Hoàng tử rắn

Chương 25.4


Bạn đang đọc Hoàng tử rắn – Chương 25.4

Điều đó chỉ càng kích thích chàng hơn.“Các quý bà không theo quy tắc này thường rất hay thấy khó chịu. Nàng sẽ thường xuyên thấy những thành viên lớn tuổi trong hoàng gia lắc đầu thông cảm cho sự nghèo nàn của những tâm hồn lạc lối.”
“Chàng thật đáng sợ”
“Ta cũng e là vậy,” chàng thở dài.” Nhưng ta sẽ đưa nàng thoát khỏi những quy tắc khi chúng ta đang ở tại một vùng nông thôn thiếu phép tắc.”
“Thiếu phép tắc?” Nàng giật mạnh dây cương, và Kate con ngựa của nàng bị kìm lại.
“Ta khẳng định là thiếu phép tắc.”
Nàng liếc nhìn chàng một cái.
Chàng dùng một ngón tay vuốt nhẹ sống lưng thẳng đứng của nàng. Nàng đông cứng người lại nhưng vẫn không đưa ra bất kì lời nào. Chàng nhớ lại hương vị của ngón tay nàng trên đầu lưỡi mình đêm qua, và một phần cơ thể khác kém lịch sự hơn của chàng cũng trở nên căng cứng. Sự chấp nhận của nàng dành cho những cái chạm của chàng, khiêu khích như một màn phô bày lộ liễu của người phụ nữ khác.”Nàng khó có thể đổ lỗi cho ta, chí ít nàng có thể mắng ta, khi chúng ta xuất hiện ở thành phố, nàng sẽ bị bắt buộc phải nói những lời gợi ý vào cái tai ta, những thứ  có thể làm ta đỏ mặt.”
Nàng thở dài. “Em không thể nhớ chàng đã hỏi em cái gì trước tất cả những điều vớ vẩn này.”
Chàng nhe răng ra cười dù trông nó thật vụng về. Chàng không thể nhớ lại lần cuối mà chàng thấy vui nhiều như thế này là vào lúc nào.”Tại sao nàng chỉ mặc đồ xám? Không phải là ta có ý gì phản đối màu xám và nó chí ít tạo cho nàng một không khí của tôn giáo gây kích thích trí tò mò của ta.”

“Em trông giống một nữ tu sĩ?” Đôi lông mày nàng nhíu lại vẻ kinh hãi.
“Cỗ xe tình cờ va phải một cái ổ chuột khác trên đường và khiến vai chàng va vào nàng.
“Không, thiên thần của ta. Ta nói, ta phải thừa nhận trong một con đường quanh co và khá là tối tăm thi nàng là một thiên thần được gửi xuống từ thiên đường để phán xét những tội lỗi của ta.”
“Em mặc đồ xám vì nó sẽ không để lộ các vết bẩn.” Nàng liếc nhìn chàng.” Thế loại tội lỗi nào chàng đã từng phạm phải?”
Chàng rướn người lại gần như để chuyển sự tự tin và nắm bắt được mùi hương của hoa hồng. “Tôi nghi ngờ từ màu sắc được sử dụng ám chỉ tới màu xám và xác định là xám hoàn toàn không phải là một màu, nhưng cũng có thể lại là một màu thiếu trong số chúng.”
Mắt nàng thu hẹp lại một cách tinh quái. Chàng trở lại tư thế cũ và thở dài.” Và đối với tội lỗi của ta, thưa quý cô thân mến, chúng không phải là thứ có thể được nói đến trước sự hiện diện của một thiên thần.”
“Vậy làm thế nào mà em có thể phán xét chúng? Và như vậy xám cũng là một màu.”
Chàng phá lên cười. Chàng có cảm giác là đang dang rộng đôi tay mình và có lẽ cất lên tiếng hát. Điều đó chắc hẳn là do không khí của vùng nông thôn. “Quý cô, ta phải thừa nhận về năng lực và khả năng suy luận nhạy bén trong cuộc tranh cãi của nàng, thứ mà, ta nghĩ, sẽ khiến ngay cả Sophocles cũng phải quỳ gối ngưỡng mộ. Xám, vì vậy, là một màu.”
Nàng hắng giọng:”Và tội lỗi của chàng?”

“Tội lỗi của tôi nhiều vô số kể và không thể cứu chữa được.” Hình ảnh Peller tuyệt vọng buông thõng tay xuống và thanh gươm của hắn trượt khỏi tay, máu và những ngón tay rơi xuống trong không khí chợt lóe lên trong đầu chàng. Simon chớp mắt và nở một nụ cười trên môi. “Tất cả những người biết về tội lỗi của ta,” chàng nhàn nhạt nói,” run sợ trong kinh hoàng khi nhìn thấy ta như thể ta là một người bị phát hiện mắc bệnh phong, mũi ta rơi xuống và tai ta bị mục rữa.”
Nàng nhìn sang đánh giá chàng, rất dũng cảm và rất ngây thơ. Thiên thần nhỏ dũng cảm, chưa hề bị vấy bẩn bởi một người đàn ông nào. Chàng không kiềm chế được lại một lần nữa thận trọng vuốt ve lưng nàng, một cách lén lút. Mắt nàng mở to.
 
“Và vì thế mà họ phải,” chàng tiếp tục.” ví dụ như, ta được biết là rời khỏi nhà ta mà không hề kèm theo một cái mũ nào.”
Nàng nhíu mày. Chàng đang không đội một cái mũ nào vào lúc này.
“Ở London” Chàng sửa lại.
Nhưng nàng không bận tâm về những cái mũ .”Tại sao chàng lại nghĩ rằng chàng  không thể sửa chữa được? Tất cả đàn ông đều tìm thấy được sự thanh thản nếu họ ăn năn cho những tội lỗi của mình.”
“Đó là lời nói của thiên thần, của Chúa.”Chàng nghiêng người lại gần nàng dưới cái vành mũ rơm và lại lần nữa ngửi thấy hương hoa hồng từ tóc nàng. Phần thân dưới của chàng dựng đứng lên.” Nhưng sẽ thế nào nếu ta là một tên ác quỷ đến từ địa ngục và không hề thuộc về thế giới của nàng một chút nào, thiên thần?”
“Em không phải là một thiên thần.”  Nàng ngẩng mặt lên.

“Ồ, đúng, nàng đúng là như thế!” Chàng thốt lên. Môi chàng trượt qua tóc nàng, và trong một khoảng khắc chàng nghĩ mình có thể hôn nàng, có thể làm nàng sa ngã bằng cái miệng xấu xa của chàng. Nhưng cái xe đột nhiên bị xóc lên khi họ vòng qua đường cua, còn nàng thì đang chú tâm đến con ngựa, và cái khoảnh khắc đấy đã trôi qua.
“Làm thế nào mà nàng có thể có được sự tự chủ đến vậy.” Chàng lẩm bẩm.
“Những cô gái ở nông thôn cần phải vậy, nếu chúng em muốn đến bất cứ nơi nào.” Nàng nói phần nào có vẻ chua chát. “ lẽ nào chàng nghĩ là em ngồi ở nhà và làm công việc may vá suốt cả ngày sao?”
A, đây là khu vực nguy hiểm. Chúng đã ở trong vùng báo động khi nàng bắt đầu tức giận với chàng hai đêm trước. “Không. Ta nhận thức được có rất nhiều nhiệm vụ và tài năng của nàng, ít nhất là những việc mà nàng đã giúp đỡ những con người kém may mắn trong ngôi làng. Ta không hề có nghi ngờ về việc nàng sẽ trở thành một quý bà đáng ngưỡng mộ nổi bật tại London, nhưng điều đó sẽ liên quan đến việc rời bỏ ngôi làng đáng yêu này, và ta khá chắc chắn là những cư dân nơi đây sẽ không thể sống mà thiếu nàng được?”
“Anh cho là như vậy?”
“Vâng” Chàng nói một cách chân thành. “ Nàng không nghĩ thế sao?”
“Em nghĩ tất cả mọi người sẽ vẫn sống khá tốt mà không có em.” Nàng nói một cách không nhiệt tình mấy.” Một vài người phụ nữ khác sẽ sớm thế chỗ của tôi thôi, tôi chắc chắn đấy.”
Chàng nhíu mày. “Nàng đánh giá bản thân thấp vậy ư?”
“Không phái thế. Nó chỉ đơn giản là lòng từ thiện tôi thể hiện ở đây bất cứ ai cũng có thể làm như vậy.”
“Hmm.” Chàng suy nghĩ về cái lý lịch đẹp đẽ của nàng.”Và nàng định bỏ rơi tất cả mọi người đang phụ thuộc vào nàng ở đây ở Maiden Hill này, nhưng nàng sẽ làm gì?”

Môi nàng hé mở ra khi nàng suy ngẫm về câu hỏi của chàng. Chàng nghiêng người lại gần. Ôi, chàng ước rằng có thể cám dỗ được sự ngây thơ của nàng nhiều đến nhường nào.”Nàng có muốn được khiêu vũ tại các vũ hội ở London trong đôi dép đi trong nhà màu tím không? Lái thuyền đến Araby xa xôi trên chiếc thuyền chở tơ lụa? Trở thành một quý bà trong một xã hội nổi tiếng cho sự thông minh và sắc đẹp?”
“Em sẽ trở thành chính bản thân mình.”
Chàng nháy mắt. “Cô đã là chính mình rồi, xinh đẹp và cứng rắn.”
“Phải vậy không? Không có ai nhận ra điều đó ngoại trừ chàng.”
Chàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh topaz đầy vẻ nghiêm túc của nàng và chàng muốn nói một điều gì đó. Nó đã ở ngay trên đầu lưỡi chàng nhưng không biết bao nhiêu lần chàng lại không thể nói ra.
Nàng liếc nhanh sang chỗ khác.”Chúng ta đã tới gần Maiden Hill rồi. Chàng có thấy nhà thờ ở phía kia không?” Nàng chỉ.
Chàng nhìn một cách nghiêm túc, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. Đã đến lúc chàng phải rời đi. Nếu chàng còn ở lại, chàng sẽ ngày càng bị cám dỗ bởi sự quyến rũ của cô thiếu nữ này, và như chàng đã chứng tỏ suốt cuộc đời chàng rằng chàng không có đủ khả năng chống cự lại sự cám dỗ. Địa ngục, thỉnh thoảng chàng lại chạy về phía nó. Nhưng không phải lần này. Không phải với người phụ nữ này . Chàng nhìn nàng lúc này, cặp lông mày nàng nhíu lại khi cố gắng tránh những cái bẫy nhỏ bé dọc đường để đi vào thị trấn. Một lọn tóc đen bị rơi ra ngoài và vương trên má nàng như bàn tay của một người yêu đang vuốt ve đôi má. Một điều chàng chưa bao giờ thấy ở bất cứ nơi nào khác trên trái đất xấu xa này.
Và chàng không nghĩ rằng chàng sống sót, vượt qua được sự hủy diệt này.
 
*Spoil: Chap sau có cảnh H sặc máu lun *nguong*


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.