Bạn đang đọc Hoàng tử rắn – Chương 22.1
“Cậu ta xuống muộn.” Cha nàng nói vào tối hôm sau. Ông nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ đặt trên bệ lò sưởi và rồi đưa mắt nhìn về phần còn lại của căn phòng.”Không thể xác định giờ ở London ư, há? Toàn lượn lờ và chỉ xuất hiện khi nào mà anh ta muốn?”
Eustace chép miệng và lắc đầu thông cảm với cha Lucy – 1 cử chỉ khá giả tạo khi mà bản thân ông ta vẫn luôn được biết đến là người thường xuyên trễ hẹn.
Lucy thở dài và đảo mắt nhìn chỗ khác. Mọi người đều đang tập trung trong phòng khách và đợi Ngài Iddeleigh để họ có thể bắt đầu bữa tối. Thực ra, nàng hoàn toàn không quá sốt sắng mong gặp lại ngài tử tước, đặc biệt là vào lúc này. Nàng quá bối rối, nàng đã khiến bản thân mình trở thành một kẻ ngốc vào tối hôm trước. Nàng vẫn chưa lý giải được tại sao cơn tức giận của mình lại tự nhiên bộc phát lên như thế, điều đó đã trở nên quá đột ngột. Nhưng đó là sự thực. Nàng còn hơn cả một người mẹ đối với con gái, một người bảo mẫu. Nàng biết điều này từ sâu trong tận đáy lòng. Nhưng tại đây, trên mảnh đất Maiden Hill nhỏ bé này, nàng sẽ không bao giờ có thể trở thành người như nàng mong muốn. Nàng chỉ mơ hồ nhận thức được con người mà nàng có thể trở thành, nhưng giờ nàng lại bị kẹt ở đây và nàng biết nàng có lẽ sẽ không bao giờ có thể khám phá được chính bản thân mình.
“Tôi chắc là ngài ấy sẽ xuống ngay thôi, thưa ông” Ông Fletcher nói. Thật không may là người bạn của ngài Iddesleigh lại không hề có vẻ gì là chắc chắn cả. Hắn hắng giọng “ Có lẽ tôi nên đi –“
“Thật là đông đủ.” Tiếng của Ngài Iddesleigh vang lên từ phía cửa.
Tất cả mọi người cùng quay phắt đầu lại và Lucy suýt nữa cứ để miệng há hốc ra. Ngài tử tước trông thật lộng lẫy. Chỉ có 1 từ duy nhất dành cho chàng. Hoàn hảo. Chàng mặc 1 cái áo khoác gấm màu bạc được thêu bằng những đường chỉ bạc và đen ở mặt sau của tay áo, vạt áo và cả viền dọc mặt trước áo. Bên trong là chiếc áo ghi lê màu xanh sapphire được thêu hình những chiếc lá nho và những bông hoa đủ màu sắc. Chiếc áo chẽn thì có những dây ruy băng rủ xuống ở phần cổ tay và cổ, và chàng còn đội cả một bộ tóc giả trắng như tuyết trên đầu.
Ngài tử tước chậm rãi bước vào phòng khách. “Đừng nói tất cả các vị đang chờ tôi nhé.”
“Chậm trễ.” Cha bùng nổ “ Muộn bữa tối của tôi. Hãy nhanh chóng ngồi xuống tại đây, luôn luôn là lúc 7 giờ trong căn nhà này thưa ngài, và nếu ngài không thể ….” Chanàng ngây người ra và rồi nhìn chằm chằm xuống chân ngài tử tước.
Lucy hướng ánh mắt theo cái nhìn của cha. Ngài tử tước đi một đôi giày thanh lịch với –
“cái đế màu đỏ!” Cha nàng hét lên “Chúa ơi, đồ xỏ lá, cậu nghĩ nơi này là nhà thổ sao? (ây da, cha nàng dữ quá K) Ngài tử tước lúc này đã đến bên Lucy, và chàng nâng tay nàng lên môi mình một cách mệt mỏi trong khi cha nàng cứ lảm nhảm. Chàng ngắm nhìn nàng trong khi vẫn cúi đầu và nàng nhìn thấy ánh mắt ấy có màu sắc chỉ sậm màu hơn màu tóc chàng một chút. Chàng nháy mắt trong khi nàng nhìn chàng chằm chằm, bị mê hoặc, và nàng cảm thấy sự ấm áp và ẩm ướt của lưỡi chàng nhẹ nhàng ve vuốt những ngón tay của nàng. Lucy hít mạnh nhưng ngài tử tước đã đột ngột buông tay nàng ra và quay mặt về phía cha nàng như thể chưa từng có gì xảy ra. Nàng dấu tay mình vào vạt váy ngay khi chàng cất tiếng nói:
“Nhà thổ ư, thưa ngài? Không, tôi phải thổ lộ rằng tôi chưa bao giờ nhầm lẫn nhà ngài với môt nhà thổ. Bây giờ, có phải ngài đã trang trí những bức tường với một vài bức tranh vẽ -“
“Có lẽ chúng ta nên bắt đầu bữa tối?” Lucy kêu lên.
Nàng đã không chờ đợi để có được một sự đồng tình, với cái cách mà cuộc đối thoại đang diễn ra thì kết quả cuối cùng sẽ là một cuộc chiến trước khi bữa tối có cơ hội để bắt đầu. Thay vào đó, nàng kéo tay ngài tử tước và dẫn chàng vào phòng ăn. Tất nhiên nàng sẽ không bao giờ có thể ép ngài Iddesleigh đi đến bất cứ nơi nào mà chàng không muốn. May mắn thay, chàng dường như có ý để cho nàng dẫn đi.
Chàng dựa đầu vào nàng khi họ bước vào phòng ăn. “ Nếu ta biết nàng mong chờ ta nhiều đến vậy” – chàng kéo ghế cho nàng – “ Ta đã nguyền rủa Henry và xuống đây trong bộ đồ nhỏ rồi.”
“Ay da” Lucy lẩm bẩm nói với chàng lúc nàng ngồi xuống.
Nụ cười của chàng mở rộng hơn. “ Thiên thần của ta”
Rồi chàng bắt buộc phải đi vòng qua chiếc bàn và ngồi xuống đối diện nàng. Đến khi tất cả mọi người đã tìm được chô ngồi ình, Lucy mới có thể thở dài nhẹ nhõm. Bây giờ thì mọi người có thể cư xử lịch sự hơn.
“Tôi vẫn thường mong có thể một lần đến thăm tu viện Westminster ở London.” Eustace nói một cách khoa trương khi Besty bắt đàu mang ra món súp khoai tây nấu với tỏi tây. “Để có thể thăm được mộ phần của các nhà thơ và nhà văn, anh biết đó, những bậc thầy của ngôn ngữ. Nhưng tôi e rằng mình sẽ không bao giờ có thời gian nếu có dịp đến thăm thủ đô tuyệt vời của chúng ta. Luôn bận rộn với công chuyện của nhà thờ, anh thấy đấy. Có lẽ tôi anh có thể kể cho chúng tôi nghe cảm nhận của anh về tu viện đó không, ngài Iddesleigh?”
Mọi cái đầu đều quay về phía ngài tử tước. Những đường nét quanh đôi mắt bạc của chàng trở nên sâu hơn khi chàng chạm vào ly rượu của chàng. “Xin lỗi. Tôi chưa bao giờ có lí do gì để bước vào cái lăng mộ cũ kĩ bám đầy bụi đó cả. Nó không phải sở thích của tôi, thực sự. Có lẽ đó là sự thất bại khủng khiếp về mặt đạo đức của tôi chăng?”
Lucy dường như có thể nghe thấy cha nàng và Eustace thầm cùng đồng ý trong đầu họ. Ông Fletcher khẽ ho và chìm đắm trong ly rượu của mình.
Nàng thở dài. Khi cha nàng mời Eustace dùng bữa tối với họ, Lucy đã mong đợi người khách có thế mang đến sự hòa giải. Ông Fletcher, dù có vẻ thoải mái, đã không thể nào trụ vững chống lại sự tra hỏi của cha nàng và trông khá là xanh xao vào cuối bữa ăn trưa ngày hôm trước. Và trong khi đó, ngài tử tước đã thể hiện quá tốt là chàng có thể chịu đựng được mọi sự công kích của cha nàng. Chàng đã khiến cha nàng phải đỏ mặt và trở nên lúng túng. Nàng đã hi vọng Eustace có thể làm giảm xung đột giữa hai người bọn họ như là một tấm nệm giảm xóc. Rất rõ ràng là không thể áp dụng được điều đó trong trường hợp này. Để làm cho sự việc trở nên tồi tệ hơn, nàng cảm thấy được một sự buồn tẻ tuyệt đối trong bộ váy màu xám tro của nàng. Nó được may hoàn hảo nhưng lại quá đơn giản như một bộ đồ cũ, rách nát khi được mặc bên cạnh bộ quần áo lộng lẫy của ngài tử tước. Tất nhiên, nàng chưa hề biết một người nào trên đất nước này lại ăn mặc quá phô trương như vậy, và ngài tử tước chắc hẳn phải là một người quá tự tin vào bản thân mới có thể trở nên nổi bật được như thế.