Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full

Chương 40: Trừ Tịch (giao Thừa)


Bạn đang đọc Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full – Chương 40: Trừ Tịch (giao Thừa)


Edit: Nu Thục tần

Beta: Nga Sung dung


Lục hoàng tử oán trách nói: “Lại chửi tục phải không? Phụ hoàng chính trực khỏe mạnh, sao lại nói đến chuyện lập người thừa kế ngôi vị. Nếu như phụ hoàng muốn lập, thì cũng nên chọn giữa Đại ca và Tam ca, ta có liên quan gì. Chúng ta làm đệ đệ, cùng lắm là chuyên tâm đọc sách, tương lai nỗ lực làm một vị Hiền vương, phụ tá các hoàng huynh thôi, không cần có ý tưởng không an phận.”

Cửu hoàng tử đột nhiên có chút kích động mà nói: “Lục ca, huynh cho rằng ta chỉ là vì bản thân mình mà suy xét sao? Huynh nhìn xem Đại ca và Tam ca như vậy, ai có bộ dáng của Thái tử? Nếu sau này bọn họ làm hoàng đế, Đại Tề của chúng ta sớm hay muộn cũng xong đời!”

“Cửu đệ!” Lục hoàng tử thấy giọng hắn ngày một lớn như vậy, vội vàng ngồi dậy, lạnh giọng nói: “Lúc này ta coi như đệ là tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, đệ về sau nếu còn nói như thế nữa, cũng đừng trách ta trở mặt với đệ!”

Cửu hoàng tử thấy hắn tức giận đến mặt đỏ bừng, vội vàng tiến lên giúp Lục hoàng tử nguôi giận, “Lục ca đừng nóng giận, đều là ta không tốt. Cùng lắm những lời này ta chỉ nói trước mặt huynh hay sao? Ra khỏi nơi này, ta sẽ không nói loạn như vậy.”

Lục hoàng tử bất đắc dĩ mà nói: “Đệ đó, khó trách Khánh Tần nương nương nói đệ, ngoài miệng luôn nói những chuyện không giống ai. Ở trong cung, cái gì cũng có thể tùy tiện nói sao? Cho dù là ở trước mặt ta, đệ cũng đừng quên đạo lý tai vách mạch rừng!”

“Lục ca dạy rất đúng, về sau ta nhất định cẩn thận.” Cửu hoàng tử ngoan ngoãn mà nói: “Lục ca, huynh mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải dậy sớm nữa.”

Lục hoàng tử trầm mặc một chút, nói: “Phụ hoàng vừa rồi đến đây, bảo ta ngày mai đừng đi nữa, ở tại trong cung dưỡng bệnh.”

Cửu hoàng tử theo bản năng mà nói: “Như vậy sao được? Lễ mừng năm mới chính là đại sự, không chỉ có cúng tế tổ tông, còn là lộ mặt trước mặt các đại thần. Nếu Lục ca không đi, không biết bên ngoài có truyền ra cái gì tin đồn nhảm nhí hay không…”

“Ta cũng nghĩ vậy, cũng không phải bệnh đến đi đứng đều không được, chỉ cần có thể đứng lên, ta nhất định phải đi.” Lục hoàng tử quật cường mà nói.

Cửu hoàng tử cổ vũ gật gật đầu.


Cùng lúc đó, ở Khánh Ninh cung, bị Hoàng đế quấy rầy, Bùi Thanh Thù đành lần nữa ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị đi đến Quỳnh Hoa cung.

Lúc chưa rời Cảnh Hành hiên,

Ngọc Tụ hỏi hắn: “Điện hạ hôm nay tính khi nào thì trở về? Bữa tối sẽ dùng ở nơi nào?”

Bùi Thanh Thù nói: “Chắc là dùng ở chỗ mẫu phi. Chờ dùng qua cơm tối, trước thời gian cấm đi lại vào ban đêm trở về là được.”

Ngọc Tụ gật gật đầu, đưa đoàn người Bùi Thanh Thù ra cửa.

Lúc Bùi Thanh Thù đi vào Quỳnh Hoa cung, hai mẹ con Thục phi vừa vặn rửa tay xong, đang chuẩn bị ăn cơm.

Thấy hắn tới, Thục phi vui sướng mà nói: “Hôm nay đến Khánh Ninh cung nghỉ sao? Mẫu phi còn tưởng rằng con chạng vạng mới có thể tới đây! Mau tiến vào ngồi!” Nói xong lại quay sang bên cạnh kêu: “Người đâu màu tới giúp Thù nhi múc nước! Đều là người chết sao!”

“Ăn tết không được nói từ chết này.” Bùi Thanh Thù giữ chặt tay Thục phi nói: “Con không cần người khác, mẫu phi giúp con rửa đi.”

“Được được được.” Thục phi đầy mặt đều là ý cười, đối với Bùi Thanh Thù ở trước mặt này sẽ không nói cái từ không .

Lệnh Nghi ở bên nhìn, ê ẩm mà nói: “Đều đã lớn như vậy rồi, còn ở đó mà làm nũng, không biết mất mặt sao?”

Bùi Thanh Thù đã không còn chút nào sợ nàng: “Nơi này lại không có người ngoài, ta mới không cảm thấy mất mặt đâu.”

“Hừ, ta thấy đệ ở Khánh Ninh cung này, bản lĩnh không học được bao nhiêu mà da mặt càng ngày càng dày đó.” Lệnh Nghi bước đến, hung hăng mà nhéo một cái trên mặt Bùi Thanh Thù, “Heo con béo, cơm đã dọn lên nãy giờ. Ta đói bụng đã nửa ngày, đệ còn ở đó khen tới khen lui, lát nữa thức ăn sẽ không ngon.”

“Hừ,” Bùi Thanh Thù học bộ dáng của Lệnh Nghĩ, hừ nhẹ một tiếng, “Ta mới không phải heo con béo, ta so hoàng tỷ nhẹ hơn nhiều, không tin hai ta thử so xem.”

“Đệ!” Lệnh Nghi là đang bước vào giải đoạn thiếu nữ, sao nghe được người khác nói nàng nặng, chỉ vào cái mũi Bùi Thanh Thù, muốn cùng hắn tranh đấu.

Thục phi thấy vậy, cầm ngón tay con gái nói: “Được rồi, hai đứa đừng náo loạn nữa. Lệnh Nghi, không phải con nói đói bụng sao? Điểm tâm đều mang lên tới, con ăn trước hai phần lót bụng đi, chờ mẫu phi giúp đệ đệ con rửa tay xong thì qua liền.”


Lệnh Nghi hung hăng liếc Bùi Thanh Thù một cái, lúc này mới ngồi trở lại bàn.

Bùi Thanh Thù rửa tay xong, hai mẹ con cũng ngồi xuống bên cạnh Lệnh Nghi.

Hắn nhìn kỹ, phát hiện Lệnh Nghi cũng chỉ là nói vậy thôi. Nàng nói là đói bụng, trên thực tế vẫn chưa chạm qua món nào, đây là đang chờ hắn cùng Thục phi.

“Lệnh Nghi tỷ tỷ, tỷ ăn cái này đi.” Bùi Thanh Thù tự mình gắp cho Lệnh Nghi một miếng bánh đậu đỏ trái dừa, “Ăn rất ngon.”

Lệnh Nghi “Ừ” một tiếng, trực tiếp ăn vào. Thục phi vô cùng ngạc nhiên mà nói: “Thù nhi, còn ăn bằng chiếc đũa này được rồi sao?”

“Dạ.” Bùi Thanh Thù thẳng thắn nói: “Ta hiện tại là đứa nhỏ nhất, các hoàng huynh thường xuyên qua tìm ta cùng nhau ăn cơm, ta sao có thể để cho người khác lên mặt như vậy.”

Thục phi không biết như thế nào, đột nhiên cảm xúc dâng trào lên, chực khóc mà nhìn Bùi Thanh Thù nói: “Thời gian đến quá nhanh, lúc con vừa tới nơi này của ta, gầy giống như con mèo con mới sinh, nhút nhát lại sợ sệt, đến cơm cũng không dám ăn nhiều. Hiện tại đã dùng được chiếc đũa…”

“Mẫu phi, người làm gì vậy, không phải là dùng cái chiếc đũa thôi sao! Tết nhất, người cũng không thể khóc. Nào, mẹ con hai chúng ta uống một chén!”

Lệnh Nghi nói, giơ chén rượu lên với Thục phí.

“Chúc người đều giống như hôm nay, mỗi tuổi đều như sáng nay. A không đúng, là càng sống càng trẻ tuổi, càng ngày càng xinh đẹp, để phụ hoàng mê đến đầu óc choáng váng!”

“Đứa nhỏ này, không có một chút nghiêm túc nào, bộ dáng làm tỷ tỷ của con đâu rồi!” Thục phi oán trách mà nói một câu, nhưng trên mặt rõ ràng mang theo ý cười, kì lạ là Thục phi không đứng dậy.

Uống xong li rượu, Thục phi ôn nhu từ ái mà nhìn về phía Lệnh Nghi: “Con đó, tuổi còn nhỏ, cho nên không hiểu tâm tình này của mẫu phi. Con khi còn nhỏ, lần đầu tiên trợn mắt, lần đầu tiên nói chuyện, lần đầu tiên cầm lấy chiếc đũa, mẫu phi đều cực kì kích động…”

Thấy Lệnh Nghi chớp chớp mắt, bộ dáng không hiểu gì, Thục phi cười cười nói: “Chờ con về sau làm mẫu thân thì sẽ hiểu.”

Lệnh Nghi hơi hơi đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Người nói đi đâu vậy, con qua năm mới mười ba, còn lâu mới về nhà chồng.”


Thục phi cười nói: “Hiện tại thì con cảm thấy xa, cùng lắm là hai ba năm nữa, chớp mắt sẽ thấy đến lúc rồi. Cả đời người con gái, hôn nhân là việc lớn, mẫu phi giúp ngươi tìm kiếm đối tượng trước, tranh thủ giao con gái của ta cho Phò mã tốt nhất kinh thành.”

Bùi Thanh Thù phụ họa gật gật đầu.

Tuy nói có nam nữ độc thân thì nhiều, nhưng mà thanh niên nam nữ không hay trực tiếp gặp mặt, người nhà nhà gái có thể từ các phương diện, khảo sát nhân phẩm để chọn trong nhóm người độc thân đó. Cái này là cả một quá trình, yêu cầu cần có thời gian. Đối với con gái trong những nhà bình thường, cũng ít nhất xem xét thận trọng hơn nửa năm, huống chi còn là lá ngọc cành vàng như Lệnh Nghi.

Lệnh Nghi càng nói càng ngượng ngùng: “Mẫu phi, đệ đệ còn ở chỗ này, người đừng nói chuyện của ta nữa!”

Bùi Thanh Thù không phục mà nói: “Thì có làm sao! Chuyện hôn nhân đại sự của Hoàng tỷ, với ta mà nói cũng là rất quan trọng có được không!”

“Liên quan gì tới đệ?” Lệnh Nghi tròn mắt hỏi.

“Nếu mẫu phí có hoa mắt, chọn cho tỷ một tỷ phu không tốt, tương lai hắn nếu có khi dễ tỷ, ta còn phải tìm hắn tính sổ nữa không phải?” Bùi Thanh Thù nâng lên cánh tay, đột nhiên thở dài, “Nhưng mà nhìn đệ này, tay nhỏ chân nhỏ, đánh không lại người ta thì phải làm sao bây giờ?”

Thục phi bị bộ dáng nghiêm trang kia chọc đến hết sức vui mừng, Lệnh Nghi lại nhào qua chụp lấy thân hình nhỏ bé của đệ đệ, “Cái tên nhóc không biết xấu hổ này, đã béo thành bộ dáng gì rồi, nhỏ cánh tay cẳng chân ở chỗ nào!”

Mẫu tử ba người cười đùa thành một đoàn, một bàn cơm đoàn viên ăn đến cực kì vui vẻ.

Buổi chiều Bùi Thanh Thù trở về phòng nghỉ ngơi ban đầu của hắn ngủ trưa, chờ ngủ trưa xong liền đi chính điện giúp đỡ Thục phi và Lệnh Nghi cùng nhau làm vằn thắn.

Bùi Thanh Thù ban đầu tính làm vằn thắn, chỉ là hiện tại tay hắn quá nhỏ, muốn gói đẹp thì có chút khó khăn.

Lệnh Nghi căn bản không trông cậy sự hỗ trợ của hắn, ngắt một cục bột đưa cho hắn như tống cổ ăn mày, nói: “Bên cạnh chơi đi, đừng tới đây quấy rối!”

Bùi Thanh Thù không phục mà nói: “Ta mới không phải quấy rối đâu! Ta muốn cùng mẫu phi học làm vằn thắn!”

Thục phi buồn cười mà nói: “Đàn ông tránh xa nhà bếp, nào có nam nhân học cái này. Nghe tỷ tỷ con đi, qua bên cạnh mà chơi, sủi cảo một lát sẽ làm xong.”

Bùi Thanh Thù chỉ có thể buồn bực mà “Dạ” một tiếng, nhéo cục bột kia ngồi ở bên cạnh xem các nàng gói.

Nói nói cười cười một lúc, sủi cảo rất nhanh đã gói xong và cho vào nồi. Thục phi gói vài khối đường ở bên trong, nói là ai có thể ăn được đường, năm mới sẽ có thể ngọt ngọt ngào ngào, hài lòng như ý.

Lệnh nghi tuổi còn nhỏ, không có đủ thông suốt mà nghĩ ăn nhiều khối đường là cái dấu hiệu tốt. Bùi Thanh Thù không hề có hứng thú, cùng lắm nghĩ đến trẻ con hẳn là đều thích ăn đường, liền tỏ ra là bản thân rất muốn ăn, trên thực tế hắn một chút đều không muốn ăn đến. Bởi vì sủi cảo là mặn, đường là ngọt, cùng nhau ăn hương vị sẽ rất kỳ quái.

Không biết có phải là ông trời cố ý chọc ghẹo người hay không. Lệnh Nghi muốn ăn đến đường như vậy, lại là một viên cũng chưa vớt được. Bùi Thanh Thù không muốn ăn lại cứ liên tục ăn tới rồi ba viên, tức giận đến dẩu miệng với Lệnh Nghi.


Thục phi sợ con gái mất hứng, trộm tìm một viên nhìn như là có đường, gắp đến cho Lệnh Nghi. Lệnh nghi lúc này mới hài lòng, cả đêm đều mang ý cười.

Thân là công chúa, chỗ tốt nhất chính là, đêm nay Lệnh Nghi có thể ngủ lại Quỳnh Hoa cung, cùng mẫu phi đón giao thừa, Bùi Thanh Thù lại không thể, trước thời gian cấm đi lại ban đêm phải trở về cung. Kỳ thật hắn tuổi tác còn nhỏ, không cần theo quy củ, hoàng đế cũng sẽ không trách hắn. Nhưng Bùi Thanh Thù không nghĩ sẽ làm lơ cung quy, xem vừa vặn canh giờ, liền cáo biệt hai mẹ con Thục phi.

Thục phi không từ bỏ việc sửa sang lại cổ áo cho con trai, lại sờ sờ đầu Bùi Thanh Thù, hiền lành mà nói: “Con ngoan, trở về sớm một chút. Con tuổi còn nhỏ, đừng ngủ quá muộn, có thức đón giao thừa hay không không quan trọng, mệt nhọc thì ngủ sớm một chút, ngày mai không cần vội.”

Bùi Thanh Thù không thích cãi lời Thục phi, Thục phi nói cái gì, hắn đều gật đầu.

Đương nhiên, có làm hay không là một chuyện khác.

Trở lại Cảnh Hành hiên, Bùi Thanh Thù thay đổi quần áo thường ngày trước, xác nhận một lần sáng mai muốn mặc lễ phục, sau đó liền kêu mấy người Ngọc Lan bắt đầu làm bao lì xì, chuẩn bị phát cho hạ nhân ở Cảnh Hành hiên.

Hiện tại kho tiền của Bùi Thanh Thù rất sung túc, không chỉ có tiền tiêu hàng tháng của hoàng tử, các cung đưa lễ vật tới, còn có Thục phi và Hoàng đế đưa thêm trợ cấp cho hắn, cho nên Bùi Thanh Thù cơ bản không cần lo lắng chuyện tiền bạc.

Tuy nói Bùi Thanh Thù có lòng muốn chống cự đến cuối cùng, tự mình phát bảo lì xì cho thuộc hạ, nhưng thân thể hắn quá nhỏ, mí mắt không biết cố gắng, cố gắng đến canh ba[1] liền không mở mắt lên được.

[1]canh ba là từ 23 giờ đến 1 giờ sáng, còn gọi là giờ Tý.

Tôn ma ma xót hắn, ôm hắn đi rửa mặt, sau đó cho hắn nằm lên giường. Bùi Thanh Thù không có cách nào, chỉ có thể đem việc phát bao lì xì tạm thời gác lại, chờ ngày mai lại nói.

Ngủ một giấc dậy, đã là năm mười ba.

Bùi Thanh Thù còn không kịp nghĩ nhiều, đã bị Tôn ma ma ôm lên. Mấy hạ nhân vây quanh bên người hắn, hầu hạ Bùi Thanh Thù rửa mặt, thay quần áo.

Bùi Thanh Thù mơ mơ màng màng mà dựa vào lòng ngực Tôn ma ma, đùa nghịch với các nàng.

“Điện hạ, uống chút cháo lót bụng đi.” Tiểu Đức Tử trình lên đồ ăn sáng đã sớm chuẩn bị tốt “Nô tài hỏi thăm qua, chỉ dùng một chút, không quan trọng.”

Bùi Thanh Thù gật gật đầu, dùng một chút cơm sáng, liền vội vội vàng vàng mà đi đến Từ An cung.

Dựa theo quy củ, hôm nay mọi người ở hậu cung, đều phải đi thỉnh an Thái hậu nương nương trước tiên.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ dã trạch đồ ăn ném 2 cái lựu đạn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.