Bạn đang đọc Hoàng Tử và Em (Prince and Me ) – Chương 3
CHAPTER 3: Hoàng Tử
Sau khi trở về nhà nghỉ ngơi, tôi nhận được thêm một cái phong bì dao găm như vừa nãy, bên trong là 27 000$. Yeah! Tên Quỷ sứ trông vậy mà tốt quá trời! Vậy là tôi hết ốm đói rồi!
Ông cha ta nói quả đúng. Có tiền mua tiên cũng được! ! Và giờ thì tôi đang cầm xấp tiền thơm tho đi mua đồ ăn mừng. Mặc dù hồi trước 30 000$ chỉ đủ cho tôi ăn tráng miệng một bữa thôi, nhưng thú thực là với tôi, bây giờ nó quả là một món tiền lớn.
Ăn dè hà tiện, tôi mua một cái bánh hambuger ở KFD ( phiên bản của KFC trên trần gian đấy ạ! Chẳng biết mấy ông KFC biết có kiện vì bị ăn cắp bản quyền không nhỉ?) và một cốc cô ca to bự chảng. Chẳng là tôi có biết nấu ăn đâu, nên một bữa ăn vậy thôi! Vả lại, một cái bánh hambuger chỉ có giá là 135 $, một cốc cô ca 15$, có nghĩa là tôi ngày ba bữa ăn bánh này cũng còn thừa đầy tiền.
Sau khi chiến xong bữa trưa một cách ngon lành, tôi thấy thoáng mệt và muốn về nhà đánh một giấc ngon lành. Chẳng hiểu sao từ lúc xuống Địa ngục tôi chẳng có cảm hứng đánh nhau, gây gổ nữa.
Vừa bước ra khỏi KFD, tôi bắt gặp người đân đang tản ra hai bên đường ột đoàn người đi qua. Oop! Tôi chẳng có cảm hứng biết họ là ai đâu! Thậm chí tôi còn đang ngáp to đến độ chảy cả nước mắt ra cơ mà!
Họ mà đi chậm thì có khi tôi ngủ ngoài đường luôn cũng nên! ^-^!
” Ai cho cô ngáp? Thật bất kính!
” Một tên mặt mũi xấu xí chĩa cái giáo sáng bóng của hắn vào cổ tôi. Bản cô nương ghét nhất là đứa nào dám động đến giấc ngủ của mình.
Tôi lại sợ hắn quá chứ lại! Đưa tay lên đẩy cái giáo ra xa, tôi nhìn hắn, cười
” Ê! Giáo bóng vậy mà sao chẳng sắc gì cả!
” Hắn trợn mắt, nhìn tôi, ấp ú không nói lên lời.
Cái tên ngu dốt đó sau một hồi nghẹn họng thì hô hoán ầm ĩ lên
” Mau lại đây xử con bé này đi! Thật là hỗn!
” Rồi hắn quay sang nhìn tôi
” Có biết ai đang đi qua không mà ngáp hả?
” Trông hắn thật điêu ngoa! Cái mắt ti hí mắt lươn
” như quân trộm cắp, như phường bất lương
“, mồm thì tròn ra như quả trứng.
Tuy nhiên, tôi cũng chẳng để ý được nhiều nữa vì ngay lập tức có rất nhiều mũi gươm chĩa vào tôi. hic! gươm không sắc, nhưng nhiều cái thì cũng khó toàn mạng lắm! Chẳng biết nên đánh lại bọn này hay bỏ chạy nữa! Tôi thì chạy có nhanh hơn ai, nhất là trong hoàn cảnh đang buồn ngủ nữa chứ! Mà nếu tôi đánh bọn chúng thì càng không ổn hơn.
Ôi dào! Biết thế tôi mang một đồng xu đi để chơi trò sấp ngửa, đỡ phải suy nghĩ nhiều.
Đúng lúc tôi con đang băn khoăn thì cái bọn bâu châu kia tõe ra làm hai, dương như giành đường ột ai đó đi vào. Oh! Để tôi tưởng tượng đã nào! Một kẻ già nhom, thân hình lực lưỡng, mặt mũi bặm trợn chăng? Ha ha! Nực cười quá!
Đám đông tỏe ra, và câu trả lời đang bước tới chỗ tôi. Hắn ta, trông rất giống tên Quỷ sứ nhưng có một vẻ rất ngang tàn. Hắn cao, tóc đen để hơi dài, mái chém ( bây giờ ai cũng thích để mái chém nhỉ! ), mặc một bộ quần áo màu đen, chiếc áo choàng màu vàng trông thật chói mắt. Hắn có đôi mắt màu xanh biển, khuôn mặt điển trai nhưng khá ương ngạnh.Đặc biệt, trên đầu hắn còn lấp lánh lấp lánh một cái vương miện vàng. Chà! Ắt hẳn hắn là hoàng tử! Ngu như tôi còn đoán được nữa là! Ấy khoan đã! Có phải hắn đến xử lí tôi không nhỉ? Trên tay hắn là một cây giáo sáng bóng, có lẽ được mạ vàng. Tôi đảm bảo hắn mà đâm cái giáo này vào ai là đứa đấy đi đời nhà ma như chơi! Bao nhiêu năm dũng vũ khí cũng giúp ích cho tôi kha khá đó chứ nhỉ! ^-^
” Ắt chì!
” Chẳng hiểu hôm nay là cái ngày gì mà khi hắn vừa đến gần thì tôi hắt hơi. =.=! May mà chưa văng nước miếng vào mặt hắn. Haha! mà kể cũng lạ, càng ngày gan tôi càng lớn đó chứ! ^-^ Hắn quắc mắt nhìn tôi, ánh mắt kiêu kì đầy sự ương bướng và… nói sao nhỉ? Tôi dốt văn lắm! Ước gì có quyển tự điển ở đây thì may ra… A! Đúng rồi! không khuất phục! chính nó!
” Cô muốn chết hả?
” Hắn chĩa cái lưỡi gươm tủn mủn sáng bóng của mình vào tôi. Vẫn chẳng có một phản ứng gì cả. Tôi thậm chí còn không run sợ nữa.
” Không! tôi không muốn chết!
” tôi nhìn thẳng vào mắt hẳn, trả lời theo cách lịch sự nhất mình có thể. Nếu hắn không phải là hoàng tử mà là ông giám thị chết tiệt ở trường tôi thì tôi sẽ chẳng ngần ngại mà trả lời
” ôi em sợ thầy quá
” hoặc
” vâng, em muốn chết lắm rồi!
”
” Cô gan to nhỉ!
” Hắn chỏ chỏ cái mũi giáo vào tôi. =.=! rõ nản! Người đâu nói chuyện mà cứ chỉ chỉ trỏ trỏ. Tôi mà phải sợ hắn hả?
Đẩy mũi giáo xuống, tôi khẽ cười
” Nếu anh gặp những người đã từng quen tôi thì anh sẽ có câu trả lời
” Giờ thì tôi hiểu vì sao tôi lại lịch sự với hắn! ^-^! Có ông giám thị nào có cái giáo lợi hại thế không hả? Mới chạm vào mà suýt nữa đã chảy máu rồi! May mà tôi võ công thâm hậu!
Hắn khẽ nhếch mép. haha! Hình như lưỡi giáo đang lao về phía tôi. Người đâu mà ác quá hả trời?
Nhanh như cắt, tôi tránh lé lưỡi giáo của hắn. Tất nhiên động tác không đẹp bằng mấy cái ông trong phim chưởng đâu, nhưng tôi đoán chắc thoát được lưỡi giáo nhanh như chớp của hắn đã là pro lắm rồi!
Không những hắn mà tất cả những thị vệ, cái bọn mắt ti hí cũng nhìn tôi một cách kinh ngạc. Sao? Lạ quá hả? Để chị cho bọn mày biết thế nào là sợ!
Phủi phủi tay, tôi ngẩng lên, mắt đối mắt với hắn.
” Hứ! Hắt hơi và ngáp là bản năng tự nhiên của con người, anh không có quyền cấm, hay đâm chết người ta, hiểu chưa?
”
Đặt cây giáo trở về vị trí ban đầu ( ngay sát bên mình, thẳng đứng), hắn tiến về chỗ tôi, chắc hẳn là không muốn đâm chết tôi nữa rồi! ^-^. ghé sát vào tai tôi, hắn khẽ nói
” Cô định làm mặt lạnh để quyến rũ tôi như phim Hàn Quốc đấy hả?
” Ô hô hô! Lại có kẻ cho rằng tôi thích phim Hàn Quốc đấy nhỉ! Từ trước đến nay, tôi chẳng lí thú gì với phim ảnh cả. Bộ phim duy nhất mà tôi xem may ra có
” Tiểu Yến Tử
” từ lâu lắm rồi! mà Tiểu yến tử là phim Trung Quốc hay Hàn Quốc ấy nhở! Xin lỗi, nhưng tôi có xem đâu mà biết chứ!
” Anh đọc hơi nhiều truyện tranh, uống hơi nhiều Fisty rồi đó!
” Tôi cười cười, nói với hắn
” Trí tưởng tượng bay bổng thật!
”
Trái với suy nghĩ của tôi, hắn hoàn toàn không tức giận, thậm chí, hắn còn cười cợt ra vẻ rất thích thú
” Cô chính là mẫu người mà tôi thích đó!
” mẹ ơi! Người mà tôi thích? Hắn làm cho tôi tức cười chết mất! Hắn chưa thổ huyết vì tức là may lắm rồi, lại còn thích tôi nữa chứ! Tôi cười đau cả bụng mất!
” Đưa cô ta theo!
” Hắn quay lưng, búng tay với bọn hộ vệ của mình. -,-! chỉ chờ có thế, cái bọn ti hí mắt lươn kia bế xốc tôi lên, đưa đi. Ẹp! Thế này là thế nào hả trời? Tôi muốn về nhà ngủ trưa cơ!