Đọc truyện Hoàng Tỷ Thành Thê Ký – Chương 4: Rơi xuống nước
Không khí dần dần bị hút ra, Tiêu Diễn cảm thấy thân mình từ từ chìm xuống, trước mắt là một mảnh sương mù chỉ còn lại chút ánh sáng mỏng manh. Mắt, tai, miệng tất cả đều lạnh như băng, nước trong ao thật sự lạnh thấu xương ép đến, làm hắn rất khó chịu. Quần áo ngấm nước rất nặng, hắn còn chưa kịp giãy giụa đã rơi vào trong nước, chìm dần vào bóng tối.
Hắn phải chết sao?
Tiêu Diễn dứt khoát buông tha không giãy giụa, chết đi cũng tốt, chết đi sẽ không gặp lại cảnh bị người khi dễ, chết đi sẽ không cảm thấy đau khổ…
Bỗng nhiên, cả thân thể hắn bị một lực đạo cực lớn cuốn lấy. Dường như càng lúc càng nhẹ, đúng vậy hắn đã chết, thực sự đã chết thế nhưng vì sao trước mắt có thể nhìn thấy bóng người? Khuôn mặt kia lúc xa lúc gần, Tiêu Diễn vô lực nở nụ cười, đây là người tới đón hắn sao? Nhưng mà tại sao lại rất quen thuộc… hình như là…
Mấy thái giám hợp lực kéo Tiêu Diễn lên, Tiêu Diên gấp đến độ liều mạng lay động hắn, đợi hắn nôn ra mấy ngụm nước bẩn mới sai người mau chóng khiên về Trường Nhạc cung. Lệnh cho Thanh Ninh đang quỳ gối trên hành lang đứng lên đi chuẩn bị nước nóng mang đến. Thái giám được lệnh, tay chân nhanh nhẹn khiên Tiêu Diễn tiến nhanh về cung. Đài nghỉ mát to như vậy chỉ còn lại hai người là Tiêu Diên và Nghi Hưng.
“Hoàng tỷ… chính hắn… bất kính trước…”
Ba.
Tiêu Diên ném cho Nghi Hưng một cái tát thật mạnh, nàng ta bị đau bụm một bên mặt, ủy khuất nhìn Tiêu Diên.
“Như thế nào cũng là sai, ngươi thân là công chúa lại dám can đảm đẩy hoàng tử vào nước! Là ai cho ngươi lá gan đó! Nếu không để lại cho ngươi vài phần mặt mũi, hôm nay bản cung đã ở trước mặt tất cả cung nữ thái giám giáo huấn ngươi!”
Nghi Hưng khóc quỳ xuống cầu xin tha thứ. Ở trong cung, địa vị Trưởng công chúa cùng với thứ xuất công chúa như mình không thể sánh nổi, chính ngay mẫu phi của mình cũng phải nhường nàng ba phần.
“Trở về đi, nếu không có việc gì thì mấy ngày gần đây không phải ra ngoài.”
Tiêu Diên phẩy tay áo bỏ đi. Thật ra đánh Nghi Hưng không phải là điều nàng muốn, có người ở đây không quen đối đãi với Tiêu Diễn trong thân phận hoàng tử. Hôm nay nàng mà không giáo huấn Nghi Hưng thì khó đảm bảo lần sau có người lại đưa ra… thủ đoạn. Bảo vệ tốt Tiêu Diễn chính là bảo vệ mặt mũi của nàng cùng mẫu hậu. Tầng quan hệ này, Tiêu Diên lại hết sức rõ ràng.
Về đến Trường Nhạc cung, Tiêu Diên trực tiếp đi đến chỗ của Tiêu Diễn, chính là Thiên điện.
Mới vừa bước vào cửa điện, Thanh Ninh liền cúi người hành lễ, đầu cúi thật thấp, vẫn là Tiêu Diên tự mình nâng nàng ta lên. Biết công chúa vẫn thương yêu mình, hai mắt đẫm lệ không khỏi có chút mông lung, nghẹn ngào nói: “Công chúa…”
“Ừm, Người như thế nào?”
“Thái y đã xem qua, nói không đáng ngại, nghỉ ngơi nhiều hơn là tốt rồi.” Thanh Ninh lại nói, “Nô tỳ đi sắc thuốc.”
Khi Tiêu Diên vào trong điện, hắn đã cởi áo khoát chỉ còn mặc một bộ trung y màu trắng nằm trên giường, mi tâm nhíu lại, sắc mặt tái nhợt. Cung nữ quỳ gối bên giường đang làm cho thân mình hắn ấm áp. Hắn giờ phút này đang hôn mê bất tỉnh. Tiêu Diên đuổi cung nữ ra, xốc chăn lên, chỉ một thái giám đưa hắn vào trong thùng tắm bằng gỗ.
“Đi, đem nước ấm Thanh Ninh chuẩn bị đổ hết vào“.
“Dạ dạ!”
Cung nữ dựng lên một tấm bình phong, Tiêu Diên chờ ngay bên ngoài.
Bên trong nô tài thỉnh thoảng dội nước ấm lên người Tiêu Diễn. Qua một hồi, thật sự làm cho thân hình hắn ấm áp lên. Đợi Tiêu Diên uống cạn một ly trà, phía sau bình phong vang lên một tiếng kêu nhỏ.
“Đại điện hạ tỉnh! Công chúa, biện pháp của ngài thật tốt!” Tiểu thái giám từ sau bình phong chạy ra, nịnh hót.
Tiêu Diên “ừ” một tiếng, thật sự không phải biện pháp tốt gì, mà là nàng từng bị người đẩy vào trong nước. Nàng liền đem chính mình ngâm trong nước nóng hầm hập, lúc này mới cứu về một mạng. Nghe được Tiêu Diễn không có việc gì, nàng thả lỏng cả người, đang chuẩn bị dặn dò trước khi trở về thì phía sau bình phong truyền đến một âm thanh.
Không giống âm thanh khiếp nhược bình thường, trái lại… có một chút kiên định: “Hoàng tỷ.” Có thái giám gần đó đi vào, bị hắn quát làm cho chạy ra, “Ta phải gặp hoàng tỷ… Ta có lời muốn nói với hoàng tỷ…”
Dừng lại một chút, nàng gật đầu để cho tất cả mọi người lui ra.
Đứng ở phía trước bình phong, hơi nước tràn ngập bên trong thùng, Tiêu Diễn đang ngồi trong đó. Tiêu Diên do dự trong chốc lát vẫn là lướt qua bình phong đứng trước mặt hắn, chăm chú nhìn hắn, chờ hắn mở miệng. Phát quan đã rơi xuống, mái tóc đen ướt sũng dán sát hai bên gò má hắn. Đôi mắt bị nhiễm một tầng hơi nóng đặc biệt tối đen, hai bàn tay hắn đặt trên mép thùng. Tay Tiêu Diên lướt qua nâng cằm hắn lên, thấy bên môi hắn bị nứt ra, nhẹ giọng hỏi: “Đệ có chuyện nói với ta?”
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia đau đớn.
“Hoàng tỷ, trong cung này chính là như vậy phải không?”
Hắn nếu đã muốn trở thành hoàng tử thì đây là chuyện hắn sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt, Tiêu Diên cũng lười an ủi. Thấy nàng phải đi, hắn vội vàng kéo tay áo nàng, gắt gao nắm chặt.
“Bởi vì đệ có giá trị lợi dụng cho nên hoàng tỷ mới…” Mới có thể cười với hắn, mới có thể đối tốt với hắn?
Trong lòng Tiêu Diễn có chút hụt hẫng. Công chúa Nghi Hưng mặc dù ngang ngược nhưng cũng cho hắn biết được tình hình thực tế. Chẳng qua thân phận hoàng tử này của hắn có năng lực cho các nàng sử dụng. Hắn cúi đầu, khuôn mặt chiếu trong nước kia đặc biệt buồn cười. Thì ra ấm áp bỗng nhiên có kia chẳng qua là người khác vì giao dịch mà bố thí cho. Thật là đáng giận, hắn cư nhiên còn đắm chìm vào trong đó. Tưởng rằng hắn không còn là tiểu tạp chủng thì có người thật sự quan tâm bảo vệ hắn.
“Hoàng tỷ…”
Đột nhiên, cằm hắn bị nắm lên dể cho hắn nhìn thấy ánh mắt nàng.
“Đúng, chính xác là như thế. Có giá trị để lợi dụng không tốt sao? Biết trong cung này người vô dụng sẽ có kết cục như thế nào không? Bọn họ đều, chết! Phải tỉnh ngộ cho ta. Nghi Hưng có thể đối với ngươi bất kính, đơn giản là hoàng tử như ngươi không có bộ dạng của hoàng tử. Ngươi không tự thân bảo vệ cho tốt trái lại còn nổi lên hối hận?”
Hai mắt Tiêu Diễn trừng lớn, miệng mấp máy, qua một hồi hắn cũng không có nói ra.
“Tốt lắm, ta sai người hầu hạ đệ ra ngoài.”
Hắn cúi đầu nhận sai nói: “Hoàng tỷ, đệ hiểu được… sau này đệ sẽ làm tốt để xứng với danh hoàng tử này.”
Tiêu Diên vỗ vỗ đầu hắn, lúc này mới lộ ra một chút ý cười.
——-
Tin công chúa Nghi Hưng bất kính với hoàng tử truyền đến hậu cung rất huyên náo ồn ào. Hoàng hậu không chỉ phạt nàng nửa năm bổng lộc mà còn cấm túc nàng. Mắt thấy gần đến ngày tết, lệnh cấm túc này chính là rất mất mặt. Đối với Diệp mỹ nhân mà nói không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí, đắc tội với Viên Thục Viện không nói giờ lại đắc tội với hoàng hậu. Với hậu cung, nữ nhân không được sủng muốn lên tiếng thì năm mới chính là cơ hội để nhìn thấy bệ hạ. Lợi dụng nữ nhi được sủng ái để lên tiếng lần nào cũng đúng nhưng bây giờ đến hi vọng gì cũng không có.
Người sáng mắt ở trong cung đều đi lấy lòng hoàng hậu.
Chuyện của công chúa Nghi Hưng có thể lớn cũng có thể nhỏ. Chẳng qua hoàng hậu mượn cớ này cho Viên Thục Viện xem sắc mặt. Cuối cùng hậu cung này hoàng hậu vẫn là người đứng đầu.
Ngày hôm đó trở lại trong cung, Tiêu Diên hỏi thăm tình hình của Tiêu Diễn. Dù thái y đã tỉ mỉ chữa bệnh nhưng hắn vẫn không chuyển biến tốt làm cho nàng không thể không lo lắng.
Nàng phái Thính Vũ đi thăm dò. Khi Thính Vũ trở về nói Đại điện hạ gần đây ban đêm nằm mơ nhiều nên tinh thần không tốt lắm. Cứ lặp lại như thế nên bệnh tình không có nhiều chuyển biến tốt. Tiêu Diên buông bút xuống, sai Thanh Ninh đem văn thư cất đi, lấy chút điểm tâm đi đến Thiên điện.
Tiêu Diễn ở tại Thiên điện chỉ cách một cái sân, rất gần, chẳng qua phải mất một lúc lâu mới đi đến.
Thái giám cung nữ trong điện hướng đến Tiêu Diên hành lễ, nàng hỏi một thái giám đứng gần: “Bệnh của hoàng tử thế nào rồi?”
Thái giám kia khom người trả lời: “Vẫn là bộ dáng suy yếu.”
Đi đến bên giường hắn, nàng quét mắt đến chén thuốc trên ghế bên cạnh, chưa được động qua chút nào. Tiêu Diễn giãy dụa muốn ngồi dậy. Tiêu Diên thế nhưng không ngăn hắn lại mà để cho người đặt sau lưng hắn một cái gối. Nàng ngồi bên mét giường, lấy tay sờ thử trán hắn, ừm, còn có chút nóng.
“Nếu đã ngồi dậy thì đem thuốc uống đi.”
Làn da hắn vốn rất trắng giờ đang bệnh càng phát ra vẻ trong suốt. Hắn gầy yếu dựa vào gối, an tĩnh mà tốt đẹp.
“Rất đắng.”
Tiêu Diên cười ra tiếng, bưng chén thuốc lên còn chưa đưa đến khóe miệng hắn, hắn đã chán ghét tránh đi, dứt khoát trốn vào trong lòng nàng không bao giờ muốn đi ra nữa. Cung nữ một bên đều ngây ngẩn cả người, chưa gặp qua người nào đối xử như thế với công chúa, vừa định tiến lên đem Tiêu Diên kéo ra. Nàng liền bảo bọn họ lui xuống, cũng phân phó bọn họ quản chặt miệng mình không cần nói những điều không nên nói.
Hai tay giơ lên trên làm cho Tiêu Diên có chút mỏi, tiếc rằng hai cánh tay ôm thắt lưng nàng không có ý định buông ra.
Hắn vùi đầu chôn trong lòng nàng, nơi đó thật ấm áp, rất thỏa mái. Đã rất lâu rồi hắn không có không kiêng nể gì mà hưởng thụ ấm áp như vậy. Tiêu Diễn khẽ nhắm mắt có một chút nước mắt chảy ra.
Lúc này hắn mới sực tỉnh, trước mắt là công chúa chứ không phải ma ma ở trong phủ vẫn sủng hắn.
Hắn hít hít cái mũi, sắc mặt đỏ bừng.
“Đem thuốc uống hết đi, đừng huyên náo như đứa trẻ.”
Tiêu Diễn nhận chén, dường như là giận dỗi đem thuốc uống cạn, đắng đến nổi làm hắn suýt rơi nước mắt. Từ nhỏ đến lớn hắn sợ nhất là uống thuốc. Mỗi lần đều là ma ma khuyên can mãi mới có thể làm cho hắn uống một ngụm, uống xong còn có điểm tâm ngọt ngào chờ hắn, giống như lúc này…
“Ô.”
Miệng bị một khối điểm tâm mạnh mẽ bịt kín, thiếu chút nữa bị nghẹn. Môi hắn đụng phải ngón tay mảnh khảnh của nàng, chỉ vô tình chạm vào lại làm cho hắn có chút hoảng hốt. Liếm liếm môi, thật là ngọt, chỉ là không biết ngọt ngào kia là do điểm tâm hay là…
“Ăn xong là tốt rồi, nên nghỉ ngơi đi.”
Tiêu Diên đắp chăn cho hắn xong, cười đứng dậy.
“Hoàng tỷ…”
“Làm sao vậy?”
“Đệ buổi tối… Sợ… Hoảng tỷ có thể giúp đệ không?”
Nói xong, sắc mặt lại đỏ đến cổ rồi, bướng bỉnh cắn cắn môi, đôi mắt sáng ngời lại thẹn thùng len lén nhìn Tiêu Diên. Sau đó, hắn hơi thất vọng buông tay, thân mình ngoan ngoãn lui vào trong chăn, cả người ở trong chăn buồn bã. Tiêu Diên thở dài. Nàng chưa từng có huynh đệ tỷ muội, thật không biết phải đáp lại lời thỉnh cầu kia của Tiêu Diễn như thế nào. Chẳng qua nghĩ đến ánh mắt vô hại nhu nhược của hắn, tâm nàng thật mềm.
Kéo ra một góc chăn, cười nói: “Được, ta thuận tiện giúp đệ.”
Tiêu Diễn ngửa đầu thăm dò, vừa ngạc nhiên mừng rỡ vừa ngượng ngùng, âm thanh cực nhẹ đáp lại: “Dạ.”