Hoàng yến

Chương 16


Đọc truyện Hoàng yến – Chương 16:

“……”
 
Ngôn Khả Hân lại không đợi cô ta trả lời, nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa rời đi cùng Dương Minh Lan, đi xa một chút Dương Minh Lan mới bĩu môi nói: “Ngôn Nhã Mộng này cùng mẹ cô ta giống nhau đấy, đều là những người thích diễn, em cẩn thận lại bị lừa “
 
Ngôn Khả Hân hơi hơi mỉm cười nói: “ Chị yên tâm đi.”

 
Hai người cứ như vậy không nhanh không chậm cưỡi ngựa đi bộ một vòng, đột nhiên Ngôn Khả Hân cảm thấy con ngựa của mình có vấn đề, nó giống như trở nên nôn nóng hơn.
 
Dương Minh Lan cũng phát hiện dị thường, vội hỏi nói: “Tiểu Hân, con ngựa của em bị sao vậy?”
 
“Em cũng không biết.” Ngôn Khả Hân nói xong đang muốn gọi người lại đây xem, bỗng nhiên con ngựa nâng móng trước lên hí vang một tiếng, không đợi Ngôn Khả Hân hoàn hồn, nó liền rải vó ngựa điên cuồng chạy về phía trước.
 
Ngôn Khả Hân lập tức nắm chặt dây cương, may mắn kiếp trước Quý Thần Vũ đã dạy cô cưỡi ngựa, cô vẫn còn nắm vững những kỹ thuật này, bằng không có khả năng cô đã bị con ngựa hất văng ra.
 
Cô không biết sao con ngựa này bị kích động như vậy, để nó tiếp tục chạy như này khẳng định không phải chuyện tốt.
 
Ngôn Khả Hân cố gắng nhớ lại những gì Quý Thần Vũ đã dạy cô, thời điểm con ngựa bị chấn kinh nên kéo căn dây cương rồi ngả người ra sau, Ngôn Khả Hân thử làm một chút, cũng không biết là do sức lực không đủ hay sao, mà con ngựa vẫn chạy như điên
 
Ngôn Khả Hân bắt đầu có chút luống cuống, biện pháp này không được, cô cũng chỉ có thể cực lực khắc chế sự sợ hãi, ôn nhu vuốt ve bờm ngựa tới khi nó bình tĩnh.
 

Nhưng mà như vậy cũng vô dụng, không còn biện pháp nào, Ngôn Khả Hân chỉ có thể một bên gắt gao nắm chặt dây cương để phòng ngừa bị nó ném xuống, một bên thì kêu cứu.
 
Con ngựa đang hướng  về phía cánh rừng mà chạy, con ngựa mang theo cô lướt qua rào sắt bảo hộ, trực tiếp chạy vào trong rừng, Ngôn Khả Hân càng thêm sợ hãi, trong rừng cây cối rậm rạp, đường gập ghềnh không dễ đi, con ngựa này chắc chắn là bị thứ gì kích thích, càng đi sâu trong rừng tính mạng cô càng bị đe dọa
 
Nhân viên công tác của trại ngựa này không biết làm việc có trách nhiệm không, mà chưa thấy ai lập tức lại đây cứu cô.
 
Ở trên lưng ngựa xóc nảy một hồi lâu, Ngôn Khả Hân chỉ cảm thấy cơ thể mình như muốn rụng ra, hơn nữa sức lực cũng càng ngày càng vô dụng, nếu còn không có ai tới, cô chỉ sợ con ngựa này cuối cùng sẽ hất cô xuống đất ngay thôi.
 

Với tốc độ này, nếu cô mà bị té xuống đất, không chết cũng tàn tật.
 
Ngôn Khả Hân gắt gao túm chặt dây cương, tim như muốn bay khỏi lồng ngực. giờ phút này , đột nhiên cô nghe được phía sau vang lên tiếng vó ngựa. Cô không dám quay đầu xem, nhưng mà trong lòng dâng lên một tia hy vọng .
 
Tiếng vó ngựa dần dần tới gần, cô chỉ cảm thấy phía sau lưng như có một trận gió lớn thổi qua, ngay sau đó vòng ôm mạnh mẽ ập tới đôi tay vòng qua thân thể của cô, ghì chặt dây cương lại, cô lọt thỏm trong lòng ngực của người kia.
 
Tại một khắc cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
 
Quý Thần Vũ.
 
Cô không nghĩ tới sẽ là hắn.
 
Quý Thần Vũ sức lực rất lớn, gắt gao nắm chặt dây cương một lúc, con ngựa sau một hồi điên cuồng tung vó, nâng chân trước lên hí dài một tiếng, cuối cùng an tĩnh lại.
 
Ngôn Khả Hân cứ như vậy bị hắn ôm vào trong ngực, cử động nhỏ cũng không dám, lúc này con ngựa rốt cuộc dừng lại, ngực hắn dán sát vào lưng cô , hơi thở nóng ấm của hắn mạnh mẽ bao vây cô, thậm chí cô cảm giác được hơi thở hắn càng ngày dồn dập. Mặc dù ở bên nhau hai năm nhưng cô vẫn không quen được hắn ôm ấp, chỉ cần hắn tới gần cả người cô liền cảm thấy khó chịu.
 
Cừ như vậy không biết qua bao lâu, xung quanh yên tĩnh, sau đó cô cảm giác người phía sau xoay lưng xuống ngựa, sau đó thanh âm từ tính vang lên, “Em còn đang choáng váng hay là vẫn luyến tiếc đi xuống?”
 
Cô lúc này mới phục hồi tinh thần, cận thận bước xuống lưng ngựa, khi ngẩng đầu lên định nói lời cảm ơn với hắn, liền nhìn thấy biểu cảm kỳ quái của hắn.
Quý Thần Vũ cười như không cười nhìn cô , đôi mắt thâm trầm đến kỳ lạ.
 
“ Ngôn tiểu thư không phải có nói không cưỡi ngựa sao? Xem tình huống vừa rồi không giống như không biết cưỡi ngựa.”
 
Nghe được lời này cô cẩn thận nói không dám để lộ sơ hở nào: “Tuy rằng tôi không biết cưỡi ngựa, những cũng học qua chút ít, thời điểm ngựa bị chấn kinh nên nắm chặt dây cương kéo ra sau.”
 
“Hử?” hắn nhướn mày “Thế động tác vuốt bờm ngựa thì sao em học ở nơi nào?”
 
Cô hít sâu một hơi nói: “Tôi học ở trường.”
 

“Ở trường?” hắn trầm mặt bước sát lại gần cô “ Không có trường nào dạy cách kiềm chế ngựa như thế, đấy là cách mà tôi đã nghĩ ra đúc kết từ kinh nghiệm của tôi.”
 
Dưới ánh nhìn lạnh băng của hắn, chân cô như muốn nhũn ra, không thể thốt lên được lời nào nữa.
 
Hắn bước đến trước mặt, đột nhiên giơ tay nắm chặt cằm cô ép cô ngước mắt lên nhìn vào hắn “Cách này chỉ có tôi biết sao Ngôn tiểu thư biết hay vậy?”
 
Trong mắt hắn hiện lên hai ngọn lửa nhỏ, tay càng dùng sức nắm cằm cô như muốn đem nó bóp nát. Giờ cô biết phải trả lời sao, khi ấy tình thế cấp bách cô chỉ là làm theo bản năng, không nghĩ cách đấy chỉ riêng hắn mới biết.
 
Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi ép hỏi cô: “Phương pháp này là tôi cố tình dạy cho người phụ nữ ngu ngốc kia, cô ở đâu mà biết được hả?”
 
Giờ phút này cả người hắn như tảng băng ngàn năm đang tỏa ra làn khí rét buốt, hắn hoàn toàn xé nát khuôn mặt nho nhã, lễ độ ngày thường, trở thành một Quý Thần Vũ thâm trầm, phúc hắc.
 
Cằm cô bị nắm đau, đến mức đôi mắt rưng rưng muốn khóc, cuối cùng không chịu được nữa cô nói: “Quý Thần Vũ, anh làm tôi đau.”
 
Cô vừa nói xong sắc mặt hắn lạnh băng, sát khí bức người như được thu liễm lại, lực đạo theo bản năng thả lỏng một chút.
 
Ngôn Khả Hân vội vàng đem tay hắn đẩy ra, xoa xoa chiếc cằm bị miết  đến là đau, nếu hắn không buông tay cô sợ cằm mình bị nắm đến trật khớp mất.
 
Trên thực tế giờ phút này cô đã sợ muốn chết, cô không dám tưởng tượng nếu thân phận cô bị bại lộ thì hậu quả sẽ như thế nào, tuy nói rằng thời gian đã qua lâu rồi, Quý Thần Vũ sẽ không có khả năng nhớ thương cô nữa , nhưng vì tên này có dục vọng chiếm hữu quá biến thái, mặc dù chỉ là sủng vật, nhưng chỉ cần là đồ hắn đã dùng qua thì vĩnh viễn là của hắn.
 
Thẳng đến khi một thân ảnh thon gầy bước tới, đánh vỡ bầu không khí đang ngưng trọng giữa hai người.
 
“Tiểu Hân, em không sao chứ?”
 
Ngôn Khả Hân nghe được, theo bản năng quay người nhìn lại, liền thấy Dịch Khuynh Dương đang bước nhanh tới bên này, mặt hắn không huyết sắc, bước chân dồn dập lại hoảng loạn, cùng khí chất điềm tĩnh ngày thường của hắn hoàn toàn không thích hợp.
 
Rốt cuộc có người bước tới, Ngôn Khả Hân cuối cùng cũng thả lỏng, thanh thanh giọng nói: “Em không có việc gì.” Cô ngẩng đầu nhìn qua Quý Thần Vũ một cái , thấy hắn sắc mặt càng nặng nề quá mức dọa người, cô căn bản không dám nhìn nữa, vội vàng cúi đầu nói: “May là Quý tiên sinh kịp thời cứu giúp.”

 
Dịch Khuynh Dương nhìn Quý Thần Vũ, ánh mắt có chút phức tạp, mở miệng nói: “Làm phiền Quý tiên sinh ra tay cứu giúp.”
 
Quý Thần Vũ không thèm nhìn hắn, nghe nói vậy liền khinh miệt nói: “ Không tới phiên anh cảm tạ tôi.”
 
Quý Thần Vũ người này cô biết rõ dù không thích ai, hắn vẫn luôn nói những lời khách sáo, trừ phi người khác thật sự chạm vào điểm mấu chốt của hắn.
 
Nhìn dáng vẻ này, hai người có vẻ kết oán không cạn.
 
Cô còn đang nghi hoặc, liền nghe Quý Thần Vũ gọi lại : “Em lại đây.”
 
Lại là giọng điệu ra lệnh mà không ai có thể từ chối, chỉ có thể ngoan ngoãn phụ tùng hắn. Tựa như dĩ vãng hắn đối với cô cũng như vậy, hắn nuôi cô như một con sủng vật, dạy dỗ cô chỉ có thể nghe lời không thể phản kháng.
 
Nhưng giờ cô đã là Ngôn Khả Hân, không còn là Nhạc An An hắn dựa vào cái gì đưa ra mệnh lệnh ép cô phải làm theo, cho nên cô vẫn không nhúc nhích, không tiếng động phản kháng.
 
“Tôi kêu em qua, em không nghe thấy sao?” Hắn lại nói, ngữ khí lạnh hơn nhiều, có ý cảnh cáo cho thấy kiên nhẫn của hắn có hạn.
 
Ngôn Khả Hân hai tay nắm chặt, cật lực đè xuống lửa giận trong lòng, cũng đè xuống sự sợ hãi đối với Qúy Thần Vũ. Cô không bao giờ muốn làm một con người không có tôn nghiêm nữa, không muốn làm một con chim hoàng yến bị nuôi nhốt chẳng còn tự do.
 
Cho nên cô vẫn không dao động, hai người cứ như vậy giằng co, xung quanh yên tĩnh đến kì lạ.
 
“Tiểu Hân, em đi về trước đi, anh cùng Quý tiên sinh này có lời muốn nói.”
 
Giống như nghe được lệnh đặc xá, Ngôn Khả Hân thở mạnh một hơi, tự nhiên không chút suy nghĩ liền xoay người rời đi, cô bước chân thật nhanh, sợ chậm một chút liền bị Quý Thần Vũ đuổi theo.
 
Quý Thần Vũ sao có thể để cô đi dễ dàng như vậy, theo bản năng muốn túm cô lại, Dịch Khuynh Dương đứng trước mặt hắn ngăn lại, tươi cười nói: “ Em gái không hiểu chuyện, nếu có chỗ nào không phải, tôi thay em ấy xin lỗi.”
 
“Ngươi thay cô ấy?” Quý Thần Vũ nhướn mày, cười cực kỳ khinh miệt, hắn đột nhiên duỗi tay kéo lấy cổ áo của Dịch Khuynh Dương đẩy mạnh ra “ Ngươi là cái thá gì?”
 
Không đợi Dịch Khuynh Dương bước lên cản, hắn sải bước dài đuổi theo Ngôn Khả Hân.
 
Ngôn Khả Hân tuy là đang chạy, nhưng vẫn để ý động tĩnh đằng sau, cảm giác Qúy Thần Vũ đuổi theo. Sau đó cô nghe được Quý Thần Vũ mang theo ý cảnh cáo nói ở đằng sau: “Ngôn Khả Hân, em đứng lại đó cho tôi.”
 
Cô nghe vậy tim như muốn rớt ra ngoài, không chút nghĩ ngợi, cắn răng tiếp tục chạy như điên.

 
Cô chạy ra khỏi cánh rừng vừa đúng lúc nhìn thấy ông cậu, Ngôn Phi Hùng cùng đám người nhân viên công tác trại ngựa đến đây, cảm giác như đi trong đêm tối gặp được trăng sáng vậy, cảm giác này thật tốt đẹp, giờ phút này nhìn Ngôn Phi Hùng thuận mắt hơn nhiều.
 
Quý Thần Vũ cũng vừa lúc chạy tới, nhìn thấy bọn họ liền thay đổi ngay tức khắc thành một thân sĩ phong độ “Ngôn tiểu thư chạy chậm chút, cẩn thận té ngã.”
 
“…..”
 
Cái tên biến thái này!
 
Ngay lúc cô đang đứng đơ đấy, Dương Hạo Đông đã đi đến trước mặt hỏi : “Tiểu Hân, vừa nãy là chuyện gì xảy ra vậy em?”
 
Ngôn Khả Hân phục hồi lại tinh thần: “Em cũng không rõ nữa, con ngựa mà em đang cưỡi đột nhiên bị kích động chạy điên cuồng vào rừng.” Cô quay lại nhìn Quý Thần Vũ cười cười với hắn: “May mà có Quý tiên sinh cứu giúp.”
 
Dương Hạo Đông vội nói: “Đa tạ Quý tiên sinh.”
 
Quý Thần Vũ hai tay cắm túi, vẻ mặt thản nhiên, tỏ vẻ hào phóng, “Không có gì.” Rồi lại nhướn mày nói: “Bất quá con người của tôi không thích thiếu nợ nhân tình, cũng không thích người khác thiếu nợ mình, vì thế Ngôn tiểu thư có phải hay không nên mời tôi một bữa cơm để biểu đạt lòng biết ơn.”
 
Cô thừa biết hắn chẳng hiếm lạ gì một bữa cơm, khẳng định hắn lại có âm mưu gì với cô.Tốt xấu gì hắn cũng cứu cô một mạng, nên chỉ đành nói: “Không thành vấn đề Qúy tiên sinh muốn ăn gì?”
 
Hắn ý vị thâm trường cười nói: “Hiện tại còn chưa có nghĩ ra, chờ tôi suy nghĩ kỹ rồi sẽ thông báo với Ngôn tiểu thư sau.” Nói xong lại lướt qua mọi người gật đầu nói: “Mọi người ở lại chơi vui vẻ, tôi xin cáo từ trước.”
 
Sau khi Quý Thần Vũ rời đi, vì xảy ra vụ việc vừa rồi cô cũng không còn hứng thú ở lại, cùng mọi người cáo từ liền về nhà.
 
Về đến nhà cô cẩn thận suy nghĩ mọi việc diễn ra hôm nay, cảm thấy vụ việc xảy ra quá mức kỳ lạ, vì sao con ngựa của cô lại bị kích động? Trại ngựa này là tốt nhất của thành phố, nên việc nuôi và huấn luyện ngựa hết sức nghiêm khắc, lúc cô ở trên lưng ngựa cũng không làm gì kích thích nó, cho nên cô không rõ vì sao con ngựa lại bị như vậy.
 
Đúng rồi, cô nhớ hôm nay thời điểm Ngôn Nhã Mộng đến chỗ cô xin lỗi có tiếp xúc, vuốt ve nó, lúc đó con ngựa của cô còn liếm tay cô ta.
 
Có phải là Ngôn Nhã Mộng đã động tay động chân vào con ngựa của cô.
 
Lại nghĩ đến lúc nhân viên trại ngựa ra thông báo đuổi khách, cô ta còn không che dấu phẫn nộ, biểu cảm không nên có ở Ngôn gia nhị tiểu thư có tiếng là ôn nhu hào phóng.
 
Như vậy, chuyện này Ngôn Phi Hùng có tham dự vào không? Hôm đó Ngôn Phi Hùng cố ý lấy ông cậu ra kêu cô cùng đến, có phải cũng nằm trong kế hoạch không.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.