Bạn đang đọc Hoàng tử rắn – Chương 15.5
“T-Tôi không tin ông!” Quincy James tiến nhanh tới chỗ cửa sổ phòng làm việc của Rupert và lùi lại. “Chúng bảo với tôi là đầu hắn chảy máu, chúng đâm một nhát từ sau lưng và bỏ mặc hắn ở đấy trần truồng cho chết cóng. Làm thế nào hắn có thể sống sót được chứ?”
Rupert thở dài và rót ình ly Whisky thứ hai. “Tôi không biết làm thế nào, nhưng hắn đã sống. Thông tin của tôi là tuyệt đối chính xác.”
Người thứ ba trong phòng là Gavin Walker, ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế bành cạnh lò sưởi. Walker trông hệt như một gã hải quân cao lớn. Bàn tay ông ta lớn như tảng thịt đông lạnh, vốn đã là như thế. Nếu như không có bộ quần áo đắt tiền và bộ tóc giả, chẳng ai có thể biết ông ta là một nhà quý tộc. Trên thực tế, dòng họ của ông ta có tổ tiên là những người Norman. Walker rút ra từ túi áo một hộp đựng thuốc phiện được chạm khắc, lấy một ít đặt lên mu bàn tay và hít nó. Cuộc nói chuyện đã phải tạm dừng lại khi mà ông ta đột nhiên phải dùng đến một chiếc khăn tay để ngăn lại tràng hắt hơi mạnh.
Rupert nhíu mày, quay đi chỗ khác. Hít một hơi thuốc theo thói quen.
“Ta thật không hiểu nổi, James ạ,” Walker nói. “Đầu tiên anh bảo Iddesleigh đã chết và chúng ta không cần bận tâm nữa, vậy mà giờ đây hắn tự nhiên sống lại. Đám tay chân của anh liệu có chắc là tìm đúng người không đấy?”
Rupert ngả người lên chiếc ghế để chờ những lời bộc phát của James. Tường phòng làm việc của ông ta được sơn một màu nâu sậm đầy quý phái, và hai bên lối đi là hai hàng ghế màu kem. Dưới sàn là một tấm thảm đen và đỏ thẫm, và xung quanh cửa sổ bị che phủ bởi những tấm rèm nhung màu vàng cổ điển. Một bộ sưu tập các tiêu bản thực vật được treo trên tường. mở đầu bộ sưu tập với một nghiên cứu nhỏ về bông cúc vàng Parthenium thơm mà ông đã tìm được trong một hiệu sách khoảng ba mươi năm về trước. Bản in thời đó không được tốt lắm. Nó bị phai màu một góc do thấm nước, và tên kí tự Latinh khắc trên đó đã bị nhòe đi, nhưng các phần khác đều ổn, và ông ta đã mua lại nó khi cả tháng chẳng có ai để ý tới. Giờ đây, nó được treo giữa hai bức tranh lớn hơn và tất nhiên, đắt tiền hơn. Một bức vẽ Morus nigra-tức cây dâu tằm và bức kia là Cynara cardunculus. Cây Ca-đông.
Vợ, các con, và cả đám người hầu của ông biết rõ không thể làm phiền ông trong khi đang nghiên cứu, trừ những trường hợp khẩn cấp. Như vậy thì quả là thiên vị đối với James và Walker khi hai người này luôn mang tới những điều rắc rối.
“Chắc? Ch-Chắc chứ.” James cuống lên và ném một vật gì đó về phía Walker. Nó lấp lánh. “Chúng còn đem thứ này về nữa.”
Walker di chuyển nhanh hết mức có thể, dù vẫn là chậm chạp. Ông ta bắt lấy cái vật đó, và rướn đôi lông mày. “Nhẫn tước hiệu của Iddesleigh đây mà.”
Rupert dựng tóc gáy. “Mẹ kiếp, James, anh còn giữ thứ đó làm gì?” Quả nhiên là đang bàn giao công việc của mình ột kẻ ngốc.
“Chẳng sao đâu, tôi giữ nó để chứng minh là Iddesleigh đã chết.” Rupert nghe vậy liền nốc cạn ly Whisky. “Đưa đây. Ta sẽ hủy nó đi.”
“Nhưng mà-”
“ Rupert nói đúng,” Walker nói xen vào. “Chúng ta không cần bằng chứng kiểu này.” Ông ta đặt chiếc nhẫn lên bàn của Rupert.
Rupert nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn. Cái tên Iddesleigh được khắc chìm trên chiếc nhẫn và lớp vàng bị mòn đi theo thời gian. Bao nhiêu thế hệ quý tộc đã đeo chiếc nhẫn này? nắm lấy chiếc nhẫn và bỏ vào túi áo.
Ông xoa bóp chân phải dưới gầm bàn. Cha ông là một thương nhân ở thành phố. Và vì là con trai nên ông đã từng phải làm việc trong các kho chứa hàng hóa, ngày ngày khuân vác các tải hạt giống và thùng hàng nặng trịch. Ông đã quên đi cái tai nạn đã khiến chân ông bị thương tật, chỉ nhớ lúc đó toàn mùi cá ướp muối tràn ra từ cái thùng bị vỡ. Và sự đau đớn vì gãy xương. Đến tận bây giờ, mùi cá ướp muối vẫn khiến ông phải lợm giọng.
Rupert nhìn các “cộng sự” của mình và tự hỏi liệu chúng có thật sự làm việc hết sức không.
“Ông thì biết gì chứ?” James đứng dậy nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn như hải quân kia. “Ông chẳng làm được cái quái gì cả. Chính tôi là người đã sai thằng Peller đi.”
“Thế mới ngu. Đáng lẽ ra anh không bao giờ được phái Peller đi để trừ khử Ethan Iddesleigh. Tôi vốn đã không tán thành rồi.” Walker lại rút hộp thuốc lá.
James gần như tức phát khóc. “Ông… nói láo!”
Walker không tỏ thái độ gì, và tiếp tục hút thuốc. “Có đấy. Chỉ có điều là tôi không nói ra thôi.”
“Rõ ràng ông đã ủng hộ kế hoạch của tôi ngay từ đầu, đồ chết dẫm!”
“Đâu có.” Walker hắt hơi. Ông ta chậm rãi lắc đầu và rút chiếc khăn mùi soa ra. “Thật là ngu xuẩn. Thật quá tệ là anh đã không nghe lời tôi.”
“Thằng khốn!” James lao tới chỗ Walker.
Walker né sang một bên, và khiến James vấp ngã. Mặt hắn đỏ gay, và lại lao vào ông ta.
“Này các quý ông!” Rupert gõ mạnh chiếc gậy của mình lên bàn. “Vì Chúa. Chúng ta tới đây để làm gì hả. Còn Iddesleigh thì sao?”
“Ngài có chắc là hắn còn sống không vậy?” Walker hỏi dò. Chậm chạp mà chắc.
“Hắn còn sống.” Rupert tiếp tục cọ xát cái chân đau. Ông sẽ phải gác nó lên sau buổi nói chuyện này, bởi cứ để lâu thế này sẽ không tốt. “Hắn ở Maiden Hill, một ngôi làng ở Kent.”
James nhíu mày. “Sao biết?”
“Không quan trọng.” Ông không muốn hai người họ biết quá nhiều. “Quan trọng bây giờ là hắn đã đủ khỏe để triệu tập mấy tên gia nhân. Một khi hắn đã khỏe hẳn rồi, chắc chắn hắn sẽ về London. Và chúng ta đều biết hắn sẽ làm gì đầu tiên.”
Rupert quay sang Walker, còn James thì đang vò đầu bứt tóc. Walker nhìn trước ngó sau liên tục.
Cuối cùng người đàn ông cao lớn ra kết luận. “Vậy chúng ta phải làm cho hắn không thể trở về London được nữa.”
Hết chương 3.