Hoàng Tử và Em (Prince and Me )

Chương 11


Bạn đang đọc Hoàng Tử và Em (Prince and Me ) – Chương 11

CHAPTER 11: Chiến trường
Đúng lúc đang dứ dứ nắm đấm dọa cái con nhỏ ngây thơ như bò đeo nơ kia ( xin đính chính là bò này không phải bò trong cái quảng cáo 100% của Vinamilk đâu nhá! Con đó thì đẹp quá! Bò này chỉ có thể là bò ngoài ruộng thôi ^-^), tôi bỗng thấy các nơron thần kinh của mình hoạt động nhanh + tốt một cách kinh khủng. Cuối cùng, một sáng kiến nảy ra.
Thôi thì kiểu gì cũng phải cưới, cũng phải bên cái tên kia đến chết ( hoặc cho đến lúc hắn chết mà tôi vẫn còn sống), chi bằng tôi bám đuôi hắn ra xa trường chinh chiến cho vui ^-^ Lâu lắm không vận động xương cốt, tôi muốn vẹo cả cột sống ấy chứ! Nay được cơ hội đi uýnh lộn, lại ghi công cho tổ quốc, thậm chí còn có thể có đường cao chạy xa bay ( đi gần tên đó, hai đứa bàn tính với nhau tốt hơn là ngồi nhà suy nghĩ mà) nên tôi tự thấy quyết định đó là đúng đắn nhất.
Sao hôm nay tôi thông minh vậy ta?

” Tôi có thể cầu xin đức vua một ân huệ không?
” Tôi nhìn lão già, cố dùng ánh mắt thân thiện nhất có thể.

” chuyện gì?
” Cả cái phòng lão nhìn sang phía tôi như thể tôi là kẻ vừa từ hành tinh khác đáp xuống mặt đất. Đối diện, con nhỏ tinh tinh kia cứ bám chắc lấy cái tay của tên Shin chết tiệt như trêu tức tôi, cười nhăn nhở. bố tổ! NÓ cứ như tôi thèm cái thằng trời đánh thánh vật đó lắm đấy! Chị ứ thèm, em nhá!


” Tôi có thể đi cùng Yuu ra chiến trường được không? Sống bên nhau, chết cũng chết cùng nhau, đó là điều tôi mong muốn cuối cùng!
” Tôi giở cái giọng sụt sùi nắng mưa ra để cho câu chuyện thêm phần phức tạp + đáng tin cậy. Chẹp! Chắc tôi là một diễn viên pro nhất quả đất phải không?

” Chuyện này…
” Cái ông già chết tiệt kia lại chọn nhầm lúc để chần chừ mới chết chứ! Sao lúc bảo tôi với Yuu lấy nhau ông ta không như vậy nhỉ? chết tiệt! Chắc hẳn ông ta lại định nói là chiến trường nguy hiểm, rồi phận nữ nhi $&$#&%^*,.. nói chung là bô lô ba la đủ điều. Chứ ông ta nghĩ vậy cũng phải. Ổng mà biết tôi là con của trùm mafia, một đứa đầu sỏ của muôn vàn những đứa đầu sỏ khác, chắc ông ta chết bất đắc kì tử quá! ^-^

” Nếu đó là mong muốn của con, thì ta đồng ý!
” Bà già chết tiệt ngồi cạnh lão ta lên tiếng. Nham hiểm thật! Bà ta muốn giết tôi đây mà! Nhưng đừng hòng nhé! Chị còn phải sống mà trở về trong vinh quang chứ! Nhưng bà ta nào ngờ mình đang giúp tôi cật lực.
Cười thầm trong bụng, tôi cứ tưởng mình đã thành công cho tới khi
” Con phản đối! Như vậy là quá nguy hiểm
” Cái tên Shin chết tiệt bỗng trở nên tốt bụng không đúng lúc.
Hắn lo ạng sống còm cõi của tôi từ bao giờ vậy? Hay là hắn đang đọc được suy nghĩ của tôi, đang đi guốc trong bụng tôi để chơi đểu tôi vậy hả trời? Tôi với tên này thật là oan gia quá trời!
Mặc dù hắn làm tôi tức, nhưng ít nhất hắn còn tốt hơn cái mụ già nhà hắn – kẻ đang nhìn hắn, dứ dứ như kiểu
” cho nó ngỏm củ đèo đi con!
“. May mà bà ta là Thái hậu, chứ tôi là Thái hậu thì bà ta mới là kẻ ngỏm củ đèo đó! Không kẻ nào được quyền khinh tôi cả! Bà già kia, hãy mở hai cái mắt to như mắt xác chết của bà mà coi tôi đánh trận vinh quang tở về! -,- Dù sao tôi cũng tin tưởng một phần vào Yuu mà! Hi vọng là tôi có thể bảo toàn được mạng sống!
Sau một hồi nhìn nhau say sưa + lườm nguýt mệt nghỉ, cuối cùng thì mấy người kia đã tạm dừng công việc, quay ra nhìn lão già. Đứa thì như van vỉ

” Cho tui đi đi
“, đứa thì như đang cười thầm
” cho nó đi đi! Cho nó chết
” và cũng có đứa đang tự rủ
” Không được!
” ( còn đứa nào thì bạn cũng biết, phải không?). Chỉ khổ thân lão già. Cái óc bé như óc gà của lão phải hoạt động hết công suất mà chẳng được cái tích sự gì cả -.- Rõ nản! Kể làm vua cũng khổ nhỉ!
Đúng lúc tôi đang hớn hở, hớn hở thì Yuu kéo tay tôi, khẽ cười
” Ba! Con muốn nói chuyện với cô ấy một lát
“. Còn chưa chờ lão già đồng ý, hắn đã kéo tôi đi như kiểu cậu chủ kéo người hầu vậy. Rõ ghét! May mà hắn đã ba phen bảy lượt cứu tôi, chứ nếu không thì… Grừ, grừ!
Sau khi giải thoát được cái cổ tay đỏ lừ lên vì đau của mình, tôi xuýt xoa
” Anh làm cái trò gì thế? Cái cổ tay của tôi….

Đúng lúc đó, Yuu gần như không quan tâm, gắt lên

” Cô đang làm cái trò gì vậy? Đi chiến đấu chứ có phải trò chơi đâu!
” Hơi giật mình, tôi lấy tay vuốt vuốt ngực, chuẩn bị tinh thần phản biện
” Thế chuyện cưới xin là sao? Hả ? Hả? Hả? Bộ tôi phải cưới anh rồi chờ anh về dù không biết anh còn sống hay không hả? Bộ tôi phải làm vậy sao? Mà anh biết đấy! Lâu lắm tôi không đụng chân đụng tay. Đi chút cho vui, không chết được đâu!
” Tôi le lưỡi, nói tiếp
” vả lại, đi cùng nhau thì cũng có thể bày mưu tính kế để hoãn cái đám cưới chó chết kia lại! Cứ nghĩ cảnh pa anh làm ba tôi mà tui phát ớn!
” Sau khi trình bày xong lí lẽ có luận cứ luận chứng đầy đủ ( cứ như mình giỏi văn lắm ấy), tôi vờ ngây thơ như con bò đeo nơ, cười thánh thiện.

” Thế thì cô đừng có mà ân hận đấy!
” Hắn chỉ nói đơn giản như vậy, rồi bước vào cung điện – cái nơi cha hắn đang ngồi. Òe! Cái tên này lúc nào cũng làm mặt lạnh như tảng băng vậy. Rõ ghét!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.