Bạn đang đọc Hoàng Tử và Em (Prince and Me ) – Chương 18
CHAPTER 18: Dissapear
Bốn tháng sau…
Vết thương của Yuu đã bình phục hoàn toàn, và chúng tôi… đã chính thức yêu nhau. Hehe! Chuyện này cũng chẳng có gì to tát cả, nhưng nó cũng làm cho khối người đau tim đấy chứ! Ví dụ như bố và mẹ tôi thì ôm nhau nhảy câng câng lên
” thế mà cứ tưởng mày sẽ chống ề đến cuối đời
“-,- Còn thằng em tôi thì nhìn tôi như thể tôi đang nói phét
” người như chị mà cũng có người yêu hả?
”
Rõ khổ! Nhưng tôi cũng hiểu ọi người thôi! Bởi tôi vốn là kẻ bất trị, tự dưng lại… thành ra…
Dạo này, thành kiến của tôi với lão già – bố của Yuu- cũng vơi hẳn. Dù sao đi nữa thì đó cũng là một người ba khá tốt. Ông ta còn lo lắng cho Yuu từng chút xíu nữa. Và thành kiến đã biến mất hoàn toàn khi ông ta giứt áo ra đi, quyết định ở ẩn với lí do
” ta không muốn sống mãi trong vinh hoa phú quí. ta muốn được tự do
”
Tuy vậy, quan hệ giữa tôi, Yuu, Shin và Thái hậu vẫn chưa có gì tiến triển cả. Bà ta vẫn thường gây khó dễ cho chúng tôi. Ví dụ như chuyện chúng tôi chuẩn bị đính hôn và đã quyết định sẽ mặc véc với váy cưới trắng tinh hiện đại. Còn bà ta? Bà ta bắt chúng tôi đóng thùng trong hai bộ quần áo truyền thống dày khực và xấu kinh khủng. Rõ nản.
Nói chung tóm tắt là mọi việc như thế đấy, còn hiện tại thì tôi và Yuu đang trên đường đi du lịch. ^-^ Tất nhiên đây là đề xuất của tôi, và Yuu chỉ là người chi trả tiền mà thôi (hehe!)
Điểm đến là thành phố Tử thần – cái nơi đã thu hút tôi bởi chính cái tên của nó ngay từ lần đầu tiên tôi nghe thấy. Mọi người bảo rằng tôi không đến đó, đặc biệt là khi hai người sắp cưới nhau vì sẽ có chuyện không hay, nhưng bạn biết đấy, giang sơn khó đổi, bản tính khó dời, tôi vẫn quyết định xách ba lô đi du lịch Death City. Nói thế cũng đủ rồi, vì bây giờ tôi phải trở về với thực tại đây!
Chiếc loa đáng ghét đã réo lên câu thông báo quen thuộc
” Chúng ta đã đến ga Tử thần. Yêu cầu những hành khách xuống ga thu dọn hành lí.
”
Vậy là nhanh như cách, tôi xách cái balô của mình, nhảy tót xuống khỏi tàu. Đằng sau, Yuu lù đù xách cái vali đo oạch, nhìn tôi bằng ánh mắt tức giận
” Bộ em hết trò hay sao mà đến thành phố tử Thần hả?
”
Chả là Yuu chẳng biết chúng tôi đi đâu cả, ít nhất là cho tới giờ phút này. ^-^
” Coi như một điều ngạc nhiên thú vị đi!
” Tôi khoa chân múa tay, nhảy lên như một con khỉ.
Anh quắc mắt nhìn tôi
” thế em khôgn sợ ma hả? Khôgn sợ xác chết hả?
”
Hở? Ma? Xác chết? Nếu ví sự thích thú của tôi như một chùm bóng bay 20 quả thì chỉ cần một câu nói của Yuu, 5, 6 quả bóng đã nổ đùng đùng rồi!
” Không sợ!
” TÔi mỉm cười chắc nịch nhưng thực chất là trong lòng đang hơi run.
Thú thực là tôi rất sợ ma. Trên đời bao nhiêu thứ nguy hiểm tôi không sợ, nhưng tôi sợ nhất những điều liên quan đến tâm linh vậy đó! Thì tại hồi xưa, ba tôi cứ dọa tôi nhiều quá, thành ra một nỗi sợ hoành tráng như ngày hôm nay đây.
Có vẻ như Yuu không trêu đùa tôi. Cả cái ga to đùng mà chỉ lác đác 2, 3 bóng người. -,- Phen này thì tôi thấy sợ thật sự rồi!
” thế…. thành phố tử thần… là nơi như… thế nào?
” Tôi lắp bắp.
Yuu nhìn tôi, hơi nhíu mày
” Biết ngay mà! Con người em lúc nào cũng bộp chà bộp chộp! không biết sau này lấy em làm vợ thì anh sẽ khổ như thế nào đây! Đây là nơi hành hình của tất cả những người mắc trọng tội đó! Trongđó có rất nhiều mộ, và có lẽ là cũng rất nhiều ma
”
Chỉ cần nghe đến đấy thôi, dù biết chấc là trong đó có 20% là dọa thêm nhưng tôi vẫn thấy mồ hôi tay của mình rỉ ra từng dòng.
“em muốn về!
” TÔi hét toáng lên.
” Là tự do em mà ra đó!
” Yuu nói một cách bí hiểm
” Đây là chuyến tàu cuối rồi
”
Ya, tất cả những quả bóng bay còn xót lại đều đã vỡ tan tành ra rồi.
” Thế…. làm thế nòa đây?
” Tôi run lên tậht sự và chẳng che dấu điều đó làm gì cả. Có ngu mới che dấu rằng mình sợ ma trong khi mình chuẩn bị đối đầu với nó.
” Vượt qua cái nghĩa địa này sẽ tới một khu phố, ở trọ tạm trong đó là được rồi, mai chờ tàu đi qua thì xong thôi!
”
Vượt qua cái nghĩa địa này… ý là cái cánh rừng trước mặt. Nghĩa địa. Nghĩa địa. Mà bây giờ sắp tối rồi, và tôi đoán cánh rừng đó khá là rộng. Có nghĩa là….
” AAAAA!
” TÔi hét toáng lên, bấu chặt cánh tay của anh
” Em không đi đâu, không đi đâu!
”
Tất nhiên tôi biết thừa là Yuu đang nhếch mép cười mình, nhưng tôi còn cách nào káhc không khi mà tôi không thể tự tìm cách thoát khỏi đây được!
” Vậy thì chỉ còn một cách là đi thôi!
” Yuu vừa nói vừa bước đi về phía rừng.
Ôi mẹ ơi, con đang làm cái trò gì ở đây vậy? Tại sao con lại dại dột, ngu đốt thế này? Con thề néu con có thể trở lại bên mẹ thì con sẽ không bao giờ làm mấy cái trò điên rồ này nữa! Cầu chúa phù hộ cho con! Amen!
Mà tôi theo đạo thiên chúa từ bao giờ vậy nhỉ? Huhu! Chắc do sợ quá mà hóa bấn loạn đây mà! -,- Thành phố Tử thần, ta ghét mi! Ghét mi! Ghét mi! Tôi và Yuu bước đi thật nhanh trong cánh rừng. Mùa thu. Lá rừng lạo xạo dưới chân tạo nên một cảm giác không mấy thoải mái.
Không biết nếu mấy ông nhà văn ở đây thì mấy ổng có ca ngợi hết lời vẻ đẹp nguyên sơ ở nơi này khôgn nhỉ? Nhưng riêng tôi, tôi thề là có chết tôi cũng không bao giờ trở lại nơi này lần nữa. Cảm giác vừa bước đi vừa giật thót mình vì một tiếng động nào đó thật chẳng dễ chịu chút nào.
Mặt trời đỏ lừ, rồi càng lúc càng lụi dần.
CHúng tôi vẫn bước đi trên những chiếc lá vàng.
Không ai nói với ai môt lời.
Im lặng.
Chỉ có tiếng lá lạo xạo.
Một vật nào đó dài, đen nhẻm treo lủng lẳng ở cái cây trước mặt tôi và Yuu. Cái gì vậy?
Tò mò, tôi bước tới, chạm vào vật đó. Mềm mềm, giống như da thịt, và cả quần áo nữa. MỘt… một … xác chết!
” AAAAAAAAAA!
” Tôi hét toáng lên, nhảy tót lên người Yuu, ôm thật chặt.
Anh cũng nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy tôi
” Bình tĩnh đi! Chỉ là một xác chết thôi mà!
”
Chỉ là một xác chết thôi? Ý là đó chỉ là một xác chết thôi? Nói như đùa vậy đó!
Mồ hôi tôi vã như tắm, và môi thì rung lên bần bật.
Đi thêm một đoạn nữa, chúng tôi bắt gặp không biết bao nhiêu là xác chết, và tất nhiên, tôi càng lúc càng ôm Yuu chặt đên độ khôgn thể nhìn thấy bất kì cái gì khác nữa.
Amen! Chúa ơi, người mà giúp con lần này, con thề con sẽ theo đạo Thiên chúa, trở thành con chiên ngoan đạo suốt quãng đời còn lại! Còn phật ơi, nếu người giúp được con, con sẽ là một tăng ni phật tử suốt đời .Ya,hai ông cố mà cứu ta đi! Ông nào cứu được ta thì ta theo ông đó!
Ôi! Đầu óc tôi loạn cả lên như một mớ hỗn độn. Tôi thật sự không thể nghĩ và khôgn tểh làm bất kì việc gì cả. -,- Mà thực ra thì cũng có gì để làm đâu nhỉ!
” Việc đi du lịch em đã báo cho Thái hậu và Shin chưa?
” Yuu bất chợt hỏi tôi một câu rất không liên quan làm tôi giật bắn cả mình.
” cHưa….
” TÔi khẽ cười, bình tâm trở lại.
“Đồ ngốc!
” ANh cốc vào đầu tôi
” Lần này trở về kiểu gì cũng bị xạc ột trận tanh bành!
”
Tôi khẽ cười. Nhưng thực ra trong lòng thì vẫn đang rất sợ hãi, cố gắng vừa nhắm mắt vừa không lao đi lung tung. -,-
**********************
Xẩm tối thì chúgn tôi đến Death City – một thành phố nhỏ, bẩn thỉu. Tốt rồi! có chỗ ở là tốt quá rồi! Tôi còn mong gì hơn nữa!
Huhu! Thật là đau đớn thay cho cuộc đời sợ ma của tôi khi phải băng qua cánh rừng đầy xác chết đó.
” NƠi này không đơn giản lắm đâu! Tốt nhất là nên cẩn thận!
” Đó là tất cả những gì mà Yuu nói với tôi trước khi bước vào thành phố
” Họ không muốn có người ngoài vào, và họ rất độc ác đó!
”
Death city. Thật kì lạ! Có gì mà tôi chưa biết về nơi này nhỉ? hình như là có quá nhiều điều mà tôi không biết ,và không tểh biết được!
Bây giờ thì tôi phải cố gắng bình tâm trở lại,và ngày mai, chúng tôi sẽ thoát khỏi đây.