Đọc truyện Hoàng tử online – Chương 13: Phần 3- (END)
6/
4 tháng sau…
Hiện tại đang là mùa hè, trời nóng như lửa đốt. Cộng thêm việc nhét mình trong cái trung tâm học thêm này thì đúng là cực hình. Nếu không phải vì sắp lên lớp 12 thì có nằm mơ tôi cũng không đời nào chấp nhận việc phải đi học ở mấy cái lò luyện kinh khủng này. Một phòng học nhỏ xíu mà gần 300 mạng người nhồi nhét trong đó. Không khí đã nóng bức, hơi người tỏa ra càng dễ khiến tôi muốn bốc hỏa. Vậy mà cũng phải đành gắng gượng một tay cầm quạt giấy một tay chép lấy chép để những gì được ghi trên chiếc bảng nhỏ xíu ở đằng xa kia.
Cuối cùng thì 45 phút đã trôi qua, cả lớp học ùa ra như ong vỡ tổ. Tôi thở dài cho sách vở vào cặp rồi đứng bật dậy. Tôi cũng muốn thoát khỏi cái nơi nóng nực này lắm rồi! Nhưng hình như có ai đó đang nhìn tôi thì phải…Ngoảnh mặt nhìn quanh…ai cũng đang lúi húi chen chúc nhau bước ra, làm gì có ai…chắc là tôi nhạy cảm quá….
Sự thật là tôi phải đi bộ. Vì trung tâm này cách nhà tôi không xa, chiếc xe còi cọc của tôi thì đã nghỉ hưu vài ngày do bị nổ lốp. Haizz, đi cho nhỏ eo…Hix, tôi tự an ủi mình như thế mặc dù chẳng muốn cuốc bộ giữa cái thời tiết kinh khủng này chút nào!
Và không hiểu sao tôi cứ có cảm giác ai đó đang đi theo mình. Hay là tôi bị say nắng nên đầu óc không được ổn định nhỉ??? Hix…càng lúc càng thấy ớn ớn…Cái cảm giác bị ai đó theo dõi thật khó chịu! Tôi bặm môi quay lưng lại thật nhanh…Nhưng sau lưng tôi chẳng có cái gì cả ngoại trừ những chiếc cột điện và mấy chiếc xe máy đang bấm còi inh ỏi để giành đường. Ôi thôi, tôi bị cảm nắng mất rồi!!!
– Thanh! Sao mà đi bộ thế này! Lên xe đi!!! – A! Quang! Cậu đúng là cứu tinh của mình!!!
Tôi nhảy cỡn lên khi thấy Gum dừng xe trước mặt mình. Chắc hẳn các bạn thấy lạ vì sao Minh đi Pháp mà Gum thì lại ở Việt Nam, chính tôi cũng không hiểu nữa là…Nhưng tôi không muốn nhắc đến hai chữ Phạm Minh nữa. Đau thế là đủ lắm rồi!
– Quang nè! Có ai đó đang theo dõi mình! – tôi nói thầm bên tai Quang, mắt ai ngại nhìn lui phía sau.
– Hả??? – Gum cũng quay lại nhìn – Có thấy ai đâu???- Thì đó…Nhưng mà mình cứ có cảm giác bị theo dõi… – tôi nhăn nhó.
– Hì! Không sao! Có Phạm Quang ở đây thì không ai dám bắt nạt cậu đâu!
Quang mỉm cười trấn an, tôi cũng chỉ biết gượng cười đáp lại. Càng lúc tôi càng thấy mình bị phụ thuộc vào người khác quá nhiều. Từ lúc Minh đi tôi đã tự hứa bản thân phải trở về là một Trần Thanh Thanh của ngày xưa, hồn nhiên và cá tính, chứ không phải là một Trần Thanh Thanh bây giờ, mít ướt và yếu mềm. Hix…Nhưng lời nói của tôi dường như không đi kèm với hành động thì phải…buồn quá…
…………………………….
Đầu giờ của ngày thứ 2…
Tôi vày vò mái tóc ngắn cũn của mình ( quên chưa thông báo với mọi người là tôi đã “gọt” đi mái tóc dài, thay vào đó là một quả đầu giống với mấy cô nàng tomboy, lúc cắt xong tôi đã khóc òa lên, haizz, tôi cũng bó tay với chính mình! +_+) trước mấy bài toán khó nhằn mà nguyên cả đêm qua thức trắng vẫn không thể giải ra. Dạo này tôi “ngu” đi thì phải, làm gì cũng không được. Bực bội, tôi túm lấy một tờ giấy nháp rồi vày nó lại thành viên tròn ném thẳng xuống đất, chưa hả hê, tôi còn đập đầu vào cuốn sách cộp cộp kèm theo lời rên rỉ ỉ ôi:
– Tức quá…tức quá…bức xúc…không thể nào bức xúc hơn……
– Thôi đi nhỏ khùng! Đừng bức xúc nữa! Kẹo nè!
Tôi ngừng lại công việc hành hạ bản thân…Nhưng tôi không ngẩng đầu lên. Vì đơn giản tôi đang mất bình tĩnh…Giọng nói này…Giọng nói này…Mọi người xung quanh đang rì rào cả lên…Họ nói những cái gì mà tôi không thể nghe rõ…Vì tai tôi đã ù đi vì giọng nói đó…Sao đây nhỉ??? Hình như tôi đang mơi???
– Này! Kẹo này! Không lấy à???
Tôi bật dậy như một cái lò xo. Gần mắt tôi bây giờ là một que kẹo mút, loại kẹo mút mà ngày xưa tôi vẫn mua ở căn tin để tặng cho Trọng Tuấn. Những mảng ký ức không biết mất tăm mất tích từ đâu bỗng chốc ùa về trong tôi, nguyên vẹn đến không tưởng. Tôi nhìn chằm chằm vào kẻ đang đứng trước mặt mình. Không! Đúng hơn là kẻ đeo kính cận, người to đùng và đang ngồi trên bàn học của tôi. Mắt tôi như ngừng hoạt động vào giây phút ấy vì có lẽ nó cũng không thể tin được mình đang thu vào hình ảnh của ai. Tất cả đôi với tôi bây giờ là sự ngỡ ngàng, ngỡ ngàng và ngỡ ngàng. Tôi đang bị ảo ảnh chăng??? Nhưng sao ảo ảnh không phải là một ai khác mà lại là Vũ Hoàng Trọng Tuấn???
– Cậu…là…T…T…u…â…n…….ư??? –tôi chẳng khác nào đứa trẻ 3 tuổi mới tập nói từ đầu tiên, mọi thứ cứ nghẹn chặt trong cổ.
– Uh! Tôi về rồi…
Người ấy mỉm cười với tôi. Nhưng tôi thấy như vừa bị đánh một cái vào đầu. Tuấn ư??? Hoàng tử mắc dịch ư??? I_want_to_be_live đây ư??? Cậu ta biến mất trong đời tôi đột ngột, và bây giờ cũng đột ngột trở về . Là sao??? Tôi không đủ bình tĩnh để đón nhận sự bất ngờ này. Tôi vẫn nghĩ mình đang mơ…đang mơ….
– Cậu vẫn khùng như xưa! Tỉnh lại đi! Tôi đã về rồi!
Người ấy tiến sát lại tôi, hai tay ôm lấy mặt tôi rồi mỉm cười. Tôi cảm giác được tay cậu ta chạm vào má mình. Tôi tận mắt thấy lại nụ cười cùng gương mặt ấy. Như thế…Không thể là mơ…
– Tuấn…cậu về rồi!!!!!!!!!! – nhỏ Liên không biết từ đâu chạy ập tới vỗ mạnh vào vai người ấy.
Vậy là…Vũ Hoàng Trọng Tuấn…mối tình đầu của tôi….đã trở về sau hơn một năm biến mất ư??? Có thể gọi đây là phép màu không nhỉ???Tôi cũng không biết…vì tôi thấy mình không còn cảm nhận được điều gì khác nữa…mọi thứ…cứ xoay vòng…………………………………
– Các em! Hôm nay cô xin thông báo một tin. Từ nay sĩ số của lớp ta sẽ là 41!
Lời cô giáo chủ nhiệm làm toàn bộ học sinh trong lớp ồ cả lên. Tôi không biết vì sao mấy đứa lại ngạc nhiên như vậy vì lúc này đây, tôi vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh hoàn toàn. Trọng Tuấn đang ngồi với tôi, và cậu ta đang nhìn tôi. Sao tôi lại toát mồ hôi thế nhỉ??? Bây giờ tôi mới biết niềm vui quá lớn đôi khi cũng gây shock cho con người.
– Cả lớp im lặng nào! Lớp mình năm nay rất vui khi đón thêm một thành viên mới là bạn Vũ Hoàng Trọng Tuấn – lúc trước là học sinh trường mình nhưng vì lý do sức khỏe nên đã chuyển trường cách đây 1 năm. Chúng ta vỗ tay chào mừng bạn đi nào!!!
Cả lớp vỗ tay rần rần. Tôi thì không vỗ tay, vì còn bận nhìn cậu ấy…
– Và niềm vui thứ hai, cô tin chắc mọi người trong lớp mình đều sẽ phải bất ngờ. Vào đây đi em!
Cô giáo ngoắc nhẹ tay. Một dáng người từ ngoài cửa bước vào. Cả lớp im bặt. Còn tôi thì thấy tim mình đã không còn có thể đập được nữa.
– Phạm Minh của chúng ta đã trở về! Chào mừng em quay trở lại với gia đình A5!………………………………..Thời gian như ngưng đọng tại thời điểm đó…
Phạm Minh. Vũ Hoàng Trọng Tuấn.
Đó là hai cái tên gây sóng gió trong lòng nó…Hai Hoàng tử đã bỏ nó ở lại trong nước mắt rồi quay trở về trong sự kinh ngạc đến giật mình. Mọi thứ quá đột ngột, quá nhanh chóng, mất tích rồi xuất hiện…Trần Thanh Thanh đã nghĩ rằng mình sẽ bắt đầu lại một cuộc đời mới mà không có họ. Nhưng giờ đây…cả hai đã trở về…Làm sao đây??? Ai là Hoàng tử???7/Tôi cảm thấy mọi chuyện cứ như là một trò chơi vậy. Mà tôi lại là kẻ bị người ta đem ra để bày trò. Sao nhỉ? Tuấn về, Minh cũng về, thế là thế nào??? Tuấn đi khiến tôi chới với một thời gian dài, còn Minh đi thì lại khiến tôi hụt hẫng đến ốm nằm liệt giường. Những tưởng mọi thứ sẽ trôi qua, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, tôi lại có thể trở về với chính mình, trở về với trái tim vô tư không chút vấn vương tình cảm, ấy vậy mà khi tâm hồn tôi cân bằng nhất, số phận lại trả về cho tôi hai con người đã từng một thời gây sóng gió trong đời mình. Tôi không đủ tự tin rằng bản thân có thể chấp nhận được chuyện này…tôi là người, không phải là thánh, tôi không đủ sức mạnh để điều khiển trái tim còn quá non nớt của mình…không thể….
Minh vẫn lặng lẽ như xưa, thậm chí là còn băng giá hơn. Cậu ta đứng im hồi lâu, và tôi cứ có cảm giác đôi mắt ấy chỉ đang hướng về phía mình bằng một thái độ kì lạ đến khó tả:
– Minh! Em muốn ngồi ở đâu? – cô chủ nhiệm dịu dàng hỏi.
– Tất nhiên là ngồi chỗ cũ rồi ạ! – cậu ta đáp đều đều.
– Nhưng… – cô giáo ái ngại nhìn về phía Trọng Tuấn. Cũng phải thôi, vì bây giờ chỗ ngồi bên cạnh tôi đã có người.
Minh không nói không rằng, tiến về phía bàn tôi ngồi và dừng lại trước mặt Trọng Tuấn, đôi mắt sắc lạnh:
– Cậu nên tìm chỗ khác! Chỗ này là của tôi! – Ai bảo với cậu chỗ này không phải là của tôi? – Trọng Tuấn mỉm cười.
– Tôi bảo, và sự thật là thế!- Nhưng cậu đã bỏ trống nó một thời gian rồi, bây giờ cậu cũng giống như tôi, mọi thứ đều đã trở về vị trí ban đầu.
– Tôi không bỏ trống, mà tôi cho nó nghỉ ngơi, nó mãi là chỗ ngồi của tôi.
– Không có gì là mãi mãi nếu như cậu đã từng rời bỏ nó. Tỉnh lại đi!- Tôi không nói nhiều. Đứng dậy và ngồi ở nơi khác. Chỗ này vốn dĩ không phải là của cậu.
– Chưa phải là của tôi nhưng cũng không phải là của cậu. Chưa phải rồi sẽ phải. Đó là quy luật cho sự cố gắng và bù đắp!- Nhưng cũng có quy luật những giá trị có thật thì luôn luôn sống và tồn tại, cho dù có sự xa cách trong một thời gian dài nhưng mọi thứ vẫn sẽ là như thế nếu như sự thật nó là như thế!
Cả lớp cùng cô giáo chủ nhiệm cứ há hốc mồm mà chứng kiến cuộc nói chuyện kì quặc đến mức khó tin của Trọng Tuấn và Phạm Minh. Không ai hiểu họ đang nói về cái gì ngoại trừ tôi, không ai hiểu cái mà họ đang tranh cãi không phải là việc chỗ ngồi này là của ai mà là vấn đề tôi là của ai. Không phải là một kẻ quá tự tin nhưng tôi khẳng định mình suy đoán đúng, vì họ cứ nói xong một câu là lại nhìn về phía tôi. Nhưng sao nhỉ? Tôi thì lại không muốn ngồi với ai cả, tôi chỉ muốn một mình…
– Thôi đi! Hai người dừng ngay cái điệp khúc cãi vả nhau đi! Tôi muốn ngồi một mình, hai cậu tìm chỗ khác mà ngồi!
Cả Tuấn và Minh ngạc nhiên ra mặt. Kệ bọn họ! Họ tưởng rằng bỏ lại cho tôi hàng tá những đau khổ như thế rồi khi trở về vẫn sẽ nhận được sự chấp nhận của tôi ư??? Tôi không đủ vị tha đến mức đó! Năm nay cũng là năm cuối cấp rồi, tôi không còn hứng thú gì với cái gọi là yêu đương nữa…
– Thôi thế này nhé! Hiện tại thì lớp chúng ta bàn nào cũng đủ 2 người ngồi rồi, vậy nên để cho công bằng, bàn của Thanh Thanh sẽ kéo sát với bàn của Phước Trung để thành một bàn dài, Thanh ngồi giữa, hai em ngồi hai bên. Vậy là đủ chỗ, đợi khi nào trường có bàn mới thì tách ra cũng được!
Tôi trợn tròn mắt nhìn cô giáo. Hix, vậy là sao chứ??? Tôi ngồi giữa hai con người ki quặc này ư??? Đến cả việc họ trở về bất thình lình như thế này tôi còn chưa thể chấp nhận kịp mà bây giờ lại phải ngồi cạnh họ sao??? Chuyện gì thế này???
Tuấn nhìn Minh cười mỉm, Minh lạnh lùng đáp lại bằng đôi mắt sắc như dao. Họ gật đầu đồng ý rồi về chỗ ngồi. Cuối cùng thì Hoàng tử mắc dịch ngồi bên trái, tảng băng Ghim thì ngồi bên phải. Cả lớp vẫn nhìn chúng tôi với ánh mắt có dấu hỏi to đùng. Họ không hiểu, và tôi cũng không hiểu…
Tình hình là ngay buổi học đầu tiên của năm 12, tôi đã khó sống với hai hoàng tử của mình…
Điển hình:
Ra chơi!
– Đi ăn sáng nào nhỏ khùng! – Tuấn đứng phắt dậy thản nhiên cầm tay tôi kéo đi như cái thưở nào cậu ta còn chảnh chọe khi được tôi theo đuổi.
– Không đi đâu hết! – Ghim lạnh lùng đặt tay lên vai ấn tôi xuống.
– Cậu không ăn thì phải cho người khác ăn chứ? – Tuấn bắt đầu phát cáu, gì chứ tính cậu ta thì tôi vẫn còn hiểu rõ, nếu không làm được cái gì theo ý mình thì sẽ không bao giờ buông tha.
– Cậu ấy không thích đi chứ không phải tôi không cho đi. – Minh vẫn cắm đầu vào cuốn truyện dày cộm và trả lời đều đều. Nhìn Ghim lúc này lại giống với Ghim nobita thuở trước.
– Sao cậu biết nhỏ khùng không thích đi? – Tuấn bắt bè.
– Vì tôi hiểu cậu ấy hơn cậu. – Minh ngẩng mặt lên đáp thản nhiên.
– Thôi! Dừng! Minh! Đứng dậy đi ăn sáng cùng luôn! Trời ạ! Đến khổ với hai người thôi! – tôi bực như con mực, trong tình huống này thì chỉ còn cách đó.
Tôi xa Tuấn hơn 1 năm, xa Minh hơn 3 tháng, những khoảng thời gian không phải là quá dài nhưng cũng đủ để ta quên đi nhiều thứ. Vậy mà, giờ đây, khi tôi gặp lại họ, mọi thứ lại trở nên gần gũi hơn, thân thuộc hơn như rằng từ trước đến giờ chúng tôi không hề rời xa nhau. Vậy là sao??? Hay chăng là quy luật tình cảm, càng xa càng nhớ, càng muốn quên thì càng giữ chặt trong lòng??? Tôi cũng không biết nữa…Tôi chỉ biết rằng giờ đây mình đang hạnh phúc và lo lắng, hạnh phúc vì những gì tưởng chừng đã mất đi đã quay trở lại, lo lắng vì không biết rằng sự trở lại này sẽ gây nên những giông tố lớn đến mức nào…Ôi…số phận….8/ Giữa giờ…
– Thanh! Chiều nay học xong đi chơi với tôi nhé! – Tuấn quay sang vỗ vai tôi cười khì khì.
– Không! Thanh đi với tôi rồi! – Minh nhìn Tuấn nói đều đều.
– Nhưng tôi hẹn cậu ấy trước! – Nhưng cậu ấy cũng chưa đồng ý. Cậu đừng có lắm lời!Tôi há hốc mồm nhìn. Hai người này mới trở về không bao lâu mà sao cứ cãi nhau suốt thế này nhỉ??? Mà kể cũng lạ, lâu nay có thấy Minh cãi đôm đốp lại với người đối diện như thế đâu??? – Thôi mà! Hai cậu im lặng đi! Các cậu cho tôi hai chữ “bình yên” được không??? – tôi hét lớn, vừa hét vừa bịt tai lại.Mọi thứ bây giờ sao nhỉ? Tất cả đều đang nhìn tôi, nhìn rất chăm chú. Minh và Tuấn thì im lặng thật, họ không nói nữa mà thay vào đó là dành cho tôi những ánh mắt cứ như đang cười. Còn tôi thì thấy tai mình lùng bùng, cảm giác thật kì cục…- Haha!!!!!!!!Sau vài phút im ắng, chợt cả hai cục nợ của tôi cười ầm lên, họ cười nghiêng ngả, cười như chưa bao giờ được cười. Mà cái cách cười sao mà khó chịu thế nhỉ??? Tiếng cười chẳng khác nào đang chọc tức tôi…Và tôi thấy khó thở…Cùng lúc đó thì từ ngoài cửa, hai cô gái nào đó lạ hoắc bước vào. Nhìn họ tôi thấy quen lắm! Rất quen! Nhưng cuối cùng thì vẫn không nhớ được họ là ai. Hai cô gái đó cũng trạc bằng tuổi tôi, nhưng xinh hơn tôi nhiều lắm. Cô nào ăn mặc cũng sành điệu, tóc xoăn tít, nhuộm nâu nâu, mặt mày trang điểm xì teen. Họ nhìn tôi, và họ cũng cười! ( Thế là sao???) – Lại đây nào mấy cưng! Tin được không? Đó là lời của Trọng Tuấn và Phạm Minh! Họ vui vẻ cầm tay hai cô gái đó rồi ôm vào lòng trước mặt tôi. Cái gì thế này nhỉ??? Tôi đang chứng kiến điều gì thế này???- Hihi! Cậu bớt mơ đi Thanh à! Giới thiệu với Thanh, đây là bạn gái của mình! Xinh hơn Thanh nhiều lắm phải không nào? – Tuấn lấy tay bẹo má cô gái đứng bên rồi khẳng khái giới thiệu với tôi bằng giọng trêu chọc.Chưa dừng lại ở đó, Phạm Minh cũng tiếp lời một cách đầy ngoạn mục:- Đây là bạn gái tôi! Cô ấy biết nghe lời, lại dễ thương, không giống cậu suốt ngày khiến tôi bực mình! Cậu bỏ cái suy nghĩ là bọn này quay về là vì cậu đi nhé! Haha!!!!Và họ lại nhìn tôi cười. Ôi! Đây là cái quái gì vậy??? Cả hai đều có bạn gái, và họ dám đem ra trình diện trước mặt tôi ư??? Ôi không! Tôi thấy mồ hôi chảy đầy mặt, tay chân như run lên, môi mấp máy không nói ra lời. Hóa ra chỉ mình tôi mơ mộng, chỉ mình tôi ảo tưởng, họ trở về không phải vì Trần Thanh Thanh này, họ đã hết thích tôi rồi, họ chỉ muốn trêu chọc tôi, trêu chọc sự mơ tưởng nực cười của tôi. Thanh Thanh tôi muốn hét lên thật lớn, muốn chạy nhanh ra khỏi đây càng nhanh càng tốt, vậy mà sao chân tôi cứ như bị giam lại thế này??? Số phận lại một lần nữa đánh vào lưng tôi hay sao??? Không thể…Không thể………………………………………………………………………..Các bạn cũng đang shock như tôi phải không???Nhưng các bạn sẽ shock hơn nữa….Và đây là một cú shock đáng shock!Vì….Đó là một cơn ác mộng của tôi! ^^Choàng mắt tỉnh dậy, tôi sững sờ nhìn xung quanh. Hình như tôi vừa hét lên thì phải, tóc tai tôi bết cả lại, chiếc chăn cách đây vài giờ còn nằm trên người tôi thì bây giờ đã bay tới tận gầm tủ. Có lẽ trong lúc…bức xúc tôi đã ném nó đi. Hix….Thật đáng sợ!!! Đây là giấc mơ kinh hãi nhất từ trước đến nay của tôi!!! Mọi thứ trong giấc mơ đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in, mồ hôi lại được thể tuôn ra…Hơ hơ….may quá….chỉ là mơ thôi, chỉ là mơ thôi….Cảm giác bị bỏ rơi quả thật là quá sức đáng sợ….…………………….Sáng mai…Lúc tôi đến lớp đã thấy Minh ngồi chình ình ở đó. Cậu ấy lúc nào cũng đi học sớm. Tự nhiên tôi muốn được nhìn lại gương mặt Minh lúc còn đeo kính Nobita, hihi, lúc đó cậu ấy tuy không được đẹp trai như bây giờ nhưng lại có cái gì đó ngộ nghĩnh và rất đáng yêu.
– Tới sớm thế! – tôi mỉm cười chào buổi sáng cậu ấy.
– Uh! – cậu ấy không thèm nhìn tôi, vẫn chúi đầu vào cuốn sách dày cộm.
– Ê khùng! Lại đây tôi ôm cậu một cái nào! – Tuấn đứng ngoài cửa lớp hét toáng lên khiến tôi giật thót cả tim.
– Cậu bị cái gì thế hả? Sáng sớm lại đi hét dựng lên là sao??? – tôi nổi khùng đốp lại.
– Tôi thích thế! Ôm cái nào! – cậu ta chạy lon ton về phía bàn tôi đang ngồi rồi cười tươi rói, dang hai tay ra như muốn ôm tôi thật như lời vừa nói làm tôi đánh rơi luôn ổ mì đang gặm xuống đất.
– Cậu chấm dứt cái hành động dở người đó đi! – Minh thả cuốn sách và trợn mắt nhìn Tuấn.
– Kệ tôi chứ! Tôi thích nhỏ khùng mà! – Hoàng tử mắc dịch hình như chẳng biết sợ là gì, còn tôi thì đã bắt đầu thấy không ổn, một khi Ghim đã trợn mắt nhìn ai thì chứng tỏ cậu ấy đang thực sự giận.
– Cậu đừng đùa kiểu đó! Hix – tôi sụt sịt nhìn Tuấn, vẻ mặt van lơn, vì tôi dư sức hiểu cái tính háu thắng của cậu ta, càng cấm thì Tuấn càng làm, chỉ có nước năn nỉ thì họa may cậu ta mới chịu từ bỏ.
– Khùng không thích thì thôi! À khùng nè! Chiều nay đi chơi với tôi nhé? – Tuấn nháy mắt tinh nghịch.
– Không! Thanh đi với tôi rồi! – Minh vẫn nhìn Tuấn và nói.Còn tôi thì hai mắt cứ căng lên. Tin được không nhỉ? Tôi đang nghe lại đoạn hội thoại mà trong cơn ác mộng đêm qua mình đã mơ thấy. Sao mẹ bảo giấc mơ luôn trái với thực tế? Đã mơ thì không bao giờ trở thành sự thật??? Đây không phải sự thật là gì??? Hay là tôi vẫn đang mơ??? Ôi loạn quá! – Khùng! Sao thế??? – Tuấn đưa tay vắt qua vắt lại trước mặt tôi khi nhìn thấy tôi đứng yên như tượng, mặt mày tái nhợt, mồ hôi đầm đìa.
– Này! Bị cái gì vậy??? – Minh vỗ vai tôi.
– Hơ! Mấy cậu đang muốn trêu tôi phải không??? – tôi nói trong vô thức, giấc mơ đêm qua lại quay trở về trong tâm trí.Và họ cười. Trời ơi! Trong giấc mơ họ cũng cười! Thế là sao??? Không! Tôi không muốn phải chứng kiến cảnh tượng đó thêm một lần nữa! Xấu hổ lắm! Thất vọng lắm! Không! Không!!!- Này! Chạy đi đâu thế??? – Tuấn hốt hoảng kéo tay tôi lại khi thấy tôi chạy vụt ra ngoài.
– Buông ra! Mấy người thôi cái việc đem tôi ra làm trò cười đi! Thôi đi!!! – tôi tức giận hét lên, khó ai mà tin được bây giờ đây tôi đang bị chính cơn ác mộng của mình kiểm soát toàn bộ lý trí.
– Ơ…………………………Tôi ngồi một mình trên ghế đá. Buồn…Bây giờ tôi không ý thức được mình đang mơ hay tỉnh…Chóng mặt thật….
– Này! Giận thật à? – Tuấn không biết từ đâu chạy tới rồi ngồi sà bên cạnh.Tôi im lặng.
– Nhỏ này giận dai bẩm sinh mà! – Minh cũng xuất hiện và đứng dựa lưng vào thành ghế đá.Sao bây giờ tôi ghét họ thế không biết!!!!!! >”