Hoành Hành Ngang Ngược

Chương 128


Đọc truyện Hoành Hành Ngang Ngược – Chương 128


Phó bản thứ bảy: Ma quỷ (11).
______________________________
Tất cả mọi người đều cảm thấy Lạc Trầm Ngư rất đáng thương, hắn dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết người của mấy nhà kia là có thể lý giải, khán giả không những không cảm thấy hắn như vậy có cái gì không đúng mà thậm chí còn cảm thấy rất sảng, cho nên khi nhìn thấy Lạc Trầm Ngư bị Bồ Hồng Đề khống chế mới cảm thấy thập phần không thoải mái, dựa vào cái gì chứ?
Fans Alice vẫn cứ tẩy trắng, ý đồ để mọi người xem là diễn, nhưng số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn luôn giảm xuống không ngừng.

Những người rời đi đó đều đi vào phòng phát sóng trực tiếp của An Thúy, nên bởi vậy mà người xem bên này cũng biết chuyện Lạc Trầm Ngư bị Bồ Hồng Đề dùng tro cốt uy hiếp khống chế rất nhanh, tất cả đều căm giận bất bình.

【 Tôi bị Alice làm ghê tởm tới cực điểm, trước kia chỉ nghe nói qua là hậu trường của chủ bá này rất cứng, tính tình lại lớn, không nghe nói là lại cực phẩm đến như vậy! 】
【 Nói cái gì mà làm vai ác, vai ác cũng phân cao cấp và low, cô ta chính là low! Nôn 】
【 Kim chủ của Alice chỉ sợ cũng là người kỳ ba, mới có thể sủng loại bình hoa vừa độc vừa ngu xuẩn này.】
【 Hy vọng đại lão của chúng ta cho cô ta đẹp mặt, cứu Lạc Trầm Ngư ra.


【 Haizz, cùng là chủ bá, mà Thúy Thúy của chúng ta có thể làm gì cô ta được bây giờ a? 】
Cũng không biết có phải là niệm lực của khán giả sinh ra tác dụng gì hay không, buổi tối An Thúy về nhà phát hiện Lạc Trầm Ngư cư nhiên lại không có đánh lén cô, sau khi cố ý chờ đến nửa đêm cũng không thấy được quỷ ảnh của hắn, thì mày hơi hơi nhíu nhíu, nhớ tới chuyện tro cốt của Lạc Trầm Ngư bị trộm đi.

Cô hoài nghi người trộm tro cốt là Bồ Hồng Đề, Bồ Hồng Đề biết cốt truyện, lại là người có tính cách vừa keo kiệt vừa bá đạo, cực kỳ không muốn nổi bật của mình bị chiếm, đầu tiên là lấy đi tro cốt sợ bị cô chế phục Lạc Trầm Ngư trước một bước là rất có khả năng.

Nhưng mà cứ như vậy mà lặng yên không một tiếng động chế phục Lạc Trầm Ngư thì cái này so với việc cô ta là người thích làm nổi bật mà nói thì không khỏi quá điệu thấp một chút.

Nhưng mà hệ thống camera theo dõi toàn thành phố đều chưa đóng lại, hơn nữa nếu đã bị bắt, thì chính phủ nhất định sẽ lên tiếng báo cho dân chúng.

Nói cách khác, Lạc Trầm Ngư đêm nay không xuất hiện, chỉ có hai khả năng, hoặc là tránh ở nơi nào đó thăng cấp, hoặc là bị Bồ Hồng Đề bắt.

Vì thế An Thúy trằn trọc từ chỗ bằng hữu lấy được số điện thoại của Bồ Hồng Đề, gọi điện thoại cho cô ta.

Bồ Hồng Đề căn bản là không nghĩ tới An Thúy sẽ gọi điện thoại cho mình, vừa nghe đến liền hoảng sợ, trong nháy mắt liền chột dạ, cũng may đây là điện thoại, cách xa như vậy, An Thúy nhìn không tới.

“Tro cốt của Lạc Trầm Ngư ở trên tay cô?” An Thúy hỏi cô ta.

Bồ Hồng Đề: “Đúng thì thế nào?”
“Vậy Lạc Trầm Ngư hiện tại cũng ở trên tay cô sao?”
“Không.


Lại nói, nều hắn ở trên tay tôi thì thế nào? Tôi còn phải nhường đầu người cho cô đúng không? Cút đi!” Cô ta không thoải mái nói, ngắt điện thoại, trước người cô ta, là lệ quỷ thiếu niên có đôi mắt màu đỏ tươi phiêu đãng lệ khí lại không có cách nào nhúc nhích dù chỉ một chút.

Mà trong phòng này, ngoại trừ có hai người bọn họ, còn có một nữ nhân khác, chính là kẻ thù truyền kiếp của nữ chính Bồ Hồng Đề chân chính trong nguyên tác.

Bồ Hồng Đề giao kinh thư đã viết xong ra giấy cho ả ta.

An Thúy nhìn cuộc gọi bị cắt đứt, không thể xác định Bồ Hồng Đề có nói dối hay không, tạm thời cho rằng cô ta không có nói sai cái gì, rốt cuộc là Lạc Trầm Ngư chẳng qua là đêm nay không có tới mà thôi, có lẽ là trốn đi thăng cấp?
Kết quả là Lạc Trầm Ngư liên tiếp mấy ngày đều không tái xuất hiện, An Thúy đang muốn đi tìm, thì đột nhiên nhận được bằng hữu trong hiệp hội Thiên Sư xin giúp đỡ.

Bên trong thành đột nhiên có rất nhiều người mất hồn.

Hồn phách của người sống dường như là sẽ không rời khỏi thân thể, nhưng dưới một số tình huống đặc biệt, thì hồn phách sẽ rời khỏi thân thể trước khi chết đi, những linh hồn rời khỏi thân thể khi chưa chết gọi là sinh hồn, sinh hồn lưu lạc bên ngoài vô cùng nguy hiểm, bởi vì nó có “giá trị dinh dưỡng” rất cao, cho nên rất dễ dàng bị thứ không sạch sẽ ăn mất.

Những người này hoặc là buổi tối đi ngủ thì không dậy nổi, hoặc là đang êm đẹp đi ở trên đường té xỉu, tiến vào trạng thái người thực vật, tất cả đều là một số thân thể nam nữ tương đối suy yếu, hoặc là sinh thần bát tự tương đối nhược.

Nếu hồn phách không về lại thân thể quá lâu, thì thân thể sẽ dần dần chết đi, cũng có thể sẽ bị cô hồn dã quỷ chiếm cứ.

Các đạo trưởng thiên sư khắp nơi chiêu hồn, lại không gọi về được một con.

Đài truyền hình đều đang đưa tin, làm nhiều người hoảng sợ, những người đó nhặt được một số lá bùa trên người người mất hồn, nên trong tiệm của những thiên sư nào có lá bùa như thế đều bị mắng đến máu chó đầy đầu, nói bọn họ là đang lừa tiền, phù chú không dùng được, đang êm đẹp mà hồn cũng có thể bị lấy đi, yêu cầu bồi thường tiền, còn bị một số người nhà kiện lên toà án.

Thậm chí còn phát triển đến cuối cùng có người phát ra nghi vấn vì sao mà thế giới này ngược lại càng ngày càng nguy hiểm hơn trước kia?
Thời điểm trước khi huyền học không quá phát triển, xác thật có chút tà ma tác quái, nhưng mà tổng thể mà nói thì sinh hoạt của mọi người đều rất bình thản, đại bộ phận người cả đời cũng chưa gặp qua quỷ một lần, nhưng khi huyền học càng phát triển, thì quỷ quái liền nhảy ra càng nhiều, chỉ trong nửa năm này, đã xảy ra hai đại sự kiện là nguy cơ ở Hắc Lan Sơn và lăng mộ đế vương.

Có thể là do huyền học chính là căn nguyên biến thế giới này thành như vậy hay không?
Loại nghi vấn này vừa ra, thì cho rất nhiều người bởi vì chuyện này mà nội tâm hãm sâu vào bên trong sợ hãi một chỗ phát tiết, rất nhiều người tán đồng, cảm thấy huyền học phát triển quá mức, chính phủ hẳn nên ức chế, để thế giới trở lại trạng thái như lúc trước, khiến cho việc này phát triển trở thành sự kiện lớn trong toàn bộ Huyền môn.

Sau khi cao tầng của hiệp hội Thiên Sư tổ chức họp, thì cho rằng tóm lại là phải nhanh chóng giải quyết chuyện này.

Còn thỉnh An Thúy tới hỗ trợ.

Tuy rằng là kết ân oán với phái Huyền Linh, nhưng mà bằng hữu của An Thúy trong hiệp hội Thiên Sư có rất nhiều, thời điểm cô có việc bọn họ cũng trợ giúp không ít, cho nên An Thúy vẫn đáp ứng tương trợ.

“Không xong, sinh khí của những người này sắp biến mất, sợ là sắp bị ăn rồi!” Có đạo trưởng tính một quẻ, nhìn quẻ tượng kinh hãi nói.


An Thúy hỏi: “Ăn sinh hồn có chỗ gì tốt?”
“Ăn sinh hồn thì có chỗ tốt gì chứ? Đã là sinh hồn, thì đó là dương thọ chưa hết, hết thảy thiên địa đều có định số, sinh tử sớm đã định ra, ăn sinh hồn, đó là vi phạm định luật này, là phạm vào đại kị của thiên địa! Nếu quỷ ăn sinh hồn, mặc dù có thể chiếm dương thọ và vận số sinh hồn để đại bổ, công lực bạo trướng, nhưng cũng thêm vô số nghiệp chướng, từ nay về sau luân hồi chuyển thế cũng chỉ có thể tiến vào con đường làm súc, nhận hết tra tấn, cũng chỉ có tà ma ngoại đạo chân chính mới có thể làm lơ báo ứng của luân hồi mới làm ra loại chuyện này!”
“Thì ra là thế.” An Thúy gật đầu, trong lòng không biết vì sao có một loại dự cảm không ổn.

Thời điểm vào buổi tối, An Thúy nhận được tin tức, nói là tìm được tung tích của mấy sinh hồn đó rồi, ngay ở một ngọn núi của vùng ngoại ô.

Vì thế cô liền cùng bọn họ lên núi.

Ngọn núi này rất lớn, bởi vì không xác định được địa điểm cụ thể, cho nên mọi người phân công nhau hành sự, những người khác cơ bản là ít nhất hai người một tổ, chỉ có An Thúy có lực công kích có thể nói là tối cao, hơn nữa trong lòng còn có dự cảm về chuyện này không tốt lắm, cho nên một mình cô mang theo cung tiễn hành động.

Trong núi một mảnh mông lung, thổ địa và thực vật bị sương đêm thấm ướt, dính ướt làn váy và ngọn tóc, ngay cả gió cũng ướt lãnh.

An Thúy vừa đi một vừa xuất ra linh lực, để nó khuếch tán bốn phía, tìm kiếm địa phương có tà khí nhiều nhất.

Những linh lực đó tựa như xúc tua, hướng ra bốn phía, trong đó có một cái tìm được địa phương cần được tinh lọc tà khí rất nhanh, phản hồi cho An Thúy, An Thúy đi tới phương hướng đó.

Phương pháp của cô so với bất luận quẻ tính gì đều chuẩn xác hữu hiệu hơn, chẳng qua là đối với đại sư có linh lực loãng mà nói thì thật sự quá mức xa xỉ và lãng phí, nếu bọn họ phát hiện An Thúy làm như vậy, thì cũng sẽ nhịn không được mà lộ biểu tình đau đớn thay cô.

Lúc này, trên đường núi mà phương hướng An Thúy đang đi tới có mấy chục sinh hồn si ngốc đang bị giam cầm, bọn chúng đang bị nhét một con tiếp một con vào trong cơ thể của một hồn chết.

Hồn chết, đó là quỷ đã hết tuổi thọ, chính là Lạc Trầm Ngư.

Hắn đã bị cưỡng chế ăn mấy sinh hồn, thân thể bởi vì công lực bạo trướng mà ngưng thật không ít, trên thân thể hiện lên rất nhiều hoa văn màu đen, những hoa văn đó từ thân thể lan tràn đến cổ hắn, cơ hồ là muốn lan tràn đến trên mặt, hình thành đối lập phi thường mãnh liệt với làn da trắng như giấy của hắn, lại tăng thêm vài phần yêu dị cho hắn.

Những màu sắc hoa văn càng đậm, thì có nghĩa là nghiệp chướng trên người hắn càng nhiều, kiếp sau thậm chí là kiếp sau sau nữa cũng phải chịu tra tấn rất nhiều.

Mà đối với những thứ này, Bồ Hồng Đề cũng không rõ ràng.

Cô ta chỉ biết ăn sinh hồn là có thể để lệ quỷ càng cường đại hơn, lại không biết chuyện này sẽ phản phệ, cho dù là biết, thì cô ta có lẽ cũng sẽ làm như vậy, chỉ là phải biện giải lấy cớ trước.

“Hắn lập tức sẽ trở nên mạnh hơn trong nguyên tác, An Thúy khẳng định là không làm gì được hắn.

An Thúy muốn thay đổi vận mệnh, thì tôi không thể để cô ta thành công, đây hẳn là ý nghĩa khi phân tôi và cô ta chung một phó bản đi, để chúng ta tranh đấu lẫn nhau.” Bồ Hồng Đề nói với người xem trong phòng phát sóng trực tiếp.


【 Ba ba Ngân Hà chưa có nói qua là mấy chủ bá ở trong cùng phó bản nhất định phải làm kẻ địch, ngươi chính là người xấu xa! 】
【 Kỳ thật ý của Alice cũng không sai a, bằng không thì trò chơi nhiều phó bản như vậy, vì cái gì lại muốn để hai chủ bá ở trong cùng một phó bản, chính là có ý muốn để bọn họ cạnh tranh đi? 】
【 Fans cứ tiếp tục tẩy, tiếp tục tẩy, thật tanh tưởi 】
【 Nguyên nhân tôi còn ngốc ở trong phòng phát sóng trực tiếp này là do tôi biết đại lão An Thúy lập tức tới đây, nên tôi muốn nhìn một chút cô ấy sẽ thu thập Alice như thế nào.


Giống như những gì mà đông đảo khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cảm thấy lòng đầy căm phẫn khi thấy tao ngộ của Lạc Trầm Ngư chờ mong vậy, An Thúy rất nhanh là đã tới nơi.

Lướt qua những cây cổ thụ lớn ngăn trở tầm mắt, liền thấy được Bồ Hồng Đề, cùng với anh trai quỷ Lạc Trầm Ngư nửa quỳ trên mặt đất tựa hồ phi thường thống khổ bên người cô ta.

An Thúy liếc mắt một cái liền chú ý tới nghiệp hỏa văn trên người hắn, hoa văn cháy đến sau cổ và mu bàn tay đang đè trên mặt đất của hắn, quỷ quyệt, thần bí lại yêu dị.

Trên người hắn tràn ngập hương vị sinh hồn, mà cách đó không xa, còn có mấy sinh hồn bị giam giữ.

Còn có cái gì không rõ?
Trong lòng An Thúy nổi lên lửa giận, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo nhìn Bồ Hồng Đề, “Cô biết cô đang làm chuyện gì không?”
Trong mắt Bồ Hồng Đề hiện lên một tia hận ý, “Tôi đương nhiên biết tôi đang làm chuyện gì, hết thảy tất cả đều ban tặng cho cô! Lạc Trầm Ngư!”
Lạc Trầm Ngư bỗng dưng ngẩng đầu lên, hai mắt màu đỏ tươi bắn về phía An Thúy, từ trên mặt đất nhảy lên dựng lên, tập kích qua đó.

An Thúy nâng cung chắn một chút, lại bất ngờ bị bắn ra ngoài ngay khi chạm phải hắn.

Lạc Trầm Ngư bị đút nhiều sinh hồn như vậy, nghiệp hỏa văn cũng đã thiêu toàn thân, sớm đã không phải là cấp bậc của mấy ngày trước.

Nhưng mà hắn hiện tại càng mạnh, thì con ngươi An Thúy càng lạnh.

Đứng yên trên mặt đất, nhìn Lạc Trầm Ngư lại bay tới lần nữa, cũng không hề lưu tình, khai hỏa toàn bộ linh lực, trong phút chốc cát bay đá chạy, gió cũng ồn ào náo động lên.

Bồ Hồng Đề nhìn An Thúy dần dần rơi xuống hạ phong, trong lòng cảm thấy vui sướng cực kỳ, khống chế Lạc Trầm Ngư, truyền nội tâm bức thiết muốn An Thúy chết của mình đến cho hắn, khiến cho hắn tiến công càng ngày càng mãnh liệt.

An Thúy đột nhiên đem ánh mắt chuyển hướng về phía cô ta, thấy được trên tay cô ta đang cầm rối gỗ.

Một tay đá văng Lạc Trầm Ngư, từ bao đựng tên nội rút ra hai mũi tên, thời điểm hắn lại lần nữa đánh lại đây thì cố định hắn ở trên cây, cái này không thể ngăn cản quá lâu, vì thế cô rút ra mũi tên thứ ba nhắm ngay vào hắn, lại không nghĩ là nháy mắt khi bắn ra, cô đột nhiên thay đổi phương hướng, nhắm ngay Bồ Hồng Đề.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa thiếu chút nữa bị mũi tên bắn trúng, Bồ Hồng Đề hoảng sợ, nhẹ buông tay, rối gỗ rơi xuống mặt đất.

Cô ta cả kinh, muốn đi nhặt, An Thúy đã nhào tới, cùng lúc đó, Lạc Trầm Ngư cũng đánh úp lại lần nữa.

Lạc Trầm Ngư công kích An Thúy, An Thúy công kích Bồ Hồng Đề, hiện trường một mảnh hỗn loạn, rối gỗ trên mặt đất chạy tới chạy lui, khán giả xem đến lo lắng đề phòng, cũng may cuối cùng nó cũng rơi vào trong tay An Thúy, mới làm tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Khi rối gỗ rơi vào trong tay An Thúy, thì công kích của Lạc Trầm Ngư rốt cuộc cũng đình chỉ, nhưng mà hắn vẫn còn bị khống chế, người khác muốn bảo hắn làm gì thì làm cái đó, sát ý trong ngực hắn sôi trào, hận ý ngập trời, nhưng làm thế nào cũng không thể phá tan phong ấn.


Bồ Hồng Đề nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô ta biết An Thúy không hiểu những thứ đó, ngoại trừ linh lực ra thì cái gì cô cũng không biết, cho nên cô ta cũng không biết rối gỗ này bất quá chỉ là một chút tro cốt, ở chỗ cô ta còn có một vại, có thể làm thêm một con rối gỗ khống chế Lạc Trầm Ngư.

Cô có cầm rối gỗ kia thì thế nào? Cô cũng không khống chế được, nhiều lắm là để Lạc Trầm Ngư không hề động thôi.

“Thúy Thúy!”
“Tiểu hữu!”
Nơi xa truyền đến tiếng kêu của các đại sư khác, phỏng chừng là động tĩnh bên này đã khiến cho bọn họ chú ý.

“Lần này coi như là cô may mắn.” Bồ Hồng Đề nói, xoay người muốn đi.

Cô ta không mang theo Lạc Trầm Ngư, cô ta chờ An Thúy mang hắn về, như vậy thì cô ta trở về làm một rối gỗ như thế, thì có thể lập tức khống chế Lạc Trầm Ngư để hắn giết An Thúy.

Bước chân Bồ Hồng Đề đột nhiên khựng lại, thân thể cứng đờ, trừng lớn hai tròng mắt.

Cô ta không dám tin tưởng mà cúi đầu, nhìn ngực của mình có một mũi tên xuyên qua.

Lảo đảo xoay người, nhìn An Thúy.

Khiếp sợ khó có thể tin sắp tràn ra khỏi mắt, phảng phất như đang nói cô làm sao dám?
An Thúy buông cung, mặt vô biểu tình: “Ngu xuẩn.

Là cái gì cho cho cô tự tin, cho rằng tôi sẽ không giết cô?” Thế nhưng còn một bộ ghê gớm xoay người muốn chạy, đồ chủ bá thiểu năng trí tuệ!
Làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp của Alice trầm mặc tập thể vài giây sau, sau đó bùng nổ:
【 Ngọa tào, ngọa tào, ngọa tào, sảng a!!! 】
【 Sạch sẽ lưu loát quá đi!! Yêu quá đi!!! 】
【 Tôi chính là chờ giờ này khắc này đấy!! Mẹ nó, đột nhiên cảm thấy nghẹn lâu như vậy thật đáng giá!! Phấn phấn!! 】
Thoát fans hoặc là cỏ đầu tường dứt khoát lưu loát mà bắt đầu châm chọc hoặc là ha ha ha, ngược lại là fans Alice trong khoảng thời gian ngắn quả thực cũng không biết là phải lên tiếng như thế nào, bọn họ đều có một loại cảm giác cực kỳ xấu hổ.

Mà trong phòng phát sóng trực tiếp An Thúy càng không cần phải nói, tất cả đều cuồng hoan, trên màn hình đều là quà tặng pháo hoa và đủ loại làn đạn cười ầm lên không ngừng.

【 Ha ha ha ha để cô ta vào vai ác làm chuyện xấu, không biết đại lão của chúng ta chưa bao giờ thủ hạ lưu tình với kẻ địch sao! 】
【 Trò đùa hàng năm được tung ra, chủ bá Alice trang bức bị đánh sưng mặt ha ha ha ha, tôi phải chụp bức ảnh này lại, để dành cười một năm ha ha ha.】
【 Sảng chết tôi, chết đi đồ thiểu năng trí tuệ! [ để ngươi trang bức ·GIF]】
Bất luận là ngay khi Alice bị giết có bao nhiêu khó có thể tin, thì cô ta chính là đã vì nguyên nhân nhân vật bên trong phó bản tử vong mà bị cưỡng chế rời khỏi.

12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.