Bạn đang đọc Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full – Chương 74: Chết Non
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Vân Chiêu nghi
Sau khi Tam Hoàng tử ngất xỉu, không chỉ có Bát Hoàng tử chấn động, các Hoàng tử khác nghe được cũng hoảng sợ, ào ào chạy ra xem xét tình huống của Tam Hoàng tử.
Thập Hoàng tử oang oang kêu lên: “Bát ca, huynh cho Tam hoàng huynh ăn cái gì vậy, không phải có độc chứ?!”
“Đệ, đệ nói bậy gì đó!” Bát Hoàng tử sợ tới mức nói lắp: “Chỉ là ta sợ Tam ca bị đói, có ý tốt lấy chút đồ ăn cho huynh ấy ăn, sao lại có độc được!”
Thất Hoàng tử cũng trách cứ nhìn về phía Thập Hoàng tử: “Lão Thập, đệ không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại. Vừa rồi lão Bát lấy đồ ăn cho Tam hoàng huynh từ chỗ đồ ăn của chúng ta, nếu có độc, hiện tại đệ đã sớm chết rồi.”
Thập Hoàng tử hừ nhẹ một tiếng: “Ta cũng đâu có nói vậy, đây gọi là suy đoán theo lẽ tự nhiên thôi được chưa?”
Không có mặt Đại Hoàng tử, còn Hoàng tử lớn tuổi nhất – Nhị hoàng tử lại không ra mặt, trốn ở phía sau mọi người không nói lời nào.
Tứ Hoàng tử chỉ đành đứng dậy, nói với Thất Hoàng tử: “Mau đi mời thái y.”
Dứt lời hắn ta lại quay đầu, nói với Bùi Thanh Thù: “Thập nhị đệ, đi thông báo cho phụ hoàng một tiếng, nói Tam Hoàng huynh ngất xỉu, việc khác không cần nhiều lời.”
Bùi Thanh Thù gật đầu, bước chân nhanh chóng đi vào trong điện.
Hoàng đế hạ lệnh cho Tam Hoàng tử quỳ ở bên ngoài, hiện tại không có Hoàng đế lên tiếng, bọn họ cũng không thể nâng Tam Hoàng tử đi vào.
Bùi Thanh Thù đứng ở cửa nội điện đợi không bao lâu thì Hoàng đế đi ra. Không thể không nói, Tứ Hoàng tử phái hắn tới thật là đúng người. Nếu đổi lại là người khác, thời điểm tâm tình Hoàng đế không tốt như vậy, chỉ sợ là sẽ gặp họa.
Nhưng đối mặt với Bùi Thanh Thù, Hoàng đế cũng không bực bội.
“Thù nhi, có việc gì quan trọng sao?”
Bùi Thanh Thù gật đầu, dựa theo dặn dò của Tứ Hoàng tử, nói: “Tam hoàng huynh ngất xỉu!”
Hoàng đế nghe vậy lập tức nhíu mày, đi ra bên ngoài: “Sao lại như vậy?”
Bùi Thanh Thù giả ngu, nói: “Nhi thần cũng không biết.”
Hoàng đế cũng không làm khó hắn, sau khi đi ra sân liền thấy Tứ Hoàng tử đỡ Tam Hoàng tử ở trong ngực, lão Bát đứng một bên sốt ruột hoảng hốt quạt gió cho Tam Hoàng tử, Thập nhất Hoàng tử vẫn như cũ quỳ gối ở bên cạnh.
Những người còn lại cách một khoảng, dáng vẻ xem kịch vui.
Hoàng đế nhìn thấy một đám không có chí tiến thủ này liền đau đầu: “Sao lại thế này, sao lão Tam lại đột nhiên ngất xỉu? Truyền thái y chưa?”
Tứ Hoàng tử bình tĩnh nói: “Đã bảo Thất đệ đi mời thái y.”
“Người đâu mau tới, nâng hắn vào phòng đi.” Lúc trước Hoàng đế cũng chỉ nhất thời tức giận, nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Tam Hoàng tử, cũng không phải hắn không đau lòng. Rốt cuộc đây là đích tử của hắn, là nhi tử hắn từng đặt nhiều hy vọng.
Hoàng đế vừa mở lời, rất mau liền có mấy đại thái giám cao lớn khỏe mạnh tới, ổn định vững vàng khiêng Tam Hoàng tử vào phòng. Sương phòng cho các Hoàng tử nghỉ ngơi quá chật chội, các cung nhân chỉ có thể vội vàng quét tước một gian phòng, thay chăn đệm mới tinh, lúc này mới đặt Tam Hoàng tử lên.
Bởi vì Thái hậu bệnh nặng, đại đa số thái y đắc lực của Thái Y viện đều hầu ở chỗ đó, Thất Hoàng tử rất mau đã mời được một vị thái y lại đây.
Bùi Thanh Thù phát hiện thái y kia thoạt nhìn rất trẻ tuổi, dáng vẻ không quá hai, ba mươi tuổi. Hắn kéo Thất Hoàng tử đến một bên, kề tai nói nhỏ: “Đây là…?”
Thất Hoàng tử không cần nghĩ ngợi nói: “Chung thái y thường xem bệnh cho ta.”
Bùi Thanh Thù thầm nghĩ quả nhiên. Trẻ tuổi như vậy đã có thể đảm nhiệm chức vị quan trọng ở Thái Y viện, chỉ sợ cũng chỉ có người Chung gia.
Chung thái y vừa nghe nói Tam Hoàng tử ngất xỉu, vội vàng đi theo Thất Hoàng tử chạy lại đây, gấp đến độ ra mồ hôi, lại không rảnh lau đi. Sau khi vội vàng hành lễ với Hoàng đế, hắn ta khẩn trương kiểm tra tình trạng của Tam Hoàng tử.
Kết quả Chung thái y vừa đứng ở trước giường, Thập Hoàng tử ở bên cạnh đã hỏi: “Thái y, có phải Tam hoàng huynh trúng độc không?”
Chung thái y xấu hổ nhìn hắn một cái, không biết nói gì cho tốt.
Hoàng đế nhíu mày nói: “Lão Thập, con đừng quấy rầy thái y.”
Giọng điệu của Hoàng đế cũng không phải quá nghiêm khắc, bởi vì ở trong lòng Hoàng đế cũng có nghi hoặc như vậy. Vừa rồi Hoàng đế nghe người ta nói, sau khi Tam Hoàng tử ăn thức ăn Bát Hoàng tử đưa mới ngất xỉu.
Trong ấn tượng của hắn, lão Tam và lão Bát luôn như hình với bóng. Lẽ ra Bát Hoàng tử sẽ không nên hạ độc Tam Hoàng tử, nhưng ở trong cung, loại chuyện này cũng khó mà nói.
Cũng may sau khi khám mạch xong, thái y đứng lên nói với Hoàng đế: “Hoàng thượng yên tâm, Tam Hoàng tử điện hạ chỉ là ngất xỉu vì bị cảm nắng thôi, nghỉ ngơi ở nơi râm mát thông gió một thời gian, lại uống chút thuốc giải nhiệt là được.”
Nghe Chung thái y nói như vậy, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài. Đặc biệt là Bát Hoàng tử, hắn sắp bị dọa ngất rồi.
Thất Hoàng tử nhìn dáng vẻ kia của Bát Hoàng tử, rốt cuộc đó là đệ đệ của mình, nên cũng có vài phần đau lòng. Thất Hoàng tử tới nâng Bát Hoàng tử dậy, rót cho hắn chén nước uống.
Hoàng đế nghe nói Tam Hoàng tử không sao, nhẹ nhàng thở phào định rời đi. Ai ngờ Chung thái y bỗng nhiên gọi hắn lại: “Hoàng thượng…”
Hoàng đế kỳ quái nhìn Chung thái y: “Làm sao vậy, còn có chuyện gì à? Lão Tam giao cho ngươi, trẫm yên tâm.”
Sắc mặt Chung thái y xấu hổ liếc nhìn bên cạnh, thấp giọng nói: “Thần có một chuyện muốn bẩm báo Hoàng thượng, chẳng biết có được không…”
Hoàng đế thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của hắn, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm không tốt. Hắn nhìn đã hiểu ám chỉ của Chung thái y, nói với những người khác: “Các ngươi đều đi ra ngoài trước đi.”
Chúng Hoàng tử đồng loạt vâng lời lui ra.
Bùi Thanh Thù đi phía sau cùng, sau khi do dự một chút, vẫn nói với Hoàng đế: “Phụ hoàng, Thập nhất ca còn quỳ ở trong sân, có kho nào huynh ấy cũng bị cảm nắng không?”
Hoàng đế bất đắc dĩ cười một chút, xoa đầu Bùi Thanh Thù: “Con lại mềm lòng rồi.”
Bùi Thanh Thù nghịch ngợm lè lưỡi.
Hoàng đế nói: “Đi bảo hắn đứng lên đi.”
“Cảm ơn phụ hoàng!” Bùi Thanh Thù nói xong liền xoay người chạy ra ngoài.
Sau khi nhìn theo Bùi Thanh Thù bước ra ngạch cửa, Hoàng đế mới xoay tầm mắt, nhìn về phía Chung thái y: “Nơi này đã không còn những người khác, ngươi muốn nói gì cứ nói đừng ngại.”
Chung thái y lộ ra vẻ khó có thể mở miệng, qua một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Vừa rồi lúc cởi quần áo giúp Tam Hoàng tử, vi thần phát hiện trên người điện hạ nổi một ít ban đỏ.”
Hoàng đế kinh hãi nói: “Sao lại như vậy?! Tuy rằng Duệ nhi chưa chủng ngừa đậu mùa, nhưng hắn cũng đã chủng ngừa đậu người…”
Hoàng đế nói như vậy là bởi vì trong số các Hoàng tử trong cung, Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử, Tam Hoàng tử đều dùng phương pháp ngừa đậu người, từ Tứ Hoàng tử về sau mới phát minh ra loại chủng ngừa bệnh đậu mùa. Cho nên Hoàng đế nghe Chung thái y nói vậy, bản năng liền nghĩ đến kỹ thuật chủng ngừa đậu lạc hậu làm hại Tam Hoàng tử nhiễm bệnh đậu mùa.
Ai ngờ Chung thái y lại lắc đầu nói: “Theo vi thần thấy, bệnh Tam Hoàng tử bị, chỉ sợ không phải bệnh đậu mùa, mà là… bệnh hoa liễu.”
Hoàng đế ngây ngẩn cả người.
“Bệnh hoa liễu?” Hắn không dám tin tưởng thoáng nhìn qua nhi tử trên giường, run giọng nói: “Sao có thể, hắn mới mười bảy tuổi!”
Chung thái y vội vàng cúi đầu nói: “Thật ra vi thần cũng không chắc chắn lắm, Hoàng thượng không ngại thì mời mấy vị thái y kinh nghiệm phong phú lại đây chẩn đoán chính xác xem sao.”
Trong lòng Hoàng đế hoang mang. Hắn biết Chung thái y nói như vậy chỉ là không muốn quá mức khẳng định, để tránh chọc giận chính mình thôi. Lấy y thuật của người Chung gia, chẩn đoán chính xác bệnh hoa liễu vẫn là không thành vấn đề.
Hoàng đế cũng không hề gọi người lại đây, chỉ trầm giọng hỏi: “Nhưng có biện pháp chữa trị không?”
Chung thái y dùng tay áo lau mồ hôi, thấp giọng nói: “Nếu Tam Hoàng tử phối hợp thì có thể thuyên giảm, nhưng chỉ sợ khó có thể trừ tận gốc.”
Hoàng đế thở dài vô cùng đau đớn, nói với Chung thái y: “Chuyện này ngươi nhất định phải giữ kín, không được nói cho bất cứ kẻ nào!”
Chung thái y vội vàng đáp: “Hoàng thượng yên tâm, vi thần hiểu!”
Hoàng đế gật đầu, cho Chung thái y lui xuống trước. Chính mình lại đi đến trước giường Tam Hoàng tử, lạnh lùng nhìn hắn ta.
“Lộc Khang An.” Hoàng đế cắn răng nói: “Làm hắn tỉnh lại.”
“Việc này…” Lộc Khang An do dự nhìn Hoàng đế , thấy Hoàng đế kiên trì, chỉ đành nắm lấy người Tam Hoàng tử, mạnh mẽ đánh thức hắn.
Sau khi mở mắt ra, Tam Hoàng tử mờ mịt nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn về phía Hoàng đế: “Phụ hoàng…?”
“Đồ hỗn trướng!” Hoàng đế hận sắt không thành thép mà mắng: “Ngươi ra cung mới mấy tháng đã nhiễm loại bệnh đường sinh dục này, có phải lén lút chạy đến nhà thổ không?!”
Tam Hoàng tử trợn mắt há hốc mồm nhìn Hoàng đế: “Phụ hoàng, người đang nói gì vậy, sao nhi thần có thể đến nơi như thế?”
Hoàng đế bị hắn làm tức giận đến thất khiếu bốc khói: “Ngươi còn lừa trẫm! Ngươi bị bệnh hoa liễu, trên người nổi đầy ban đỏ như vậy, chẳng lẽ chính mình không biết chuyện như thế nào sao?”
Tam Hoàng tử ngơ ngác nói: “Nhi thần tìm thái y xem qua, thái y nói đây là một loại bệnh ngoài da, chỉ cần mặc quần áo che làn da đi, mỗi ngày bôi thuốc lên thì sẽ khỏi hẳn, sao lại là bệnh… bệnh hoa liễu?”
Hoàng đế thấy thần thái Tam Hoàng tử như vậy không giống giả bộ, trong lòng cũng dâng lên một tia nghi hoặc.
Chẳng lẽ, thật sự là Chung thái y nhìn lầm rồi?
Lấy hiểu biết của Hoàng đế với Tam Hoàng tử mà nói, tuy đứa con trai này kiêu căng tùy hứng, nhưng từ trước đến nay hắn có gì nói đó, chắc chắn sẽ không có kỹ thuật diễn cao siêu như vậy.
Hoàng đế còn muốn hỏi lại, một thái giám đột nhiên vọt tiến vào, gục trên mặt đất, trong miệng lớn tiếng kêu lên: “Hoàng thượng!”
Hoàng đế nhăn mày nói: “Không quy củ, trẫm cho ngươi vào sao?! Chuyện gì mà ngươi oang oang lên như vậy?” Hoàng đế hỏi xong, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống: “Có phải mẫu hậu…?”
Thái giám kia lắc đầu nói: “Không phải Thái hậu nương nương, là Lục, là Lục Hoàng tử điện hạ…”
Hoàng đế vội vàng hỏi: “Dược nhi làm sao vậy?”
“Vừa rồi, vừa rồi, bỗng nhiên Lục Hoàng tử điện hạ miệng phun máu tươi, té ngã trên mặt đất, hiện tại đã là thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít (hấp hối)!”
Hoàng đế chỉ cảm thấy trong đầu ầm vang một tiếng, có một cảm giác trời sập.
Thân mình hắn run lên, thiếu chút nữa té ngã. May nhờ Lộc Khang An tay mắt lanh lẹ, vội đỡ lấy Hoàng đế.
Hoàng đế run giọng nói: “Mau, mau đỡ trẫm đi, trẫm muốn thăm Dược nhi…”
Tam Hoàng tử nằm trên giường, thấy Hoàng đế lo lắng cho Lục Hoàng tử như thế, từ trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ khinh thường.
Nghe nói Lục Hoàng tử thành dáng vẻ kia, hắn cũng không có ý định đi thăm Lục Hoàng tử mà trở mình, tiếp tục ngủ.
Sau khi Hoàng đế chạy đến chính điện, xa xa đã nghe thấy tiếng Thái hậu khóc khàn cả giọng.
Cửu Hoàng tử quỳ rạp xuống bên cạnh giường khóc lớn, còn Ninh Quý tần cầm khăn đứng một bên, yên lặng lau nước mắt.
“Sao Dược nhi đột nhiên lại… Lại thành như vậy…” Đầu tiên là Thái hậu, rồi Tam Hoàng tử, rồi lại là Lục nhi tử mình thương yêu nhất này… Hoàng đế đột nhiên cảm thấy tinh thần sức lức tiều tụy.