Đọc truyện Hoàng yến – Chương 35:
“Cô lại tưởng tôi không biết!” Tưởng Thục Vân tức giận, nói chuyện âm lượng không khỏi đề cao một ít, “Tôi cùng em tôi đến nông nỗi này không phải là do nha đầu chết tiệt nhà cô làm trò quỷ sau lưng à.”
“……”
Ngôn Khả Hân gãi đầu, Tưởng Thục Vân so với tưởng tượng của cô còn thông minh hơn nhiều, cô không có xấu hổ khi bị vạch trần, vẫn như cũ dùng giọng điệu bình thản nói: “Nếu Dì Vân còn để trong lòng thì tôi đây cũng không còn gì muốn nói nữa. Bất quá tôi vẫn muốn nhắc nhở dì một chút, cho dù tôi không đem chứng cứ cho dì Viện, thì dì ấy vẫn có biện pháp tra được chuyện dì tham ô, đến lúc đó nếu dì Viện không chú ý lỡ để chứng cứ bị lộ ra, dì Vân chắc em dì không cho dì ngồi tù đâu nhỉ.”
Tưởng Thục Vân thực kích động, mắng: “Mày cút đi cho tao!”
Nói xong bà ta liền cắt đứt điện thoại.
Ngôn Khả Hân xoa lỗ tai bị bà ta hét mà ong ong, yên lặng thở dài.
Nhìn dáng vẻ này có lẽ chiêu này không có tác dụng gì rồi, hơn nữa làm không tốt có khi hai chị em bà ta có khi lại hòa thuận lại, đến lúc đó mất nhiều hơn được.
Ngôn Khả Hân hơi đau đầu không biết nên làm cách nào bây giờ.
Quý Thần Vũ liên tiếp mấy ngày đều không thấy xuất hiện, cũng không biết bên Anh quốc gặp phải chuyện gì khó giải quyết, trong khoảng thời gian này Ngôn Khả Hân mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở lại biệt thự trên đỉnh núi.
Biệt thự rất rộng lớn, chỉ có cô, quản gia và người giúp việc, không có Quý Thần Vũ ở bên cô chút nhớ anh.
Ngôn Khả Hân bị suy nghĩ này dọa rồi, cô thế nhưng lại nhớ Quý Thần Vũ ? Ngôn Khả Hân vội vàng lắc đầu đánh gãy suy nghĩ này, cô cảm thấy rất có khả năng mình trúng độc tình rồi.
Hôm nay Ngôn Khả Hân đang định tan tầm thì nhận được một cuộc gọi lạ.
Ngôn Khả Hân nghe máy, thì bên kia một giọng nói dồn dập vang lên: “Đại tiểu thư, tiểu thư mau tới bệnh viện một chuyến, tiên sinh bị té xỉu do xuất huyết não, bác sĩ nói muốn lập tức làm phẫu thuật, cần người nhà đến ký tên.”
Đang êm đẹp, Ngôn Phi Hùng sao lại bị xuất huyết não? Hơn nữa người ký tên không đến lượt cô đi?
“Phát sinh chuyện gì, dì Viện cùng Nhã Mộng đâu?”
Người giúp việc gấp đến độ muốn khóc, “Đại tiểu thư không biết chứ, hôm nay mới sáng sớm bà Thục Vân liền chạy đến nhà nháo ầm ĩ. Bà ấy nói cho tiên sinh, phu nhân ở bên ngoài nuôi dưỡng trai bao, mỗi ngày đều ngóng trông tiên sinh chết sớm, bà ấy còn đem video phu nhân cùng gã trai bao lăn lộn trên giường đưa cho tiên sinh xem, tiên sinh tức chết đi được, mới kêu người đánh phu nhân đem bà ấy đuổi ra khỏi nhà, mặc kệ phu nhân quỳ trên mặt đất khóc cầu xin đều mặc kệ. Sau đó lại đóng băng tài sản của phu
nhân, không cho phu nhân mang đồ gì của Ngôn Gia ra khỏi nhà, sau khi xử lý xong sự việc liền lăn đùng ra té xỉu.”
Ngôn Khả Hân bị lời này làm cho kinh ngạc rồi, cô còn tưởng rằng chiêu rút củi dưới đáy nồi không có tác dụng gì, không đối phó được hai chị em nhà kia, lại không nghĩ rằng Tưởng Thục Vân lại không nhịn được ra tay.
Quả nhiên đúng như dự đoán của Quý Thần Vũ, Tưởng Thục Vân hoài nghi Tưởng Thục Viện sẽ xuống tay với bà ta, không tiếc cá chết lưới rách.
Thật là quá xuất sắc, chỉ tiếc là cô không có ở Ngôn gia, không thể tận mắt chứng kiến.
Ngôn Khả Hân nghĩ đến cái gì, lại hỏi: “Tưởng Thục Vân đâu?”
“Bà ấy nháo xong rồi liền chạy, cũng không biết trốn đi đâu.”
Ngôn Khả Hân gật gật đầu, lại hỏi: “Nhị tiểu thư đâu? Cô ta ký tên không phải cũng được sao?”
“Đại tiểu thư có điều không biết, khi phu nhân bị đuổi ra khỏi nhà, nhị tiểu thư cả người đều trở nên hốt hoảng, an vị ở trong phòng không rên một tiếng.”
“……”
Đến tinh thần cũng đều hoảng hốt, nhìn dáng vẻ Ngôn Nhã Mộng chắc là chịu kích thích không nhỏ, bất quá Ngôn Nhã Mộng là giả vờ hay thật sự choáng váng, đối với cô giờ phút này không quan trọng lắm, cô cẩn thận phân tích sự tình một chút: “Tốt, tôi biết, tôi lập tức đi qua.”
Ngôn Khả Hân đến bệnh viện, Ngôn Phi Hùng giờ phút này đang ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU, bởi vì người nhà không ký tên, bệnh viện cũng không dám cho ông ta làm phẫu thuật.
Ngôn Phi Hùng đang nhắm mắt nằm ở trên giường, bên cạnh cũng chỉ có một dì giúp việc.
Nhiều ngày không thấy, Ngôn Phi Hùng tựa hồ già nua không ít, hơn nữa đường đường là ông trùm về nhà hàng lẩu, sinh bệnh nặng nằm viện, bên người lại chỉ có một người giúp việc, nhìn qua thật thảm thương.
Một thế hệ nhân vật phong vân, không nghĩ tới hiện giờ lại như thế, thê ly tử tán, bệnh nặng quấn thân, không còn khí thế ngày xưa.
Không thể không nói Ngôn Khả Hân vì ông tiếc hận, bất quá tiếc hận thì tiếc hận, cô không đồng tình nổi với ông ta. Nghĩ đến mẹ ôm hận mà chết buồn vì ông ta, cô thật không muốn quan tâm.
Bác sĩ chủ trị tới đây, cầm theo tờ giấy cam kết nhờ cô ký tên, Ngôn Khả Hân trực tiếp viết tên của mình.
Đây xem như là việc cuối cùng cô làm cho ông ta, từ nay về sau sống chết của ông ta cùng cô không có một chút quan hệ nào hết.
Từ bệnh viện trở về, Ngôn Khả Hân đem chứng cứ Tưởng Thục Vân tham ô sửa sang lại rồi nhờ anh họ Dương Hạo Đông gửi đi, có phần chứng cứ này, hai mẹ con Tưởng Thục Vân không tránh được phải ngồi tù.
Tưởng Thục Viện bị đuổi ra khỏi nhà, Tưởng Thục Vân ngồi tù, những người làm chuyện xấu cuối cùng cũng phải nhận lấy báo ứng.
Nếu mẹ cô ở trên trời có linh thiêng cũng được an giấc ngàn thu.
Ngôn Khả Hân từ bệnh viện ra, liền quay lại Ngôn gia một chuyến. Hiện giờ Ngôn gia cùng thời điểm cô tới đây lần trước hoàn toàn không giống nhau, tiến vào phòng khách liền cảm giác bên trong trống trải lạnh lẽo, hoàn toàn đã không còn cảnh tượng náo nhiệt ngày xưa.
Ngôn Khả Hân trực tiếp đi đến phòng Ngôn Nhã Mộng, vừa vào cửa liền thấy cô ta lẻ loi ngồi trước cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn bên ngoài phát ngốc, ngay cả có người tiến vào cô ta đều không phát hiện.
Dì giúp việc nói không sai, Ngôn Nhã Mộng chắc là chịu kích thích quá lớn, đã trở nên ngu si.
“Ba bị xuất huyết não đã nằm viện.” Cô đi đến trước mặt cô ta.
Cô ta vẫn ngồi yên không nhúc nhích, phảng phất như không nghe được lời cô nói.
Tiến đến gần Ngôn Khả Hân lúc này mới phát hiện chân tay cô ta bị trầy da, quần áo cũng rách bươn, tóc tai thì lộn xộn.
Hoàn toàn giống như sau điên cuồng qua đi là chết lặng.
Bất quá Ngôn Khả Hân đối cô ta cũng chẳng đồng tình gì, hai mẹ con nhà này có thể yên phận mà sống thì không muốn, cố tình muốn tới trêu chọc hãm hại cô, nếu không phải cô ta năm lần bảy lượt tìm đường chết, thì sẽ không biến thành bộ dạng như hiện giờ.
Ngôn Khả Hân cũng không nhiều lời, xoay người đi ra ngoài.
Ngôn Khả Hân đang tính đi về nhà, lại ở cửa Ngôn gia đụng phải khách không mời mà đến.
Người nọ thân thể dựa vào cửa xe, hắn một thân hưu nhàn, nhìn qua tuấn lãng lại tỏa sáng, giờ phút này hắn đang cúi đầu hút thuốc.
Ngôn Khả Hân có chút ngoài ý muốn, cô không biết vì sao Dịch Khuynh Dương lại đến đây làm gì
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chờ nhìn thấy người tới là cô, hắn vội vàng đem tàn thuốc ấn dụi tắt rồi ném vô thùng rác.
Hắn hơi híp mắt nhìn cô, ánh mắt quá mức phức tạp, như là có trăm ngàn loại cảm xúc ở bên trong quay cuồng, khóe miệng hắn mấp máy nhưng lại không phát không ra một chút thanh âm nào, nhưng cô biết hắn đang gọi tên cô “Nhạc Nhạc.”
Ngôn Khả Hân bị hắn nhìn vậy không được tự nhiên, cô đi qua, hỏi: “Dịch tiên sinh sao anh lại ở chỗ này?”
Lúc này hắn mới thu hồi ánh mắt, hỏi: “Em có khỏe không?”
Ngôn Khả Hân nhún vai nói: “Nếu Dịch tiên sinh muốn hỏi thăm về việc gia đình tôi, khả năng tôi sẽ làm tiên sinh thất vọng, vì tôi là một người không tim không phổi, cho nên cho dù trong nhà có xảy ra biến cố, thì tôi vẫn rất tốt.”
Hắn cười cười, “Vậy là tốt rồi.”
Ngôn Khả Hân thật sự chịu không nổi ánh mắt của hắn, cô biết hắn hôm nay cố ý tới đây hơn phân nửa chính là vì tìm cô, nhưng theo bản năng cô không muốn cùng hắn có nhiều tiếp xúc, lúc này đây thấy hắn im lặng, cô liền vội nói: “Nếu Dịch tiên sinh không có chuyện gì khác tôi liền đi trước.”
Cô vừa muốn xoay người, Dịch Khuynh Dương lại vội vàng túm chặt cổ tay, chỉ là mới vừa túm hắn liền vội vàng buông ra, giọng nói mang theo vài phần hấp tấp: “Anh không biết vì sao em lại biến thành Tiểu Hân, nhưng anh rất rõ ràng em chính là Nhạc An An, vì thế anh có rất nhiều lời nói muốn nói với em, nếu không nói ra anh sẽ rất khó chịu.”
Ngôn Khả Hân trầm mặc một lúc lâu mới gật gật đầu, “Anh nói đi.”
Mày hắn nhíu lại, tựa hồ là nghĩ tới việc làm hắn khó chịu, hắn thoáng bình ổn một chút cảm xúc lúc sau mới nói: “Lục Mạn từ nhỏ đã mất cha mẹ, cô ấy được ông cậu nuôi dưỡng, nhưng cậu của cô ấy tính cách thô bạo, thường xuyên đánh đập cô ấy. Nhà anh cùng cậu của Lục Mạn có qua lại nên anh hiểu rất rõ tình huống nhà cô ấy.” Nói đến chỗ này hắn cười khổ một chút, trong mắt có bắt đầu đỏ ửng tràn ngập, “Trên thực tế tình huống gia đình anh cùng cô ấy không khác nhau lắm. Em cũng biết mẹ của anh mất sớm, cha anh sau đó lấy vợ mới liền không quan tâm hỏi han, mẹ kế lại là người tàn nhẫn, anh từ nhỏ đến lớn cũng không thiếu những trận đòn roi của bà ta. Đại khái là anh đối với cô ấy chỉ là sự đồng cảm, bởi vậy ngẫu nhiên sẽ coi cô ấy như là đồng minh của mình. Anh biết là do anh không nói rõ với em, làm em hiểu lầm, cho nên mới tạo thành cục diện bế tắc cho hai ta.” ánh mắt hắn tha thiết nhìn chăm chú vào cô, “Anh có tâm muốn đền bù, không biết em có thể cho anh cơ hội không?”
Ngôn Khả Hân không hề nghĩ ngợi nói: “Chuyện quá khứ thì cho nó qua đi, huống chi chuyện xưa tôi cũng không nhớ rõ. Lần trước tôi cũng đã nói với anh rồi, đừng vì chuyện quá khứ mà cứ canh cánh mãi trong lòng.”
“Được, nếu em muốn qua thì cho nó qua đi, bất quá anh cũng muốn nhắc nhở em, nếu chồng em không phải anh, thì cũng không phải Quý Thần Vũ. Nhà hắn là gia tộc lớn có biết bao nhiêu quy cũ, muốn trở thành phu nhân của hắn, em xác định mình có thể chịu được quy cũ đó sao?”
Hắn vừa dứt lời, Ngôn Khả Hân liền thấy có một chiếc siêu xe bay nhanh tới đây, cách bọn họ không xa thì dừng lại, cửa sau mở ra, từ bên trong Quý Thần Vũ bước ra.
Anh lại mặc áo sơ mi cùng quần tây đen, bên ngoài khoác một chiếc áo gió dài. Ánh mắt anh lười biếng nhìn qua, ngữ khí thản nhiên hỏi: “Tôi và Dịch tổng thật đúng là có duyên, đi đến đâu cũng gặp ngài.”
Dịch Khuynh Dương nhìn thấy Quý Thần Vũ đột nhiên xuất hiện, hắn lạnh lùng cười, liền nhìn Ngôn Khả Hân hỏi: “Em thật sự xác định muốn ở cùng người này sao? Em đã quên mất hắn đã từng tra tấn em sao?”
Quý Thần Vũ sắc mặt hơi trầm xuống, lộ ra nguy hiểm, anh cúi đầu nhẹ nhàng cười: “Nhìn dáng vẻ này chắc tôi phải bảo đầu bếp của tôi nghiên cứu một chút……” Anh nói chậm rãi, mang theo ý cảnh cáo: “Cách chế biến đầu lưỡi người ăn sao cho ngon.”
“……”
Một bên Ngôn Khả Hân bị dọa sợ không nhẹ, cô cảm thấy Quý Thần Vũ có nhiều thủ đoạn, không có gì là anh làm không được, làm anh không vui anh thật sự sẽ kêu người đem đầu lưỡi Dịch Khuynh Dương cắt bỏ nhắm rượu mất.
Cô và Dịch Khuynh Dương cũn không có thù oán gì nhau, không cần thiết phải làm cho sự việc khó coi đến như vậy.
Vì thế cô vội vàng nói với Dịch Khuynh Dương: “Việc của tôi, tôi tự có chừng mực, không nhọc Dịch tiên sinh lo lắng.”
Cô nói xong, ngoan ngoãn bước lên xe Quý Thần Vũ, Quý Thần Vũ cũng không muốn cùng hắn ta lãng phí thời gian, ném cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, cũng xoay người lên xe.
Xe chậm rãi lăn bánh, Ngôn Khả Hân lúc này mới dám thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đã vài ngày không thấy, Ngôn Khả Hân đột nhiên nghĩ đến trong mấy ngày không có anh ở bên cả cơ thể lẫn suy nghĩ của cô không ngừng nhớ về anh. Lúc này cùng anh ngồi chung một chỗ, cô liền cảm thấy không được tự nhiên.
Quý Thần Vũ lại rất thản nhiên, từ lúc lên xe, lúc sau liền đem cánh tay choàng vào lưng ghế đằng sau cô.
“Anh không ở đây mấy ngày nay, nghe nói bên này trình diễn không ít trò hay?”
Ngôn Khả Hân gật đầu, “Thật đúng là không ít.”
Quý Thần Vũ lại đột nhiên thò người qua, “Vừa nãy cũng coi như là trò hay?”
Hơi thở ấm áp của anh thổi bên tai cô, rõ ràng là mang theo ý cười, nhưng lại làm cho cô nổi đầy da gà.
Cô theo bản năng nuốt nước miếng, vội nói: “Em cũng không biết vì sao hắn tới tìm em, dù sao lời gì cần nói em đều nói rõ ràng.”
Anh tựa hồ cũng không tức giận, nhẹ giọng nói: “Không tồi.”
“À đúng rồi, sao anh trở về sớm thế?”
“Như thế nào? Không nghĩ anh lại trở về sớm quá hả?”
Cô nào dám nói như vậy?
“Đương nhiên không phải, chỉ là lúc trước anh đi mà không nói lời nào, em lại tưởng ở bên kia đã xảy ra chuyện gì khó giải quyết, phải xử lý thật lâu, lại không nghĩ rằng nhanh như vậy đã trở lại.” Cô nói xong, đem cà vạt của anh gỡ ra, rồi kéo anh lại gần, trêu đùa hỏi: “Quý tiên sinh, anh nói cho em biết có phải anh nhớ em mới về sớm không?”
Quý Thần Vũ cúi đầu nhìn cô đang lôi kéo cà vạt của anh, anh sao lại có khoái cảm khi bị nô dịch vậy?
“Xem ra là anh quá dung túng em, lá gan càng ngày càng lớn rồi.”
Lời thì như vậy, chính là trên mặt một chút tức giận cũng không có.
Ngôn Khả Hân căn bản chỉ là muốn thử xem xem, lại không nghĩ rằng Quý Thần Vũ tựa hồ rất thích cảm giác này.
Việc cô trêu đùa này, làm cho cô có cảm giác anh ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, Ngôn Khả Hân rất hưởng thụ, cô lại lôi kéo cà vạt đem anh gần lại một chút, mặt hai người cơ hồ dán vào bên nhau, cười khẽ, cô tiến đến lỗ tai anh, học theo bộ dáng mới rồi của anh, cố ý đem hơi thở phun ở bên tai.
“Quý tiên sinh mau nói cho em biết đến tột cùng là anh có nhớ em không?”
Cô dựa gần anh đến như vậy gần, hơi thở cô quanh quẩn ở chóp mũi anh, mềm nhẹ ngọt ngào, cố tình lại cố ý ghé vào bên tai anh nói ra mấy lời như vậy, quả thực chính là dụ hoặc trần trụi.
Quý Thần Vũ chỉ cảm thấy cả người xương cốt đều nhũn, anh không dám nhúc nhích, thẳng đến khi sự ngọt ngào kia rời đi anh mới phản công đem cô ôm ngồi lên đùi mình, híp hai mắt nhìn cô, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Chơi với lửa thì có ngày chết cháy” biết mấy chữ này viết như thế nào không hả?