Hoàng yến

Chương 14


Đọc truyện Hoàng yến – Chương 14:

Đồ ăn rất nhanh đã lên hết, mọi người bắt đầu động đũa, Ngôn Khả Hân nhìn một bàn đồ ăn trước mặt không biết phải xuống tay thế nào.
 
Cô biết mình không thể làm Quý Thần Vũ có điều hoài nghi, nhưng mà ăn những món này, cô cảm thấy mình khẳng định sẽ khó chịu chết.
 
Thôi, hiện giờ cũng chỉ có thể bất chấp giá nào.

 
Ngôn Khả Hân liền chịu đựng, gắp một miếng bò cay bỏ vào miệng, lưỡi chạm vào miếng thịt cô liền cảm giác như có lửa từ trong miệng đốt tới dạ dày, hơn nữa thật sự là rất cay, Ngôn Khả Hân chỉ ăn một miếng liền chịu không nổi.
 
Nhịn lại, ngàn vạn lần phải nhịn lại! chỉ cần nhịn một chút là tốt rồi.
 
Ngôn Khả Hân một bên nhắc nhở chính mình, một bên cố gắng nhét một miếng cơm đầy vào miệng cố giảm bớt sự khó chịu.
 
Nhưng cô chỉ ăn một lát liền cảm giác dạ dày như sông cuộn biển gầm cực kì khó chịu.
 
Thật sự là chịu không nổi nữa, cô trực tiếp lấy cớ đi vệ sinh, vừa đến phòng vệ sinh cô không nhịn được liền ôm bồn cầu phun ra.
 
Không còn cách nào, cô thật sự không chịu nổi vị cay này, mặc dù đã tận lực nhẫn nhịn, nhưng cơ thể cô không cho phép.
 
Phun ra một lúc cô mới cảm thấy khá hơn nhiều. Thoáng rửa sạch mặt mũi cô liền chuẩn bị đi ra ngoài, chính là khi vừa mới mở cửa ra, cô liền thấy Quý Thần Vũ đứng ở bên ngoài.
 

Đột nhiên nhìn thấy hắn Ngôn Khả Hân cảm thấy hoảng sợ, nhưng qua một lúc cô lấy lại bình tĩnh khách khí nói: “Quý tiên sinh là đi vệ sinh sao?”
 
Quý Thần Vũ không có trả lời, hắn trực tiếp đi vào liền trở tay đóng cửa lại, Ngôn Khả Hân lúc này mới ý thức được vẻ mặt của hắn không thích hợp.
 
Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, nhìn thật sâu vào mắt cô, rồi lướt nhìn qua nhà vệ sinh, hỏi: “Em đã ói ra?”
 
“……”
 
Cô biết, sau khi ói ra trong không khí vẫn sẽ phản phất cái mùi ô uế , lúc này nói dối vậy tương đương giấu đầu lòi đuôi.
 
Ngôn Khả Hân dùng sắc mặt bình tĩnh nói chuyện: “Lần trước không phải tôi đã nói qua với Quý tiên sinh sao, dạ dày của tôi không thoải mái, không thể ăn đồ ăn kích thích, hôm nay Quý tiên sinh thịnh tình tiếp đãi, tôi không ăn thì không phải phép, lại không nghĩ rằng ăn ít vậy mà dạ dày đã không chịu nổi.”
 
Hắn nhướng mày, sắc mặt lạnh hơn, “Phải không?”

 
Hắn cho cô một cảm giác quá nguy hiểm, cô không muốn tiếp tục ở lại nơi này.
 
“Nhà vệ sinh nhường lại cho Quý tiên sinh, không có việc gì nữa tôi liền đi trước.”
 
Nói xong cô liền muốn chạy trốn , vừa muốn lách qua người hắn để đi, không nghĩ tay đã bị hắn túm chặt, kéo người cô lại áp sát vô tường.
 
Thoáng hoảng hốt cô tưởng hắn áp mạnh cô vô tường, lưng như vậy sẽ đau lắm, giờ mới phát hiện sau lưng có bàn tay đang che chở giảm xốc cho cô.
 
Thân hình cao lớn áp sát, nhốt cô trong vòng tay hắn, làm cô không thể động đậy hít thở cũng không dám
 
Khuôn mặt hắn tới gần, hơi thở toàn bộ phun bên tai, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc vấn vít trên chóp mũi.
 
Giọng nói đáng sợ, một đôi mắt lạnh băng lại sắc bén, phảng phất như một lưỡi dao cắt trên mặt “Trên du thuyền của tôi có rất nhiều bác sĩ, nếu dạ dày của em khó chịu ở đâu, thôi sẽ mời họ tới khám cho em.”
 
Hắn nói chuyện ngữ khí vừa lạnh băng vừa hỗn loạn tức giận, Ngôn Khả Hân cắn môi, hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng mở miệng nói: “Quý tiên sinh ngài có thể buông tôi ra không, ngài như vật thật là bất lịch sự?”
 
Hắn không nhúc nhích, cô thậm chí phát hiện hơi thở của hắn ngày càng lạnh hơn.
 
Quý Thần Vũ ít khi thể hiện sự tức giận, hắn luôn khống chế được bản thân. Chính là không hiểu điều gì, thời điểm mà chỉ cần bọn họ ở bên nhau cô đều có thể làm hắn dâng lên lửa giận, hắn có đôi khi không hiểu được mình, sao chỉ cần động đến cô mọi việc lại như vậy..
 
Mà mỗi khi hắn bày ra bộ mặt tức giận cô sẽ rất sợ hãi, bởi vì chỉ cần như thế hắn liền có lý do để trừng phạt cô.
 
Lúc đó hắn một câu đều không nói, đem cô ném ở trên giường, cường bạo ép cô thành nhiều tư thế mới thỏa mãn mà buông tha.
 
Cho nên lúc này đây cô chỉ dám nuốt khẽ, thanh âm cũng trở nên thật cẩn thận, “Quý, Quý tiên sinh, ngài bình tĩnh một chút, trước buông tôi ra đã.”
 
Vừa dứt lời, hắn bỗng nắm chặt cằm cô khẽ nâng, khuôn mặt tuấn tú tới gần, ngữ khí lạnh lẽo phun ở trên mặt cô nói khẽ “Em đến tột cùng là ai?”
 
Ngôn Khả Hân chỉ cảm thấy đầu mình như một bị một chiếc búa đập vào, tim tức khắc đập như nổi trống, hắn dùng sức lực rất lớn, niết đến cằm cô phát đau. Trong đầu cô giờ chỉ còn tồn tại câu nói
 
Em đến tột cùng là ai?
 
Hắn vì sao lại hỏi như vậy , có phải hắn đã phát hiện điều gì chăng?

 
Không, mặc kệ hắn đã phát hiển ra điều gì, cô tuyệt đối không thừa nhận.
 
Cô bày ra vẻ mặt khó chịu , hai mắt long lanh ủy khuất nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Quý tiên sinh ngài nói như vậy là có ý gì, tôi là Ngôn Khả Hân mà.”
 
Hắn ánh mắt vẫn như cũ nhìn cô, như là muốn đem cô nhìn thấu.
 
Ngôn Khả Hân lại vội la lên: “Quý tiên sinh ngài mau thả tôi ra.”
 
Cuối cùng hắn nhẹ buông vòng tay ôm chặt cô ra , chỉ dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, nói.
 
“Tôi có quen biết một người, cô ấy cũng giống em vậy không thể ăn cay, mỗi lần chỉ cần một chút là cô ấy liền phun hết ra.”
 
“…..”
 
Hắn động tác mềm nhẹ, ngữ khí cũng ôn nhu , thậm chí còn mang theo một loại khàn khàn ngọt ngào. Hắn nhìn về phía cô ánh mắt híp lại, có quá nhiều cảm xúc ở trong đáy mắt lan tràn, tựa hồ còn có một loại ôn nhu lưu luyến ở trong đó.
 
Nhìn người trước mặt cô quả thực sợ đến ngây người, cô không biết thì ra Quý Thần Vũ còn có một mặt này.
 
Thật là điên rồi, cô vậy mà lại cảm giác được Quý Thần Vũ tựa hồ rất thống khổ, như lưu luyến một điều gì đã qua.
 
Hoài niệm? Thống khổ? Quý Thần Vũ sẽ như vậy? Sao có thể? Kiếp trước cô như sủng vật bị hắn đùa bỡn dày vò.Thì làm sao bây giờ hắn lại bày ra vẻ mặt đấy. Vẻ mặt sẽ vì mất đi cô mà thống khổ?
 
Hắn thình lình dịu dàng như vậy làm cho chân tay cô luống cuống, cô thật sự là quá kinh ngạc, hắn chưa bao giờ ở trước mặt cô như vậy, chưa từng  lộ ra bộ dáng ôn như như thế.
 
Cho nên cô chỉ là ngơ ngác nhìn hắn, không biết nên trả lời.
 
Cũng không biết qua bao lâu, hắn buông cằm cô ra, thân thể đứng thẳng, sắc mặt hắn đã khôi phục như thường, lại là hắn trước sau như một, dáng vẻ nho nhã lễ độ, hắn khách khí cười cười nói: “Xin lỗi Ngôn tiểu thư, chuyện vừa nãy là tôi thất lễ .”
 
Hắn của bây giờ với hăn vừa nãy tựa hồ như hai người khác nhau, lại trở về Quý Thần Vũ Cao quý nhã nhặn
 
Ngôn Khả Hân phục hồi tinh thần lại, hít một hơi nói: “Không sao.”

 
Hắn gật gật đầu với cô liền xoay người đi ra ngoài, Ngôn Khả Hân tức khắc thở dài nhẹ nhõm, đứng một lúc mới bước ra khỏi buồng vệ sinh.
 
Thời điểm cô trở lại bàn ăn Phương tiên sinh cùng Phương phu nhân cũng đã dùng bữa sắp xong, Phương phu nhân quan tâm dò hỏi cô một chút không thoải mái ở đâu, Ngôn Khả Hân chỉ nói qua loa đáp lại.
 
Cơm nước xong mọi người rời đi, Quý Thần Vũ chu đáo tiễn mọi người ra khỏi du thuyền.
 
Trên đường trở về, Ngôn Khả Hân cứ nghĩ mãi, vì sao Quý Thần Vũ ép hỏi cô là ai, có phải hắn đã phát hiện ra gì không, còn vì điều gì mà khi nhắc đến cô ở kiếp trước hắn hắn lại lộ ra thần sắc ấy.
 
Ngôn Khả Hân không rõ, nhưng cô nhắc nhở mình về sau phải tận lực rời xa Quý Thần Vũ.
 
Trở lại thủ đô, cô cố gắng làm mình bận rộn hơn để quên đi những gì việc đã xảy ra ở Hải Nam, quên đi con người bá đạo, Quý Thần Vũ
 
Hôm nay Ngôn Khả Hân vừa mới ở công ty ra liền nhận được điện thoại của Dương Hạo Đông, nói muốn dẫn cô đến một chỗ. Nghe có vẻ như đến một nơi rất quan trọng.
.
Dương Hạo Đông lái xe lại đây, Ngôn Khả Hân lên xe liền hỏi hắn muốn mang cô đi chỗ nào, hắn lại là vẻ mặt thần bí, cái gì cũng không nói.
 
Hai người lái xe đến một tiểu khu, có vẻ như dân cư ở đây sống đã lâu đời , Ngôn Khả Hân tưởng anh họ Dương của cô dẫn cô tới gặp một người, đến khi chiếc xe dừng lại một tòa nhà cũ, anh họ mới cầm chìa khóa mở cánh cửa sắt, bên trong còn gia cố thêm một tầng cửa chống trộm, Ngôn Khả Hân lúc này mới cảm giác được kỳ quái.
 
Dương Hạo Đông vừa mở cửa ra, giơ tay mời cô vào : “Vào đi thôi.”
 
Ngôn Khả Hân vào cửa, trên dưới đánh giá một cái, đây là một nơi ở bình thường.
 
“Sao anh lại mang em tới đây?” Ngôn Khả Hân hỏi hắn.
 
Dương Hạo Đông đem cửa chính đóng lại, rồi dẫn cô đến trước cánh cửa một căn phòng, nói: “Tiến vào nhìn xem.”
 
Ngôn Khả Hân đi vào, nhìn khắp phòng toàn là lon nước ngọt chất đầy , Dương Hạo Đông ngồi xổm xuống đem từng lốc từng lốc đặt dưới sàn, sau đó lộ ra chiếc rương, Khả Hân tức khắc lắp bắp kinh hãi, vì trong rương toàn bộ là tiền mặt sếp chồng lên nhau.
 
Dương Hạo Đông nhìn cô cười cười: “Tất cả tiền đều ở trong này.”
 
“Này……” Ngôn Khả Hân quả thực không thể tin vào mắt mình, tiền tràn đầy một cái rương.
 
Dương Hạo Đông đem cái rương khép lại, nói với cô: “Tất cả các rương trong phòng này đều giống nhau.”
 
“Mẹ ơi……” Ngôn Khả Hân không khỏi cảm thán một câu: “Cái này là bao nhiêu tiền đây anh.”
 
“Hai tỷ đô.” Dương Hạo Đông vẻ mặt bình tĩnh nói.
 
“……” Ngôn Khả Hân mở to hai mắt nhìn hắn, lúc sau mới phục hồi tinh thần.

 
“Nếu anh nói tất cả tiền ở trong đây đều là của em có phải rất kinh ngạc không?”
 
“Em?” Ngôn Khả Hân quả thực không thể tin được.
 
“Đây đều là mẹ của em để lại cho em.”
 
“……”
 
“Năm đó cô Oánh kỳ thật đã sớm biết Ngôn Phi Hùng cùng Tưởng Thục Viện có gian díu, cho nên cô đã sớm lên kế hoạch. Khi đó Ngôn Phi Hùng đại khái đối với mẹ em có áy náy, cho nên mật mã két sắt cùng với tình hình tài sản công ty đều nói cho cô nghe hết. Cho nên mấy năm đó mẹ em vẫn luôn bí mật dời tài sản đồng sở hữu của hai vợ chồng, hơn nữa đều dùng danh nghĩa của Ngôn Phi Hùng chuyển ra. Nếu như không phải mẹ em đột nhiên bị bệnh, đại khái bà ấy sẽ lấy hết tất cả thuộc về mình, chỉ để lại cho bọn họ một công ty rỗng ruột.”
 
Chuyện này cô bé Tiểu Hân thật ra không biết, cô bé ấy chỉ biết là mẹ của mình bị ung thư vú, hơn nữa trước khi mẹ cô ấy mất mấy ngày, trước hôm đó Tưởng Thục Viện đã từng đi qua bệnh vào phòng mẹ cô ấy. Cho nên cô bé vẫn luôn cảm thấy mẹ mình mất cùng Tưởng Thục Viện thoát không khỏi liên quan, vì thế đây cũng là nguyên nhân mà cô ấy ghét bà ta đến thế.
 
Cô trăm triệu lần không nghĩ tới nguyên lai cô Dương Oánh còn có chiêu này, 2 tỷ, đây không phải là con số nhỏ, khó trách tập đoàn ngôn thị mấy năm nay kinh doanh hết sức chật vật, số tiền lớn như vậy, chẳng khác nào cắt miếng thịt trên người Ngôn Phi Hùng.
 
Mà hiện giờ, số tiền đó đều là của cô.
 
“Hồi trước do tính cách em còn chưa ổn trọng, anh chỉ sợ công sức của mẹ em mà vào trong tay em, thì chỉ trong lát liền bị người ta lừa mất. Nhưng mà giờ đây anh thấy được em đã trưởng thành đã đưa công ty Thiên Mỹ về tay. Giờ anh sẽ trao trả lại cho em”
 
Dương Hạo Đông nói xong liền đem chìa khóa cho cô: “Cô thực thông minh, biết này số tiền mặc kệ lấy phương thức nào lưu thông cũng đều bị phát hiện, đơn giản trực tiếp đem nó đổi thành tiền mặt cất giữ là tốt nhất. Giờ chìa khóa vào tay em, số tiền này về sau cũng chính là của em, nó được sử dụng ra sao cũng chính em là người quyết định.”
 
Ngôn Khả Hân tiếp nhận chìa khóa, vẻ mặt chân thành nói: “Cảm ơn anh.”
 
Dương Hạo Đông sờ sờ đầu cô, tựa như khi còn nhỏ vậy. Khi đó cô luôn là hâm mộ Dương Minh Lan có anh trai thương yêu, anh họ liền nói với cô, anh chính là anh trai của cô , về sau cũng sẽ thương yêu cô , chăm sóc cô như em gái nhỏ
 
“Tiểu Hân trưởng thành rồi anh rất vui mừng. Nhưng em phải nhớ luôn coi trọng bản thân mình là trên hết nhé”
 
Ngôn Khả Hân hướng hắn trịnh trọng gật đầu: “Anh họ yên tâm, em sẽ quý trọng bản thân không bao giờ ngu ngốc vất bỏ tính mạng của mình nữa.”
 
Cô sẽ thay Ngôn Khả Hân làm cho cuộc đời cô ấy tươi đẹp lên. Và cũng thay cô ấy thương yêu chăm sóc người thân những người đã không bỏ rơi cô.
 
Mấy ngày nay bởi vì trong công ty bận rộn, Ngôn Khả Hân cũng không tới Ngôn gia, mà hai bên cũng không ưa nhau cho nên ai lo việc nấy, chưa có đụng chạm gì
 
Bất quá hôm nay Ngôn Khả Hân lại nhận được cuộc điện thoại của Ngôn Phi Hùng, trong điện thoại Ngôn Phi Hùng nói, ông ta đã hẹn cậu của cô đi cưỡi ngựa, đến lúc đó làm cô cũng phải đi qua.
 
Nói thật, khi cô nghe được điều này rất là kinh ngạc, Dương gia vốn dĩ vẫn luôn đối chọi với Ngôn Phi Hùng , sau khi mẹ Tiểu Hân qua đời lại càng không qua lại, Ngôn Phi Hùng đột nhiên đưa ra ý kiến muốn cùng người Dương gia đi cưỡi ngựa, cô không hiểu là ông ta có ý đồ gì.
 
“Vì sao ông lại mời cậu của tôi đi cưỡi ngựa?”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.