Đọc truyện Hoành Hành Ngang Ngược – Chương 19: Đại Tiểu Thư Kiêu Ngạo Ương Ngạnh (10)
Lam Thịnh Triết biết hắn không có tư cách cự tuyệt, hắn nhìn theo bóng dáng của An Thúy, bàn tay gắt gao mà nắm chặt, trong mắt tràn đầy khuất nhục.
Hắn đi lên gác mái, gác mái là nơi được dùng để bỏ những đồ vật hết giá trị, bụi bặm bên trong cũng không tính đặc biệt nhiều, nhưng cũng rất loạn, không có một cái ghế dựa nào có thể ngồi cho thoải mái, thậm chí đèn cũng hỏng lâu mà vẫn chưa có người đến thay.
Không có người tới đưa bữa tối cho Lam Thịnh Triết, cũng không có người đi tìm Lam Thịnh Triết, Lam Thịnh Triết ngồi ở trên sàn nhà lạnh như băng, bị bóng đêm bao phủ, cả người hắn run rẩy, bây giờ trong đầu óc hắn đều là An Thúy, phẫn nộ, khuất nhục, hận ý, mới qua bao lâu, cô đã trừng phạt hắn hai lần, lần đầu tiên cô đánh hắn mình đầy thương tích, lần thứ hai cô ra lệnh cho hắn đi lên nơi này. Dựa vào cái gì? Cô dựa vào cái gì mà đối với hắn như vậy? Đáng giận! Đáng giận!
Đáng giận!
Một ngày nào đó, một ngày nào đó…
Điện thoại vang lên, là Thư Bảo Lị.
Lam Thịnh Triết nhìn tên của cô ta, mặt trái năng lượng tràn đầy trong lòng hiện lên một tia bực bội.
“A Triết”
“Em quá xúc động, vì cái gì muốn tự tiện làm loại việc như vậy? Em có biết hay không, cô ấy có khả năng sẽ xuống tay đối với gia đình em?” Lam Thịnh Triết có chút trách cứ mà nói.
“Thực xin lỗi, em cũng biết sai rồi, chỉ là em không nghĩ tới cô ta cư nhiên không coi ai ra gì như thế.”
“Cô ấy là đại tiểu thư của Lam gia, có rất nhiều lần không coi ai ra gì, rất tư bản.”
“A Triết, anh giận em sao?”
Lam Thịnh Triết hít sâu một hơi, ôm lấy đầu của chính mình, bởi vì việc chính mình giận chó đánh mèo lên bạn bè, cảm thấy thập phần áy náy, thanh âm lập tức nhu hòa xuống dưới
“Không có. Là anh không tốt, anh biết mình phải làm như thế nào, em không cần phải xen vào. Đừng lại đi trêu chọc cô ấy, cô ấy thực sự được hưởng nhiều sự yêu thương cưng chiều, rất có thể sẽ để cho Lam gia ra tay làm cho người trong công ty của ba em gặp phiền toái.”
Thư Bảo Lị lập tức nói “Ân ân, em biết anh là muốn tốt cho em, em sẽ không lại xúc động như thế, sẽ hảo hảo tránh xa cô ta, không để cô ta theo dõi em.”
Hai người hàn huyên trong chốc lát, Lam Thịnh Triết không có nói cho Thư Bảo Lị biết việc mình bị nhốt lại, sau khi tắt điện thoại, hắn ôm đầu gối ngồi một hồi lâu, đứng lên rời đi.
Hắn đi đến trước cửa phòng của An Thúy, gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau, An Thúy liền mở cửa ra, mặt vô biểu tình mà nhìn hắn.
Lam Thịnh Triết nhéo nắm tay, hốc mắt hơi hơi đỏ lên
“Em biết nơi nào sai rồi.”
“Nói.”
“Không nên nói đỡ cho người đắc tội chị.”
“Chỉ như vậy?”
An Thúy châm chọc mà nhìn hắn.
Lam Thịnh Triết trong nháy mắt thực nghi hoặc, không biết trừ bỏ cái này còn có cái nguyên nhân gì?
“Xem ra cậu thật sự không có tự mình hiểu lấy.”
An Thúy cười lạnh mở miệng
“Bởi vì lấy lòng tôi, cậu đạt được cơ hội học ở Nhất Trung, ở trong trường học không có bị lăng nhục, Lam gia cũng không có người tiếp tục bắt nạt cậu, không phải sao? Từ khi cậu bắt đầu tiến vào cái nhà này, hết thảy những điều mà cậu thu hoạch được, đều là bởi vì cậu lấy lòng tôi mới có, nếu lựa chọn sẽ làm một con chó trung thành của tôi, liền nên chuẩn bị tốt tâm lý tôi chuẩn bị làm gì, đang làm gì. Bạn bè của cậu nếu đắc tội tôi, việc duy nhất cậu phải làm, đó là thay tôi đi cắn cô ta, mà không phải là lo lắng tôi trả thù cô ta. Không làm được thì không cần nói, cút ngay cho tôi. Thứ ăn cây táo rào cây sung.”
An Thúy đóng chặt cửa phòng.
524: “…thực tốt, lại thêm một ngày đắc tội thật sâu với nam chính.”
Lam Thịnh Triết đứng tại chỗ, nhìn cái cửa đã đóng kia, thật sâu hít một hơi, gắt gao mà nhắm mắt lại, một hồi lâu mới mở to mắt, lúc này cảm xúc phập phập phồng phồng như sóng triều trong mắt hắn đã bị hắn đè ép xuống, xoay người rời đi.
Nhưng mà đi trong chốc lát, hắn đã trở lại, nhưng hắn không có gõ cửa, mà là trực tiếp dựa lưng vào cửa phòng của cô, ngồi ở trên mặt đất.
Thời điểm Lam Thư Họa xuống lầu tìm nước uống, liền nhìn đến Lam Thịnh Triết một bộ dáng giống như con chó bị chủ nhân đuổi đi này, nhịn không được cười nhạo một tiếng, trào phúng hương vị thập phần dày đặc, phe phẩy đi xuống lầu.
Lam Thịnh Triết ngồi đến hừng đông, An Thúy mở cửa phòng ra liền nhìn thấy thiếu niên gầy yếu tuấn tú đang ôm đầu gối ngồi ở bên cạnh cửa phòng của cô, cả người thập phần không có cảm giác an toàn mà ôm thành một đoàn, thoạt nhìn thập phần đáng thương.
Hắn ngủ không sâu, rất nhanh liền tỉnh lại, ý thức được cô mở cửa, lập tức đứng lên, bởi vì ngồi một đêm nên chân cẳng tê dại, còn kém một tí là té ngã, An Thúy tùy tay kéo lại cánh tay của hắn, đem hắn kéo lấy.
Lam Thịnh Triết ngẩn ra một chút, nhưng cánh tay kia thực mau liền buông lỏng ra.
“Làm gì?”
An Thúy lãnh đạm hỏi.
Lam Thịnh Triết trong mắt có vài phần ướt át, tràn ngập giãy giụa, cảm thấy thẹn cùng ẩn nhẫn
“Em lấy lòng chị, không phải chỉ là vì có được điều mình muốn.”
An Thúy tìm tòi nghiên cứu mà nhìn hắn, một bộ dáng chăm chú lắng nghe.
Lam Thịnh Triết sắc mặt càng lúc càng hồng, cuối cùng chịu không được mà bỏ qua
“Không, không có gì.”
Hắn một phen đoạt lấy cặp sách của cô, xoay người dẫn đầu xuống lầu.
An Thúy nhìn bóng dáng của hắn, đuôi lông mày hứng thú mà cao cao khơi mào.
Lam Thịnh Triết không những không có bởi vì ngày hôm qua cô không chút nào nể tình nói mà xa xa né tránh An Thúy, ngược lại càng thêm ân cần.
Thư Bảo Lị cho rằng ngày hôm qua An Thúy trả thù cô ta như vậy, việc này cũng nên kết thúc, nhưng mà điều cô ta cùng Lam Thịnh Triết đều không có nghĩ đến chính là, An Thúy so với trong suy nghĩ của bọn hắn còn muốn ác độc hơn nhiều.
Sau khi An Thúy đến trường học, liền thả ra tin nói cô chán ghét Thư Bảo Lị.
An Thúy ở trường học hoành hành ngang ngược, rất nhiều người đối với cô có ý kiến, nhưng đồng dạng, có rất nhiều người muốn lấy lòng cô, cũng có một ít người thực thích tư thái cao cao tại thượng, vĩnh viễn đừng nghĩ có người làm cô phải chịu ủy khuất này, rốt cuộc cơ hồ mỗi người đều sẽ một chút tâm lý cuồng ngạo, đừng nhìn ngoài miệng nói cô kiêu ngạo ương ngạnh, trong lòng không biết còn suy nghĩ muốn giống như cô có thể hoành hành ngang ngược mà không cố kỵ điều gì đâu.
Hơn nữa An Nhiên không biết bị như thế nào, một bộ dáng giống như đối với An Thúy rất có hảo cảm, lập tức cũng tỏ vẻ thực chán ghét Thư Bảo Lị, lần này, Thư Bảo Lị bị tập thể hai vị đại lão ở Nhất Trung, cô ta có thể ở trường học trải qua những ngày an lành mới là lạ.
Tuy rằng cô ta lớn lên điềm mỹ đáng yêu, chính là, người lớn lên điềm mỹ đáng yêu nhiều như vậy, đại lão lại chỉ có hai người, các đại lão thật vất vả lên tiếng, bọn họ đương nhiên phải hảo hảo biểu hiện a, làm không tốt, không cẩn thận lại gia nhập vòng luẩn quẩn của bọn họ đâu.
Vì thế, trước nay chỉ có Thư Bảo Lị cô ta lăng mạ người khác, không có người khác lăng mạ cô ta, lần đầu tiên cảm nhận được tư vị bị vườn trường cô lập lăng mạ.
Khác với trấn nhỏ, kẻ có tiền ở trấn nhỏ có thể có bao nhiêu, lại có thể có bao nhiêu có tiền, cô ta cơ hồ là đứng đầu trong đám người đó, muốn bắt nạt ai, hãm hại ai bỏ chút tiền là được, chính là ở Nhất Trung thì khác, phú nhị đại nhiều như vậy, nhà giàu mới nổi cũng có không ít, không ai có thể để mắt đến gia thế của Thư Bảo Lị, cô ta như người từ nông thôn mới vừa vào thành thị, lần đầu tiên nhấm nháp đến cảm giác nhỏ bé bất lực trong trường học to lớn như vậy.
524 dự cảm có chút không tốt, đi phòng phát sóng trực tiếp nhìn thử, quả nhiên thấy được khán giả đang đánh đến ngươi chết ta sống
[…] Ngày hôm qua Thư Bảo Lị chính mình trước gây chuyện bị ngược là xứng đáng, hiện tại chủ bá quá phận.
[…] Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, không cần thiết như vậy đi.
[…] Chủ bá này so với ác độc nữ xứng còn muốn ác độc nữ xứng hơn.
[…] Thánh mẫu lại ra tới dạy người khác làm người:))
[…] Cái gì tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đầu óc có bệnh đúng không? Không biết Thư Bảo Lị là loại người nào sao? Cô ta là cái loại người ngươi không trêu chọc cô ta, cô ta sẽ không đối với ngươi xuống tay sao?
[…] Một đám thánh mẫu, vào trò chơi cũng chung một mệnh bị nữ xứng ngược đến chết.
Quả nhiên như thế, người có cá tính quá mãnh liệt sẽ luôn có người thực thích, có người thực chán ghét, 524 do dự nghĩ nên hay không nên nói cho An Thúy, nhưng là nghĩ đến tính cách kia của cô, thích làm theo ý mình, mới sẽ không để ý tới người xem phòng phát sóng trực tiếp cảm thấy thế nào đâu. Bỏ đi, dù sao tranh cãi liền tranh cãi đi, phát thưởng không giảm bớt, người xem cũng liên tục gia tăng, vậy không sao cả, đây là phong cách của An Thúy, khán giả sớm hay muộn cũng quen.
Những gì Thư Bảo Lị gặp phải, Lam Thịnh Triết xem ở trong mắt, lại không dám biểu hiện ra một chút bất mãn cùng một chút đồng tình với cô ta, mỗi khi thời điểm hắn nhịn không được muốn lao ra, trong đầu liền sẽ phản xạ có điều kiện nhớ tới một trương mặt lãnh khốc bá đạo kia của An Thúy, những cái roi đánh ở trên người hắn, sự lạnh băng ở gác mái kia, vì thế trái tim hắn liền sẽ run lên, đại não bình tĩnh lại.
Hắn lại một lần biết thêm được sự lãnh khốc vô tình của An Thúy, cho nên cũng càng thêm kiên định với quyết tâm của mình.
Buổi sáng sau khi tan học, hắn lập tức đi đến nhà ăn, thời điểm chờ An Thúy đến nhà ăn, Lam Thịnh Triết đã cầm phần ăn đứng ở nơi đó chờ cô, thật nhiều sườn heo chua ngọt, ớt cay xào thịt cùng với gà bài, thoạt nhìn cực kỳ ngon.
Một tiết cuối cùng là tiết thể dục vừa kết thúc, bụng An Thúy đã đói kêu vang, muốn ăn, làm một cái đại tiểu thư luôn săn sóc, lấy mình làm trung tâm, đương nhiên không có ủy khuất tính toán của chính mình.
Hà Dĩ Châu đã đi xếp hàng, nhưng An Thúy đã tiếp nhận phần ăn của Lam Thịnh Triết mang đến, ngồi xuống ăn, lại còn có đại phát từ bi mà để Lam Thịnh Triết ngồi ở bên người cô.
Vì thế chờ Hà Dĩ Châu mang phần ăn đến, nhìn thấy bạn gái kiêm chủ nô của mình đang ăn cơm, mà vị trí của hắn bị một cái thiếu niên khác chiếm cứ.
Hà Dĩ Châu cảm thấy có chút khó chịu.
Hà Dĩ Châu thực mau xem nhẹ trận khó chịu trong lòng kia, kinh hỉ mà nghĩ, này còn không phải là cơ hội chia tay sao?
Vì thế hắn sắc mặt có chút khó coi mà đi qua
“Thịnh Mỹ, em đã ăn a.”
An Nhiên ánh mắt ý vị không rõ mà xoay chuyển ở ba người trước mặt này, những người khác sôi nổi lộ ra biểu tình xem diễn.
An Thúy uống trà sữa An Nhiên đưa, nghe vậy gật đầu, đương nhiên mà trả lời
“Cậu quá chậm.”
“Kia cái này làm sao bây giờ?”
hắn có chút bi thương mà nhìn hai phần cơm trên tay.
Lam Thịnh Triết lúc này có chút ngượng ngùng mà nói
“Có thể cho em sao học trưởng? Em cảm thấy em có thể ăn hết.”
Hà Dĩ Châu: “…” Tôi chỉ nghĩ đem khay cơm này đập lên trên mặt cậu, cậu chính là cố ý đi tiểu tử.
P/s: gần đây lịch học hơi rối, m.n thông cảm editor cũng ko có cách nào 😅