Đọc truyện Hoàng Tỷ Thành Thê Ký – Chương 6: Ghen tỵ
Thuyền nhỏ theo dòng nước trôi đi, Vương Uẩn Chi hướng khoang thuyền đi tới, hắn còn chưa nói xong: “Trưởng công chúa, tại hạ là người thương tiếc hoa, nếu như điện hạ đã bẻ hoa mai này thì tại hạ cũng sẽ ít đi một nơi tiêu khiển.” Hắn thở dài vẫy tay, “Đã vậy nên tạm biệt tại đây thôi.”
Tiêu Diên gật đầu xem như đáp lễ, giẫm lên bàn đạp rồi xoay người lên ngựa, quay về phía Tiêu Diễn đang đứng nói: “Đi thôi, cũng nên trở về rồi.”
Hắn chậm chạp không chịu lên ngựa, đi đến bên cạnh ngựa của nàng, nhẹ nhàng kéo một bên dây cương. Không biết là có phải do gió nổi lên hay không mà con ngươi sáng ngời của hắn có vài phần ảm đạm. Hắn vô cùng khẩn thiết nhìn nàng: “Hoàng tỷ, người đó thật sự là vị hôn phu của tỷ sao?”
“Đúng.”
Khi phụ hoàng vừa mới lên ngôi vì mượn sức sĩ (*) tộc trong triều đã chính miệng đồng ý đem công chúa duy nhất của hoàng hậu gả cho nhà họ Vương. Tiêu Diên cũng không phản đối, sứ mệnh của công chúa hoàng tộc là gì thì nàng quá rõ ràng, so với gả sang nước khác thì Vương Uẩn Chi thật sự là một lựa chọn không tồi.
(*): Sĩ là một trong bốn tầng lớp thời cổ đại: sĩ, nông, công, thương.
Thế nhưng Tiêu Diễn không muốn hiểu, hắn gắt gao nắm chặt dây cương, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động có chút đỏ lên: “Hoàng tỷ, về sau tỷ thành thân sẽ không ai thương yêu đệ, hoàng tỷ không thành thân có được không?”
Nàng trầm mặt, đẩy tay hắn ra: “Đệ là hoàng tử, không phải chỉ biết làm nũng như đứa trẻ ở dân gian!”
Hắn vẫn đứng yên, gió càng lúc càng lớn nhưng hắn vẫn như trước quật cường đứng đó.
Tiêu Diên cũng lười quản, đưa cho hắn khối lệnh bài rồi xoay người thúc ngựa hồi cung. Tính tình đứa nhỏ Tiêu Diễn này quá mức cố chấp, phải sửa lại cho tốt mới được. Nếu mọi chuyện nàng đều theo ý hắn, vậy có phải hoàng tử như hắn sẽ không có tiền đồ? Đã đến lúc cho hắn biết, hắn chính là hoàng tử chứ không phải hoàng đế trên cao, muốn gì đều có được dễ như trở bàn tay.
Tiêu Diễn nhìn chằm chằm bóng lưng dứt khoát bỏ đi của nàng. Hắn muốn gọi nhưng nhịn lại, trong lòng dâng lên khó chịu. Hắn chẳng qua vừa nói đến chuyện kia, hoàng tỷ liền tức giận, nếu hoàng tỷ thật sự gả cho Vương Uẩn Chi thì hắn ở trong lòng hoàng tỷ càng chẳng có địa vị gì đáng nói.
Chẳng lẽ hắn vừa mới có được sự ấm áp này lại chắp tay đưa cho người khác sao?
Hắn không muốn, hắn tuyệt đối không muốn!
“Hoàng tỷ! Hoàng tỷ! Ta nghe lời, tỷ chờ đệ một chút!”
Xoay người lên ngựa, Tiêu Diễn chỉ miễn cưỡng cưỡi được ngựa nên muốn đuổi theo Tiêu Diên thì gần như không có khả năng. Dọc theo đường đi, hắn liều mạng đánh ngựa, lảo đảo nghiêng ngã làm mấy lần suýt nữa thì té từ trên ngựa xuống.
Sau khi mặt trời lặn dần ở phía tây, sắc trời dần dần tối lại, ngoại ô xa xôi không một bóng người, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng kêu của động vật. Tình cảnh này làm Tiêu Diễn cảm thấy sợ hãi nhưng muốn mau chóng đuổi kịp Tiêu Diên, hắn một khắc cũng không muốn dừng lại. Nghe nói vào ban đêm, con ngựa vẫn có thể nhìn thấy đường nên hắn hạ thấp thân mình, kề sát cổ ngựa. Không biết là qua bao lâu, con ngựa chậm rãi ngừng lại, hắn lúc này vừa đói vừa lạnh phát run.
Mấy vị thị vệ canh ở cửa cung tiến lên ngăn cản ngựa, vừa định giơ trường mâu về phía Tiêu Diễn thì thấy rõ người ở phía sau, bọn họ đều quỳ xuống.
“Đại điện hạ!”
Tiêu Diễn lấy sức xuống ngựa, câu đầu tiên nói chính là: “Hoàng tỷ đâu?”
Thị vệ sửng sốt, trả lời: “Nửa canh giờ trước, Trưởng công chúa đã về cung.”
Tiêu Diễn gật đầu, lập tức chạy về hướng Trường Nhạc cung.
Một đường này hắn nghĩ, hắn phải khôn khéo giải thích với hoàng tỷ, như vậy hoàng tỷ sẽ tha thứ cho hắn.
Đến Trường Nhạc cung rồi thì hắn lại do dự. Đây là lần đầu tiên hắn bước vào chính điện cung Trường Nhạc. Bố trí không quá xa hoa như trong cung hoàng hậu, trái lại có chút trang nhã, ở giữa chỉ đặt lư hương Thanh Đồng hình tứ giác, khói bay lên mờ mờ ảo ảo.
Một cung nữ cầm hương liệu hướng hắn thỉnh an: “Đại điện hạ.”
“Hoàng tỷ đâu?”
Cung nữ đang thêm hương liệu vào lư hương, cúi người làm lễ phúc thân đáp:
“Điện hạ trở về đi, công chúa vừa hồi cung một lúc đã bị Hoàng hậu nương nương gọi đi.”
Trong cung hoàng hậu à…
Đó là địa phương mà hắn không thể tùy ý đi…
Tiêu Diễn bỗng nhiên có cảm giác sức lực bị rút đi, sai cung nữ kia mang hương liệu đến phòng hắn rồi xoay người rời đi.
——-
Phượng Loan cung, đèn đuốc sáng trưng, một mảnh yên tĩnh.
Cung nhân cúi đầu chia thức ăn, chiếc đũa leng keng phát ra tiếng vang thanh thúy. Tiêu Diên ngồi ở một bên, nhận lấy chén đĩa cung nhân đưa đến, miệng nhỏ nhắn nếm qua. Hoàng hậu cũng bắt đầu dùng bữa, hai người từ lúc bắt đầu đến giờ đều không nói một câu. Thật ra Tiêu Diên giục ngựa hồi cung đã đói đến mức bụng kêu vang nhưng lại e ngại cung quy chết tiệt nên nhỏ nhẹ nhấm nháp. Trước kia khi còn ở phủ tướng quân, nàng luôn tại bàn ăn nói nhỏ thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì. Hiện tại, để phòng ngừa bị người hạ độc nên có gì không thích nàng chỉ có thể mặt không chút thay đổi mà nuốt xuống.
Bất quá Tiêu Diên cũng hiểu được, đó đã là quá khứ, nàng cũng là một người sa vào quá khứ.
Cơm được đưa xuống, sau khi hai người súc miệng, hoàng hậu đột nhiên nói: “Nghe nói hôm nay con đem đại hoàng tử ra ngoài cung?”
Tiêu Diên cũng không phủ nhận: “Dạ, nhưng mà mẫu hậu cũng có thể biết được đó là chuyện gì, để hoàng đệ bỏ đi tính tình tùy hứng như đứa trẻ, hoàng tỷ như con tự nhiên muốn dạy bảo. Mẫu hậu yên tâm, lúc hồi cung con đã dặn qua, trong một canh giờ người còn chưa trở về thì thị vệ sẽ ra ngoài tìm kiếm. Huống hồ, chúng con lúc đó vẫn chưa đi xa, nếu như thế cũng không biết trở về được thì vị trí hoàng tử này, hắn cũng đừng làm nữa.”
“Ừm, làm tốt lắm.”
Tiêu Diên lúc này mới chậm chạp nói: “Nữ nhi hôm qua đem Thính Vũ thưởng cho hoàng đệ. Thính Vũ là một người hiểu chuyện, nàng ta thường thường có kế sách, cũng thuận tiện cho mẫu hậu làm việc.” Cầm lấy cái chén, miệng nhỏ cong lên, liếc tới trên giường nhỏ thấy có một quyển sổ, nàng đứng dậy đi dến lật xem vài tờ. “Ba” một tiếng, khép lại.
“Tiện nhân kia, ngày ngày dính bên người phụ hoàng, bản ghi chép thị tẩm này vài tờ liên tiếp đều là nàng ta! Thật sự là tiện nhân!”
Hoàng hậu tức giận đến mức vỗ mạnh cái bàn làm cho chén trà chấn động đều rơi xuống đất.
Thừa dịp cung nhân thu dọn mảnh vỡ, nàng lôi kéo hoàng hậu sang chỗ khác ngồi xuống, khuyên nhủ: “Viên Thục Viện được sủng ái không phải một hai ngày, mẫu hậu không cần để ý đến. người người trong hậu cung này đều chán ghét nàng ta, như vậy cuộc sống của nàng cũng không dễ chịu.”
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, lúc này ngữ khí mới thoải mái: “Tiện nhân chính là tiện nhân!”
“Chính mẫu hậu cũng buông tha mới được. Nàng ta hiện nay được sủng ái, nhất định sẽ nghĩ biện pháp đối phó với mẫu hậu. Theo nữ nhi biết, trong hậu cung này nàng ta không tìm ra được cách đâm chọc mẫu hậu nhưng trái lại năng lực ở phương diện này cũng có chút biện pháp.” Tiêu Diên chẳng qua là nhẹ nhàng nhắc nhở nhưng hoàng hậu đã nghiêm mặt, nàng tiếp tục nói, “Đó chính là hoàng đệ.”
Hoàng hậu liên tục gật đầu: “Đúng vậy, tiện nhân kia nếu ở bên gối bệ hạ nói bản cung ngược đãi dưỡng tử thì…, hừ! Sắp đến năm mới, mẫu hậu còn lo chuyện hậu cung, A Diên, chuyện này liền giao cho con làm đi. Nhưng nhớ kỹ, Tiêu Diễn chính là một quân cờ, không cần quá thông minh cũng không thể quá ngu ngốc, nếu không việc khống chế hắn sẽ khó khăn.”
Nàng hành lễ, mọi việc đều thỏa đáng nên rời khỏi Phương Loan cung.
Dọc theo đường đi không ai mở miệng, thái độ mới vừa rồi của Tiêu Diên ở trong cung hoàng hậu làm cho Thanh Ninh và Ngô ma ma đi theo sau không thể hiểu rõ. Mấy ngày trước không phải công chúa rất yêu thương Đại điện hạ sao, hôm nay sao lại chênh lệch quá lớn như vậy?
Kì thực, trong lòng Tiêu Diên cũng có tính toán, cần phải khôn khéo trước mặt mẫu hậu. Nàng tuyệt đối không thể lộ ra một chút dấu vết thiên vị Tiêu Diễn, nếu không ngày sau của hắn sẽ trải qua rất khó khăn. Mẫu hậu đối với Tiêu Diễn chỉ có lợi dụng, còn nàng lại thêm một phần thương hại. Hiện tại của Tiêu Diễn thật giống ngày trước của, mẫn cảm mà tinh tế, quật cường mà cố chấp.
Trở lại Trường Nhạc cung, lúc này Tiêu Diên đã cực kỳ mệt mỏi, để cho Thanh Ninh hầu hạ nàng đi ngủ.
Thanh Ninh giúp nàng nhét tốt chăn rồi nhẹ nhàng khép cửa cung, đi vài bước xuyên qua hành lang, đang muốn rẽ vào lối về sương phòng của nàng thì không biết tại sao lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái. Nơi này vừa đúng lúc có thể nhìn được một góc Thiên điện, trong lòng nàng “a” một tiếng, vào lúc này, làm sao đại điện hạ còn đứng trên đường đây? Lúc nãy công chúa ở nơi của hoàng hậu đã nói những lời kia, quân cờ với không quân cờ. Nàng cũng sắp đến sương phòng, nàng cũng không nên quản chuyện khác, tốt nhất vẫn là đi ngủ sớm.
“Đại điện hạ, công chúa đã trở về!”
Một thái giám đi nhanh đến trước mặt Tiêu Diễn báo.
“Ta muốn đi… Không được, ta nên làm chút gì đó… Quên đi, đi trước nói sau!”
“Ôi chao, Đại điện hạ nên dừng bước, công chúa ở chỗ hoàng hậu nương nương về liền đi ngủ, bây giờ ngài đến đó sẽ không thấy được công chúa.” Tiểu thái giám nhẹ giọng khuyên, nghĩ muốn tiểu tổ tông này mau chóng đi ngủ để người làm nô tài như bọn họ cũng sớm nghỉ ngơi tốt.
Tiêu Diễn có chút ngây người, cho dù hoàng tỷ đã trở lại cũng không chịu nhìn hắn. Hay là hoàng tỷ thật sự tức giận?
Thái giám hơi hơi lắc tay ở trước mặt hắn.
Tiêu Diễn cau mày, không nói lời nào đi vào tẩm điện. Ngay cả Thính Vũ muốn hầu hạ hắn cũng bị đuổi ra ngoài.
Một đêm này của Tiêu Diễn đều là trằn trọc. Hắn nghĩ phải dậy thật sớm để nhận lỗi với hoàng tỷ.
Hắn xuống giường không kinh động người nào, sau khi mặc xong quần áo liền mở cửa đi ra. Thái giám gác đêm bên ngoài liền hoảng sợ, vội vàng đến nhận tội. Hắn khoát tay, việc này ở vương phủ đều tự chính mình làm, huống chi hắn không có nhiều thời gian hao tốn với người khác.
Đi đến chính điện, Tiêu Diên đã ăn xong bữa sáng, chuẩn bị xuất cung. Vừa thấy hắn, Tiêu Diên cũng ngây ngẩn cả người. Hỏi:
“Làm sao vậy?”
Hai mắt Tiêu Diễn hồng hồng, vừa thấy đã biết là do không ngủ ngon.
Hắn rụt rè nhìn Tiêu Diên, nói: “Hoàng tỷ, đệ sai rồi.”
“Hửm? Vậy có biết sai chỗ nào không?”
Trong lòng Tiêu Diên cũng không muốn cùng hắn nhiều lời, chỉ là thuận miệng hỏi nhưng lại làm cho Tiêu Diễn càng lúc càng bất an.
“Hoàng tỷ, đệ sai rồi, đệ thật sự sai rồi, hoàng tỷ đừng bỏ lại đệ!”
Không nói mình sai ở đâu chỉ một mực nhận lỗi, Tiêu Diên liền đi đến vỗ vỗ đầu của hắn. Muốn sửa chữa tính tình này của hắn cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, từ từ rồi sẽ được. Nàng đi được vài bước, hỏi: “Vừa lúc ta muốn xuất cung, ngươi có muốn đi không?”
Mắt Tiêu Diễn sáng ngời, dùng sức gật mạnh đầu. Hắn không khỏi bật cười, có vị hôn phu thì như thế nào, nhìn xem thái độ của hoàng tỷ đối với Vương Uẩn Chi căn bản là không quan tâm, còn hoàng tỷ dối với hắn vẫn là thương yêu.