Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full

Chương 90: Tin Tức Chấn Động


Bạn đang đọc Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full – Chương 90: Tin Tức Chấn Động


Edit: Cảnh Phi

Beta: Nga Sung dung


Hoàng đế nhìn vị lão Thái phó cả một đời thanh cao kiêu ngạo, lúc này lại ăn nói khép nép cầu xin hắn, trong lòng tự dưng có vài phần buông lỏng.

Nhớ năm đó, tuy hắn là Hoàng tử lớn tuổi nhất trước khi Tiên đế băng hà, nhưng từ trước tới nay Tiên đế thiên vị con út, thích Cửu đệ của hắn. Nếu không phải có vị nhạc phụ này ở trước mặt Tiên đế nói tốt giúp hắn, thì ngôi vị Hoàng đế có đến phiên hắn được ngồi hay không còn có vẻ khó nói.

Cho nên đối với Chu Thái phó, Hoàng đế vẫn luôn có sự cảm kích ở trong lòng. Nếu không phải sau này Hoàng hậu thật sự không ra gì, chỉ sợ hắn cũng sẽ không cùng Hoàng hậu đi đến tình trạng hôm nay.

Chu Thái phó nghẹn ngào, trầm giọng nói: “Lão thần không trông cậy vào Hoàng thượng khai ân, có thể thả tiểu nữ ra. Lão thần chỉ nghĩ rằng nữ nhi Chu gia làm ra việc thất đức như vậy, lão thần thật sự khó yên sống qua ngày được, cho dù tương lai có chết cũng không nhắm mắt!”

Thấy Chu Thái phó nói nghiêm trọng như thế, Hoàng đế vội vàng đứng dậy tự mình đỡ Chu Thái phó nói: “Quốc trượng nói quá lời rồi, tuy nói tình phu thê giữa trẫm và Hoàng hậu đã hết, nhưng trong lòng trẫm vẫn luôn nhớ ơn ngài và Chu gia. Nguyên nhân chính là như vậy, trẫm cũng không có vì nghiêm trị Hoàng hậu mà liên lụy Chu gia. Còn người tri kỷ, hậu cung của trẫm đã có vô số mỹ nhân, thật sự tinh lực có hạn, chỉ sợ không thể chăm nom chất nữ của ngài. Đã như thế, chi bằng gả nàng cho người khác, trẫm vì nàng mà ngự ban cho một hôn nhân tốt thì như thế nào?”

Chu Thái phó lắc đầu nói: “Hoàng thượng, ngài còn không rõ sao? Hiện tại quan trọng nhất, vấn đề không phải là nữ nhi Chu gia chúng ta gả cho ai, mà là Hoàng thượng ngài, đến cùng là vì điều gì mà chấp nhất không chịu tuyển tú!”

Hoàng đế khó xử nói: “Không phải Thái phó không biết, mấy năm gần đây tiền triều hậu cung, mọi việc hỗn loạn, trẫm dần dần vô tâm với hậu cung, thật sự không muốn chậm trễ những cô nương tuổi trẻ đó.”

Chu Thái phó đau khổ nói: “Rốt cuộc thì Hoàng thượng vô tâm với hậu cung hay là trong lòng đã có người, cho dù ngài không nói, nhưng hậu cung, tiền triều, thiên hạ này người nào không có đôi mắt, không có lỗ tai dài? Để nhìn không ra, nghe không được cơ chứ?”

Trong lòng Hoàng đế đột nhiên giật mình, không biết làm sao nhìn Chu Thái phó.

“Chả lẽ cứ phải khiến lão thần nói trắng ra như thế, Hoàng thượng mới có thể tỉnh ngộ được sao? Trong lòng ngài muốn độc sủng Lệ Phi nương nương, ngược lại là hại nàng thôi! Vết xe đổ của Duệ Vương điện hạ, chẳng lẽ ngài đã quên mất rồi?!”

Duệ Vương chính là Lục Hoàng tử sau khi chết được Hoàng đế truy phong cho hắn.

Vừa nhớ tới đứa con Lục Hoàng tử, Hoàng đế không ngăn được đau xót trong lòng.

Thấy Hoàng đế lộ ra thần sắc khó xử, Chu Thái phó rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục khuyên nhủ: “Từ khoảnh khắc ngài ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, ngài nên hiểu rõ, hậu cung này của ngài không phải là giả, cũng không phải vì sự yêu thương của ngài dành cho một người mà chuẩn bị. Hoàng thượng cảm thấy lão thần cậy già lên mặt cũng được, vì tư lợi bản thân cưỡng từ đoạt lí cũng được, lão thần đều nhận. Chỉ là lão thần thật sự không thể nhìn Hoàng thượng sa vào nữ sắc mà quên đi trách nhiệm của một quân chủ!”

“Thái phó không cần nói nữa, trẫm hiểu rõ.” Hoàng đế vốn định tự mình giấu Lệ Phi trong Kiến Phúc cung, một năm có thể thấy mặt một hai tháng, những người khác có thể phai nhạt chuyện mình thật sự sủng ái Lệ Phi.


Chính là hôm nay, Chu Thái phó nhắc nhở hắn. Tình yêu của hắn đối với Lệ Phi đã khắc vào cốt tuỷ. Phàm là người có chút đầu óc đều biết. Hoàng thượng đưa Lệ Phi đến Kiến Phúc cung không phải bởi vì chán ghét bà, mà là bởi vì thích bà muốn bảo hộ bà.

Cho nên, vạn nhất có người nổi tâm ghen ghét, duỗi tay đến Kiến Phúc cung vậy thì Lệ Phi sẽ nguy hiểm.

Hơn nữa, nếu ông cứ nhất định không chịu tuyển tú nạp phi, những triều thần muốn đưa nữ nhi vào cung không dám oán hận Hoàng đế, sẽ đem mọi chuyện đổ hết lên đầu Lệ Phi.

Mặc kệ thấy thế nào, chấp nhận đề nghị của các đại thần, cử hành tuyển tú một lần, đều là lựa chọn tốt nhất.

Hoàng đế nặng nề thở dài một hơi nói: “Trầm sẽ tìm hai vị Quý phi thảo luận việc này. Nếu ngài cứ khăng khăng muốn đưa Chu thị nữ vào cung, trẫm sẽ nạp nàng vào. Chỉ là nếu ngài muốn tốt, vẫn cứ như lời trẫm nói, trẫm chỉ sợ sẽ không có tinh lực tự mình chăm sóc nàng.”

Lời này có ý tứ kỳ thật là sau khi Chu thị nữ tiến cung, Hoàng đế sẽ không sủng ái nàng ta, chỉ cấp cho Chu thị mặt mũi, cho nàng kia một phân vị, bảo đảm chi phí ăn mặc của nàng ta thôi.

Chu Thái phó vội vàng đồng ý, hành đại lễ với Hoàng đế: “Hoàng thượng anh minh.”

Hoàng đế tâm tình nặng nề, tự mình tiễn Chu Thái phó ra ngoài Càn Nguyên điện.

09

Còn nữ tử Chu gia, bất kể phẩm mạo như thế nào, đều lưu lại đến cuối cùng, trực tiếp phong Tần.

Chúng phi nghe xong, tất nhiên là lập tức đồng ý. Mặc kệ là hậu phi có sủng vẫn là vô sủng, không có ai nguyện ý chia sẻ trượng phu của mình cho nhiều người. Hậu cung bớt đi vài phụ nhân, tóm lại là một chuyện tốt.

Chẳng qua, thân là phi tử ở địa vị cao thì luôn phải suy xét nhiều hơn so với phi tần phân vị thấp.

Giống như Vinh Quý phi trước khi điện tuyển đã kêu Thục phi tới, tỷ muội hai người cùng nhau thương lượng việc tuyển tú.

“Hiện tại bên người Toàn Phi có Kính Phi, có Đôn Tần, nhưng ở bên này của chúng ta, Lệ Tần sớm đã không còn dùng được, Khánh Tần và Ân Tần lại tính tình trung thực, từ lâu cũng chẳng có tác dụng thực tế gì cả. Cho nên ta suy nghĩ, thừa dịp tuyển tú lần này, có phải chúng ta nên lựa chọn ra một hai nữ từ thân thích để giúp đỡ chúng ta hay không.”

Thục phi nghe xong, tán đồng gật gật đầu: “Nói thì nói vậy, nhưng mà tìm ai thích hợp đây…”

Tỷ muội hai người suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng đặt sự chú ý vào cháu gái họ hàng xa ở bên ngoài của Vinh Quý phi. Tuy bối phận thấp, nhưng bởi vì là họ hàng xa, chỉ cần vào cung lấy phân vị tương xứng, cũng không tính là vấn đề vi phạm lễ pháp gì cả.

Bên này Vinh Quý phi muốn tuyển người một nhà, Toàn Quý phi bên kia đương nhiên cũng không cam lòng yếu thế, cũng mưu tính muốn tuyển người thân thích của mình vào cung.

Trải qua việc tuyển tú sau đó, cuối cùng Hoàng đế chỉ tượng trưng tuyển bốn nữ tử vào cung.


Chu thị nữ được phong cao nhất, vừa vào cung đã được phong làm An Tần. Bà con xa của Vinh Quý phi xuất thân quá thấp chỉ phong làm nhất phẩm Mỹ nhân. Chẳng qua có thể trổ hết tài năng giữa nhiều người như vậy đã không dễ dàng gì, cho nên Vinh Quý phi cảm thấy thoả mãn vô cùng.

Dựa theo kinh nghiệm trước đây mà nói, tân tú sau khi vào cung, Hoàng đế sẽ sủng hạnh từng người các nàng.

Nhưng lần này, Hoàng đế không chỉ không lâm hạnh các nàng, ngược lại thời điểm các nàng vừa mới vào cung thì lập tức vội vội vàng vàng tiến vào Kiến Phúc cung, thật sự khiến người khác khó hiểu.

Bùi Thanh Thù cũng nghĩ không ra, trước đó rõ ràng Hoàng đế nói tốt nhất nên ít tiếp xúc với Lệ Phi, cố gắng chỉ dùng thư từ qua lại. Nhưng không biết đã có chuyện gì, sao đột nhiên lại chạy tới Kiến Phúc cung chứ?

Sau đó không lâu, Kiên Phúc cung truyền đến tin tức khiến người khác khiếp sợ.

Lệ Phi… Có thai!

Sau khi Bùi Thanh Thù biết được tin tức này, phản ứng đầu tiên chính là lo lắng Lệ Phi có phải bị người khác hại hay không, mang thai ảo. Từ đầu năm Hoàng đế luôn ở trong cung, chỉ có mùa hè năm trước tại thời điểm tránh nóng mới ở Kiến Phúc cung.

Trong cung lúc đầu cũng đều truyền như vậy.

Cho nên Toàn Quý phi xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, trong thời điểm nhạy cảm này còn tổ chức một tiệc ngắm hoa gì đó, gom tất cả hậu phi trong cung tới một chỗ.

Mọi người ngươi một lời, ta một lời, tất cả đều nói về Lệ Phi và hài tử trong bụng nàng.

Đôn Tần cười trộm, nói với Khánh Tần ở bên cạnh: “Này thật đúng là kỳ lạ, Lệ Phi nương nương ở Kiến Phúc cung xa như vậy, tổng thời gian trong một năm cũng không được thấy Hoàng thượng bao nhiêu cả. Hàng năm Hoàng thượng đều ở trong cung, thế mà Lệ Phi lại mang thai. Chẳng lẽ Lệ Phi nương nương thiên phú dị bẩm, không cần nam nhân mà có thể tự mang thai sao?”

Từ trước đến nay Khánh Tần luôn thành thật, nghe lời này xong, tiếp lời cũng không phải mà không tiếp cũng không phải.

Nhưng thật ra Định Phi ở bên cạnh nàng nghe được lời này của Đôn Tần, cười trầm nói: “Có gì hiếm lạ chứ? Lệ Phi ở tuổi này, hàng năm không thấy được nam nhân, nghĩ đến muốn chuyện đó cũng dễ hiểu thôi! Không có Hoàng thượng, thông đồng một hai thị vệ, hay con hát gì đó, không phải là bình thường sao?”

Định Phi là cháu gái của Vương đại tướng quân, khi còn nhỏ theo tổ phụ đến biên quan hơn hai năm, cho nên học không ít lời thô tục, khi nói xấu người khác cũng chanh chua hơn mọi người.

An Tần vừa mới vào cung xong, tò mò nhìn các nàng nói: “Thiệt hay giả vậy? tuy xuất thân của Lệ Phi nương nương không tính là cao nhưng cũng là người đọc sách nữ tắc, có thể làm ra loại chuyện không màng lễ nghĩa liêm sỉ này sao?”

Năm nay An Tần mới mười bảy tuổi, so với Hoàng hậu, nàng không chỉ có tuổi trẻ, hơn nữa lại còn có nhan sắc tuyệt đẹp, trang điểm hoa hoè lộng lẫy, giống như một đoá hoa nhỏ nũng nịu.

Định Phi nhìn nàng ta một hồi, thấy thế nào cũng không thích An Tần. Rốt cuộc trước khi An Tần vào cung, Định Phi là hậu phi trẻ tuổi nhất hậu cung. Nhưng sau khi An Tần các nàng vào cung, các nàng cứ như tiểu cô nương tươi trẻ, thật giống như nhắc nhở Định Phi nàng đã già rồi vậy, làm trong lòng Định Phi cực kì không thoải mái.


Chẳng qua, ở trước mặt địch nhân, các nàng chính là bằng hữu tạm thời. Cho nên Định Phi cung không định hơn thua với An Tần, một lòng một dạ nói bậy về Lệ Phi: “Ngươi tưởng năm đó Lệ Phi bị biếm vào lãnh cung, thật sự là bởi vì Hoàng hậu nương nương hại nàng ta sao? Còn không phải là vì Lệ Phi tự mình không kiềm chế được, làm ra chuyện xằng bậy với nam nhân khác nên mới có thể làm cho Hoàng thượng tức giận như vậy sao? Theo ta thấy ấy, năm đó người oan uổng không phải là Lệ Phi mà là Hoàng hậu nương nương mới đúng!”

Sau khi nghe xong, An Tần hoảng hốt, không dám tin tưởng nói: “Ôi… sẽ có loại chuyện như này nữa ư? Lệ Phi lại lớn, lớn đến mức vượt qua Hoàng hậu sao?”

Định Phi lạnh nhạt nói: “Vị Hoàng thượng này của chúng ta, chính là một người si tình. Năm đó vì Lệ Phi mà ngài ngừng tuyển tú nhiều năm như vậy, không hề nạp thêm người mới.”

Mặt An Tần trầm xuống, biểu cảm phức tạp nói: “Vì để cho Lệ Phi được thả ra khỏi lãnh cung, Hoàng thượng khiến Hoàng hậu nương nương gánh vác tội danh sao? Thế này cũng quá bênh vực người, không thể tưởng tượng được… ta còn cho là Hoàng hậu nương nương thật sự nhất thời hồ đồ, làm ra chuyện sai chứ…”

Kỳ thật năm đó rốt cuộc có phải Hoàng hậu hãm hại Lệ Phi hay không, căn bản Định Phi không biết chuyện. Nàng chỉ hận việc nhìn thấu Hoàng đế để ý Lệ Phi, hận không thể để Lệ Phi sớm chết đi.

Hoá ra trong ngày mùa hè nóng bức ở kinh thành, Định Phi vẫn luôn muốn đi Kiến Phúc cung tránh nóng. Nhưng chính bởi vì Lệ Phi ở đó, nàng đã nhiều năm chưa từng được đi Kiến Phúc cung rồi. Chỉ cần vừa nhớ tới chuyện này, trong lòng Định Phi liền nổi giận.

Đôn Tần thấy Định Phi phối hợp với mình như thế, trong lòng vô cùng vui sướng. Hai người kẻ sướng người hoạ, rất nhanh một truyền mười, mười truyền trăm, đồn thổi tin Lệ Phi không giữ phụ đạo, cắm sừng Hoàng đế ra ngoài.

Hiện tại Hoàng đế không có ở trong cung, chỉ có hai vị Quý phi ở địa vị cao mới có thể quản chặt miệng các nàng.

Nhưng hai vị Quý phi, một người dụng tâm kín đáo, một người bo bo giữ mình, không ai ra mặt ngăn cản lời đồn truyền bá.

Ngay cả các Hoàng tử đọc sách trong Trường Hoa điện cũng đều có người nghị luận chuyện này.

Bọn họ nói thật sự rất khó nghe, khiến Bùi Thanh Thù tức giận đến cả người run run. Nhưng hắn còn không thể phát tác ra ngoài, chỉ có thể cưỡng ép bản thân bình tĩnh, sau đó lấy danh nghĩa chủ tử, phạt gậy mấy cung nhân…

Nhưng việc xử phạt này, căn bản không có tác dụng gì nhiều.

Sau khi Bùi Thanh Thù ý thức được tình hình nghiêm trọng, không thể không ra mặt nhờ Thục phi giúp đỡ.

Thục phi khó xử mà nhìn hắn nói: “Ta cũng chỉ có thể bảo đảm trên dưới Quỳnh Hoa cung không có người lắm miệng, chỉ là người bên ngoài thế nào… mẫu phi thật sự không quản được.”

Bùi Thanh Thù cũng biết, để dưỡng mẫu hỗ trợ xử lý phiền toái của thân mẫu, là khó xử cho Thục phi. Nhưng Hoàng đế không ở trong cung, trừ bỏ Thục phi, Bùi Thanh Thù thật sự không biết mình còn có thể tìm ai hỗ trợ.

Thật ra chắc chắn Ân Tần sẽ đứng ở bên này của bọn họ, chỉ là Ân Tần thế đơn lực mỏng, lời nàng nói căn bản không có bất luận tác dụng gì.

Bùi Thanh Thù chỉ có thể căng da đầu, quỳ gối trước mặt Thục phi cầu xin: “Trước nay Nhi tử chưa từng cầu ngài cái gì, cũng biết không nên làm phiền mẫu phi vì chuyện này, chỉ là nhi tử thật sự không có cách nào…”

Thục phi thấy hắn như vậy, đau lòng đến mức trực tiếp rơi nước mắt: “Hài tử ngoan, sao mẫu phi không hiểu con cơ chứ! Nhiều năm như vậy, con không cầu ăn không cầu mặc, người khác có thứ tốt gì, con cũng không đi đua đòi, trước nay đều không cầu mẫu phi giúp con cái gì… Ta biết hiện nay vì Lệ Phi, con cầu ta như vậy, trong lòng tất nhiên cực kỳ khó xử. Thôi được rồi, được rồi, ta sẽ đi cầu Vinh tỷ tỷ một chút, nhìn xem nàng có thể giúp chúng ta một chút không.”

Bùi Thanh Thù nghe Thục phi nói xong, trong lòng vừa cảm động lại chua xót, nhịn không được dập đầu một cái với Thục phi.

Bởi vì lời Thục phi nói hoàn toàn chọc trúng tiếng lòng của Bùi Thanh Thù.

Nếu không phải chuyện bất đắc dĩ như vậy, căn bản là Bùi Thanh Thù không muốn nói về Lệ Phi trước mặt Thục phi, đỡ cho Thục phi suy nghĩ miên man. Chỉ là bây giờ, hắn lại không thể bỏ qua Lệ Phi. Rốt cuộc hắn là do Lệ Phi sinh ra, thanh danh của Lệ Phi, cũng là thanh danh của hắn.

Cầu Thục phi hỗ trợ, là sự bất đắc dĩ trong tuyệt vọng, trong lòng Bùi Thanh Thù cũng cực kì dày vò, rất không dễ chịu.


Thục phi cũng nghĩ tới điểm này như hắn nghĩ, nói một câu mẫu tử liền tâm, thật sự không hề là nói quá.

Sau khi Thục phi đáp ứng Bùi Thanh Thù, lập tức đi thẳng tới cung Vinh Quý phi. Nhưng ngoài dự đoán chính là Thục phi sống nhiều năm như vậy, lần đầu ăn canh bế môn ở Bảo Từ cung.

Ngọc Tảo tự mình ra tới nói với Thục phi là Vinh Quý phi nương nương bị bệnh, đang ở bên trong nghỉ ngơi, hôm nay không thể gặp khách.

Thục phi nghe xong, đầu tiên là quan tâm hỏi Vinh Quý phi bệnh có nặng hay không.

Ai ngờ Ngọc Tảo tự hỏi một chút rồi mới nói: “Không tính quá nặng… Nhưng là phải nghỉ ngơi cẩn thận, không thể hao tâm tốn sức.”

Thục phi lập tức liền hiểu rõ, cực kỳ tức giận: “Sao đây, ngay cả ta mà Vinh tỷ tỷ cũng không muốn gặp sao? Không muốn hỗ trợ cứ việc nói thẳng, hà tất xem ta như người ngoài mà lừa gạt như thế!”

Thục phi là người có tính tình thẳng thắn, nói vừa xong, xoay người muốn đi.

Ngọc Tảo sợ hai tỷ muội cứ như vậy sẽ sinh hiềm khích, quay đầu lại sẽ Vinh Quý phi trách tội, vậy tội lỗi của nàng sẽ không hề nhỏ đâu.

Vì thế Ngọc Tảo vội vàng ngăn Thục phi lại, không cho Thục phi đi: “Thục phi nương nương! Sự việc cũng không phải như thế, nương nương nhà chúng ta cũng có nỗi khổ mà!” Ngọc Tảo nói, bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Mời ngài đi thiên điện một lát, nô tỳ đi vào thông truyền.”

Thục phi bớt giận một chút, đi vào Bảo Từ cung.

Không chờ bao lâu, Ngọc Tảo lại xuất hiện ở trước mặt Thục phi, dẫn Thục phi đi vào.

Sau khi vào phòng, Thục phi vừa không ngồi xuống, cũng không nói lời nào, chỉ là gân cổ, dáng vẻ thờ phì phì.

Vinh Quý phi nửa nằm ở trên giường, buồn cười mà nói: “Đều là người lớn rồi, còn cáu kỉnh như tiểu hài tử, mau ngồi xuống nói chuyện.”

Thục phi nghe nàng nói chuyện, thật đúng là mang theo chút giọng mũi, biểu cảm lập tức liền thay đổi: “Tỷ tỷ thật sự bị bệnh?”

“Tất nhiên là thật, ta lừa muội làm cái gì.” Vinh Quý phi thở dài, chỉ chỉ tấm lót đỏ trên ghế: “Ngồi đi, ngồi xa ta một chút, đỡ phải lây bệnh cho muội.”

Thục phi càng không nghe, dựa gần đầu giường ngồi xuống: “Tỷ tỷ tốt, ta biết tỷ bị bệnh, không nên làm tỷ hao tâm tốn sức. Nhưng chuyện này của Lệ Phi… Ta nghĩ, nó thật sự không tốt đối với Thù nhi nhà chúng ta. Tỷ tỷ ngài nói xem, có thể có biện pháp hay không, bịt miệng người trong cung?”

Vinh Quý phi nghe xong, lại là thở dài: “Muội muội ngốc, Lệ Phi kia thì có quan hệ gì với muội, muội cần gì phải lội vào vũng nước đục này? Nếu lúc này Lệ Phi biến mất, về sau Thù nhi còn không phải khăng khăng một mực đi theo muội?”

“A?” Thục phi sửng sốt, “Nhưng cho tới bây giờ ta thật sự chưa từng nghĩ tới điều ấy…”

“Ta biết muội tâm địa thiện lương, nhưng mà nói lời thật lòng, chúng ta không quen biết Lệ Phi, rốt cuộc nàng ta có nhân phẩm gì, chúng ta cũng không biết rõ ràng lắm. Nếu Lệ Phi nhất thời hồ đồ, làm ra chuyện gièm pha, chúng ta ở trong cung còn che giấu cho nàng, chờ tương lai Lệ Phi bị định tội, chúng ta sẽ thành cái gì? Hiện tại bọn người Toàn Phi đang chờ chúng ta mắc sai lầm đấy!”

Thục phi nghe Vinh Quý phi nói, trong lòng cũng có chút không xác định: “Nhưng ta cảm thấy… Lệ Phi có cá tính như vậy nhưng cũng không đến mức có lá gan lớn như thế, còn dám gây ra loại chuyện này?”

“Có phải hay không, Hoàng thượng đều có định đoạt.” Vinh Quý phi bất đắc dĩ nói: “Muội thử ngẫm lại xem, kể cả ta tin tưởng Lệ Phi thì ta có thể làm gì được? Ta không phải là Hoàng hậu, quản chuyện người khác là danh bất chính, ngôn bất thuận.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.