Đọc truyện Hoàng Tử Muốn Bỏ Cô Bé Lọ Lem – Chương 5
Nhà hàng Lương Duy Nặc chọn, có thể nói là ánh đèn đẹp, không khí tốt, nhưng mà Tưởng Vĩ Nhân nhìn một bàn thức ăn mới bày lên, một chút khẩu vị cũng không còn.
Bữa ăn trước mắt gọi là gì nhỉ? Tưởng Vĩ Nhân nghiêng đầu nghĩ tới mới vừa rồi Lương Duy Nặc gọi món ăn giúp cô, hình như là…..cháo hải sản Mê Điệt Hương* thì phải. Anh nói cô bị bệnh, nên ăn đồ ăn nhẹ nhàng thanh đạm.
(*Mê Điệt: hay còn gọi là cây hương thảo, toàn cây có mùi rất thơm, xuất xứ từ vùng Địa trung hải. Lá và hoa cây này có tinh dầu thảo mộc và hương thơm đặc trưng nên được sử dụng làm gia vị cho các món ăn. Loài cây này có rất nhiều công dụng dùng chữa bệnh và làm mỹ phẩm)
Ông trời ơi! Nếu là lúc trước có người nói cho cô biết, hôm nay cô sẽ gặp phải cái chuyện “rung động lòng người” như vậy, cô chắc chắn sẽ hy sinh toàn bộ tiền thưởng chuyên cần, xin nghỉ một ngày!
Đáng tiếc, không có ai nói cho cô biết, không có đại la thần tiên nào xuất hiện, nhắc nhở với cô rằng cô sẽ ngủ mê man trong phòng làm việc của cấp trên cả ngày, sau đó bị ông chủ trẻ kéo tới nhà hàng cao cấp ăn bữa tối nhẹ nhàng thanh đạm này!
“Thế nào? Từ lúc ra khỏi công ty đến bây giờ, cô không nói câu nào, vẫn còn không thoải mái sao?” Lương Duy Nặc nghĩ, chẳng nhẽ cô định cả đêm đều không mở miệng nói chuyện?
Sau khi rời công ty, hỏi cô muốn ăn chỗ nào, cô lắc đầu không nói. Anh chọn nhà hàng, sau khi đi vào hỏi cô muốn ăn gì, cô lại lắc đầu, vẫn không chịu nói lời nào, anh chỉ thay cô gọi món ăn, bây giờ thức ăn được đưa tới, cô ngay cả đầu cũng không cử độngnữa, làm anh không khỏi suy nghĩ, đối với cô ăn chung một bữa cơm khổ sở như vậy sao?
“Hay là không muốn ăn cháo?” Lương Duy Nặc lại hỏi.
Tầm mắt Tưởng Vĩ Nhân chống lại anh, chớp chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt giống như đang tìm tòi nghiên cứu, lại có một chút chần chừ do dự, một lúc sau, cô mới ấp úng mở miệng: “Anh đúng là một người lập dị…..”
“Ừ, không tệ, cuối cùng cũng mở miệng. Còn nghĩ ra được nhận xét khác hay không? Có muốn nói một lần cho xong? Sau đó, cô cố gắng mà ăn cháo cho tốt, rồi uống thuốc.” Lương Duy Nặc không giận không vui, cười nhẹ nói.
“Tôi……Ai, làm cái quỷ gì đây? Rốt cuộc mình phát điên cái gì?” Lời vừa rồi mới ra khỏi miệng, cô liền hối hận. Cho dù trong lòng cô cho rằng anh ta là một người lập dị đi nữa, cũng không nên nói ra miệng chứ!
“Xin lỗi, tôi không có ý mắng anh, tôi thực sự cảm thấy anh rất quái lại—ai, rốt cuộc mình đang nói cái gì vậy!” Tất cả đều cực kỳ không thích hợp! Đây là lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác xấu hổ không có chỗ mà chui xuống, cũng lần đầu tiên phát hiện, thì ra nói chuyện cũng khó khăn như vậy.
Tưởng Vĩ Nhân thở dài, nén lại cảm giác căng thẳng trong lòng, cố gắng nói ra cảm giác của mình lần thứ hai.
“Thực ra tôi muốn nói thế này, tôi ngủ tại phòng làm việc của anh cả ngày, anh là ông chủ, sẽ phải không vui mới đúng, nhưng mà không những anh không có, còn dẫn tôi đi ăn tối, thậm chí còn ra vẻ……à…..ra vẻ rất quan tâm đến tôi, như vậy rất kỳ lạ.”
“Nếu không, cô cho rằng tôi nên biểu hiện thế nào mới cho là bình thường, không kỳ lạ?” Lương Duy Nặc cảm thấy cô đang lúng túng, vẻ mặt vừa bối rối vừa vội vàng muốn giải thích suy nghĩ của mình….rất động lòng người.
‘Anh….anh phải tức giận, muốn đuổi việc tôi mới là bình thường chứ?”
“Bởi vì cô ngất xỉu mà tức giận? Hay là chỉ vì cô ngủ cả ngày trong phòng làm việc của tôi mà tức giận? Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, tôi đều cảm thấy như vậy mình sẽ mất phong độ.” Anh ôn hòa nói.
“Ặc…..” Trong lúc nhất thời cô thực không biết nên nói cái gì.
“Được rồi, nếu thật sự mà nói, cô nên cảm thấy may mắn vì tối hôm qua chúng ta gặp nhau ở phòng khám, cho nên hôm nay tôi biết rõ cô bị bệnh, mà đối với nhân viên bị bệnh, tôi luôn luôn không quá nghiêm khắc.” Trên mặt Lương Duy Nặc nở nụ cười thản nhiên.
“Tối hôm qua, bạn của anh…..có khỏe không?”
“Vẫn tốt.” Lương Duy Nặc không muốn nói sâu vào chuyện này. Em gái bạn tốt của anh, ở Pub mượn rượu làm loạn, lấy miểng của cái ly thủy tinh bị vỡ cắt tay, bắt anh phải cưới cô, chuyện như vậy, anh không muốn nói ra.
Tối hôm qua anh rất tức giận, nhưng mà bây giờ anh cảm thấy cũng rất may mắn. Nếu không phải nhờ tối hôm qua vô tình gặp gỡ, thì tối nay anh không thể đi ăn tối cùng cô được.
Vĩ Nhân chợt nhớ tới buổi sáng hôm nay anh trực tiếp gọi cô là “phó phòng Tưởng”, lại nghĩ đến anh hào phóng đưa áo khoác âu phục cho cô tối hôm qua, chẳng lẽ….tối qua anh đã biết cô là ai rồi?
“Ngày hôm qua anh đã biết rõ tôi là nhân viên cấp dưới của anh rồi à?”
Lương Duy Nặc cười khẽ, nói: “Lúc đó tôi vẫn chưa biết. Mặc dù trước đó có xem qua hồ sơ nhân sự của cô, nhưng mà còn chưa giỏi đến mức có thể liên tưởng được người bị bệnh yếu ớt cùng với vẻ mặt hồng hào trên ảnh của cô là một người. Là sáng hôm nay tôi đến công ty sau khi nhìn thấy cô thì mới hiểu rõ tại sao tối qua gặp cô lại thấy quen mắt.”
“À.” Vĩ Nhân đáp một tiếng. Cho nên, tối hôm qua anh thực sự không biết cô trước, thực sự không muốn biết tên, số điện thoại của cô.
Nghĩ đến đây, Tưởng Vĩ Nhân bỗng thấy trong ngực dâng lên cảm giác buồn bực không rõ. Cho dù trong lý trí cô khẳng định người đàn ông trước mặt không thích hợp với cô nhưng mà cô….Cảm giác buồn bực rất mâu thuẫn.
“Ăn một ít trước đi, cháo nhanh nguội. Hay là cô không thích? Có muốn tôi đổi món khác cho hay không?”
“Không phải tôi không thích, chỉ là….” Chỉ là, rất phiền não.
Tại sao người đàn ông này không thể bình thường một chút đi? Tại sao lại là đàn ông có tiền “tài sản trăm tỉ”, “kiến thức rộng rãi” vậy? Thật sự bực bội…..
“Vẫn cảm thấy tôi là người lập dị?”
Khuôn mặt Tưởng Vĩ Nhân lúng túng, không trả lời được.
Thấy vậy, Lương Duy Nặc muốn cười mà không cười, tâm tình bỗng nhiên tốt lên.
“Buổi sáng, tám giờ 45 tôi đến công ty, tìm được phòng làm việc mới của mình, chín giờ mười phút mới thấy nhân viên lục đục vào công ty đi làm, mà thư ký của tôi, chín rưỡi mới đến, hơn nữa còn liếc mắt đưa tình với chuyên viên phòng nghiệp vụ, còn không phát hiện cấp trên của cô ta đã có mặt trong phòng làm việc. Đợi đến lúc 10 giờ bắt đầu cuộc họp, mọi người lại kéo dài đến tận 10:10 mới có động tĩnh.”
Lương Duy Nặc dừng lại một hồi lâu, thở dài nói: “Qua giờ làm việc nhân viên mới tới trễ, thời gian họp vượt quá mười phút, mới thong thả đi vào phòng họp hội nghị, phó phòng bộ phận PR nói chuyện ngọt ngấy, trangđiểm sặc sỡ…..Cả ngày tôi đều nghĩ, làm sao trong ba tháng có thể chỉnh đốn lại cái công ty suy yếu này. Cô có đề nghị gì hay không?”
Đề nghị? Anh hỏi cô? Có đề cao cô quá không vậy?
“Tôi…..à…..lúc Alex làm Tổng giám đốc, mọi người đều như vậy. Chỉ cần đạt được thành tích, Alex không quản thời gian tan việc quá chặt chẽ.” Tưởng Vĩ Nhân không nhịn được nói chuyện thay mọi người. Còn đề nghị thì thực sự cô không nói ra được, không thể trực tiếp chỉ đích danh mấy cái người….ăn cơm chùa để anh đuổi đi được! Cuộc sống khổ cực, cô đã được trải qua, cho nên cô không nghĩ muốn làm người xấu.
“Vấn đề là…..thành tích đạt tới sao?” Lương Duy Nặc hỏi rất hàm súc.
“Ặc…..Ba tháng nay thì không có.” Không thể phủ nhận sự thực “Trung Kinh Sang” ( chắc cũng là tập đoàn Trung Dục. tác giả làm mình loạn quá) đã ba tháng liên tục bị thua lỗ.
“Bố của tôi giao cho tôi nhiệm vụ—trong vòng hai tháng phải làm cho “Trung Kinh” kiếm ra tiền. Rất khó!”
“Khó sao?” Vĩ Nhân kinh ngạc nhìn anh.
“Tất nhiên. Chẳng lẽ cô cho rằng tôi có phép thuật sao, chỉ cần vung tay lên, hai tháng sau “Trung Kinh sang” đã có thể kiếm tiền ư?” Vẻ mặt kinh ngạc của cô khiến Lương Duy Nặc bật cười.
“Đương nhiên tôi không cho rằng anh có phép thuật, nhưng mà anh giống như kiểu người đã làm chuyện gì đều rất dễ dàng.” Cô khẽ cười, bởi vì thái độ của anh giống như nói đùa, làm cô thả lỏng tâm tình.
“Cảm ơn lời khen tặng của cô, hi vọng tôi sẽ không làm cô thất vọng. Mau ăn đi.”
Không biết nên đáp lại lờicủa anh như thế nào, cô chỉ mỉm cười, cúi đầu ăn cháo.