Bạn đang đọc Hoàng tử rắn – Chương 39.2
“Tôi sẽ gõ cửa chứ,thưa cô?” Người hầu gái hỏi.p>
Lucy đứng cạnh cô hầu gái trên bậc cửa trước nhà của Simon.
Tòa nhà vươn cao đến năm tầng, những phiến đá trắng sáng bóng lên trong ánh nắng của buổi chiều tà.
Toà nhà là một phần trong xã hội thượng lưu ở London,và nàng nhận ra rằng nàng thấy mình trông thật ngu ngốc khi đứng ở đây. Nhưng nàng đã không gặp Simon trong một khoảng thời gian rồi và nàng thấy mình có một nhu cầu đến tuyệt vọng và liều lĩnh là đến gặp chàng, để nói chuyện với chàng và tìm hiểu… Nàng cười lo lắng và hồi hộp theo hơi thở của mình. Tốt thôi, nàng đoán mình cần thiết phải tìm hiểu liệu chàng có vẫn là người đàn ông mà nàng đã biết như khi chàng ở Maiden Hill. Và vì vậy, nàng đã mượn cỗ xe của Rosalind và đến đây sau bữa trưa.
Nàng dấu bàn tay của mình dưới chiếc áo choàng mới và gật đầu với người hầu.
“Được, làm ơn, bước lên và gõ cửa đi.”
Người hầu gái giữ cái khoá nặng nề và gõ. Lucy nhìn cánh cửa và hi vọng. Điều gì sẽ xảy ra nếu nàng không thấy Simon – chàng chắc chắn đã ăn bữa chính ít nhất là một lần mỗi ngày tại căn nhà của Rosalind – nhưng họ chưa bao giờ có thời gian dù là một khoảnh khắc để ở một mình với nhau. Nếu chỉ là –
Cánh cửa được kéo mở ra và người quản gia cao lớn nhìn xuống họ từ cái mũi khoằm.”Vâng?”
Lucy hắng giọng.”Có ngài Iddesleigh trong đó không?”
Ông ta khẽ nhướng một bên lông mày bờm xờm theo một cách cực kì kiêu căng, thật không tin nổi, ôngta chắc đã phải tập nó hàng đêm trước gương.” Tử tước không gặp người lạ…Nếu quý cô để lại danh thiếp….”
Lucy mỉm cười và tiến về phía trước, buộc ông ta phải bước lùi lại và tránh cho nàng đâm thẳng vào bụng ông ta.” Tôi là Lucian Craddock – Hayes, và tôi đến đây để gặp vị hôn phu cùa mình”
Người quản gia chớp mắt. Ông ta rõ ràng đang trong tình thế khó xử.
Đây có lẽ sẽ sớm là bà chủ tương lai khắt khe của ông, nhưng ông hầu như chắc chắn Simon đã có lệnh không được làm phiền. Ông ta quyết định nhượng bộ người phụ nữ ở trước mặt mình. ”Dĩ nhiên rồi, thưa cô”
Lucy mỉm cười hài lòng với ông ta. ”Cám ơn ông.”
Họ bước vào sảnh lớn. Lucy đã dành một lúc để nhìn vòng quanh một cách hiếu kì. Nàng chưa bao giờ vào nhà của Simon. Nền nhà được ốp đá cẩm thạch đen, và được đánh bóng như gương. Tường cũng ốp đá cẩm thạch, đan xen giữa màu trắng và đen trong các bức vách với đường viền là những vòng xoắn trang trí mạ vàng và dây leo, trên trần nhà… Lucy nghẹn thở. Tất cả trần nhà được dát vàng và có màu trắng với những đám mây được vẽ với những tiểu thiên sứ ló ra để giữ những ngọn đèn treo bằng pha lê đu đưa ở trung tâm. Những chiếc bàn và những bức tượng được đặt ở nơi này, nơi khác. Tất cả chúng đều làm bằng đá cẩm thạch và gỗ. Tất cả được trang trí hào nhoáng và phung phí trong những lớp mạ bằng vàng. Bức tượng thần Mercury bằng đá cẩm thạch đen được đặt gần ngay bên phải Lucy với đôi cánh trên gót chân, đội mũ giáp và đôi mắt, tất cả được làm từ vàng ròng. Thực sự, từ lớn không đủ để miêu tả cho cái sảnh. Phô trương là từ dùng đúng hơn.
“Tử tước đang trong nhà kính, thưa cô” Người quản gia nói.
“Tôi sẽ tìm anh ấy ở đó” Lucy nói. ”Có chỗ nào để người hầu của tôi có thể chờ không?”p>
Tôi sẽ bảo người hầu đưa cô ấy xuống bếp” Ông ta chỉ tay vào một người hầu trong tầm nhìn của ông ta đang đứng ở hành lang, người đàn ông cúi đầu chào và dẫn đường cho cô hầu của nàng đi. Người quản gia quay trở lại với Lucy : ”Quý cô, xin đi theo lối này?”
Lucy gật đầu. Ông ta dẫn nàng đi xuống hành lang phía sau của ngôi nhà. Lối đi hẹp lại và họ bước xuống đoạn cầu thang ngắn, sau đó họ đến một cánh cửa lớn. Người quản gia bắt đầu chuẩn bị mở nó, nhưng Lucy ngăn ông ta lại.
“Tôi sẽ vào đó một mình, nếu ông không phiền.”
Người quản gia cúi đầu “Như ý muốn của cô,thưa quý cô”
Lucy nghiêng đầu nói: ”Tôi không biết tên ông”
“Newton, thưa quý cô”
Nàng mỉm cười.”Cảm ơn ông, Newton”
Ông ta giữ cánh cửa mở cho nàng ”Nếu cô cần bất cứ thứ gì, thưa quý cô, đơn giản hãy gọi tôi” Và sau đó ông ta rời đi.
Lucy quan sát nhìn vào trong nhà kính khổng lồ. “Simon?”
Nếu nàng không đang nhìn vào nó lúc này, nàng sẽ không tin một công trình như thế này có thể tồn tại, ẩn sâu giữa trung tâm thành phố. Hàng dãy ghế đã biến mất vào trong bóng tối của nhà kính.Tất cả các bề mặt trên đất đã được lấp đầy bằng nhiều cây xanh và những chậu chứa đất. Bên dưới chân nàng là lối đi bằng gạch dành cho người đi bộ nhưng bằng cách nào đó lại mang đến cảm giác ấm áp. Những tấm kính được phủ bởi những lớp sương ngưng tụ phía trên vai nàng. Những tấm kính bắt đầu nối tiếp nhau ở độ cao từ eo và cuốn thành mái vòm ngay phía trên đầu nàng. Phía trên nàng, bầu trời London thực sự có vẻ đang bắt đầu tối hơn.
Lucy bước thêm vài bước vào trong bầu không khí ẩm ướt. Nàng đã không nhìn thấy một ai ở đây.
“Simon?”
Nàng lắng nghe nhưng không nghe thấy gì. Và một lần nữa,nàng thấy nhà kính vô cùng to lớn. Có thể chàng không nghe thấy tiếng nàng.
Chắc hẳn chàng đã muốn giữ không khí nóng và ẩm ướt bên trong. Nàng đóng cánh cửa gỗ nặng nề lại đằng sau nàng và thăm dò bước vào bên trong.
Lối đi đã được thu hẹp lại và một vài tán lá che ở trên đầu nàng, buộc nàng phải đi xuyên qua bức rèm xanh tươi. Nàng có thể nghe tiếng nhỏ giọt của nước khi chúng đọng lại và rơi khỏi những chiếc lá. Không khí nặng nề và tĩnh lặng, bốc lên mùi mốc của rêu và đất.
“Simon?”p>
“Ở đây.”
Cuối cùng, giọng chàng cũng vang lên từ phía xa, nhưng nàng không thể nhìn thấy chàng từ phía bụi cây nhiệt đới tối tăm này. Nàng gạt những chiếc lá to lớn hơn trên đầu nàng sang một bên và bỗng nhiên xuất hiện bước vào một không gian mở, rộng, được chiếu sáng bởi hàng tá nến.
Nàng dừng lại.
Khoảng trống là vòng tròn. Những bức tường bằng kính được tạo ra trong một mái vòm thu nhỏ, giống như trong một bức tranh của người Nga mà nàng đã từng thấy. Ở trung tâm là một đài phun nước bằng đá cẩm thạch và bao quanh bên ngoài nó là những băng ghế và được phủ đầy bởi hoa hồng. Hoa hồng đang nở trong mùa đông. Lucy cười. Màu đỏ và hồng , kem và trắng tinh khiết. Mùi thơm nồng của hoa hồng lấp đầy không khí, dẫn đầu và mang đến cho nàng cảm xúc kinh ngạc và vui sướng tột cùng. Simon đã có một vùng đất thần tiên ngay trong chính ngôi nhà của mình.