Hoàng yến

Chương 12


Đọc truyện Hoàng yến – Chương 12:

Nghe Phương phu nhân nói, trong lòng cô dâng lên sự nặng nề, vì sao hắn lại hỏi dì ấy cô thích ăn gì, nghĩ lại ngày ấy, ở trên xe, vì sao hắn có thể khẳng định tuyệt đối cô không thể ăn được cay được
 
Hay là hắn đã phát hiện ra điều gì, không thể nào vì cô ở trước mặt hắn hành động luôn luôn cẩn thận, không thể chỉ vì cô không ăn cay được mà liên hệ cô với Nhạc An An được.
 
Bất quá mặc kệ hắn đã hỏi Phuong phu nhân về cô những gì rồi, vậy thì chứng tỏ hắn không phải thuận miệng mà hỏi, cô vẫn nên đề phòng hắn thì hơn.

 
Xe rất nhanh đã đến điạ diểm, ở phía xa quả nhiên có một chếc du thuyền xa hoa đang đậu ngoài cảng. Cô và Phuong phu nhân lần lượt xuống xe, Phuong tiên sinh ở đây đã an bài người tiếp đón,, lúc hai người xuống xe đã trực tiếp dẫn hai người đến du thuyền.
 
Đứng trước cửa du thuyền là hai người mặc đồ bảo vệ, nhưng nhìn dáng vẻ uy nghiêm thắt lưng thẳng tắp cũng thừa biết hai người này là quân nhân sinh ra từ quân đội
 
Vào trong du thuyền, rất nhanh đã đến đại sảnh, bên trong không nhiều người lắm, cô vừa liếc mắt một cái liền thấy Quý Thần Vũ đang đứng ở giữa đại sảnh. Không thể không nói mặc kệ là đứng ở chỗ nào thì Qúy Thần Vũ cũng gây được sự chú ý hết.
 
Phương tiên sinh đang cùng Quý Thần Vũ đứng nói chuyện, Phương phu nhân thấy liền định kéo cô trực tiếp bước qua đấy, chợt nhìn thấy có một người con gái đứng bên cạnh Quý Thần Vũ.
 
Phương phu nhân ánh mắt liền trực tiếp nguy hiểm, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Người con gái đứng bên cạnh Qúy Tiên sinh không biết là ai?”
 
Cô suy nghĩ hai năm trước ở bên nhau cô chưa bao giờ nhìn thấy cô gái này, có thể là sau này khi không có cô mới xuất hiện
 
Ngôn Khả Hân nhún nhún vai, “Con cũng không biết.”
 

Bà ấy tức khắc lạnh lùng cười: “Cũng đúng, Qúy tiên sinh ưu tú như vậy, tự nhiên là chọc đến không ít ong bướm bâu đến.” Bà nói xong quay lại giận dữ nhìn cô nói: “Con nha cũng không biết phấn đấu cùng người ta tranh đua một chút.”
 
“…..”
 
Phương phu nhân nhìn cô gái kia như là kẻ địch, cô cảm tưởng như bà ấy coi Quý Thần Vũ là miếng thịt của cô, không ai được phép tranh giành. Làm cả người nổi hết da gà, ai mà thèm nhớ thương hắn chứ.
 
Một đường đến đây trong lòng cô tràn ngập lo sợ, may mắn có một cô gái đứng bên cạnh hắn, giờ phút này cô có thể thoải mái thả lỏng.Cô của kiếp trước không có mị lực lớn đến mức hắn nhớ mãi không quên đâu. Con người lãnh khốc như Quý Thần Vũ tuyệt đối đã quên mất cô rồi, vì thế sau khi cô mất, tự nhiên liền có ngươi khác thay thế ngay thôi.
 
Phương tiên sinh đã nhìn thấy hai dì cháu, vẫy vẫy tay gọi qua: “Mau tới đây chào hỏi Quý tiên sinh.”
 

Khi gặp Quý tiên sinh, dì Phương rất là khách khí chào hỏi qua, liền đánh mắt tới cô gái đứng bên cạnh hắn, giả lả cười: “Trước đây hình như tôi chưa gặp qua vị tiểu thư này.”
 
“Phương phu nhân đúng không ạ.” Cô gái nhiệt tình chào hỏi, “Con là Lương Hiểu Như, là em gái của anh Thần Vũ.”
 
cả cô và Phương phu nhân nghe xong lời này đều rất là kinh ngạc, chỉ cần là người có hiểu biết một chút về tư thông gia tộc điều biết, gia tộc đó đi được đến ngày hôm nay, phải nhắc tới một người —— lương cảnh thiên!
 
khi chiến tranh thế giới thứ hai nổ ra, người lãnh đạo của gia tộc Tư Thông đã mang theo quân đội của gia tộc về nước gia nhập chiến đấu, khi đó người lãnh đạo của gia tộc bị quân phát xít vây quanh,tình thế lúc đó rất căng thẳng ngàn cân treo sợi tóc, chính tại thời điểm nguy hiểm đấy tướng quân Lương Cảnh Thiên xuất hiện kịp thời cứu giúp.
 
Gia cảnh Lương Cảnh Thiên khi đấy cũng thuộc dạng giàu có, sau khi kết thúc chiến tranh người một nhà liền di dân ra nước ngoài, người lãnh đạo khi đấy của gia tộc vẫn cảm nhớ đến ân cứu mạng của hắn, liền trợ giúp hắn và gia đình ở Anh quốc phát triển, mà nhờ thế Lương gia ở anh quốc ngắn ngủn vài thập niên trở thành gia tộc rất giàu có với khối lượng tài sản khổng lồ.
 
Cho nên khi cô gái đó nói mình họ Lương, lại có quan hệ thân mật với gia tộc tư thông, mọi người liền biết cô ấy là con cháu đời sau của Lương gia
 
Lương Hiểu Như mặc chiếc váy dài màu trắng phong cách Bohemian , ăn mặc thực tùy ý, nhưng là bởi vì sinh ra tôn quý, mặc dù mặc trên người quần áo đơn giản nhưng không thể giảm đi khí chất của cô ấy
 
Là người có giáo dưỡng, trước liền chào hỏi cùng Phương phu xong , cô ấy tiếp tục đem ánh mắt dừng lại ở Ngôn Khả Hân, cười nói: “Không biết vị tiểu thư này xưng hô thế nào……”
 
Phương phu nhân phục hồi lại tinh thần , biết được thân phận của cô gái, Phương phu nhân không dám có nửa điểm khinh thường, vội giới thiệu nói: “Cô bé này là con gái của một người bạn, họ Ngôn, tên là Ngôn Khả Hân.”
 
Lương Hiểu Như hào phóng mà vươn tay tới cô cười: “Xin chào Ngôn tiểu thư.”
 
Ngôn Khả Hân đưa tay nắm lấy tay cô ấy, càng nhìn càng thấy cô ấy thuận mắt hơn, chỉ cần có cô ấy ở đây, Quý Thần Vũ đại khái cũng không có cái tâm tư đi săn phụ nữ, cho nên thái độ của cô đối với Lương tiểu thư phá lệ nhiệt tình.
 
Mọi người chào hỏi qua lại hàn huyên trong chốc lát, Phương tiên sinh cùng Quý Thần Vũ lại bắt đầu nói đến chuyện chính sự.
 
Ngôn Khả Hân không có chuyện gì để nói liền ngoan ngoãn đứng một bên.
 
Hôm nay Quý Thần Vũ ăn mặc cũng rất tùy ý, áo polo đen, một cái quần màu đen hưu nhàn, tóc so lần trước đã cắt tỉa ngắn hơn ít, tinh thần có vẻ thoải mái.
 
Không thể không nói, nhìn hai người này rất xứng đôi, đều là trai xinh gái đẹp, lại là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai người thân phận bối cảnh không phân cao thấp, Lương tiểu thư lớn lên rất hiểu chuyện lễ phép, giống Quý Thần Vũ ở điểm chỉ cần đứng một góc cũng gây ra sự chú ý.
 
Quý Thần Vũ mà tìm cũng nên là mẫu người con gái như này.

 
Chỉ là, thân thể của cô ấy có vẻ hơi gầy yếu, cũng không biết có thể chịu đựng được Quý Thần Vũ mỗi đêm điên cuồng hoan ái không nữa.
 
Nghĩ như vậy, Ngôn Khả Hân không khỏi đau lòng mà thở dài một tiếng, nhưng mà trong lúc vô tình nhấc đầu, cô thế mà thấy được Quý Thần Vũ đang chăm chú nhìn mình, vẻ mặt hắn cười như không cười, ánh mắt thâm trầm.
 
Bị ánh mắt của hắn ngó tới, Ngôn Khả Hân có điểm buồn rầu, chỉ phải cười gượng hướng hắn gật gật đầu, hắn bưng ly rượu uống một ngụm, một cái cúi đầu là lúc ý cười nơi khóe miệng càng sâu.
 
Ngôn Khả Hân híp híp mắt, không biết vì sao hắn lại nhìn cô cười, lại còn có cười đến như vậy…… Một lời khó nói hết……
 
Tuy rằng cô biết thừa tên này chỉ được cái vỏ bề ngoài phong độ nhẹ nhàng, trong thực tế nội tâm phúc hắc âm u biến thái, nhưng là không thể không thừa nhận, hắn rất có mị lực, thời điểm cười rộ lực sát thương rất lớn.
 
Ngôn Khả Hân vội vàng dời đi ánh mắt, âm thầm hít ngược một hơi khí lạnh.
 
Ở bên này ngây người trong chốc lát, du thuyền cũng bắt đầu lục tục có người lên, cô bỗng thấy có một bóng dáng quen thuộc đang bước tới.
 
Cô thật không nghĩ tới Ngôn Nhã Mộng cũng sẽ xuất hiện ở chỗ này.
 
Ngôn Nhã Mộng đi cùng với một người đàn ông , người này ở trong nước rất nổi danh, là tổng giám đốc công ty điện ảnh lớn nhất cả nước, mà Ngôn Nhã Mộng là người thuộc sự quản lý của ông ta
 
Ngôn Khả Hân đột nhiên nhớ tới mấy hôm trước cô ta có nhắc tới mình sẽ quay một bộ phim mới, mà địa điểm quay phim là ở Hải Nam.
 
Quý Thần Vũ muốn đem một phần sản nghiệp chuyển dời về trong nước phát triển, ắt không thể thiếu việc kết bạn với các danh nhân trong nước, cho nên vị tổng giám đốc của công ty điện ảnh có xuất hiện ở chỗ này cũng không kỳ quái.
 
Đại khái Ngôn Nhã Mộng xuất hiện ở đây có thể là cùng lão tổng tới xã giao.
 
Hai người vừa vào cửa liền trực tiếp đi tới chỗ Quý Thần Vũ, vì thế Ngôn nhã mộng cũng tự nhiên mà thấy được cô, hơi một chút kinh ngạc lướt qua rất nhanh cô ta lại tỏ vẻ bình thường.
 
Hai người đi đến gần, lão tổng kia vẻ mặt nịnh hót hướng Quý Thần Vũ chào hỏi, Ngôn Nhã Mộng cũng giả lả hướng Ngôn Khả Hân cười cười: “Chị, chị cũng ở chỗ này hả.”
 

“Ừ, không nghĩ tới cô cũng đến đây.” Ngôn Khả Hân chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu.
 
Ngôn Nhã Mộng không để ý nữa, ánh mắt chuyển thành nhu hòa ngọt ngào hướng Quý tiên sinh chào hỏi, “Xin chào Quý tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi.”
 
Câu chào đơn giản mà khôn khéo kéo gần quan hệ với Quý Thần Vũ, cho người khác một cảm giác bọn họ là người quen cũ, phàm là ai có một chút quan hệ với Quý Thần Vũ đều được mọi người để ý và xem trọng, cho nên Ngôn Nhã Mộng sau khi nói xong, ở đây không ít ánh mắt nhìn về phía cô ta, ngay cả ông lão tổng của cô ta cũng ngạc nhiên nói: “Cô cùng Quý tiên sinh đã quen biết?”
 
Ngôn Nhã Mộng tựa hồ rất hưởng thụ cảm giác được nhiều người để ý, thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta, đang ưỡn thẳng lưng, chuẩn bị nói chuyện, không nghĩ Quý Thần Vũ lại dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua cô ta, hỏi một câu: “Vị tiểu thư này, chúng ta quen biết nhau sao?”
 
Ngôn Nhã Mộng: “……”
 
Lời này nói ra không thể nghi ngờ mặt Ngôn Nhã Mộng lập tức xấu hổ, nụ cười đang định khoe ra nháy mắt cứng đờ, Ngôn Khả Hân thậm chí có thể thấy xung quanh có người che miệng cười trộm.
 
Mặc dù rất xấu hổ bất quá cô ta rất có bản lĩnh mặt dày và diễn xuất, cố gắng nặn ra nụ cười, ra vẻ nhẹ nhàng trêu chọc nói: “Nhìn dáng vẻ em chắc nhỏ bé không đáng kể, không đủ để làm Quý tiên sinh có ấn tượng.”
 
Quý Thần Vũ đáp lại rất khách khí : “Thứ tôi mạo muội, thật sự là tôi nhớ không nổi đã gặp cô ở đâu.”
 
Nếu không phải Quý Thần Vũ chịu sự giáo dưỡng nghiêm khắc từ nhỏ, Ngôn Khả Hân cảm thấy với tính cách của hắn, hơn phân nửa là trực tiếp bảo người xách Ngôn Nhã Mộng quăng ra ngoài.
 
Quý Thần Vũ rất là ghét mấy thể loại bám dính này, làm như rất thân quen với hắn, đặc biệt người mà hắn không thèm để vào trong mắt, phương thức xã giao cũ rích này hoàn toàn thất bại.
 
Hơn nữa hắn rất là phản cảm với những cô gái dùng phương thức này, huống chi hắn hoàn toàn không có hứng thú lắm phụ nữ.
 
Nhắc tới Ngôn Nhã Mộng cùng Quý Thần Vũ thật sự không tính là quen biết, ở Phương gia ngày đó, khi Quý Thần Vũ đưa cô về nhà họ Ngôn, đúng lúc gặp An Cảnh Diệp cũng đưa Ngôn Nhã Mộng về, Ngôn Nhã Mộng duy nhất một lần cùng Quý Thần Vũ gặp hẳn là ở buổi tối ngày đó, bất quá lần gặp đó không tính vui vẻ gì.
 
Ngày đó Ngôn Nhã Mộng lấy mặt nóng dán mông lạnh đối với Quý Thần Vũ rõ ràng liền chạm vào cái mặt lạnh, không biết vì cái gì hôm nay cô ta còn có tự tin cảm thấy Quý Thần Vũ sẽ nhớ rõ mình.
 
Cũng không biết Ngôn Nhã Mộng là đối với diện mạo của mình quá tự tin, cho rằng Quý Thần Vũ mặc dù lạnh lùng nói chuyện với cô ta, nhưng đã gặp qua cô ta là không thể quên được hay sao, tự cho là thông minh tới gần hắn làm quen.
 
Ngôn Nhã Mộng sắc mặt quả thực cứng đờ đến khó coi, cô ta cười gượng, thanh âm cố ý mang theo ủy khuất nói: “Xem ra Quý tiên sinh thật sự không nhớ rõ em rồi.”
 
Quý Thần Vũ cũng không thèm phản ứng lại cô ta, cũng không có hứng thú đáp qua đáp lại với cô ta nữa, chỉ gật gật đầu liền tiếp tục cùng người khác nói chuyện.
 
Ngôn Nhã Mộng chạm vào một cái mặt lạnh như vậy, hơn nữa chung quanh người kia toàn ánh mắt ý vị thâm trường, cô ta quả thực xấu hổ tới rồi cực điểm, nhưng cho dù như thế lại vẫn muốn bảo trì sự ưu nhã đoan trang của mình chính mình, tốt xấu gì cũng vì chính mình vãn hồi một chút tôn nghiêm.
 
Ngôn Khả Hân ở một bên nhìn, không khỏi lắc lắc đầu, không hiểu được Ngôn Nhã Mộng vì sai cứ thích nổi bật kiểu nảy, cô nhìn đến cô còn cảm thấy xấu hổ thay cô ta.
 

Ngôn Khả Hân cảm thấy nơi này không có chuyện của cô, cho nên liền tản bộ bên ngoài du thuyền vài vòng, lại đi một chuyến vào buồng vệ sinh. Từ buồng vệ sinh bước ra cô đúng lúc đụng mặt Ngôn Nhã Mộng, cô ta đứng chắn ở lối đi nhỏ bên ngoài buồng vệ sinh, đang dựa tường chơi di động, như là đang đợi người nào.
 
Nghe được tiếng bước chân, cô ta quay đầu nhìn qua, thấy cô bước tới, cô ta nở nụ cười thâm sâu, bỏ điện thoại vào trong túi xách, thong thả ung dung đi tới chỗ cô.
 
Ngôn Khả Hân vừa thấy bộ dáng này của cô ta liền biết cô ta đến đây là để chờ cô, cau mày, cô có cảm giác cô ta tới đây không phải là chuyện gì tốt đẹp.
 
“Chị.” Ngôn Nhã Mộng cười ngọt ngào cao giọng gọi cô.
 
Ngôn Khả Hân vừa thấy nụ cười của cô ta cả người đều nổi da gà, cô chịu đựng cảm giác ghê tởm kia, nhướng nhướng mày, trên mặt cố ý mang theo nụ cười: “Cô chạy tới nơi này chờ tôi, xem ra có chuyện quan trọng cần nói.”
 
Ngôn Nhã Mộng cúi đầu “ Thật ra không có gì chuyện quan trọng, chỉ là tôi cảm thấy đáng thương cho chị gái của mình .”
 
“Đáng thương?” Ngôn Khả Hân vẻ mặt hứng thú nhìn, “Tôi bị sao mà để cô nhận ra là tôi đáng thương vậy. Nói tôi nghe thử?”
 
Ngôn Nhã Mộng nâng cằm, đi đến trước mặt cô, trên mặt cô ta cố ý mang theo dáng vẻ đồng tình, liếc mắt một cái nói: “Tôi thấy đáng thương thay cho chị, hao tổn tâm cơ tiếp cận Quý tiên sinh, không nghĩ tới người ta lại sớm có giai nhân bên cạnh.”
 
Ngôn Khả Hân thật đang rất tò mò cô ta đến tột cảm thấy cô đáng thương ở chỗ nào, không nghĩ tới lại là cái này, quả thực không có thú vị gì hết.
 
Ngôn Nhã Mộng vẫn luôn chú ý sắc mặt của cô, lại thấy sau khi nói xong câu đó trên mặt Ngôn Khả Hân không có vẻ gì là đau buồn, thậm chí còn vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi hao tổn tâm cơ tiếp cận Quý Thần Vũ?”
 
Ngôn Nhã Mộng cảm thấy chắc là cô chỉ giả bộ không quan tâm, chỉ là không dám ở trước mặt cô bộc lộ mà thôi.
 
Cô ta cười cười: “Tôi vẫn khuyên chị không nên tự mình đa tình, Quý tiên sinh cùng vị Lương tiểu thư là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, mặc kệ chị có hao tổn tâm kế đến dây dưa cũng không có cửa đâu.”
 
Đối với loại người như Ngôn Nhã Mộng luôn tự cho mình là đúng, Ngôn Khả Hân không còn gì để nói, cô lắc đầu, thật sự lười cùng cô ta nhiều lời, đang muốn rời đi, không nghĩ Ngôn Nhã Mộng lại không tha: “Nói thật, làm em gái, tôi thật sự đồng tình cho chị.”
 
Ngôn Khả Hân thật là cảm thấy phiền muốn chết, trực tiếp gắt lên, “Bà đây không cần cô đồng tình.”
 
Nhưng mà Ngôn Nhã Mộng kia vẫn bám dai như đỉa đói: “Không chỉ có đồng tình với chị, tôi còn thấy thương cho mẹ chị, hai mẹ con nhà chị chắc bị trời cao ghét bỏ, thế nhưng người này so với người kia còn thảm hơn. Mẹ chị, chồng thì không yêu, mà còn là cái đồ đoản mệnh nữa chứ, mà chị đâu, bị thanh mai trúc mã vứt bỏ không nói, thật vất vả đến tiếp cận người ta để trả thù bạn trai cũ lại không ngờ người ta sớm đã có người trong lòng.” Cô ta thở dài một hơi, làm ra vẻ “Quả thực là thê thảm.”
 
Ngôn Khả Hân nheo nheo mắt, lạnh lùng nhìn cái vẻ mặt giả tạo của cô ta, Bề ngoài cô ta là Ngôn gia nhị tiểu thư, tri thư đạt lý, ôn nhu ngoan ngoãn, đối nhân xử thế ôn hòa, làm người khác yêu thích.
 
Chỉ khi đối mặt cô , sự âm độc khắc nghiệt của cô ta hiện lên rõ nét .
 
Theo trí nhớ còn sót lại, mười bốn tuổi năm đó, tại bậc thềm gần cầu thang lầu hai của Ngôn gia, Ngôn Nhã Mộng cố ý đứng nơi đó để chờ cô, sau đó cũng giống như hôm nay vậy, nói xấu người mẹ đã mất của cô, sỉ nhục bà ấy.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.