Bạn đang đọc Hoàng tử rắn – Chương 5.5
Dịch: Mèo béo
Edit: T.B.Van charon
“Cô không nên ở đây, cô Lucy” – bà Brodie thở hổn hển và kéo cái khăn lên ngực người đàn ông – “Không phải khi anh ta như thế này”.
“Cháu đã thấy anh ta chỉ chưa đầy một giờ đồng hồ trước, bà Brodie, cháu đảm bảo với bà đấy. Ít ra bây giờ anh ta còn đã được băng bó rồi nữa.”span>
Bà Brodie khịt mũi “Đó không phải là điều quan trọng”
“Vâng, có lẽ là không” – Lucy thừa nhận – “ Nhưng cháu khó có thể nghĩ anh ta có thể tạo ra điều rủi ro gì với điều kiện của anh ta hiện giờ”
“Ai da, thật là một người đàn ông tội nghiệp” – bà Brodie vỗ vào tấm khăn che ngực của người đàn ông – “ Anh ta thật may mắn vì đã được cô tìm thấy lúc đó. Anh ta chắc chắn đã bị đông cứng lại cả buổi sáng, bị vứt trên đường. Ai có thể làm những chuyện xấu xa như vậy?”
“Cháu không biết”
“Tôi nghĩ chắc không phải là người ở Maiden Hill” – bà quản gia lắc đầu – “Chắc hẳn phải là bọn côn đồ ở London.”
Lucy đã không chỉ ra rằng bọn côn đồ thậm chí cũng có thể được tìm thấy ở Maiden Hill. “Bác sĩ Fremont nói ông ấy sẽ quay lại vào sáng mai để kiểm tra các vết băng bó”
“Ai da” – bà Brodie nhìn nghi ngại vào người bệnh, như đánh giá tỷ lệ sống của anh ta tới ngày hôm sau.
Lucy thở dài – “Cho tới lúc đó, cháu nghĩ chúng ta chỉ có thể làm cho anh ta cảm thấy thoải mái. Chúng ta sẽ để cánh cửa khép hờ, phòng trường hợp anh ta tỉnh lại.”
“Tôi nghĩ tốt nhất là nên đi xem bữa tối cho ngài Thuyền trưởng. Cô biết là ông ấy sẽ trở nên như thế nào nếu bữa tối bị muộn đấy. Khi nào bữa tối đã ở trên bàn, tôi sẽ gửi Besty lên trông nom anh ta”
Lucy gật đầu. Họ chỉ có một người hầu là Besty, nhưng giữa ba người phụ nữ, họ nên chăm sóc anh ta. “Bà đi đi. Cháu sẽ xuống sau ít phút nữa.”
“Được rồi, thưa cô” – Bà Brodie trao cho nàng một cái nhìn lạc hậu – “Nhưng đừng quá lâu. Cha cô sẽ muốn nói chuyện với cô đấy.”
Lucy nhăn mũi và gật đầu. Bà Brodie mỉm cười cảm thông rồi rời đi.
Lucy nhìn xuống người lạ mặt đang nằm trên giường của anh trai David của nàng, và lại tự hỏi anh ta là ai. Anh ta nằm bất động tới nỗi nàng phải tập trung quan sát mới thấy ngực anh ta chuyển động lên xuống nhấp nhô. Dải băng trên đầu càng làm nổi bật sự ốm yếu và những vết thâm tím trên đầu anh ta. Anh ta trông thật là cô độc. Liệu có ai đó lo lắng cho anh ta không, có thể là đang lo lắng đợi anh ta quay về?
Một cánh tay anh ta để bên ngoài cái chăn. Nàng đưa tay chạm vào nó.
Bàn tay của anh ta đột nhiên hất lên, đập vào cổ tay nàng, sau đó bắt lấy và giữ chặt tay nàng lại. Lucy giật mình, nàng chỉ đủ thời gian để kêu lên một tiếng rít sợ hãi. Sau đó nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xám nhất mà nàng đã từng thấy. Đó là màu sắc của băng đá.
« Tao sẽ giết mày. » – anh ta nói một cách rõ ràng.
Trong giây lát, nàng đã nghĩ những lời nghiệt ngã đó là dành ình, và trái tim của nàng dường như ngừng đập trong lồng ngực.
Anh ta nhìn chằm chằm vượt qua nàng. “Ethan?” – Người đàn ông cau mày như thể khó hiểu và sau đó anh ta nhắm mắt lại. Trong một phút, cái nắm tay quanh cổ tay nàng chùng xuống và tay anh ta rơi trở lại xuống giường.
Lucy hít một hơi thở sâu. Từ cơn đau trong lồng ngực, nàng nhận thấy đó là hơi thở đầu tiên lấy lại được kể từ khi người đàn ông này nắm lấy tay nàng. Nàng lùi lại phía sau, cách xa cái giường và chà xát cổ tay của mình. Tay của người đàn ông này thật là tàn bạo, nàng sẽ có những vết thâm tím trên tay vào sáng mai.
Anh ta muốn nói với ai?
Lucy rùng mình. Dù người đó có là ai, nàng cũng không hề ghen tị với người đó. Giọng nói của người đàn ông này không hề có chút nào do dự. Trong tâm trí của anh ta, không nghi ngờ gì nữa, anh ta sẽ giết chết kẻ thù của mình. Nàng nhìn lại vào giường. Người lạ mặt đang thở sâu và nhẹ nhàng. Anh ta giống như đang ngủ say một cách bình yên. Nếu không phải có sự đau đớn trên cổ tay, nàng có thể nghĩ rằng toàn bộ sự việc vừa rồi là một giấc mơ.
“ Lucy!” – tiếng gầm vang từ dưới nhà chỉ có thể là của cha nàng.
Túm lấy váy của mình, nàng rời khỏi phòng và chạy xuống cầu thang.