Bạn đang đọc Hoàng tử rắn – Chương 46.2
Dịch: Raichan
Chỉnh dịch: Mystery
Beta: Charon
“Tôi sẽ ột người hầu gái đến giúp bà, thưa phu nhân.” Tiếng của Newton vang lên phía sau Lucy.
Nàng chớp mắt và liếc nhìn qua vai “Vâng. À, cảm ơn ông.”
Người quản gia nhẹ nhàng đóng cánh cửa phía sau. Lucy quay lại nhìn căn phòng của mình. Và nàng đã nghĩ đến căn phòng lộng lẫy của Rosiland ở thị trấn. Bức tường được bao phủ bởi những tấm lụa màu hồng- ấm và êm dịu mang lại cảm giác thân mật của cái ôm. Dưới chân nàng là một tấm thảm kiểu mẫu rất dày giống như chân nàng chìm trong đó. Phía trên trần nhà, được vẽ thần tình yêu hoặc là những thiên thần khó có thể nhận ra rõ dưới ánh sáng mờ vào ban đêm – được mạ vàng bên ngoài. Tất nhiên rồi.
Nằm chính giữa hai cánh cửa là một chiếc giường. Nhưng để gọi đây là một chiếc giường cũng giống như việc gọi nhà thờ chính của thánh Paul là một cái nhà thờ. Đây là chiếc giường lớn nhất, xa hoa và lòe loẹt nhất mà Lucy đã từng thấy. Chiếc đệm cách mặt đất hơn 1 m, ở một bên của cái giường có những bậc thang, có lẽ là để trèo lên. Một bức tranh lớn được chạm nổi mỗi góc và được trang trí với vải nhung đỏ tía. Sợi dây văng cuốn các rèm cửa màu đỏ để lộ underdrope màu hồng. Khăn trải giường được làm bằng tơ lụa và vải satin. Lucy do dự chạm vào chúng dù chỉ với một cánh tay.
Một người nào đó gõ cửa.
Lucy quay lại và nhìn. Là Simon sao?
“Mời vào.”
Một chiếc mũ tròn nhòm vào trong cửa. “Ông Newton đã gửi chúng tôi đến, thưa phu nhân. Để giúp cô thay quần áo?”
“Cảm ơn.” Lucy gật đầu và dõi theo những người phụ nữ bước vào phòng theo sự hướng dẫn của một cô gái trẻ hơn.
Một người giúp việc lớn tuổi ngay lập tức lục lọi tủ áo. “Phu nhân sẽ muốn áo lót bằng ren, tôi nghĩ vậy, phải không, phu nhân của tôi? Trong đêm tân hôn của mình?”
“Ồ, có.” Lucy cảm thấy rung động trong dạ dày mình.
Người hầu gái mang chiếc áo lót lại và bắt đầu cởi khóa phía sau trang phục của Lucy. “Tất cả đều nói về đám cưới sang nay, phu nhân của tôi, ở dưới nhà bếp. Nó thật là thanh nhã biết bao. Ngay cả ông Henry, người hầu của chủ nhân, cũng rất ấn tượng.”
“Đúng vậy, nó rât đẹp.” Lucy cố gắng thư giãn. Ngay cả sau hai tuần ở Lon Don, nàng vẫn chưa quen với việc được phục vụ một cách quá thân mật như vậy. Nàng đã không cần giúp đỡ mặc quần áo từ khi lên năm. Rosalin đã ột người hầu để chăm sóc nàng, nhưng bây giờ Lucy giờ là vợ của Simon nên nàng yêu cầu hai người.
“Ngài Iddesleigh có phong cách tuyệt vời.” Người hầu gái già lầm bầm và tháo cái móc cuối cùng. “Rồi người ta kể rằng ngài ấy sẽ đưa các quý bà lên thủ đô tham quan sau bữa sáng. Phu nhân có thích không?”
“Tất nhiên.” Lucy bước ra khỏi chiếc váy của nàng. Nàng muốn được ở bên cạnh Simon hầu hết thời gian nhưng họ chưa bao giờ được ở bên cạnh nhau một mình. Có lẽ bây giờ khi họ đã cưới nhau, những lễ nghi qua đi, họ có thể có nhiều thời gian cùng nhau, để hiểu nhau hơn. Người hầu gái nhanh chóng mang đồ đến và đưa cho người hầu gái trẻ. “Bây giờ cô kiểm tra xem. Sẽ không được có một vết bẩn nào.”
“Được rồi.” Cô gái the thé. Cô bé nhìn không quá mười bốn và có thể thấy rõ nàng rất sợ người hầu gái già, mặt dù cô cao hơn bà ta.
Lucy hít thở thật sâu khi nàng hầu gái cởi áo cho nàng. Chiếc váy trong và chiếc áo thẳng được nhẹ nhàng cởi bỏ và một chiếc áo lót ren được tròng qua đầu nàng. Người hầu gái chải mái tóc của nàng cho đến khi Lucy không thể chịu đựng thêm nữa. Tất cả những sự ồn ào, nhặng xị này đã cho nàng quá nhiều thời gian suy nghĩ, lo lắng cho đêm nay và những gì sẽ xảy ra.
“Cảm ơn.” Nàng nói kiên quyết. “Đó là tất cả những gì tôi cần cho đêm nay.”
Những người giúp việc cúi chào khi họ rời đi, và đột nhiên, nàng còn lại một mình. Nàng ngồi lên một chiếc ghế bên lò sưởi. Có một chai rượu trên bàn bên cạnh. Nàng nhìn chằm chằm nó một lúc. Chai rượu có thể khiến nàng u mê, nhưng nàng biết chắc nó chẳng thể làm mình bình tĩnh lại. Và nàng biết mình không muốn làm đui mù giác quan của mình đêm nay, bất kể nàng có lo sợ đến thế nào chăng nữa.
Một tiếng gõ nhẹ trênh cánh cửa – không phải là cái dẫn đến hội trường là một cái khác, có lẽ là một cánh cửa nối.
Lucy hắng giọng “Xin mời.”
Simon mở cửa. Chàng vẫn còn mặc chiếc quần túm ống và chiếc áo sơmi nhưng chàng đã bỏ chiếc áo ghi lê và áo khoác của mình và không đội mũ. Chàng dừng lại ở ngưỡng cửa. Đủ lâu để nàng thấy biểu tình của anh. Chàng có vẻ không chắc chắn.
“Đây là phòng anh đúng không?” Nàng hỏi.
Chàng cau mày và liếc nhìn lại “Không, đây là phòng khách. Của em, tất nhiên. Em có thích nó không?”
“Tất nhiên, rất thích.” Lucy đứng dậy, ý thức được nàng đang khỏa thân dưới áo lót bằng ren của mình.
Chàng bước lui lại và nàng nhìn thấy một căn phòng màu hồng và trắng với vài chiếc tràng kỷ và ghế nằm rải rác. Có một cánh cửa trên tường xa hơn.
“Đây là căn phòng của anh sao?” Nàng gật đầu đến cánh cửa xa.
“Không, đó là căn phòng anh ngồi. Anh e là màu sắc của nó hơi quá tối. Nó được trang trí bởi người tổ tiên quá cố nào đó của anh, với cảm giác u ám và không có bất cứ màu sắc nào khác ngoài màu nâu. Căn phòng của em rất đẹp.” Chàng gõ ngón tay mình lên khung cửa. “Bên cạnh phòng khách của anh là phòng quần áo, cũng ảm đạm, tiếp đó làphòng ngủ của anh, may mắn thay, anh đã trang trí lại bằng màu sắc của riêng mình.”
“Thật đẹp.” Lucy nhướng mày. “Đó chắc là một việc rất nặng nhọc.”
“Đúng vậy, anh…” Chàng đột nhiên cười, lấy một tay che mắt.
Nàng cười tủm tỉm, không hiểu lắm câu chuyện đùa cợt này, không biết mình nên hành xử thế nào với chàng khi giờ đây họ là vợ chồng, một mình trong căn phòng riêng của mình. Điều đó thực lúng túng. “Có chuyện gì vậy?”
“Anh xin lỗi.” Chàng đã bỏ bàn tay mình xuống nên nàng có thể thấy má chàng đang ửng đỏ. “Đây không phải cuộc hội thoại mà anh đã mong đợi trong đêm tân hôn của chúng ta.”