Bạn đang đọc Hoàng tử rắn – Chương 35.1
“Cậu điên rồi.” Patricia tuyên bố
Lucy với tay lấy một viên kẹo có chất kích thích của Thổ Nhĩ Kỳ màu hồng khác mà nàng ưa thích. Những viên kẹo này trông không có vẻ gì là ăn được, màu sắc của chúng không được tự nhiên, nhưng nàng vẫn không bận tâm lắm đến điều đó
“Điên rồi, tớ nói là cậu đó.” Giọng cô bạn nàng tăng cao, làm giật mình con mèo vằn màu xám đang nằm cuộn trong lòng nàng khiến nó nhảy dựng lên và khệnh khạng bỏ đi sau khi đã quăng lại một tiếng gào ai oán.
Họ đang dùng trà với nhau trong khi Patricia “rao giảng” về cái sự thất bại do lãng mạn của Lucy. Cô ấy cũng có ý tốt, đúng vậy. Mọi người trừ cha nàng ra thì ai cũng chứng kiến nỗi âu sầu ảo não của nàng và tiếc nuối cho nàng trong những ngày qua. Thậm chí ngay cả Hedge cũng thở dài khi nàng đi ngang.
Mặt trước phòng khách của căn nhà hai tầng mà Patricia đang chia sẻ với người mẹ goá bụa của cô đang ngập trong ánh nắng chiều. Lucy biết một thực tế là tài chính của họ đang ở trong tình trạng khủng hoảng nghiêm trọng sau cái chết của ông McCullough, nhưng sẽ không một ai biết được điều này nếu chỉ nhìn vào trong phòng khách. Những đường nét phác hoạ trên tường được Patricia vẽ bằng màu sơn nước khéo léo. Và nếu có nhận thấy những mảng vá sáng màu hơn trên nền sọc vàng, vài người sẽ nhớ rằng đã từng có 1 bức tranh sơn dầu được treo ở đó. những cái nệm màu đen và vàng được chất đống trên 2 cái trường kỷ theo cái cách vừa bất cẩn nhưng cũng lại làm toát lên vẻ thanh lịch. Không ai có thể dễ dàng nhận ra được đồ nội thất bên dưới mấy cái nệm có lẽ đã bị mòn đi chút ít.
Patricia lờ đi cuộc đào thoát của chú mèo. “Anh chàng đã tán tỉnh cậu trong suốt ba năm. À, phải là năm năm mới đúng, nếu cậu tính luôn cả khoảng thời gian mà anh ta phải vận dụng các dây thần kinh lên để thật sự nói chuyện được với cậu”
“Tớ biết.” Lucy lấy một cái kẹo khác
“Mỗi buổi thứ ba không chệch đi đâu được. Cậu có biết một số người trong làng đặt đồng hồ của mình chỉ dựa vào thời gian khi cỗ xe của “cha xứ” di chuyển trên con đường để đến nhà cậu không?” Patricia quắc mắt, mím môi lại thành một cái nhăn mặt đáng yêu.
Lucy lắc đầu, miệng nàng đầy nhóc những viên kẹo đường.
“Ồ, nó là sự thật. Bà Hardy sẽ làm thế nào để nói về thời gian đó bây giờ?”
Lucy nhún vai
“Ba năm. Dài hơn nữa. Năm năm.” Một lọn tóc vàng uốn cong bị bung ra từ búi tóc nhỏ của Patricia và đang nhảy lên theo mỗi từ như thể nó đệm thêm cho sự nhấn mạnh từng từ mà Patricia vừa phát ra. “Và Eustace cuối cùng, cuối cùng cũng chạy cuống lên để yêu cầu được nắm tay cậu trong một cuộc hôn nhân thánh thiện, vậy mà cậu đã làm gì?”
Lucy nuốt xuống. “Tớ từ chối anh ấy, khiến anh ấy phải thất vọng.”
“Cậu từ chối anh ấy, cậu khiến anh ấy phải thất vọng.” Patricia lặp lại như thể Lucy chưa nói điều đó. “Tại sao? Cậu đang nghĩ cái gì thế?”
“Tớ đang nghĩ rằng tớ không thể chịu đựng nổi nhiều hơn năm mươi năm chỉ để lắng nghe anh ta lải nhải về chuyện sửa chữa mái nhà thờ”. Và rằng nàng cũng không thể chịu đựng được ý nghĩ về việc chia sẻ một cuộc sống thân mật với bất kỳ người đàn ông nào không phải là Simon.
Patricia bị dội lại như thể Lucy vừa giơ lên một con nhện sống trước mũi và bảo cô ăn nó đi. « Chuyện sửa chữa mái nhà thờ? Không phải cậu đã và đang chú ý đến nó trong suốt ba năm qua sao? Anh ta luôn nói vớ vẩn về mấy chuyện sửa chửa mái nhà thờ, mấy vụ bê bối tại nhà thờ… »
“Những tiếng chuông nhà thờ” Lucy cắt ngang
Bạn nàng cau mày « sân sau nhà thờ… »
“Các ngôi mộ đá phía sân sau nhà thờ” nàng thêm vào
“Người trông nom nhà thờ và nghĩa địa, những cái ghế dài ở nhà thờ, những buổi trà ở nhà thờ” Patricia hét lên với nàng. Cô nghiêng người về trước, đôi mắt xanh trong như sứ mở to “anh ta là cha xứ. anh ta phải chịu trách nhiệm với tất cả mọi người về những chuyện liên quan kể cả phải đổ máu vì nhà thờ.”
“Tớ hoàn toàn chắc rằng cậu không nên sử dụng những tính từ kết hợp với nhà thờ trong những câu liên quan, vì tớ không thể chịu đựng nó hơn nữa.”
“Sau tất cả khoảng thời gian đó sao?” Patricia trông giống như một con chim sẻ đột ngột bị xúc phạm nặng nề “ tại sao cậu không làm theo những gì tớ chỉ cậu, làm và nghĩ về nón mũ hay những đôi giày trong khi anh ta thao thao bất tuyệt? Anh ta hoàn toàn hạnh phúc miễn là lâu lâu cậu lại xen vào câu “vâng, thật thế”
Lucy lại lấy thêm một viên kẹo có chất kích thích của Thổ Nhỉ Kỳ khác và cắn đôi nó bằng răng “vậy sao cậu không cưới Eustace đi?”
“Đừng có ngớ ngẩn thế” Patricia khoanh tay lại và nhìn xa xăm “tớ cần kết hôn chỉ vì tiền mà anh ta thì lại nghèo như là….một chú chuột trong nhà thờ (í ẹ: nghèo rớt mồng tơi)
Lucy dừng lại với một nửa miếng kẹo đang còn lơ lửng trước miệng. Nàng chưa bao giờ để ý tới Eustace và Patricia trước kia. Chắc chắn là Patricia không thật sự có mối quan tâm nào tới một cha xứ chứ? “Nhưng –“
“Chúng ta không thảo luận về tớ,” cô bạn nàng nói một cách mạnh mẽ. “Chúng ta đang nói đến triển vọng kinh hoàng trong hôn nhân của cậu.”
“Tại sao?”
Patricia xoay người về phía nàng. “Cậu đã lãng phí tiêu tốn những năm tháng đẹp nhất của mình với anh ta. Vậy cậu đã có được cái gì? Sinh nhật lần thứ hai mươi lăm mới nhất đã qua à?
“Hai mươi bốn”
“Cũng thế thôi” bạn nàng đã vứt bỏ cả một năm chỉ bằng một cái phủi tay. “cậu không thể bắt đầu lại ngay bây giờ.”
« Tớ không thể… »
Patricia cao giọng “cậu sẽ chỉ phải nói với anh ta rằng cậu vừa mắc một sai lầm nghiêm trọng. Chỉ có duy nhất một gã khác có thể kết hôn ở Maiden Hill là Thomas Jones, và tớ gần như chắc chắn rằng anh ta sẽ để những con lợn vào trong nhà ban đêm.”
“Cậu đi mà làm điều đó” Lucy nói một cách không rõ ràng bởi vì nàng đang nhai. Nuốt xong, nàng mới nói, “Vậy thì là ai, chính xác thì ai là người cậu định cưới?”
“Mr. Benning.”
Thật may là nàng đã nuốt mấy viên kẹo xuống rồi, nếu không có lẽ nàng sẽ bị mắc nghẹn mất. Lucy bật ra một tiếng cười không giống theo cung cách quý cô chút nào trước khi nàng nhìn qua bạn mình và nhận thấy là cô ấy rất nghiêm túc
“Cậu mới là người bị điên” nàng thở gấp. “Ông ta đáng tuổi để làm cha cậu. Ông ta cũng đã chôn ba bà vợ rồi. Ông Benning có cả một đàn cháu”
“Ừ, ông ấy cũng có…” Patricia giơ những ngón tay lên đánh dấu ỗi lời cô ấy nói “1 thái ấp tốt, 2 cỗ xe, 6 con ngựa, 2 người giúp việc trên lầu và 3 ở dưới đất, và 90 mẫu đất canh tác, hầu hết đều đã có tá điền thuê mướn” cô đã hạ tay xuống và rót thêm ình 1 tách trà trong sự im lặng.
Lucy há hốc miệng nhìn cô
Patricia ngồi lại trên ghế trường kỷ và nhướng mày như thể họ đang thảo luận về phong cách “đội mũ của quý cô” vậy. “Gì thế?”
“Đôi lúc cậu khiến tớ thấy sợ”
“Thật sao?” Patricia nhìn có vẻ hài lòng
“Thật” Lucy lại với lấy 1 viên kẹo khác
Người phụ nữ gạt tay nàng ra “Cậu sẽ không mặc vừa áo cưới nữa nếu cậu cứ ngấu nghiến những thứ này”
“Oh, Patricia,” Lucy lún mình khá sâu vào trong đống nệm, “Tớ sẽ không kết hôn đâu, không phải với Eustace hay với bất kỳ ai khác. Tớ sẽ trở thành 1 bà cô không chồng lập dị và sẽ trông con cho cậu và ngài Benning trong cái thái ấp tuyệt vời với 3 người giúp việc ở lầu dưới.”
“Và 2 ở trên”
“Và 2 ở trên” nàng phụ hoạ. Có lẽ nàng nên bắt đầu đội cái mũ trùm kỳ quặc của mấy bà không chồng ngay bây giờ
“Đó là vì tử tước, phải không?” Patricia lấy ra 1 viên kẹo có chất kích thích bị cấm đoán của Thổ Nhĩ Kỳ và nhấm nháp lơ đãng. “Tớ biết anh ta chính là rắc rối ngay giây phút tớ thấy anh ta săm soi nhìn cậu giống như Puss ngắm nghía mấy con chim bên cửa sổ. Anh ta là một động vật ăn thịt.”
“Một con rắn” Lucy nói nhẹ nhàng, nhớ lại cái cách mà Simon cười với nàng chỉ bằng ánh mắt của chàng qua cái ly.
“Cái gì?”
“Hoặc là một con rắn, nếu cậu thích ví von”
“Cậu đang nói linh tinh về cái gì đấy?”
“Tử tước Iddesleigh.” Lucy lấy 1 viên kẹo khác. Dù sao thì nàng cũng sẽ không kết hôn, do đó chẳng có vấn đề gì nếu nàng không thể vừa vặn với bất kỳ bộ váy nào “Anh ấy nhắc tớ nhớ tới một con rắn bạc to lớn. Một con rắn loại sáng bóng và khá nguy hiểm. Tớ nghĩ đó là do đôi mắt anh ấy. Thậm chí cha tớ cũng nhận thấy điều đó, mặc dù ông đã nhìn nhận nó theo cái cách ít tâng bốc nhất. Đó chính là điều dành cho tử tước Iddesleigh” nàng gật đầu và ăn miếng kẹo dính.
Patricia nhìn chằm chằm vào nàng. “Thật thú vị. Kỳ quái theo một cách không nghi ngờ gì là kỳ lạ nhưng vẫn thú vị”
“Tớ cũng nghĩ vậy.” Lucy gật gật đầu. “Và cậu không cần nói với tớ và anh ấy sẽ không quay lại, bởi vì tớ đã thảo luận chuyện này với Eustace”
“Cậu không làm điều đó chứ?” Patricia nhắm mắt lại
“Tớ e rằng có. Eustace đã lôi anh ấy ra”
“Tại sao cậu không thay đổi chủ đề?”
“Bởi vì Eustace xứng đáng được biết.” Lucy thở dài. “Anh ấy xứng đáng có được ai đó có thể yêu anh ấy, còn tớ thì không thể.”
Nàng cảm thấy hơi buồn nôn. Có lẽ ăn kẹo cuối cùng không phải là ý hay. Hoặc có lẽ nhận thức được chuyện nàng sẽ trải qua những năm còn lại của cuộc đời mà không thể thấy được Simon lần nữa khiến nàng bị mắc nghẹn.
“Tốt thôi.” Patricia đặt tách trà của cô xuống và phủi những mẩu vụn vô hình trên váy xuống “Eustace có lẽ xứng đáng được yêu, nhưng cậu cũng vậy, bạn thân mến ạ. Cậu cũng thế.”