, ở trên sân là một thiếu nữ, thân vận áo giáp bạc, nhưng không cách nào che đậy được hai đỉnh tuyết phong kia, mái tóc dài đi xuống cổ ngọc chảy đến vai như làn nước, đôi chân thon dài co giãn, nhìn vô cùng xinh đẹp, cùng với đôi cánh sau lưng, tựa như tiên nữ đồng dạng.
Đây là một thiếu nữ tuyệt sắc, nhất là ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, nhìn qua đã biết không phải là một thiếu nữ nhu nhược.
Thiếu nữ phất tay để thủ vệ lùi về sau, rồi hướng Lục Viêm lên tiếng:
“Trong mười ba gia tộc, ngươi là người của gia tộc nào? Tại sao lại tới đây?”
Nhìn thiếu nữ, trong đầu Lục Viêm liền sinh ra ý nghĩ xấu, cười nhạt nói: “Ta là một tán tu, do bị yêu thú truy đuổi mà trốn tới đây, chỉ là nửa đường ngất xỉu, sau khi tỉnh dậy liền là thế này đây”
“Nguyên lai là vậy”
Thiếu nữ gật đầu, đôi mắt xinh đẹp đảo qua, nói: “Bất quá, ta không thể nào chắc chắn ngươi có phải là người của thế gia gia tộc khác? Nếu như ngươi là giáp điệp của bọn hắn phái qua thì khó nói”
“Vậy thì làm thế nào để ngươi tin?”
Lục Viêm chầm chậm nói.
“Chỉ cần ngươi chịu khó một chút, đợi chúng ta đều tra đã, nếu như thật sự không phải người bọn hắn thì ta sẽ thả ngươi ra”
Thiếu nữ phất tay lên tiếng nói, rồi hướng đám thủ vệ: “Đem người này nhốt lại đi!”
Lục Viêm lại bị đưa tới căn phòng hắn bị nhốt trước đó, quả thật là khó chịu, nếu như không phải trong cơ thể còn bị phong ấn thì hắn đã náo loạn một hồi rồi. Bất quá phong ấn kia hắn chỉ cần hai ngày là có thể phá tan, cho nên cũng không gấp gáp.
Trên đường đi, hắn nhìn thoáng qua thanh niên bị trói bên trên cột đá, tuy rằng đã bị tra tấn đến không thể tưởng nổi, nhưng mà lờ mờ có thể cảm giác được, ánh mắt không khuất phục phía sau mái tóc dài rơi lả tả xuống, ánh mắt kiên nghị, hai con ngươi đen nhánh bên trong, tràn đầy cừu hận.
Lục Viêm nhìn thanh niên này một lần rồi bỏ qua, hắn sau khi bị trói đưa tới phòng, liền bắt đầu phá giải phong ấn, trước tiên cái gì cũng nên có lại thực lực mới xử lí được, hơn nữa thiếu nữ xinh đẹp kia hắn phải lấy tới tay rồi.
…
Trên đại điện, một cái dáng người trung niên mập mạp ngồi ở ghế Vương tọa cao cao phía trên, sắc mặt âm trầm, tràn đầy hàn ý, trường bào đẹp đẽ quý giá làm hắn có vài phần tôn quý. Khí tức trên người u ám, sinh cơ yếu ớt tựa như sắp chết.
Người này không ai khác chính là Tộc trưởng Ngân Dực thế gia, Tư Không Dịch, cũng là Truyền Kỳ cấp cường giả của Ngân Dực thế gia.
“Phụ hoàng…”
Thiếu nữ vừa rồi cùng Lục Viêm lên tiếng gọi trung niên trên Vương tọa.
“Hồng Nguyệt, mọi chuyện thế nào rồi? Kẻ kia là ai?”
Tư Không Dịch nhắm hờ hai mắt lên tiếng.
Thiếu nữ này chính là Tư Không Hồng Nguyệt, sau khi nghe Tư Không Dịch hỏi liền đáp:
“Bẩm phụ hoàng, người này là một tán tu, do bị yêu thú đuổi mà vô tình chạy tới. Thế nhưng ta lại cảm thấy hắn có thể là gián điệp do những gia tộc kia phái tới, cho nên đã nhốt hắn lại, chờ phụ hoàng quyết định”
Tư Không Dịch không biết là đang trầm ngâm cái gì, vẻ mặt âm trầm dần, lạnh giọng nói:
“Đem hắn giết đi để tránh đêm dài lắm mộng, dù tán tu hay gián điệp khi chết rồi sẽ không làm nên chuyện gì”
“Vâng!”
Tư Không Hồng Nguyệt không chần chừ xoay người rời đi.
…