Bạn đang đọc Hoàng Tước Vũ FULL – Chương 8: Thanh Niên Bốn Tốt Hạ Úc Thanh Không Về Đêm
Một trận mưa sau lễ, nhiệt độ hạ thấp xuống.
Trình Thu Địch đề nghị, thứ Bảy này mọi người cùng nhau đi mua quần áo.
“Tớ tớ tớ, cho mình một suất!” Hạ Úc Thanh lên tiếng đầu tiên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tớ cũng đi.” Phương Ly nói.
“Cùng đi, cùng đi.” Trình Thu Địch hỏi Triệu Ngọc Khiết đang ngồi dựa lưng học từ đơn tiếng Anh: “Ngọc Ngọc, cậu có đi được không?”
“Có thể.”
“Vậy chiều thứ Bảy…”
Hạ Úc Thanh giơ tay, điệu bộ có chuyện báo cáo.
Trình Thu Địch hất cằm, cho cô một ánh mắt “chuẩn tấu”.
“Chiều thứ Bảy không được rồi, tớ phải đi dạy kèm tại nhà.” Hạ Úc Thanh nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu đã tìm được việc làm thêm?”
“Ừ!”
Sau này, lúc mua điện thoại di động, Hạ Úc Thanh cũng gửi tin cho tài xế Vương lúc ấy đến trạm xe đón cô, nói cảm ơn, đồng thời báo số điện thoại cho ông ấy.
Trước đó tài xế Vương gọi điện thoại cho cô, nói con gái của một người bạn mình nghỉ việc dạy kèm tại nhà, thiếu người thay, đang cần nữ sinh có tính tình tốt, hỏi cô có thấy hứng thú không.
Lúc đầu vị phụ huynh kia ưu tiên nữ sinh khoa tự nhiên, bởi vì cô con gái muốn học bổ túc môn Toán, nhưng sau khi nghe nói Hạ Úc Thanh thi đại học đạt điểm Toán tuyệt đối, đã đồng ý cho cô một cơ hội dạy thử.
Về phương diện khả năng chuyên môn, dĩ nhiên Toán học của khoa xã hội sẽ kém ưu thế hơn so với Toán học của khoa tự nhiên, nhưng cái cốt lõi để Hạ Úc Thanh cạnh tranh là tính tình.
Nhà kia tìm đến ba người dạy thử, cuối cùng hỏi ý kiến con gái, cô bé ủng hộ Hạ Úc Thanh hai tay hai chân.
Thành tích của cô bé này không tốt, vốn đã thiếu hụt lòng tin, chỉ có Hạ Úc Thanh giống như giáo viên nhà trẻ rất kiên nhẫn, bất kể cô bé mắc phải lỗi sai cấp thấp đến đâu, cô cũng sẽ không thầm than thở, cũng sẽ không không kiềm được lộ ra ánh mắt “sao lại ngốc như vậy”.
Hạ Úc Thanh thuận lợi dẫn đầu, mỗi tuần, thứ Bảy và Chủ Nhật, chia ra học bổ túc ba tiếng, lương bảy mươi tệ một giờ, trả lương theo tháng.
Nếu thành tích Toán học trong kì thi cuối kỳ này của cô bé tăng lên rõ rệt, cô sẽ được thưởng thêm tiền.
“Chiều Chủ Nhật thì sao?”
“Chủ Nhật cũng không được.”
“Chủ Nhật tớ cũng không được, tớ có hẹn với bạn học cấp ba.” Phương Ly nói.
Hạ Úc Thanh không muốn bởi vì bản thân mà khiến mọi người mất hứng, nên đã nói: “Vậy thứ Bảy các cậu đi đi, lần sau tớ có rãnh sẽ đi chung với mấy cậu.”
Trình Thu Địch lại hỏi: “Vậy thứ Sáu đi? Không phải chiều thứ Sáu chúng ta chỉ có hai tiết thôi sao? Tan lớp thì đi.”
“Cũng sẽ có rất nhiều người rời trường vào thứ Sáu, rất đông.” Triệu Ngọc Khiết không mấy vừa lòng.
“Vậy Ngọc Ngọc cậu muốn đi thứ Bảy hơn hả?”
Triệu Ngọc Khiết im lặng một lúc rồi nói: “Vậy thì thứ Sáu đi.”
Năm nhất, khoa Báo Chí rất ít môn chuyên ngành, nội dung cũng không tính là chuyên sâu, phần lớn đều là giáo trình mở đầu, Báo Chí Học Đại Cương, Truyền Thông Học Đại Cương, Phát Thanh Và Truyền Hình Đại Cương, v.v.
Mấy tuần đầu, mọi người còn nghe giảng rất quy củ, sau đó phát hiện ở đại học căn bản không giống với cấp ba, lần lượt từng người lơi lỏng, có người cúp cua, có người ngủ ở hàng sau, có người len lén chơi điện thoại.
Hạ Úc Thanh vẫn chăm học như cũ.
Cô chẳng những nghiêm túc nghe giảng, còn có thể hỗ trợ tương tác với giáo sư.
Qua mấy tiết học, các giáo sư trong trường đều biết cô.
Mỗi lần bọn họ ném ra một đề tài cần tương tác, mà chỉ có le que vài người phản ứng, lúc cần có người phá giải bầu không khí lúng túng này, bọn họ đều sẽ cười híp mắt nhìn về phía Hạ Úc Thanh theo thói quen.
Bài chuyên ngành như thế, lớp tiếng Anh cũng vậy.
Nhưng tiếng Anh không phải là môn sở trường của Hạ Úc Thanh.
Lúc thi đại học, cô chỉ được được 118 điểm, nghe và viết càng thê thảm không nỡ nhìn hơn.
Nhờ mấy môn khác cố gắng kéo lại, mới có thể kéo cô vào cổng lớn trường đại học danh tiếng.
Lẽ dĩ nhiên, khẩu âm của Hạ Úc Thanh cũng chẳng ra làm sao, không chỉ đơn thuần là Chinglish nữa, mà còn xen lẫn khẩu âm hết sức kì dị.
Giáo viên tiếng Anh muốn gọi người đọc diễn cảm một đoạn nội dung, không ai chủ động, nhìn lướt một vòng quanh giảng đường, người duy nhất lộ ra ánh mắt lấp lánh ham học hỏi, chỉ có Hạ Úc Thanh.
Lúc Hạ Úc Thanh đọc diễn cảm, có một số từ đơn phát âm quá mức lạc điệu, trong phòng học có người phát ra tiếng cười.
Trình Thu Địch cũng cười, cầm bút lên, ghi chú vào tập mấy từ đơn này.
Còn Triệu Ngọc Khiết ngồi bên cạnh, dường như chứng lúng túng phát tác, mặt mày cau có quay người đi, muốn rời khỏi vị trí bên cạnh Hạ Úc Thanh.
Hạ Úc Thanh đọc xong, giáo sư tiếng Anh cũng bị chọc cười, thay cô chỉnh sửa mấy ngữ pháp sai, sau đó tiếp tục giảng bài.
Hạ Úc Thanh dựng đứng quyển sách lên, len lén hỏi hai người ngồi cạnh: “Tớ có chút tiến bộ nào không? Tớ cảm thấy hình như lần này giáo sư sửa lỗi ít hơn lần trước?”
Triệu Ngọc Khiết không để ý tới cô.
Trình Thu Địch nhỏ giọng cười nói: “Có tiến bộ, có tiến bộ! Mấy cái từ đơn này, cậu cứ đọc theo mình, associate…”
Tan lớp, bốn người rời khỏi trường, trước tiên ngồi tàu điện ngầm đến khu trung tâm.
Trên đường, họ bàn với nhau xem ăn cái gì.
Phương Ly nói muốn ăn bò bít tết, Triệu Ngọc Khiết nói là muốn ăn đồ Nhật.
“Ừm…” Trình Thu Địch trầm ngâm hỏi: “Hay là ăn lẩu xiên que?”
Trong một giây, Phương Ly đã hiểu được ý của Trình Thu Địch, cô ấy nói: “Xiên que cũng được, tớ vote cho lẩu xiên que một phiếu.”
Dĩ nhiên Triệu Ngọc Khiết cũng hiểu, lẩu xiên que tương đối rẻ so với mặt bằng chung, cô ta không có biểu tình gì, chỉ nói: “Vậy nghe các cậu, tớ sao cũng được.”
Bốn người đi ăn lẩu xiên que ở khu ẩm thực dưới lòng đất xong thì đi lên lầu đến khu thời trang nữ mua quần áo.
Lần trước Hạ Úc Thanh và Lục Sanh đã đi dạo qua khu trung tâm thương mại gần đây, nắm được giá cả rồi, nên chỉ đi dạo chứ không thử.
Đến một cửa tiệm, Trình Thu Địch thích một cái áo cổ V tay áo lồng đèn phối với váy lưng cao đến nửa người.
Cô ấy mặc thử, nhưng vì ngực khá lớn, mặc vào hiệu quả bình thường, không toát lên khí được chất trong trẻo, lạnh lùng và sang trọng mà cô ấy muốn.
Cô ấy liếc sang Hạ Úc Thanh đang ngồi không trên ghế salon, nói: “Thanh Thanh, cậu có muốn thử bộ mình đang mặc không? Hình như mình chưa từng thấy cậu mặc váy.”
“A…”
“Cậu thử đi, xem có đẹp không.”
Đúng lúc nhân viên bán hàng nói: “Hôm nay cửa hàng có hoạt động, mua hai món giảm 20%, mua ba món giảm 30%.”
Trong ký túc xá, Trình Thu Địch là người có thẩm mỹ tốt nhất, Hạ Úc Thanh hết cách, bị nói đến lay động, cười nói: “Vậy tớ đi thử xem sao.”
Nhân viên bán hàng lấy một bộ size L đưa cho cô, cô giao túi cho Phương Ly nhờ cầm giúp, rồi đi vào phòng thử đồ.
Đây là lần đầu tiên Hạ Úc Thanh mặc váy.
Sau khi mặc bộ này lên, cô cứ cảm thấy mất đi cảm giác an toàn, hơi mát mẻ hơi hở.
Cô mở cửa phòng thử đồ, không chắc hỏi: “…!Đẹp không?”
“Đẹp!” Trình Thu Địch bước tới, đưa tay tháo cột tóc của cô, mái tóc dài xõa ra sau lưng, làm mất đi khí chất học sinh của kiểu tóc đuôi ngựa.
Hạ Úc Thanh nhìn mình trong gương, “phì” một tiếng bật cười nói: “Mình đen thật nha!”
“Cậu đã trắng hơn nhiều so với lúc mới tựu trường rồi.”
Phương Ly cũng ôm túi đi tới, đẩy mắt kính, nghiêm túc đánh giá: “Đẹp lắm.”
“Có thật không?”
Trình Thu Địch nói: “Lừa cậu làm gì?”
Hạ Úc Thanh đứng ở trước gương xoay một vòng, ngắm kỹ mình trên dưới trong gương.
Trình Thu Địch nhìn ra là cô thích, hỏi nhân viên bán hàng: “Bộ này tính là hai món hay là một món?”
“Tính là hai món.”
“Vậy tôi chọn một món nữa, giảm 30%.”
Hạ Úc Thanh hỏi nhân viên bán hàng: “Sau giảm giá là còn bao nhiêu tiền?”
“Xin chờ tôi tính.” Nhân viên bán hàng cầm máy tính, nhấn mấy cái nói: “Sau khi giảm 30% bộ này còn 785.
4 tệ.”
“Có hơi đắt.” Hạ Úc Thanh cười nói: “Tôi thay đồ của mình lại đây.”
Thời điểm cô nói “hơi đắt”, Triệu Ngọc Khiết ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt lộ ra ba phần không thể tưởng tượng nổi.
*
Thời gian lẳng lặng trôi qua không chút sóng gió cho đến cuối Thu.
Trong thời gian này, Hạ Úc Thanh đi học, dạy kèm tại nhà, tham gia hoạt động câu lạc bộ, tham gia xây dựng nhóm…!Chuyện mới mẻ cứ tới dồn dập.
Mới đầu cô theo không kịp, hơi quay cuồng, dần dần, cô đều đã trải nghiệm qua phần lớn hoạt động thông thường của đại học.
Mới đầu, bốn người trong ký túc xá luôn như hình với bóng, dần dà mỗi người đều có nhịp sống riêng, chỉ có khi đi học là đi cùng nhau.
Trình Thu Địch có bạn trai, một anh đẹp trai khoa Hóa học.
Phương Ly tham gia câu lạc bộ kịch, cuối năm phải diễn một tiết mục để báo cáo hoạt động, trừ lúc đi học thì đều ở trong câu lạc bộ để luyện tập.
Trong bốn người, Hạ Úc Thanh thân với Trình Thu Địch nhất, tiếp đó đến Phương Ly.
Về phần Triệu Ngọc Khiết, Hạ Úc Thanh luôn cảm thấy, dường như cô ấy không thích mình.
Những lúc có việc chỉ có hai người làm với nhau, Triệu Ngọc Khiết đều sẽ tìm lý do trốn tránh, nhất định phải kéo theo người thứ ba.
Cô cũng không rõ trực giác của mình có chính xác hay không, chuyện này không đầu không đuôi, càng không thể tùy tiện đi hỏi.
Chín giờ tối, trong ký túc xá chỉ còn lại Hạ Úc Thanh và Triệu Ngọc Khiết.
Hạ Úc Thanh đang chỉnh sửa bài đăng, Triệu Ngọc Khiết ngồi trước máy tính xách tay, không biết đang làm gì.
Có người gõ cửa, cửa phòng hé mở.
Hạ Úc Thanh quay đầu nhìn, thấy một nữ sinh đứng ở cửa, cầm điện thoại di động nhìn vào trong hỏi: “Hello, chị nghe Trâu Duyệt nói, ở ký túc xá của mấy em có người cao trên 1m68 phải không?”
Trâu Duyệt là lớp trưởng của bọn họ, phụ trách truyền đạt một số công việc vụn vặt.
“Có, xin hỏi chị là…” Người tiếp lời chính là Triệu Ngọc Khiết, chiều cao vừa vặn 1m68.
“Chị ở là sinh viên năm hai khoa Thiết Kế Thời Trang của trường Nghệ Thuật và Thiết Kế, chị còn thiếu người mẫu cho lễ hội thời trang sinh viên vào cuối tuần này, xin hỏi các em có đồng ý giúp một tay không?” Nữ sinh nọ đan tay xin xỏ.
Hạ Úc Thanh lên tiếng: “Hai bọn em đều cao hơn 1m68, chị cần cả hai, hay là…”
“Có thể nhờ hai em đứng lên cho chị nhìn thử không?”
Hạ Úc Thanh hơi do dự đứng dậy.
Cô gái nghiêm túc quan sát hai người nhưng rõ ràng thời gian dừng lại trên người cao hơn là Hạ Úc Thanh lâu hơn, cuối cùng, cô ấy nói: “Chọn cả hai đi.”
Triệu Ngọc Khiết để ý đến chi tiết này, nhưng cũng nghe ra sự do dự trong từ “đi” này.
Cô ta ôn hoà nói: “Chắc là em không có thời gian, chị nhờ cậu ấy là được.”
Nói xong, cô ta ngồi xuống, trực tiếp cầm tai nghe đeo lên.
Hạ Úc Thanh hơi lúng túng.
Cô bước ra cửa, nói với cô gái nọ rằng mình chưa từng làm người mẫu, có thể sẽ làm không tốt.
“Không sao không sao, chỉ cần em có thể dành ra khoảng hai đến ba tiếng tập luyện là được.
Người mẫu chuyên nghiệp thu phí theo giờ, cực kỳ đắt; mấy người dáng cao phù hợp ở học viện nghệ thuật bọn chị đều đã bị giành hết rồi, em cứu chị đi, bốn tín chỉ đấy!”
Hạ Úc Thanh không đành lòng từ chối.
Hạ Úc Thanh hoạch định thời gian rất nghiêm khắc, luôn duy trì thức dậy lúc bảy giờ sáng, tối mười một giờ ngủ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi thích hợp, chuyện cần làm đều không trì hoãn, thói quen này giúp cô mặc dù có rất nhiều chuyện phải làm nhưng thời gian lại luôn đủ dùng, vẫn dư dả để dành ra mấy tiếng luyện tập.
Đối với lễ hội thời trang cấp trường, không có yêu cầu cao với người mẫu, chỉ cần nắm bắt được dáng vẻ và quy tắc khi đi catwalk, có thể trôi chảy đi hết là được.
Lễ hội thời trang diễn ra vào tối thứ Sáu.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, Hạ Úc Thanh đổi lịch dạy kèm hôm đó lên buổi sáng, đến ba giờ chiều ra phía sau hậu trường chuẩn bị trang điểm.
Trình Thu Địch dẫn theo bạn trai mình đi ra sau sân khấu chơi, thỉnh thoảng quay một đoạn video ngắn về quá trình trang điểm cho Hạ Úc Thanh bằng điện thoại.
Lần đầu tiên Hạ Úc Thanh trang điểm, lúc thợ trang điểm kẻ mắt cho cô, cô vừa run mí mắt vừa chảy nước mắt.
Trình Thu Địch cười nói: “Vẻ mặt của cậu đủ hài.
Cứ hít thở bình thường, không cần phải nín thở.”
Thợ trang điểm cũng không trang điểm cho Hạ Úc Thanh làn da trắng bệch, chỉ dùng kem nền thích hợp làm đều màu da, đánh highlight màu đồng trên vùng xương quai xanh, bóng mắt chuyển màu từ xanh đậm đến đen, kính áp tròng màu xám tro, son môi màu nâu cà phê đậm, chính giữa sống mũi và khuôn mặt đặc biệt được chấm tàn nhang, mái tóc dài buộc cao.
Khuôn mặt trong gương là sự lạnh lùng và hoang dại của một lưỡi dao sắc bén liếm máu.
Trình Thu Địch cứ liên tục chụp hình cô rồi nói: “Cao cấp quá, Thanh Thanh của mình cao không với tới.
Quý sau DIOR sẽ hạ mình mời cậu đi catwalk.”
“Có sao?” Hạ Úc Thanh công nhận thẩm mỹ của người thành phố đang “trở về nguyên thủy”, cô quả thật lấy làm khó hiểu.
Lúc tập duyêt, Hạ Úc Thanh tràn đầy tự tin, nhưng lúc đợi lên sân khấu, cô liếc trộm xuống khán đài, trước mắt bỗng tối sầm.
Sao lại có nhiều người như vậy?
Cố tình lúc này Trình Thu Địch lại rời khỏi hậu đài, đi họp mặt với Phương Ly.
Trình Thu Địch và bạn trai tìm được Phương Ly, tìm chỗ ngồi xuống.
“Ngọc Ngọc đâu?”
“Cậu ấy không tới.” Phương Ly nói.
“Bận hả?”
“Không có, cậu ấy nói không muốn tới.”
Trình Thu Địch cầm máy ảnh không gương lật trong tay bạn trai, mở nắp ống kính, canh độ sáng trước, rồi điều chỉnh mấy tham số khác.
Túi xách rung lên.
Trình Thu Địch mở ra xem, là điện thoại di động của Hạ Úc Thanh nhờ cô ấy giữ giúp, tên ghi chú là “Chú Lục”.
Cô không tiện bắt máy thay, đang suy nghĩ có nên đưa điện thoại ra phía sau sân khấu hay không, thế nhưng điện thoại chỉ vang lên đại khái bảy tám giây đã cúp mất.
Trong cả quá trình catwalk, Hạ Úc Thanh không có chút cảm giác chân thật nào, bắt đầu trong mơ hồ và kết thúc trong mơ hồ.
Lúc xuống sân khấu, cô đàn chị kia theo chân bọn họ bắt tay nói cảm ơn.
Cô trở về thay đồ của mình, sau khi rời khỏi cánh gà, chân cô mềm nhũn, dạ dày cũng quặn đau.
Cô gặp bạn cùng phòng ở chỗ cửa.
Trình Thu Địch đuổi bạn trai đi, cùng trở về ký túc xá với Hạ Úc Thanh và Phương Ly.
Triệu Ngọc Khiết ở ký túc xá xem phim.
Khi cửa mở, cô ta nhấn tạm dừng, lúc quay đầu lại, ánh mắt hơi liếc qua Hạ Úc Thanh, rồi nói với Trình Thu Địch và Phương Ly: “Các cậu về rồi.”
“Ăn khuya không Ngọc Ngọc?” Trình Thu Địch cười hỏi.
“Các cậu muốn ăn cái gì?”
“Xiên nướng nha?”
“Thế tớ không đi.” Nụ cười của Triệu Ngọc Khiết rất nhạt nói: “Mấy món đó không tốt cho sức khỏe.”
“Các cậu đi không?”
Phương Ly do dự nói: “Nếu không để hôm khác rồi đi? Hôm nay trời lạnh, với cũng không còn sớm nữa.”
Hạ Úc Thanh đau dạ dày, cũng không muốn đi lắm.
Trình Thu Địch nói: “Vậy thì lần sau đi.”
Triệu Ngọc Khiết tắm xong, đi đến phòng giặt đồ giặt quần áo.
Phương Ly cũng đi chung.
Hai người đứng gần nhau, vò quần áo của mình, Triệu Ngọc Khiết chợt hỏi: “Ly Ly, tối nay các cậu đi xem Hạ Úc Thanh catwalk hả?”
“Đúng!”
“Thấy thế nào?”
“Hồi tối này Thanh Thanh rất đẹp.
Thu Thu có quay video, cậu có thể xem thử.”
Triệu Ngọc Khiết bĩu môi, không nói thêm gì nữa.
Hạ Úc Thanh mượn đồ tẩy trang của Trình Thu Địch để tẩy trang, sau đó tắm rửa, giặt quần áo, bưng thau đi đến ban công công cộng phơi đồ.
Mùa Thu quần áo lâu khô, ban công độc lập của ký túc xá đã phơi đầy đồ.
Cô vừa định bước qua cửa ban công thì nghe thấy ngoài góc tường truyền đến tiếng nói chuyện điện thoại.
Là Triệu Ngọc Khiết, nghe giọng điệu, có thể bên kia điện thoại là bạn của cô ấy.
Hạ Úc Thanh đang định lên tiếng gọi, bỗng chốc dừng lại…
“…!Thật không chịu nổi, tiếng Anh nói tệ như vậy, mỗi lần cô ta đọc bài là cả lớp cười ầm lên, tớ cũng ngượng thay cô ta, vậy mà bản thân cô ta lại không có chút cảm giác nào.”
Đây hình như…!Là đang nói cô?
Triệu Ngọc Khiết nói tiếp: “Lần trước đi mua quần áo, cô ta mua không nổi, vậy mà lại nói thẳng với nhân viên là đắt.
Cậu sẽ nói như vậy sao? …!Đúng không, như chúng ta không mua cũng sẽ nói đợi xem lại, cũng đâu phải nhân viên bán hàng không hiểu.
Với lại, nếu từ lúc đầu đã biết mua không nổi, vậy thì dứt khoát đừng có thử…!Còn nữa, bọn tớ đi ăn chung ba lần, mỗi lần đều vì nhân nhượng hoàn cảnh khó khăn của cô ta nên chỉ ăn mấy món bốn năm chục tệ, hôm nay cũng vậy, lại định đi ăn đồ nướng ở cổng trường, cái đó cùng lắm chỉ ba mươi tệ một người…!Lúc ấy tớ với cô ta cùng tham gia phỏng vấn để vào bộ phận tuyên truyền của hội sinh viên, cô ta được vào, còn mình thì không, sau đó cô ta cứ luôn nói chuyện của bộ phận tuyên truyền ở ký túc xá, không phải là cố ý khoe khoang sao…!Còn nữa, cậu chỉ nghe đã thấy phiền đúng không? Con người cô ta thật sự rất ghê tởm, lần này khoa thiết kế có một chị cần tìm người đi catwalk, vẫn là cô ta đoạt đi cơ hội của tớ…!Cô ta còn cố làm ra vẻ thật ngay thẳng, thích mua chuộc lòng người.
Ký túc xá bọn tớ có một em gái tính tình cực kỳ tốt cũng cực kỳ xinh đẹp, trong tên có một chữ Thu, có một hôm cô ta ngạc nhiên thốt lên thì ra có một bài hát tên là Một Người Như Mùa Hạ Một Người Như Mùa Thu…!Cho xin đi, sinh viên nghèo túng từ xó nào đến mà cả nhạc của Phạm Vỹ Kỳ cũng chưa từng nghe, còn là người của thế kỷ XXI sao?…”
Hạ Úc Thanh không nghe tiếp được nữa, ôm thau giặt đồ, động tác nhẹ nhàng, chậm chạp xoay người trở về ký túc xá.
Cô dùng cây treo quần áo đẩy quần áo trên giá dạt sát vào nhau, dành ra một chỗ trống, máy móc phơi đồ lên, trong lòng vô cùng ngỡ ngàng.
Cô luôn cảm thấy mối quan hệ của mình với Triệu Ngọc Khiết không tính là tốt nhất nhưng cũng không đến nổi kém chứ.
Cô sẽ giúp Triệu Ngọc Khiết mang cơm; có lúc Triệu Ngọc Khiết tới tháng vào đúng hôm trực nhật, cô cũng sẽ chủ động đổi với cô ấy, nói là đổi thật ra thì cũng không thật sự để cho cô ấy đổi trở về.
Khi cô chung nhóm làm bài tập với Triệu Ngọc Khiết, bởi vì không rành về PowerPoint nên cô chủ động gánh nhiều phần hơn từ tìm tài liệu, biên tập đến viết báo cáo, cuối cùng trên thực tế ngoại trừ PowerPoint thì tất cả mọi việc đều do cô làm.
Vậy mà cho tới tận bây giờ cô chưa từng nghĩ tới chuyện, thì ra là Triệu Ngọc Khiết lại ghét cô đến vậy.
Những lời Triệu Ngọc Khiết nói với người khác, đã không chỉ là thành kiến, mà nó là ác ý vặn vẹo.
Hạ Úc Thanh dọn thau giặt đồ, trở về ngồi trước bàn đọc sách.
Cô nhìn quanh, Trình Thu Địch đang nghe nhạc, trò chuyện Wechat với bạn trai; hình như Phương Ly cũng đang trao đổi về chuyện diễn xuất với người trong câu lạc bộ kịch.
Cô cầm điện thoại lên, cấp thiết muốn tìm một người hàn huyên đôi chút.
Vừa mở khóa ra xem, cô phát hiện nhật ký điện thoại có một điểm đỏ nhắc nhở.
Cô nhấp vào xem, mới phát hiện một tiếng trước, Lục Tây Lăng gọi điện thoại cho cô.
Cô vội gọi lại.
Điện thoại vang lên ba tiếng, có người bắt máy.
Lục Tây Lăng đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Ở trường sao?”
“Vâng!”
“Gần đây thế nào?”
“Vẫn tốt…”
“Tôi đang bàn chuyện với mấy người ở trường Bách Khoa Nam Thành, kết thúc nhanh thôi.
Lục Sênh mua cho cô cái khăn quàng cổ, cô ra cổng trường một chuyến… Tắt đèn chưa?”
“Còn chưa, mười một giờ mới tắt đèn.”
“Vậy đi ra đi.”
Cuộc điện thoại trò chuyện đơn giản này đã cứu vớt cô.
Giờ phút này cô không muốn ở lại ký túc xá thêm một phút một giây nào.
Bởi sau khi Triệu Ngọc Khiết trở lại, cô không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với cô ta.
Hạ Úc Thanh thay đồ, đeo cặp sách trên lưng, suy nghĩ một chút rồi lấy luôn cả máy tính xách tay và bộ sạc theo luôn.
“Thanh Thanh, cậu muốn ra ngoài hả?”
“Ừ, có chút việc.” Hạ Úc Thanh mỉm cười nói với Thu Địch: “Tối nay mình cũng không về ký túc xá.”
Cô định nói với Lục Tây Lăng, cho cô đến Thanh Mi Uyển tá túc một đêm.
“Oa! Chuyện lớn của phòng 404, thanh niên bốn tốt Hạ Úc Thanh đi đêm không về ngủ!”
“…!Không phải đâu, mình đến tá túc nhà họ hàng.”
“À mình nhớ ra rồi, trước đó có người gọi điện thoại cho cậu, mình quên nói cho cậu biết.
Là chú Lục đúng không?”
Hạ Úc Thanh không giải thích gì thêm chỉ nói: “Ừ! Mình đi đây, mai gặp!”
“Mai gặp!”
Từ ký túc xá đi ra cổng trường, mất hết mười phút.
Lúc đến nơi, ở đường đối diện có một chiếc xe bật cả hai đèn nhấp nháy.
Cửa kính hạ xuống, người ngồi bên ghế lái vẫy cô.
Cô đợi đèn dành cho người đi bộ đổi qua xanh, lập tức chạy nhanh qua.
Mở cửa xe, Hạ Úc Thanh mỉm cười nói: “Chú Lục buổi tối tốt lành.”
Lục Tây Lăng liếc nhìn cô, cảm thấy kỳ quái.
Hôm nay nụ cười và giọng nói này rõ ràng thiếu năng lượng.
“Sao vậy?” Lục Tây Lăng hỏi.
Hạ Úc Thanh im lặng khác thường.
Lục Tây Lăng nói: “Lên xe đi, chỗ này không thể dừng lâu.”
Hạ Úc Thanh lặng lẽ lên xe.
Sau khi xe nổ máy, Lục Tây Lăng quay sang nhìn cô, lại hỏi một câu: “Gặp phải chuyện gì?”
“…!Rất là nhiều.” Hạ Úc Thanh ngã người ra sau dựa sát vào lưng ghế, không ngồi thẳng lưng giống như thường ngày nữa: “Có rất nhiều chuyện phiền lòng.”
“Nói nghe xem.”.