Hoàng yến

Chương 8


Đọc truyện Hoàng yến – Chương 8:

“Em đang sợ tôi.”
 
Đỉnh đầu vang lên tiếng nói của hắn, không hề khách khí, trong giọng nói mang theo một loại ý vị thâm trường. Thậm trí không còn xưng hô “Ngôn tiểu thư” mà trực tiếp dùng từ “Em”.
 
Ngôn Khả Hân điều chỉnh hô hấp một chút, không dám ngước cằm lên nhìn hắn, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “ Không đâu, Qúy tiên sinh đừng suy nghĩ nhiều, tại tôi rất khẩn trương thôi.”

 
“Mới vừa rồi tôi thấy em còn nhanh mồm nhanh miệng lắm cơ mà, không giống như giờ bộ dạng luống cuống.”
 
Ngôn Khả Hân lúc này mới kinh ngạc ngẩng đầu, ngước lên hỏi hắn: “Mọi chuyện vừa rồi Quý tiên sinh đều thấy hết?”
 
“Ừ.”
 
“…..” Ngôn Khả Hân trầm mặc trong chốc lát lại nói: “Sao có thể giống nhau được. Bọn họ sao có thể so sánh cùng Quý tiên sinh.”
 
Hắn không nói nữa , mà điệu nhảy cũng dần kết thúc, hắn nâng tay cô lên, cô xoay nhẹ một vòng, tại thời điểm hắn ôm eo cô kết thúc, đột nhiên hắn cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: “Không phải sợ, tôi không ăn thịt người.”
 
Ngôn Khả Hân giật mình, bỗng nhiên đẩy mạnh hắn ra, ánh mắt mang theo vài phần không dám tin nhìn hắn, cũng không trách cô kinh ngạc như thế, theo hiểu biết của cô về Quý Thần Vũ ngoài mặt thì hắn khách khí lễ độ có giáo dưỡng, nhưng bên trong lại keo kiệt bủn xịn thiếu kiên nhẫn cùng ôn nhu. Lời kia của hắn vừa ôn nhu cực kì mềm mại như trấn an. Ngữ khí đấy cũng chỉ ở những lúc hắn ở trên thân thể cô đạt được sung sướng đến mức tận cùng và cũng là khi lần đầu hắn gọi tên cô “An An”.
 
***
 

Sau khi ý thức được mình co hành động hơi quá khích, cô vội hướng hắn nói: “Thật xin lỗi Quý tiên sinh, tôi không cố ý.”
 
Cũng không muốn ở lại thêm giây phút nào nữa, mặc kệ phản ứng của hắn, cô bước qua nói lời tạm biệt với Phương phu nhân vội vàng bước đi ra cửa.
 
Thẳng đến khi ngồi lên xe của mình cô mới hoàn toàn thả lỏng mà thở ra một hơi, quả nhiên tu hành còn chưa đủ, mặc dù đã có một thân phận mới, nhưng vừa đứng trước lão yêu ngàn năm họ Quý kia cô thất bại thảm hại.

 
Như vậy không thể được, về sau nếu mà gặp hắn, cô phải thật bình tĩnh, đương nhiên vĩnh viễn không gặp lại thì tốt nhất.
 
Ngôn Khả Hân cảm giác lòng bàn tay dính nhớp, chỉ mới bị Quý Thần Vũ nắm tay mà cô đã mẫn cảm thế này rồi, cô đột nhiên cảm thấy ghê tởm khôn tả, vội lấy khăn hung hăng chà lau mới bớt đi cảm giác đó.
 
Đêm nay giấc ngủ của cô không được tốt, trong mơ cô thấy người đàn ông đó đứng trước mặt gắt gao nắm chặt eo cô, đối với cô chấp vấn: “Nhạc An An, em còn muốn trốn đi đâu?”
 
Đúng lúc này cô bừng tỉnh, vừa mở mắt phát hiện trời đã sáng đồng hồ vừa điểm 8h.
 
Hôm nay là cuối tuần cô không cần phải đến công ty, cô tính toán sẽ đến nhà ông ngoại một chuyến, tuy rằng cô biết người nhà bên kia không bỏ rơi cô, nhưng muốn hoàn toàn hòa hoãn được quan hệ thì tốt nhất cô phải đi qua đó một chuyến.
 
Nhà ông ngoại của Ngôn Khả Hân nằm ở mảnh đất trung tâm thành phố, nơi đây tập trung toàn những khu biệt thự của người có quyền có thế.
 
Ông ngoại của cô hồi trẻ là một quan ngoại giao tiếng tăm lừng lẫy, tuy về hưu nhưng vẫn là như cũ đức cao vọng trọng.
 
Xe tới Dương gia, Ngôn Khả Hân bước xuống hít một hơi thật sâu rồi mới nhấn chuông cửa, mở cửa cổng là một người đàn ông trung niên, ông là người giúp việc lâu năm của Dương gia, tự nhiên là nhận ra cô. Nhìn thấy cô đến ông rất kinh ngạc, khuôn mặt lập tức tươi cười, bảo cô đứng đợi chút, ông liền đi vào trong nói một tiếng.
 
Ngôn Khả Hân tất nhiên là kiên nhẫn chờ đợi , không qua bao lâu cánh cửa mở ra, ông nói vì ông ngoại cùng bà ngoại rất vui khi cô tới, lập tức kêu cô đi vào.
 
Không biết có phải vận khí cô tốt hay không, mà không những ông bà ngoại mà tất cả người nhà Dương gia đều có mặt đầy đủ, ngay cả người anh họ Dương Hạo Đông ít khi thấy bóng dáng cũng xuất hiện.
 
Hơn nữa trừ bỏ cả một nhà Dương gia, trong phòng còn có một người mà cô không biết, thiết nghĩ chắc người nọ tới Dương gia làm khách.
 
Trên thực tế từ khi bước vào cửa ánh mắt cô liền chú ý đến người này. Không thể không nói, người này mặc kệ là dung mạo hay khí chất đều xuất chúng ngay cả khi ở cùng người nhà Dương gia nhan sắc không thể lu mờ.
 
Giờ phút này hắn ngồi lẳng lặng trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo ưu nhã mà lật mở từng trang sách. Đúng là cảnh đẹp ý vui nhưng mà hôm nay cô đến đây để xin lỗi nên không chú ý tới hắn nữa.

 
Dọc đường đi cô suy nghĩ rất nhiều làm sao để xin lỗi mọi người trong nhà một cách trân thành nhất, vốn dĩ chỉ cần nói ra là xong nhưng có người ngoài cô cảm thấy cứ quái quái làm sao.
 
Cô cúi đầu nghĩ nghĩ, thôi mặc kệ, vẫn là đem chuyện với Dương gia giải quyết cho xong rồi nói sau.
 
Giờ phút này không khí trong phòng hơi đình trệ, sắc mặt mọi người đều nặng nề. Hít một hơi thật sâu, cô đến trước mặt hai ông bà quỳ xuống, thái độ cung kính thành khẩn nói: “Ông ngoại bà ngoại, Tiểu Hân sai rồi, con đến đây hôm nay là để nhận sai, mong ông bà tha lỗi.”
 
Hành động này của cô làm mọi người rất ngạc nhiên, hai ông bà không ngờ là cô sẽ đột nhiên quỳ xuống, hai người liếc nhau sắc mặt bất quá đã hòa hoãn rất nhiều.
 
Mợ của cô_Liễu Tuệ xem sắc mặt đoán ý, thấy thái độ của hai ông bà liền lập tức bước tới đỡ cô nói: “Đứa bé này có gì thì đứng lên mà nói, con quỳ như này làm ông bà cũng đau lòng thay biết không.”
 
Bất quá mặc kệ nói thế nào,nếu là đã đến nhận sai, cầu xin sự tha thứ, thì thái độ cần trân thành một chút thì may ra.
 
Cho nên cô khoát khoát tay mợ, vẫn như cũ bướng bỉnh quỳ trên mặt đất nói: “Là con làm sai, ông bà ngoại nếu không tha thứ ,con liền quỳ ở đây không đứng dậy.”
 
Liễu Tuệ thấy không lay chuyển được cô, liền vẻ mặt cầu cứu nhìn ông bà Dương gia: “Ba mẹ, hai người mau khuyên nhủ con bé đi.”
 
Dương lão phu nhân mềm lòng, bà bước tới nâng cô dậy: “Con tội gì phải làm như vậy. Năm đó bà khuyên con nên bình tĩnh, nhìn người hay việc phải sáng suốt chút, mà con không nghe bà.” Nói xong bà cầm tay cô liền thấy ngay vết thương ở cổ tay đã liền sẹo, trong lòng rất đau, nước mắt của bà tự động lăn dài trên má.
 
Ngôn Khả hân thấy thế khẽ lắc lắc đầu: “Bà ơi, con sai thì bà mắng con đi, bà đừng khóc.”
 
“Ta mắng con làm gì? Mắng con có tác dụngsao? Con cùng mẹ con đều cùng một cái tính, người khác nói như thế nào cũng không lọt tai, chỉ đến khi chịu đau khổ mới hiểu ra.” Lại đau lòng nhìn cô: “Miệng vết thương còn đau nữa không?”
 
Ngôn Khả Hân rốt cuộc nhịn không được nữa, oa oa khóc lớn lên, quả thật ủy khuất như một đứa trẻ.
 

Rốt cuộc cũng là người một nhà, Dương lão tiên sinh không đành lòng nhìn nữa, vội vàng an ủi cô “Được rồi biết sai là tốt rồi. Con lần sau đừng tái phạm nữa là được.”
 
Cô khóc trong chốc lát rồi mới từ lòng bà ngoại Dương ngước lên, bước đến bên ông ngoại, trên mặt còn vương nước mắt: “Ông ngoại, ông tha thứ cho con được không?”
 
Dương lão tiên sinh nhìn bộ dạng của cô không đành lòng nhắm mắt, thở dài nói: “Con a….Thôi thôi, con cùng mẹ con đều giống nhau đều kiếm ta mà đòi nợ.”
 
Liễu Tuệ nghe được lời này liền nâng cô dậy: “Đứng dậy đi con, mọi người ở đây ai cũng tha thứ cho con, mau mau lau nước mắt đi tèm lem hết cả rồinày.”
 
Ngôn Khả Hân lau lung tung nước mắt trên mặt, nói với Liễu Tuệ: “Mợ cũng không trách con sao?”
 
Liễu Tuệ tức giận liếc mắt nhìn cô: “Ta trách con làm gì? Đều là người một nhà cả.”
 
Cô cúi đầu , trên mặt mang theo hổ thẹn, một lúc sau mới hướng Dương Minh Lan người chị em thân thiết từ hồi nhỏ xíu, người mà cô đã hiểu lầm. Từ lúc cô bước vào cô ấy không thèm nhìn cô lấy một cái liếc mắt, chỉ tập trung ăn trái cây. Tựa hồ ý thức được có ánh mắt nhìn cô ấy chăm chú, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Ngôn Khả Hân, hừ lạnh một tiếng nói: “Cô nhìn tôi làm gì, tôi không muốn cùng người ngu ngốc nói chuyện đâu.”
 
Liễu Tuệ khẽ quát: “Minh Lan!”
 
Cô ấy hừ hừ, không thèm phản ứng.
 
“ Minh Lan, chúng ta nói chuyện một chút được không?” Ngôn Khả Hân thật cẩn thận thăm dò, trong giọng nói mang theo sự cầu khẩn.
 
Dương Minh Lan tiếp tục quay về đĩa trái cây của cô ấy, không để ý tới lời của cô, bầu không khí có vẻ xấu hổ, Liễu Tuệ nhìn không được nữa, khẽ đập nhẹ vào tay cô ấy: “Tiểu Hân đang nói chuyện với con kìa.”
 
Lúc này cô ấy mới dừng động tác lại, ngữ khí lạnh lùng nói: “Ngươi muốn nói gì với ta thì nói mau!”
 
Ngôn Khả Hân đi qua cầm tay cô ấy khẽ nói: “Minh Lan, trước kia là em không đúng, em hiểu lầm chị, chị tha thứ cho em được không? “
 
Dương Minh Lan lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Hiện tại mới biết sai rồi à? Biết sớm có phải tốt hơn không?” Nói xong lời này cô ấy không hất tay cô ra.
 
Thấy tình huống này cô liền hiểu rõ là cô ấy đã tha thứ cho cô rồi, chỉ là đang giận dỗi mà thôi. Ngôn Khả Hân không ngừng cố gắng, cầm tay cô ấy lắc lắc: “Minh Lan, vậy chị đánh em đi, đánh em chị có thể dễ chịu hơn một chút”
 

Dương Minh Lan cầm tay cô ném ra: “Ai muốn đánh cô, tôi mà thèm đánh cô chắc.”
 
Ngôn Khả Hân liền không nói nữa, cắn môi, nước mắt lưng tròng, cô biết nha đầu này rất dễ mềm lòng. Quả nhiên cô ấy chịu được ánh mắt đó của cô, nhíu mày nói: “Cô đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi.”
 
Ngôn Khả Ngân tội nghiệp nhìn cô ấy, ỉ ôi năn nỉ: “Minh lan, chị tha thứ cho em nha nha…”
 
Dương Minh Lan trừng trừng mắt nhìn cô, đại khái chắc là trừng mỏi rồi cô ấy nói: “Tôi lười so đo với cô rồi đấy.”
 
Ngôn Khả Hân lập tức hưng phấn nói: “Minh Lan chị tha thứ cho em rồi phải không?”
 
Cô ấy lại hung tợn nói: “Cô đừng vui mừng quá sớm, về sau cô còn dám nghi ngờ tôi, coi chừng tôi …..” Dương Minh Lan giơ cao tay lên làm bộ muốn đánh.
 
Ngôn Khả Hân sợ hãi rụt đầu, Dương Minh Lan lập tức hạ tay xuống, chọc chọc vào bả vai cô nói : “Chị liền chọc chết em.”
 
Không thể không nói tiểu nha đầu này thật là đáng yêu, Ngôn Khả Hân lập tức tóm tay cô ấy ôm chặt, hưng phấn nói: “Thật tốt quá , chúng ta giờ đừng bao giờ cãi nhau nữa nha.”
 
Dương Minh Lan chọc chọc đầu cô: “Em quả thật làm chị tức chết, người khác chỉ cần châm ngòi em liền tin, không biết trong đầu em là cái gì nữa, bã đậu hả?”
 
Ngôn Khả Hân không dám phản bác, ngoan ngoãn đáp: “Ừ, là bã đậu.”
 
“……..”
 
Dương Minh Lan nén cười lại nói: “Đúng, chị không thèm cùng cái người đầu bã đậu so đo, bất quá việc An Cảnh Diệp phản bội em chị sẽ giúp e. lấy lại công đạo.”
 
Ngôn Khả Hân khẽ mỉm cười, có một người bạn như này, có sẽ cố gắng giữ gìn thật tốt.
 
Những người khác của Dương gia nhìn thấy hai tiểu nha đầu hòa hảo như xưa đều rất cao hứng.
 
Còn thanh niên vẫn đang lẳng lặng đọc sách bên kia, lúc này mới khép sách lại, ý vị thâm trường nói : “Có vẻ hôm nay con đến không đúng lúc.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.