Đọc truyện Hoàng yến – Chương 2:
Ngôn Khả Hân tỉnh lại đã nhiều ngày nhưng vẫn đang ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng chưa muốn trở về, thứ nhất cô muốn thích nghi dần với thân phận mới, thứ hai muốn suy nghĩ chu toàn mưu kế để trả thù bọn họ.
Thời điểm cô đang tựa đầu giường nghỉ ngơi, bỗng nghe tiếng gõ cửa cảm thấy kỳ quái, lúc này ai sẽ đến đây.
“Vào đi” Cô lười nhác lên tiếng.
Cửa phòng vừa mở ra, theo bản năng cô nhìn thoáng qua, chỉ là khi nhìn thấy người tới cô chợt ngẩn người.
Ba người liên tiếp đi vào rất là chỉnh tề Ngôn Phi Hùng, Tưởng Thục Viện, Ngôn Nhã Mộng tòan là người nhà trên danh nghĩa của cô.
Tưởng Thời Viện sau khi vào phòng liền bày ngay ra bộ mặt quan tâm hỏi han : “Hân Hân đã tỉnh rồi à, con thấy trong người mình thế nào, là chúng ta sơ ý, bởi vì ta và cha con ở công ty bận rất nhiều việc, Nhã Mộng thì bận đóng phim, cho nên không có thời gian đến thăm con, con không trách mọi người chứ?”
Bà ta vẻ mặt ôn nhu, giọng nói mang theo sự trấn an, chẳng khác gì người mẹ hiền quan tâm đến con gái.
Muốn diễn kịch à cũng dễ thôi, cô liền cười cười nói: “Dạ không sao đâu”
Tưởng Thục Viện hơi ngẩn người, nhìn khuôn mặt ý cười nhàn nhạt của cô, bà ta rất kinh ngạc, tính cách của Ngôn đại tiểu thư bà ta thừa biết, từ khi bà ta vào cửa cô luôn nghĩ mình là nữ chủ nhân trong nhà, đối với bà ta chưa bao giờ hòa nhã, tính tình càng ngày càng lớn.
Bình thường mà nói, thời điểm cô tỉnh dậy mà bọn họ chưa tới kiểu gì cũng làm ầm lên, thế mà bây giờ không những không khó chịu còn đối với bà ta cười cười.
Tưởng Thục Viện nhanh chóng thu hồi mắt, vặn mở bình giữ nhiệt lấy một cái chén nhỏ đổ canh ra cẩn thận đưa tới noi: “Đây là canh ta nấu cho con, Hân Hân ăn một ít nhé”
Cô chuẩn bị giơ tay tiếp nhận liền nhìn thoáng qua chiếc vòng ngọc ở trên tay bà ta, nếu cô nhớ không nhầm món đồ này là mẹ của cơ thể này lưu lại.
Tưởng Thục Viên từ sau khi vào cửa liền chiếm mọi thứ của Dương Oánh thành của riêng mình. Có một lần Ngôn Khả Hân tham gia yến hội, lúc ấy Tưởng Thục Viện trên cổ mang theo vòng cổ mà mẹ cô bé để lại, ở yến hội tất cả mọi người đều khen chiếc vòng cổ đó thật đẹp, cô ấy liếc mắt qua liền bước tới trước mặt mọi người dật vòng cổ, lớn tiếng tuyên bố đây là vòng của mẹ cô ấy.
Nhưng không may là trước đấy bà ta đã chỉnh sửa trên chiếc vòng đó, liền được cớ tỏ vẻ ủy khuất nói chiếc vòng này không phải bà ta lấy của mẹ cô mà chỉ là hơi giống thôi.
Ngay lúc đấy cô bé mới nhận ra mình lại mắc mưu của bà ta, ở trước mặt mọi người la lối om sòm vô cớ gây sự, thanh danh xấu từ đó truyền ra.
Đã bị con gái của bà ta đoạt vị hôn phu, giờ tự sát không thành lúc tỉnh dậy còn nhìn thấy vòng tay của mẹ mình trên tay bà ta theo như tính Ngôn Khả Hân kiểu gì cũng đại náo một trận.
Mà bà ta chỉ chờ mong có thế, cô kích động càng nhiều, liền có thể làm cho Ngôn Phi Hùng khó chịu phiền lòng và hoàn toàn ly gián được quan hệ cha con lúc đó bà ta mới dễ dàng đuổi cô ra khỏi nhà.
Ngôn Khả Hân âm thầm bĩu môi thừa biết trò tiểu nhân của bà ta, đưa tay nhận lấy canh của bà ta cô nhẹ giọng nói một câu: “Cảm ơn dì Viện”
Tưởng Thục Viện thấy cô bình tĩnh, môi khẽ mím lại nhưng cũng không tỏ thái độ gì, từ ái mà nói: “Nếu như con muốn uống canh cứ nói dì lấy cho.”
Ngôn Phi Hùng luôn có bộ mặt khó chịu khi đối mặt với cô, thấy cuộc nói chuyện của hai ngươi ông ta giận liếc mắt nói: “Mày xem dì Viện đối với mày thật tốt, đã là người lớn phải hiểu chuyện chút thì nhà ta đâu có ầm ĩ được cho người ngoài coi.”
Ngôn Khả Hân trong lòng cười lạnh, yên lặng uống từng ngụm canh, cười nói: “ Hương vị rất ngon, cảm ơn dì”
Nhìn xem nụ cười của cô, bà ta kiềm chế nghi hoặc nói: “Nếu ngon thì ăn nhiều vào”. Cô vừa buông chén, đang muốn nói chuyện, lại thấy người từ khi bước vào cửa liền yên lặng đứng một bên_ Ngôn Nhã Mộng, bỗng nhấc chân đi đến một bên mép giường rồi ngồi xuống.
Cô ta kéo tay cô nắm lấy, đôi mắt hồng hồng nghẹn ngào nhìn cô nói: “Chị là tại em không tốt , là em hại chị thành ra thế này, em xin lỗi.”
Ngô Khả Hân sáng sớm liền biết hai mẹ con nhà này chắc chắn là sẽ thay phiên nhau diễn tuồng cho cô coi, mẹ vừa xong là con liền tới.
Không hổ là được tiểu tam sinh ra, kỹ thuật diễn tinh vi, nước mắt đọng vành mi không rơi , khẽ cắn môi nức nở nháy mắt liền đem bộ dạng đáng thương bất lực diễn tới. Tay càng ngày càng nắm chặt tay cô “Chị. Em biết em làm như vậy là không phải với chị, nhưng em với Diệp ca ca là yêu nhau thật lòng.”
Đúng rồi tình yêu của hai người thật vĩ đại, vĩ đại đến mức mà cô chỉ muốn chúc phúc cho hai con người không biết liêm sỉ đó yêu nhau mãi mãi để không chạy ra ngoài phá hoại người khác.
Ngôn Khả Hân bị cô ta bắt lấy tay, chỉ cảm thấy ghê tởm một tầng da gà nổi lên, cô lạnh lùng đem tay rút ra , mặt vô cảm chỉ nói “Uhm”
Một từ này của cô không thể nghi ngờ sức mạnh to lớn làm cho Ngôn Nhã Mộng ngừng diễn nháy mắt liền ngơ ngác đứng đó một hồi sau mới hồi phục tinh thần.
Cô nhếch miệng cười: “Mọi người không cần ở đây mà khóc lóc, tôi muốn yên tĩnh một chút mời mọi người về, không tiễn”
“…..” Ngôn Nhã Mộng khóe miệng vừa nhếc, liền cúi đầu xuống, nức nở nói: “Chị đừng nói vậy làm em buồn”
Ngôn Khả Hân thật muốn cho cô ta một ánh mắt xem thường, cô không có hứng thú cùng cô ta tâm sự vấn đề này, bỗng chợt nhớ ra việc gì đó bộ dạng trở nên nghiêm túc cô trực tiếp nói sang chuyện khác.
“ Đúng rồi” cô bày ra bộ mặt tươi cười vô hại nói: “Nếu tất cả mọi người đều đã ở đây, tôi đây có chuyện muốn cùng dì Viện thương lượng một chút.”
Tượng Thục Viện cảm thấy hôm nay Ngôn Khả Hân có vẻ khác lạ, nghe được câu nói của cô trực giác của bà ta liền bảo không phải chuyện gì tốt đẹp, bất quá vẫn cười nói: “Con có việc gì cứ nói, nếu được ta nhất định sẽ giúp đỡ”
Ngôn Khả Hân cười đến là ngây thơ vô hại nói: “trước khi mẹ tôi mất đã để lại trong di chúc công ty mỹ phẩm Thiêm Mỹ là thuộc về tôi, bởi vì lúc ấy còn nhỏ nên công ty để dì Viện hỗ trợ quản lý, hiện giờ tôi đã lớn, cũng là thời điểm dì nên đem Thiêm Mỹ trao trả cho tôi”
Tức khắc phòng bệnh một mảnh yên tĩnh, tất cả bọn họ đồng loạt đem ánh mắt nhìn qua cô.
“Mày lại quậy phá cái gì, ầm ĩ như vậy còn chưa đủ sao?” Ngôn Phi Hùng trầm giọng nhìn cô mà nói.
Tương Thục Viện sau khi hồi thần cũng liền nói: “Tiểu Hân muốn về công ty thì không có gì đáng trách cả, dù gì đây cũng là công ty mẹ của con để lại cho con. Như vậy đi, trước hết con cứ về công ty thích ứng một chút, chậm rãi học quản lý, chờ sau này con học xong dì liền giao lại công ty cho con”
Chưa chờ cô trả lời Ngôn Phi Hùng đã lạnh lùng nói: “Nhiều lần đi thích ứng vậy mà còn chưa đủ? Em đừng có chịu đựng lại để nó quậy phá thêm lần nào nữa”
Trên thực tế Ngôn Khả Hân cũng đã nhiều lần đến công ty học làm quản lý, nhưng những người năm đó theo mẹ dốc sức xây dựng công ty đều đã bị sa thải hết thay vào đó là người của Tưởng Thục Viện mang vào luôn luôn cố ý hoặc vô tình gây khó dễ cho cô, với tính tình của Ngôn Khả Hân trước kia kiểu gì cũng có xung đột.
Biểu tình của cô cũng không có nhiều biến hóa, lãnh đạm nói: “Dì Viện hiểu sai lời tôi rồi, lúc này đây tôi không cần thích ứng, mà muốn trực tiếp lấy công ty về”
Ngôn Phi Hùng nghe được lời cô này tựa hồ tức giận lắm, quát: “Với tính tình này của mày, công ty về tay chẳng mấy chốc bị hủy hoại hết”
Tưởng Thục Viện cũng nói “Tiểu Hân à, dì không phải là muốn chiếm đoạt công ty của mẹ con, dì không phải là người như vậy. Chỉ là dì thấy trước mắt con không có kinh nghiệm gì, đem công ty tùy tiện giao cho con cũng không tốt. Dù sao cũng là công sức của mẹ con, nếu cứ như vậy bị hủy thì thật đáng tiếc”
Bà ta nói như khuyên bảo trân thành vì công ty mà suy xét, cô biết thừa lòng tham của bà ta không đáy nên không muốn thương lượng cúi đầu cười nói: “Nếu đã là công ty của mẹ tôi cho dù hủy trong tay tôi thì bà ấycũng không trách. Thế nhưng ngược lại nó nằm trong tay người khác mà bị phá hủy thì mẹ tôi sẽ không vui đâu” Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Thục Viện, “Người nói đúng không dì Viện?”
“Hỗn láo” Ngôn Phi Hùng lạnh giọng trách cứ nói: “Mày nói với dì Viện như vậy là có ý gì? Từ nhỏ liền dùng những tâm tư độc ác suy nghĩ xấu về người khác, ai dạy mày hả?”
Ông ta vừa dứt lời, Ngôn Nhã Mộng cũng hùa vào nói theo với giọng diệu khuyên nhủ “ Chị, chị đừng chọc cho ba tức giận, mấy năm nay thân thể của ba không tốt, bác sĩ bảo phải luôn vui vẻ không được để bị nóng giận”
Nghe lời nói của cô ta lửa giận của Ngôn Phi Hùng liền bình ổn lại, có đứa con gái ngoan ngoãn như cô ta vừa hiểu chuyện lại săn sóc, ông ta có cảm giác rất thành tựu, không như Ngôn Khả Hân chả làm ra trò trống gì thật khiến ông ta khó chịu.
“Mày xem xem em gái mày, sao không học được chút gì từ con bé chỉ giỏi phá hoại?”Ngôn Phi Hùng nói tiếp.
Cô quay đầu nhìn Ngôn Nhã Mộng, cô ta so với cô nhỏ hơn một tuổi, lớn lên dịu dàng, từ nhỏ có tiếng” ngoan ngoãn hiểu chuyện” khiến ông ta rất là cưng chiều.
Không chỉ có thể sự nghiệp còn rất xuất sắc, cô ta thi đậu Học Viện Điện Ảnh đến năm tư thì nhận được một bộ phim điển ảnh, nhân vật đầu tiên mà cô ta đóng là nữ phụ. Nhưng cái chính là nhờ nhân vật đó ở trong giới nghệ sĩ bộc lộ tài năng, còn được mọi người tán thưởng, trở thành tân tiểu hoa đán.
Như vậy có được thành tựu, đương nhiên cũng nhờ Ngôn Khả Hân trước đây giúp đỡ làm nền cho cô ta. Cho nên khi cô ta cướp người yêu của cô, Ngôn Phi Hùng chẳng những không nói mà còn nghĩ mọi điều tốt đẹp phải thuộc về cô ta đấy mới là đúng, mà cô chỉ là bùn loãng không xứng đáng với An Cảnh Diệp một người ưu tú.
Cho nên dù Ngôn Khả Hân bởi vậy mà ủy khuất thậm chí tự sát ông ta cũng không cảm thấy Ngôn Nhã Mộng làm sai điều gì, thậm chí thấy cô tự sát bị người ngoài dị nghị đã vứt mất thể diện của Ngôn gia.
Cô đột nhiên nghĩ nếu Ngôn Khả Hân không bị thiết kế bày mưu hãm hại đến mức nghỉ học thì với thiên phú của cô ấy so với Ngôn Nhã Mộng chẳng hề thua kém.
Bọn chúng hủy hoại tương lai của cô, thanh danh của cô, hiện tại đến những gì mà mẹ cô ấy lưu lại cũng bị chúng coi là của riêng mà bá chiếm.
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, gì cũng muốn đi cướp của người khác thành của mình.
***
Ngôn Khả Hân cúi đầu cười lạnh, cô thong thả ung dung mà nói: “Mọi người nói nhiều như vậy làm gì, tôi xem không bằng như vậy đi, chúng ta đem di chúc mà mẹ tôi để lại trình lên tòa án, để tòa án phán tới phán quyết. Tôi tin pháp luật rất công bằng, công ty của ai thì nên trở về với người đấy, dì Viện, ba, hai người thấy thế nào?”
Cho dù Tưởng Thục Viện giỏi che dấu sắc mặt nhưng nghe xong mày cũng không khỏi nhăn lại, Ngôn Phi Hùng thì sắc mặt càng khó coi, cả giận nói: “Mày lại lên cơn điên gì đấy, người một nhà hà tất phải náo loạn như vậy? Là chê gia đình chúng ta chưa vất hết sạch mặt mũi sao?”
Ngôn Khả Hân cũng không dao động, nhún vai nói: “Tôi thấy không được, chỉ còn biện pháp này thôi”
“Mày….”Ngôn Phi Hùng lại quát lớn, Tưởng Thục Viện vội vàng bày ra dáng vẻ hiền lành nói: “Được rồi hai cha con đừng cãi nhau nữa, công ty vốn thuộc về Tiểu Hân, con bé lấy lại là chuyện bình thường, như vậy đi, trước hết em sẽ đem những vấn đề công ty giải quyết hết, qua mấy ngày con bé đến công ty, em sẽ đem toàn bộ nghiệp vụ của công ty chuyển giao lại. Nói xong, bà ta ôn nhu nhìn Ngôn Phi Hùng liếc mắt một cái nói: “ Như vậy vừa lúc, em có thể có nhiều thời gian chăm sóc anh hơn”
Nghe lời nói của bà ta Ngôn Phi Hùng mặt ngoài tức giận lại nhiều hơn là áy náy, ông ta thở dài, “Ta không thèm quản nữa mặc kệ nó” lại quay ra giận dữ nhìn cô, cả giận nói: “Mày là đồ không có lương tâm, tao rất muốn nhìn xem công ty giao vào tay mày sẽ phá thành bộ dạng gì. Đến lúc đó đừng khóc lóc cầu xin có người tới giúp”
Ngôn Khả Hân vẻ mặt không sao cả, chỉ cần đồ cầm chắc về tay cô thì mấy chuyện khác không đáng để ý tới.
Nếu mục đích đã đạt được, thì cô đối với mấy con người đó chẳng có chuyện gì để mà tiếp tục , đang định tiễn khách, đột nhiên Ngôn Nhã Mộng đang đứng một bên vui vẻ reo lên “ anh Cảnh Diệp”
Mọi người trong phòng đều quay đầu nhìn ra hướng cửa, vì còn sót lại ký ức của cơ thể này nên cô liền nhận ra người tới không ai khác là vị hôn phu mà Ngôn Khả Hân trước kia vì bị hắn phản bội mà cắt cổ tay tự sát.
An Cảnh Diệp này sinh ra trong gia đình có truyền thống theo ngành y, gia đình hắn với ông ngoại của Ngôn Khả Hân có mối thân giao, hắn ta từ nhỏ đã ưu tú cô bé Tiểu Hân lúc còn nhỏ rất thích hắn coi hắn như một nam thần mà tôn sùng, một đường cùng hắn lớn lên . Vì mối quan hệ của gia đình mà hai người được trưởng bối hai nhà định ra hôn ước.
Trên thực tế An Cảnh Diêp đối với hôn ước này cũng không phản đối, nhưng với ký ức còn sót lại thì cô biết hắn đối xử với cô bé này không nóng không lạnh một bộ vô cảm.
Từ lúc Ngôn Khả Hân tự sát đến giờ hắn mới xuất hiện.Từ lúc đi du học nước ngoài về hắn liền trực tiếp đi làm tại bệnh viện của gia tộc, mà nơi cô nằm viện là bệnh viện nhà hắn, thừa biết cô ở phòng nào mà qua bao lâu hắn cũng không thèm tới xem cũng biết hắn ta là một người vô tình thế nào.
Bất quá hôm nay cũng vừa hay, hắn thế mà cùng Ngôn gia kẻ trước người sau xuất hiện.
Hắn ta diện mạo anh tuấn, mang kính mắt đen trên người mặc chiếc áo blouse trắng nhìn rất xuất chúng lại còn văn nhã. Khó trách cô bé tiểu Hân kia thích hắn như vậy, diện mạo khí chất này đúng là vạn dặm khó tìm.
Giờ phút này hắn đứng ở cửa không nói lời nào, ánh mắt lạnh nhạt hướng mọi người nhìn qua, cũng không biết đứng ở đó bao lâu.
Tưởng Thục Viện nhìn thấy hắn, vội vàng nhiệt tình tiếp đón, “Cảnh Diệp sao con lại tới đây”
Bà ta là loại người mà gặp quỷ nói tiếng quỷ, gặp người nói tiếng người, có thể thấy đối với An Cảnh Diệp nhiệt tình như vậy, đủ biết hài lòng với người “con rể” này đến mức nào.