Bạn đang đọc Hoàng tử rắn – Chương 52.4
Chàng sụp xuống giường như bị rút kiệt sức lực, nhưng từ tối qua nàng đã biết điều đó là bình thường. Lucy rút tay ra khỏi chăn. Trên đó là một chất trắng nhờ. Nàng xem xét nó một cách tò mò, duỗi những ngón tay ra. Là những hạt giống của Simon.
Bên cạnh nàng, chàng thở ra. “Ôi, chúa ơi, không tin nổi là ta lại thô thiển tới mức này.”
“Không, không có mà.” Cô cúi người hôn lên khóe miệng chàng.”Nếu anh có thể làm thế vì em, thì em cũng có thể làm thế vì anh.”
“Ôi, cô vợ thông minh của ta.” Chàng dịch chuyển để giành lại sự chủ động từ nụ hôn, miệng chàng mạnh mẽ và đầy sở hữu. “Anh là người đàn ông may mắn nhất thế giới.”
Di chuyển chậm hơn thông thường, chàng nắm lấy cổ tay nàng rồi chùi tay nàng lên góc giường. Rồi chàng lại quay người nàng để lưng nàng áp vào ngực mình lần nữa.
“Giờ thì—“ chàng ngáp—“chúng ta ngủ thôi.”
Chàng choàng tay ôm lấy nàng và Lucy chìm vào giấc ngủ.
***
“Em có muốn đi vào thị trấn chiều nay không?” Simon cau mày nhìn miếng bít-tết và cắt một miếng. ” Hay đi dạo vài vòng trong công viên Hyde Park? Có vẻ chán quá nhỉ, nhưng các quý bà, quý ông thường đi dạo ở đó mỗi ngày, nên chắc họ phải thấy việc đó thú vị. Có khi lại có một cỗ xe ngựa bị trật bánh ở đó, thế thì sẽ vui lắm.
Họ quyết định đi bộ nhưng chàng không chắc nơi nào để đưa Lucy tới. Sự thật đáng buồn là chàng ít khi dành thời gian với các cô gái. Chàng có cảm giác không được tự nhiên. Ít nhất là khi rời khỏi giường. Những người có gia đình rồi thường dẫn cô vợ dễ thương của mình đi đâu nhỉ? Dĩ nhiên không phải tới mấy sòng bạc hay mấy nơi tiếng tăm không tốt rồi. Và những quán cà phê thôn quê thì có vẻ như là quá bụi bặm ột quý cô. Bỏ qua công viên. Hoặc có thể là viện bảo tàng. Chàng liếc nhìn nàng. Hay liệu có chắc là nàng sẽ không thích tới thăm nhà thờ không?
“Sẽ rất tuyệt đấy.” Nàng chọc chọc một hạt đậu. “Hoặc đơn giản là chúng ta cứ ở đây thôi.”
“Ở đây ư?” Chàng chăm chú nhìn nàng. Còn quá sớm để đưa nàng lên giường lần nữa, dù ý nghĩ đó dừng như rất hấp dẫn.
“Đúng thế. Anh có thể viết lách hoặc chăm sóc đám hoa hồng, còn em thì đọc sách hoặc vẽ phác thảo.” Nàng đẩy đĩa đậu hà lan sang một bên và ăn một miếng khoai tây.
Chàng vặn vẹo khổ sở trên ghế. “Em sẽ không thấy tẻ nhạt chứ?”
“Không, đương nhiên là không.” Nàng mỉm cười. “Anh không cần nghĩ rằng phải cố làm em khuây khỏa đâu. Ngoài ra, em nghi ngờ là anh chịu dành thời gian dạo chơi công viên trước khi lấy em lắm.”
“Umh, thì không,” Simon thú nhận. “Nhưng anh sẵn sàng thay đổi vì anh đã có vợ rồi. Anh sẽ ổn định, em biết đó.”
“Thay đổi?” Lucy đặt nĩa xuống và nhìn chàng. “Giống như đi giày gót đỏ?”
Chàng há miệng ra, rồi ngậm lại. Nàng đang châm chọc chàng chăng? “Có lẽ không phải thế.”
“Hay là những đồ trang trí trên áo choàng của anh? Đôi khi em thấy em như con công mái bên cạnh anh vậy.”
Simon chau mày. “Anh–”
Một nụ cười ranh mãnh hiện ra nơi khóe miệng nàng. “Có phải toàn bộ tất chân của anh đều được viền thêu? Em chắc rằng hóa đơn may mặc của anh sẽ rất tốn kém đấy.”
” Thật như vậy ư?”
Simon cố để trông thật nghiêm nghị nhưng dường như đã thất bại thảm hại. Chàng rất vui khi thấy nàng dễ chịu sau tối qua. Khi nghĩ rằng mình đã làm nàng đau, chàng không thoải mái chút nào. Và đỉnh điểm sáng nay chàng đã chỉ cho nàng phải chiều chuộng một kẻ phóng đãng như mình ra sao, điều đó làm chàng không được dễ chịu.
Chàng đã làm hư cô vợ ngây thơ khờ dại của mình rồi. Và điều đáng buồn là chàng đã có cơ hội để bỏ qua việc đó, chàng biết rằng mình đã đặt tay nàng lên cái vật biểu trưng cho nam tính của mình lần nữa. Chàng đã quá cứng, quá căng nhức. Và chỉ nghĩ tới việc bàn tay mềm mát của Lucy nắm lấy mình lại làm cho chàng căng lên cương nhức lần nữa. Loại đàn ông gì lại có thể cứng lên khi nghĩ tới việc làm hư hỏng một cô gái trong sáng như vậy chứ?
“Em không nghĩ em lại muốn anh thay đổi bất kì điều gì cả.”
Simon chớp mắt và cố tập trung thoát khỏi các ý nghĩ đen tối của mình để xem cô vợ yêu quý nói gì. Chàng nhận ra Lucy đang trở nên rất thành thật.
Chân mày nàng dãn ra và nghiêm nghị. “Trừ một điểm. Em không muốn anh đấu súng nữa.”
Chàng hít mạnh vào một hơi và nâng cốc rượu lên miệng để câu giờ. Chết thật. Quỷ thật. Quỷ thật. Thiên thần của chàng, nàng không ngốc chút nào. Nàng nhìn chàng rất bình tĩnh và không tỏ chút khoan dung nào trong ánh mắt.
“Lo lắng của em thật đáng khen, nhưng—”
Newton đã tiến vào phòng, mang theo một cái đĩa bạc. Tạ ơn chúa. “Có thư, thưa tử tước.”
Simon gật đầu cảm ơn và cầm lấy những lá thư. “Ah, có vẻ như chúng ta được mời tới dự một buổi dạ vũ trang trọng.” Chỉ có ba lá thư và chàng nhận ra Lucy vẫn đang nhìn mình. Chàng liếc nhanh. Một cái hóa đơn. Môi chàng cong lên. “Hoặc có khi là không phải. Có lẽ em đã đúng khi nói về đôi giày gót đỏ của ta.”
“Simon.”
“Gì thế, em yêu?” Chàng đặt hóa đơn qua một bên và mở cái tiếp theo. Một bức thư từ một gã say mê hoa hồng: Công nghệ ghép cành mới từ Tây Ban Nha, vân vân. Lại nữa, chàng quẳng đi. Bức thư thứ ba không có dấu huy hiệu nào đóng trên dấu sáp đỏ niêm phong, và chàng không nhận ra chữ viết. Chàng mở nó bằng con dao cắt bơ. Và chớp mắt ngốc nghếch nhìn những con chữ.
Nếu ngài có chút tình cảm nào với vợ mới cưới của mình, thì chấm dứt ngay. Nếu tiếp tục hoặc có nguy cơ tiếp tục thì cái chết sẽ đến với cô ta ngay lập tức.